Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1203

Chương 1203:

Để binh quyết đấu Luyến Bá vô tận Để binh, vũ khí của đại đế.

Đại để tu luyện ở kim tự tháp.

Cho dù thực lực Ma Lặc không phải rất mạnh, nhưng có để binh trong tay, cậu ta vẫn có thể trảm tiên. Tay kia cầm để binh, phát ra một kích mạnh mẽ, kiếm khí như tia sáng bắn ra, đánh vào trận pháp được tạo thành từ Luyến Bá vô tận.

Âm!

Một tiếng vang thật lớn.

Dư âm của trận chiến đáng sợ tràn ngập.

Toàn bộ núi Bất Chu đều rung động. Mà người ở ngoài xa cũng cảm nhận thấy lạnh cả sống lưng, lần nữa rút lui.

Luyến Bá vô tận không ngừng lưu chuyển, chặn lại một kích đáng sợ của Đế binh, nhưng sức mạnh đáng sợ thông quá trận pháp xuyên thấu vào vẫn khiến Giang Cung Tuấn bị thương, một ngụm máu tươi lại phun ra.

Nhưng cũng chỉ thế thôi.

Giang Cung Tuấn dùng toàn lực khống chế Luyến Bá vô tận, đứng trong hư không, cười một tiếng: “Ma Lặc, cậu còn có thể làm gì được tôi?”

Sau một kiếm, Ma Lặc ngừng lại, nhìn Giang Cung Tuấn phía xa, không khỏi cau mày, lẩm bẩm nói: “Đây rốt cuộc là gì, sao ngay cả địa minh cũng không thể phá hư?” “Tiếp tôi một chiêu”

Giang Cung Tuấn mở miệng.

Giọng nói vừa truyền đến, một viên Luyến Bá vô tận truyền ra ngoài, viên này mang them lực của một trăm linh tám viên mà áp tới.

Ma Lặc giơ kiếm chống cự Nhưng mà cậu ta không có cách nào chống lại luồng lực này, cơ thể bị nghiền ép xuống, áo giáp thiên ma trên người cậu ta trong nháy mắt liền tan vỡ.

Cơ thể của cậu ta rơi xuống, hung hăng nên vào trong đống đổ nát trên đất.

Mấy giây sau.

Vù!

Một tia sáng mày đen xông lên trời cao.

Ma Lặc tóc tai bù xug, tay cầm trường kiếm màu đen, địa minh kiếm trong tay mang đến cho cậu ta lực lượng vô tận, vẻ mặt cậu ta u ám, giọng điệu lạnh lùng cất lên: “Cũng có chút bản lĩnh đấy, lại đến đi!” Kiểm địa minh trong tay cậu ta lại lần nữa xuất kích.

Kiếm huyễn hóa ra vô số tia kiếm quang, giăng khắp nơi trong không trung, không ngừng chém về phía Luyến Bá vô tận.

Keng keng keng!

Luyến Bá vô tận chặn lại những luồng kiểm đó.

Nhưng Giang Cung Tuấn ở trung tâm trận pháp lại lần nữa bị thương, máu trong thể nội bị kiếm khí chân đến quay cuồng, ngũ tạng đều nát.

May mà anh là thể Ma.

Nếu là người bình thường thì sớm đã chết rồi. Anh cũng thôi động trận pháp bắt đầu phản kích. Luyến Bá vô tận không ngừng xuất kích, không ngừng nghiền ép.

Một viên, hai viên, ba viên, mười viên…

Một trăm linh tám viên thay nhau xuất kích. Mà Ma Lặc cầm để binh trong tay không ngừng phản kích.

Lần giao thủ này, là dùng bản lĩnh cao cường, Ma Lặc lấy ra hết thủ đoạn, thi triển kiếm thuật kinh khủng, chặn lại công kích của Luyến Bá vô tận, nhưng loại chiến đấu này rất tiêu hao chân nguyên.

Giang Cung Tuấn cũng vậy, Luyến Bá vô tận chặn công kích liên tiếp của để binh.

Chiến đấu thăng cấp.

Luyến Bá vô tận bay múa giữa không trung, phát ra khí tức đáng sợ.

Giang Cung Tuấn thôi động một trăm linh tám viên Luyến Bá vô tận, cũng rất tiêu hao chân nguyên, sau một hồi chiến đấu, chân nguyên của anh tiêu hao một nửa, việc này khiến anh nhíu mày, anh không ngờ để binh lại đáng sợ như vậy.

Ngay cả Luyến Bá vô tận cũng không thể đánh bại Ma Lặc một cách nhanh chóng.

Nếu như tiếp tục đánh, chờ đến khi chân nguyên hao hết thì chính là lúc anh chiến bại.

Ngay khi Giang Cung Tuấn đang phân tâm.

Để binh trong tay Ma Lặc không ngừng biển lớn, trở thành một thanh cự kiếm dài ngàn mét, cự kiếm chém ngang không trung, mang theo một áp lực rung động.

Một viên Luyến Bá vô tận vọt tới. Nhưng viên này lại bị áp nghiêng đi. Giang Cung Tuấn lập tức nôn ra máu.

Thôi động viên thứ hai đi chống cự. Để binh to lớn rơi xuống, hoàn toàn trảm vào Luyến Bá vô tận, viên này từ trên trời rơi xuống đất.

Âm!

Một viên rơi xuống mặt đất, tựa như động đất, trong vòng trăm cây số, hoàn toàn biến thành đống đổ nát.

Ma Lặc đứng trên không trung ở nơi xa, cậu ta thôi động toàn lực đi khống chế để binh, nhưng mà việc này cũng làm cho cậu ta tiêu hao quá nhiều lực, lúc này, gân xanh nổi đầy mặt cậu ta, từng giọt mồ hôi lớn trên trán không ngừng lăn xuống. “Phá cho ta!”

Ma Lặc lớn tiếng gầm thét.

Tiện tay huy động, trường kiếm màu đen to lớn ở nơi xa lại lần nữa áp xuống.

Lần này, hai viên Luyến Bá vô tận bay tới, chặn một kiếm này, Luyến Bá vô tận lại lần nữa bị đánh rơi, Luyến Bá vô tận rơi xuống kéo theo Giang Cung Tuấn càng thêm tổn thương, bây giờ anh gần như đã hao hết chân nguyên, đã không thể khống chế Luyến Bá vô tận nữa.

Trận pháp trong nháy mắt tiêu tán.

Cơ thể Giang Cung Tuấn cũng từ trên trời giáng xuống, ngã vào trong đống đổ nát.

Tâm thần anh khẽ động, Luyến Bá vô tận huyễn hóa thành tàn quanh chui vào trong cơ thể anh.

Ma Lặc cũng vậy, cậu ta dùng sức quá lớn thôi động đến binh, cố hết khả năng phát huy ra uy lực của để binh, sau khi phá được trận pháp của Luyến Bá vô tận, cậu ta cũng mệt là Để binh thu nhỏ, biến thành một tia sáng đen chui vào thể nội, cơ thể cậu ta cũng từ trên trời rơi xuống đất. Ở một nơi cực kỳ xa xôi. Hàng ngàn hàng vạn sinh linh quang sát trận chiến có một không hai này. “Sao rồi, ai thắng?

Bọn họ thấy Ma Lặc và Giang Cung Tuấn cùng rơi xuống, bây giờ bọn họ cũng không rõ tình hình thế nào.

Bọn họ cũng không dám tới gần, nếu tới, hai người này có để khí, bọn họ sẽ chết chắc.

Chiến đấu kịch liệt lâm vào yên tĩnh.

Giang Cung Tuấn vừa ngã xuống đất, không có cả sức lực bò dậy, lúc này, chân nguyên trong cơ thể anh đã tiêu hao sạch, ngay cả ma khí cũng gần hết, chỉ có từng tia ma khí lưu chuyển, chữa trị cơ thể trọng thương.

Nhưng dựa vào tốc độ này, cần thời gian rất lâu mới khôi phục lại được. “Tôi không thể thua.”

Anh biết mình không thể thua.

Anh cưỡng ép chật vật ngồi dậy, đứng trong khu tàn “Tôi thắng, tôi phải thắng” tích.

Anh mở miệng, có điều giọng nói rất yếu.

Lúc này, Ma Lặc cũng bò dậy từ dưới đất cách đó ngàn mét, lúc này bộ dạng của Ma Lặc cũng rất chật vật, tóc tại bù xù, máu me đầy người.

Cậu ta nhìn Giang Cung Tuấn, từng bước một đi tới. Tốc độ rất chậm.

Giang Cung Tuấn cũng chịu đựng vết thương trên cơ thể, bước từng bước về phía Ma Lặc.

Hai người nhanh chóng chỉ cách nhau mười mét.

Đối mặt nhau.

Ma Lặc nói: “Giang Cung Tuấn, cậu còn có thể chiến không?”

Giang Cung Tuấn nhìn cậu ta, lau đi máu tươi tràn ra khóe miệng, nói: “Cậu không ngã thì tôi còn chiến tiếp được.”

Lúc này, anh đã không thể duy trì nghịch thiên đạp nữa, nhiều lắm là mấy phút nữa, nghịch thiên đạp sẽ tiêu tán, như vậy anh sẽ tiến vào thời kỳ suy yếu, hoàn toàn thua.

Anh phải dùng mấy phút sau cùng đánh bại Ma Lặc.

Anh cưỡng ép thôi động xương rồng, muốn dùng lực của xương rồng nhưng vết thương quá nặng, mà chân khí trong cơ thể chỉ còn một tia nhỏ, vốn không kích thích đến được xương rồng.

Vẻ mặt của Ma Lặc dữ tợn, đáng sợ, bỗng nhiên lóe lên, tấn công về phía Giang Cung Tuấn.

Một quyền đánh vào người Giang Cung Tuấn, cơ thể của anh bị đánh bay ra ngoài, hung hãng ngã xuống đất. “Tôi thắng rồi.”

Ma Lặc mang theo nụ cười đắc ý trên mặt. “Tôi thắng rồi.”

Cậu ta rống quá to, cho nên động vào vết thương, phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này, Giang Cung Tuấn đột nhiên bò dậy, anh vẫn luôn âm thầm tụ lực, lúc này đã tìm được cơ hội.

Đột nhiên vọt tới, dùng hết toàn lực công kích phía sau lưng Ma Lặc.

Ma Lặc cũng bị đánh bay ra ngoài, ngã trên đất, cuối cùng không đứng lên được nữa.

Bình Luận (0)
Comment