Chiến Thần Xuất Kích

Chương 16

Chương 16: Thua thiệt quá nhiều

Thành phố Tử Đằng là kinh đô dược liệu. Hầu hết 80% dược liệu cổ truyền trên toàn thế giới đều được sản xuất ở nơi này. Có tập đoàn y dược niêm yết hàng trăm tỷ đô; cũng có mấy chục ngàn xưởng gia.công dược liệu lớn lớn nhỏ nhỏ. Nơi này phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy phòng khám cổ truyền.

Phố Cửu long là một khu phố tam giáo cửu lưu tụ tập, rất hỗn loạn, quán đồ cổ, Karaoke, quán bar, tiệm massage, thứ gì cũng có. Đầu con phố Cửu Long có một phòng khám tên là “Phòng khám Trần Tục”, đây là nơi đặt chân của Ngô Huy.

Giang Cung Tuấn là thần y, Ngô Huy đi theo anh nhiều năm nên cũng biết chút y thuật, khám bệnh cảm cúm bị thương gì đó không thành vấn đề.

Phòng khám Trần Tục, trên bàn phẫu thuật nhỏ, Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi mặt chảy đầy máu, đầu gối tróc da, thịt dính đầy tro bụi.

Đường Sở Vi đã bị tra tấn rất thê thảm, cô vô cùng mệt mỏi, mất máu quá nhiều nên ngất xỉu. Sắc mặt Giang Cung Tuấn tối tăm đến đáng sợ.

Anh vuốt ve gương mặt Đường Sở Vi, gương mặt cương nghị có chút áy náy, vành mắt thấm ướt. Anh-từng hứa.sẽ không để Đường Sở Vi chịu bất cứ tổn thương nào, nhưng anh lại không làm được. Anh đã thua thiệt Đường Sở Vi quá nhiều, cả đời cũng không thể bù đắp. Anh không dám nghĩ nếu mình đến muộn một bước thì Đường Sở Vi sẽ ra nông nỗi nào. Mặc dù giết chết Tiêu Chinh cũng không thể xóa bỏ mối hận trong lòng anh. Những tủi nhục mà Sở Vi đã chịu đựng, anh sẽ cho nhà họ Tiêu trả lại gấp trăm ngàn lần.

Anh lấy hòm thuốc, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương cho Đường Sở Vi.

“Tướng quân Tiêu, thật sự không phải tôi, van ông tha cho tôi đi..”

Giang Cung Tuấn chạm nhẹ vào vết thương trên mặt cô, cô lập tức hoảng hốt kêu lên, thân thể run lẩy bẩy. Dáng vẻ của cô như lưỡi dao ghim vào tim Giang Cung Tuấn. Anh nghẹn ngào suýt nữa bật khóc. Giang Cung Tuấn nhanh chóng cầm kim châm cắm lên người Đường Sở Vi để cô bình tĩnh lại, làm tê vết thương giảm đau cho cô.

Lúc này Đường Sở Vi mới an tường nhắm mắt.

Giang Cung Tuấn cẩn thận xử lý vết thương, bắt đầu bào chế thuốc rồi đắp thuốc, băng bó cho cô. Ngô Huy đã về, nhưng anh ta chỉ đứng một bên chứ không quấy rầy. Giang Cung Tuấn xử lý vết thương trên mặt và vết trầy trên đùi Đường Sở Vi xong rồi bế cô lên, đi vào buồng trong, đặt cô lên giường đắp chăn cho cô, năm chặt bàn tay cô.

Anh cứ thế nắm tay Đường Sở Vị, làm bạn bên cạnh cô, Ngô Huy canh chừng ở cửa không rời bước.

Đêm nay chắc chắn là một trận động đất đối với thành phố Tử Đằng. Để vùng dậy, nhà họ Tiêu đã bày ra một cái bây, lợi dụng hàng rẻ tiền bán với giá trên trời, gom được một khoản tài chính kếch xù. Tiêu Chinh thậm chí còn trả thù nhà họ Đường. Chẳng qua không ai ngờ người mặt quỷ đã giết Tiêu Bối Hoa lại hiện thân, giết chết Tiêu Chinh trong hội trường. Cảnh sát đã bắt tay điều tra, nhưng vì thân phận của Tiêu Chinh đặc thù nên ngành liên quan cũng nhúng tay, không công bố chuyện kế tiếp.

Bóng đêm lặng lẽ đi qua. Mặt trời dâng lên chiếu sáng mặt đất tối om, người dân lần lượt rời giường, vệ sinh mặt mũi, bắt đầu một ngày mới.

Buổi sáng, trong văn phòng chủ tịch ở cao ốc Vạn Quân.

“Chủ tịch Diệp, đêm qua xảy ra chuyện lớn!”

Một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm đứng bên cạnh Diệp Hình, kể lại rõ ràng chuyện xảy ra ở hội trường đấu giá của nhà họ Tiêu.

“Tiêu Chinh bắt Đường Sở Vi, bắt người nhà họ Đường ư?” Nghe vậy, Diệp Hình thoáng sửng sốt: “Có phải cuối cùng Tiêu Chinh đã chết không?”

“Đúng vậy. Từ tình báo mà tôi nhận được, Tiêu Chinh dự định đối phó với nhà iọ Đường trước rồi lại đối phó với Vạn Quân. Nhưng khi ông ta vừa bắt được Đường Sở Vị, dự định lập uy thì người đàn ông giết Tiêu Bối Hoa đã chạy tới, giết chết Tiêu Chinh”

Diệp Hình phất tay: “Được rồi, cô lui ra đi”

Sau khi thư ký rời đi, Diệp Hình cười khẽ, lẩm bẩm: dám trêu vào Đường Sở Vi, đúng là không biết điều. Phó tướng của Tây Cảnh là cái thá gì?

Tiêu Dao Vương đích thân tới cũng phải cúi đầu xưng thần trước mặt Hắc Long.

Diệp Hình không để ý tới chuyện nhà họ Tiêu, cũng không nhúng tay vào chuyện nhà họ Đường.

Phòng khám Trần Tục, Đường Sở Vi nghỉ ngơi một đêm nay đã tỉnh lại. Cô vừa tỉnh lại thì có một bàn tay mạnh mẽ nắm tay cô. Cô cảm thấy thân thể mệt mỏi, muốn đứng dậy, nhưng trên mặt lại đau rát khiến cô kêu lên. Giang Cung Tuấn nắm tay Đường Sở Vi nằm ngủ bên giường, tiếng kêu của Đường Sở Vi đánh thức anh, vội vàng kêu lên: “Vợ ơi, em tỉnh rồi hả?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Sở Vi mệt mỏi hỏi: “Cung Tuấn, em đang ở đâu vậy?”

Giang Cung Tuấn đáp: “Em đang ở phòng khám Trần Tục, là phòng khám của bạn anh. Tối qua nhà họ Đường xảy ra chuyện, người trong nhà đều bị bắt, may mà anh thông minh chạy trốn trước. Anh lặng lẽ tiến vào khách sạn Tử Đăng thì thấy em nằm trên hành lang, cho nên mới đưa em đến đây”

Giang Cung Tuấn không muốn cho Đường Sở Vi biết thân phận của mình. Đường Sở Vi chỉ là người bình thường, biết chuyện này sẽ gây ảnh hưởng lớn cho cuộc.sống của cô, anh chỉ muốn Đường Sở Vi được sống vô ưu vô tư lự.

“Xin lỗi, anh không bảo vệ được em” Giang Cung Tuấn áy náy nói.

Đường Sở Vi nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, lập tức tủi thân bật khóc.

“Hu hu, tại sao ông trời lại đối xử với em như vậy?”

Đêm qua cô đã trải qua tuyệt vọng, bị tra tấn thê thảm. Thấy gương mặt vô tình của Tiêu Chinh, cô tuyệt vọng bất lực, không ngừng van nài, không ngừng van xin tha thứ, nhưng chỉ liên tiếp bị rạch mặt. Cô sụp đổ bật khóc nức nở.

Giang Cung Tuấn nắm tay cô: “Xin lỗi, là lỗi của em, đáng nhẽ anh nên đi cùng em” Anh cố gắng giải thích, anh có thẹn với Đường Sở Vi.

Không có anh thì Đường Sở Vi sẽ không phải trải qua mọi chuyện.

Đường Sở Vi khóc mệt mỏi, tiếng nức nở càng ngày càng nhỏ, sau đó ngủ thiếp đi. Lúc này Giang Cung Tuấn mới buông tay cô ra, đứng dậy đi ra ngoài.

“Anh Giang” Ngô Huy canh chừng cả đêm lấy một điếu thuốc đưa qua: “Dựa theo lời dặn của anh, em không cho bất cứ tên lính Tây Cảnh nào.

sống sót, cũng không đụng vào người nhà họ Tiêu. Em đã điều tra rồi, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ trong tiệc đấu giá là giả, cũng đã thẩm vấn Tiêu Nhàn Nhã. Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thật đã không còn ở nhà họ Tiêu từ mười năm trước, nó đang ở đâu thì Tiêu Nhàn Nhã không biết, chỉ có Tiêu Chinh đã chết mới biết”

Giang Cung Tuấn châm một điếu thuốc. Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ là đồ gia truyền của nhà họ Giang, ông nội coi trọng còn hơn cả tính mạng, bất kể nó đang ở đâu;anh cũng phải tìm được nó.

Chẳng qua bây giờ anh không có thời gian. Sở Vi vừa trải qua kiếp nạn, kế tiếp anh phải làm bạn bên cạnh Sở Vi, bù-đắp thiệt thòi cho cô.

Ngô Huy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn một chuyện nữa. Năm quân khu của Hồng Bắc, Tử Đằng, Hoa Nam, Hải Vịnh cùng Thuận Thiên sắp sửa sát nhập với nhau. Tiêu Dao Vương rời khỏi Tây Cương, trở thành thống soái năm quần, hôm nay sẽ nhậm chức, buổi sáng mới nhận được văn kiện”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn lơ đễnh nói: “Không liên quan gì tới tôi”

“Anh Giang, bàn về công lao thì kiểu gì cũng phải là anh làm thống soái, chỗ nào tới lượt Tiêu Dao Vương!” Ngô Huy bất bình.

Giang Cung Tuấn nâng tay lên: “Được rồi, đừng bận tâm, sát nhập hay không, ai làm thống soái mới đều không liên quan tới tôi”

Bình Luận (0)
Comment