Chiến Thần Xuất Kích

Chương 139

Chương 139: Tiêu Dao Vương có việc muốn nhờ

Hứa Linh nhìn Giang Cung Tuấn.

Không phải là cô ta khinh thường Giang Cung Tuấn, mà là Giang Cung Tuấn thật sự quá đỗi bình thường.

Người như vậy hoàn toàn không xứng với Đường Sở Vi.

Đã từng là bạn bè rất thân thiết, cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép đóa hoa tươi Đường Sở Vì này lại phải cảm trên bãi cứt trâu Giang Cung Tuấn.

Cô ta định giới thiệu Đường Sở Vi cho Ngụy Trình.

Cô ta cũng là có tư lợi.

Bởi vì Ngụy Trình đã quấn lấy cô ta mấy năm nay, nhưng cô ta vẫn không đáp lại sự theo đuổi của Ngụy Trình.

Vê mọi phương diện thì Ngụy Trình đều không tệ, nhưng mà cô ta lại cố tình cứ chỉ dành tình cảm cho duy nhất mối tình đầu. Cô ta luôn cảm thấy rằng Giang Cung Tuấn chưa chết, mà vẫn còn sống.

Cho dù thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể tưởng tượng được rằng Giang Cung Tuấn trước mặt này chính là mối tình đầu của mình.

Bởi vì Giang Cung Tuấn bị thiêu cháy, sau khi khôi phục vẻ bê ngoài thì tướng mạo của anh cũng thay đổi, đã không còn là khuôn mặt trước kia nữa.

“Giang Cung Tuấn, anh phải tự mình hiểu lấy đi chứ. Anh xem xem, anh xứng với Sở Vi ở chỗ nào? Thôi, thế này đi, để tôi đưa riêng cho cậu anh sáu tỉ phí chia tay. Anh rời khỏi Sở Vi đi rôi cầm lấy sáu tỉ này, dùng tiết kiệm một chút thì những năm cuối đời sau này anh sẽ không cần phải lo lãng gì cả.”

Giang Cung Tuấn bật cười.

Sao mà Hứa Linh này lại trở nên ngang ngược như vậy.

Một người ngoài như cô ta tham gia vào chuyện của anh và Đường Sở Vi làm cái gì?

“Thật xin lỗi, tôi từ chối. Đâu phải chỉ cân sáu tỉ là có thể sánh bằng với Sở Vi, cho dù có cho tôi sáu trăm nghìn tỉ thì tôi cũng sẽ không rời xa Sở Vị”

Giang Cung Tuấn quyết đoán từ chối.

Mà Hứa Linh cũng lựa chọn phớt lờ anh.

Cô ta lôi kéo Sở Vĩ: “Sở Vi, đã nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau, cùng nhau ra ngoài đi dạo đi”

Nói xong, cô ta kéo Đường Sở Vi đi về phía bãi đậu xe cách đó không xa.

Đường Sở Vĩ thì xoay người, vẫy tay với Giang Cung Tuấn và nói lớn: “Anh về trước đi.”

Giang Cung Tuấn cũng không đuổi theo.

Anh nhìn Đường Sở Vi bước lên một chiếc xe hơi sang trọng và rất đắt tiên.

Anh sờ mũi, khẽ lấm bẩm: “Nhà họ Hứa này cũng thật là giàu có.”

Mười năm trước, anh đã hẹn hò với Hứa Linh trong vòng hơn nửa năm.

Anh chỉ biết Hứa Linh là con gái nhà giàu, mỗi ngày đều có xe sang đưa đón, nhưng mà anh cũng không rõ rốt cuộc nhà họ Hứa giàu đến mức nào.

Giang Cung Tuấn cũng không suy nghĩ nhiều thêm.

Sau khi Đường Sở Vi rời đi, anh cũng bắt một chiếc taxi.

Còn chưa lên taxi thì đã trông thấy một chiếc xe .Jeep chạy tới.

Cửa kính xe rung lên rôi hạ xuống.

Trên ghế lái phụ, Tiêu Dao Vương vẫy tay với Giang Cung Tuấn và nói: “Đi đâu đó, lên xe tôi chở cho?”

Giang Cung Tuấn nghĩ ngợi một lúc, đi taxi về cũng phải tốn hơn ba mươi nghìn, có người cho mình quá giang có thể tiết kiệm được hơn ba mươi nghìn.

Anh quay người leo lên xe của Tiêu Dao Vương.

Người lái xe là Hoắc Đổng.

Tiêu Dao Vương cũng bước xuống khỏi ghế phụ lái, đi tới hàng ghế sau để ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn, lấy ra một điếu thuốc đặc biệt đưa qua.

Giang Cung Tuấn nhận lấy: Tiêu Dao Vương lại lấy ra một chiếc bật lửa và châm thuốc cho anh.

Hành động của Tiêu Dao Vương rất khác thường.

Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn tràn đầy nghi hoặc.

Tiêu Dao Vương này ngày thường mà trông thấy anh, sẽ như thể nhìn thấy vị thần gieo rắc bệnh dịch, hôm nay lại làm thế này là sao đây?

“Tiêu Dao Vương, không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian thì cũng là trộm cướp, ông đây là đang có ý đồ gì?”

Tiêu Dao Vương cười khúc khích: “Không hổ là Hắc Long, đúng là việc gì cũng không thể qua mắt được cậu. Quả thật làcó một ít chuyện nho nhỏ.

Giang Cung Tuấn hút thuốc, thản nhiên nói: “Có việc gì thì cứ nói thẳng đi”

Tiêu Dao Vương lấy ra một tập tài liệu mật, đưa sang.

Giang Cung Tuấn tiếp nhận, mở ra xem.

Chẳng bao lâu sau, đã ném lại cho Tiêu Dao.

Vương rồi nói: “Cái này thì đâu có liên quan gì đến tôi?”

Tiêu Dao Vương lên tiếng: “Cấp trên ra lệnh, phải thành lập một chiến đội siêu cấp đặc biệt. Từ các quân khu lớn trên cả nước, từ tầng tầng lớp lớp những cảnh sát vũ trang nhân dân sẽ chọn lựa ra một nghìn người để tiến hành huấn luyện đặc biệt. Sau ba tháng huấn luyện đặc biệt, chỉ những người đủ tư cách mới có thể trở thành một thành viên của chiến đội đặc biệt.”

“Vâng” Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Tôi đã xem qua tập tài liệu, nhưng việc này thì có liên quan gì đến tôi, trong tập tài liệu rõ ràng ghi tên ông là người phụ trách.”

Tiêu Dao Vương cười, nói: “Hắc Long, trong khoảng thời gian này, tôi đã dọn dẹp không ít chuyện cho cậu, cũng đã chạy đôn chạy đáo giúp đỡ cậu nhiều lần. Đúng ra thì cậu cũng nên giúp tôi một chút chứ?”

Giang Cung Tuấn liếc nhìn Tiêu Dao Vương, nhàn nhạt hỏi: “Ông muốn tôi làm gì?”

Tiêu Diêu Vương lập tức nói: “Cậu là vị thần trong quân đội, cậu được toàn bộ quân nhân tin tưởng và ngưỡng mộ, tôi dự định để cậu làm sĩ quan trưởng huấn luyện đặc biệt…”

Giang Cung Tuấn lập tức từ bỏ, ngắt lời Tiêu Dao Vương.

“Quên đi, hiện tại tôi đạng tự do tự tại, còn lâu mới muốn tìm thêm việc cho bản thân”

Tiêu Dao Vương giải thích: “Chỉ là cái chức danh mà thôi, làm thế sẽ có thể khích lệ sự nhiệt tình của những người tham gia huấn luyện đặc biệt. Nếu truyền ra là huấn luyện đặc biệt xong mà đủ tư cách, sẽ được gặp Hắc Long và có thể được Hắc Long hướng dẫn thì mấy thằng nhóc con này đảm bảo sẽ cố hết sức mình. Đến lúc đó, cũng chẳng cần cậu tự mình bước ra chỉ đạo huấn luyện, chỉ việc lộ mặt rồi nói vài câu là được.”

“Như vậy à…

Giang Cung Tuấn chìm đắm trong suy tư.

Sau khi đến thành phố Tử Đằng, quả thật anh đã khiến Tiêu Dao Vương phải bận bịu để giúp đỡ mình không ít.

Gọi là có qua có lại đi.

“Được, tôi đáp ứng.”

Nghe vậy, Tiêu Dao Vương vui mừng khôn xiết.

€ó Hắc Long tham gia, thế thì nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành xuất sắc rồi.

Hắc Long là ai cơ chứ?

Đây là một cá thể tồn tại đã thực sự chiến đấu trong khói lửa chiến tranh, từ một binh lính nhỏ bé đã giẫm lên xương cốt của quân địch từng bước một trèo lên cấp bậc khủng bố.

Ông ta đã thấy qua bản lĩnh của Hắc Long, trước mặt Hắc Long, ông ta cùng lắm cũng chỉ đánh được một chiêu.

“Cái đó, Hắc Long, còn một chuyện nữa…”

“Đừng có dài dòng, có việc gì thì nói luôn đi.”

Tiêu Dao Vương lập tức lấy ra một tập tài liệu khác, đưa cho Giang Cúng Tuấn, nói: “Đây là mệnh lệnh từ cấp trên, cậu xem-qua một chút.”

Giang Cung Tuấn cầm tập tài liệu lên xem, ngay sau đó nhíu mày lại: “Ông bị trên đó gây khó dễ à? Ngô Huy đang tạm giữ chức ở Nam Cương.

Việc thành lập chiến đội đặc biệt trong nước thế này thì liên quan gì đến Nam Cương. Làm sao ông có thể kêu cậu ấy về làm huấn luyện viên được?”

Tiêu Dao Vương cười nói: “Dù sao thì cậu ấy cũng nhàn rỗi, vừa lúc tìm cho cậu ấy chút chuyện để làm”

Giang Cung Tuấn nhàn nhạt nói: “Nếu cấp trên đã giao tài liệu xuống, vậy thì trực tiếp đi tìm Ngô Huy là được, đưa cho tôi xem làm gì?”

Tiêu Dao Vương mang nét mặt xấu hổ, lên tiếng: “Ai biết cậu thế nào, nếu cậu không đồng ý thì cho dù là tài liệu mật-cấp trên gửi về đi chăng nữa, cậu cũng sẽ gạt bỏ luôn.”

Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, tôi sẽ hỏi Ngô Huy: Nếu cậu ấy bằng lòng, vậy cứ để cậu ấy làm đi, huấn luyện mấy binh lính mới chưa trải qua khói lửa chiến tranh này cũng tốt. Nếu cậu ấy không muốn đi thì tôi đây cũng không còn cách nào.”

Nói xong, Giang Cung Tuấn cất tập tài li nói: “Chở tôi đến phòng khám Trần Tục”

Tiêu Dao Vương phân phó: “Hoắc Đổng, còn không mau nhanh lên.”

“Vâng”

Hoắc Đổng lập tức khởi động xe, chạy về phía phòng khám Trần Tục.

Chẳng mấy chốc đã đến phòng khám Trần Tục.

Đêm qua, Ngô Huy uống say như chết.

Anh ta đã tự mình trải nghiệm cái gọi là cuộc sống thối nát, cái gội là mơ mơ màng màng như người say rượu.

Anh ta đã đi cả đêm, đến sáng mới về.

Trên đường trở về, lại còn gặp một cô gái trẻ lưu manh rồi xảy ra vài hiểu lầm với cô gái đó.

Hiện tại, cô gái trẻ lưu manh đã đuổi đến phòng khám Trần Tục.

Trong phòng khám.

Ngô Huy nhìn cô gái khoảng hai mươi tuổi với mái tóc nhuộm đỏ và ăn mặc gợi cảm trước mắt, trên khuôn mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Cô à, tôi cũng đã nói với cô rồi, đây là hiểu lầm thôi, tôi chỉ là đang tập trung suy nghĩ vài chuyện nên lúc đó mới đụng phải cô. Tôi cũng không có lợi dụng gì cô, tại sao cô lại cứ đưổitheo không chịu buông tha cho tôi vậy?”

Cô gái trẻ lưu manh ngồi trên ghế, bắt chéo chân trước mặt Ngô Huy còn đang hốt hoảng.

Cô ta ngậm một cây kẹo mút trong miệng, vẻ mặt thờ ơ nói: “Tôi không quan tâm tại sao anh lại đụng vào tôi. Tóm lại, anh đã đụng vào tôi thì phải chịu trách nhiệm. Đúng lúc trong khoảng thời gian này tôi đây không có nơi nào để đi, thế thì tạm thời tôi sẽ ở chỗ của anh, anh phải cung cấp đồ ăn thức uống trong ba tháng cho tôi, sau đó chuyện này sẽ coi như xóa bỏ, nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát nói rằng anh làm chuyện khiếm nhã với tôi đấy”

Nói xong, cô ta đứng dậy.

Kéo lấy tay của Ngô Huy, cởi quần áo của bản thân xuống rồi để tay anh ta sờ soạng trên chính ngực mình.

“Hừ, bây giờ trên người tôi đã có dấu vân tay của anh. Nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ gọi báo cảnh sát?

Vẻ mặt của cô gái trẻ lưu manh như đang bình tĩnh xơi tái Ngô Huy.

“Ơ, Ngô Huy, cậu về rồi à?”

Ngoài cửa vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.

Giang Cung Tuấn đã tới nơi.

Giang Cung Tuấn vừa bước vào, đã nhìn thấy một cảnh này, ngay lập tức bật cười.

Bình Luận (0)
Comment