Chiến Thần Xuất Kích

Chương 235

Chương 235: Xem anh làm sao trở mình được

Trong phòng.

Đường Sở Vi lo lắng muốn chết.

Cô không ngờ tham gia buổi họp lớp lân này lại trở mặt với hai người bạn thân nhất.

Phía Kim Tĩnh Ân cô không biết làm sao, cô ta đã gả vào nhà họ Hứa thì đương nhiên sẽ nói giúp cho nhà họ Hứa, còn cô vì Hắc Long mà đắc tội với nhà họ Hứa.

Vê phía Hứa Linh, cô thực sự bị oan.

“Ông xã ơi, phải làm sao đây? Anh mau nghĩ cách đi”

Giang Cung Tuấn ngôi trên ghế, hút một điếu thuốc: “Không sao, chuyện lớn thế nào anh cũng lo được, anh sẽ giải quyết sớm thôi, em chờ ở trong phòng, anh đi kiểm tra xem nhân viên quản lý của khách sạn có thẻ phòng dự phòng không”

Giang Cung Tuấn nhìn quanh phòng.

Cửa sổ đã đóng hết, người của Quan Thành không thể vào từ cửa sổ.

Muốn vào phòng, chỉ có một con đường, đó là vào từ cửa phòng.

“Mau, mau đi đi” Cô đẩy Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn ra khỏi phòng, bắt đầu đi kiểm tra chuyện thẻ phòng và đi điều tra xem rốt cuộc Quan Thành có quan hệ với khu nghỉ dưỡng trên núi Long Tuyền này không, nếu có quan hệ thì việc lấy được thẻ phòng rất đơn giản.

Cùng lúc đó.

Hứa Linh mặc áo tắm bikini gợi cảm đi vào.

Áo tắm này ngắn và gợi cảm hơn các loại áo tắm khác, quần chữ T, áo ngực càng nhỏ hơn, chỉ có hai mảnh che trước ngực và hai sợi dây buộc.

Quan Thành đỡ Hứa Linh vào phòng, sau đó đóng cửa rồi khóa trái cửa phòng lại.

Tính cảnh giác của Hứa Linh vẫn rất cao, thấy Quan Thành khóa trái cửa, cô ta không khỏi nhíu mày: “Anh Quan, vậy là sao?”

Quan Thành kịp thời giải thích: “Tôi sử dụng cách trị liệu bí truyên, không thể bị truyền ra ngoài, nếu có người khác đi vào nhìn thấy, thầy biết sẽ đánh chết tôi”

Anh ta nói như vậy, xua tan lòng nghi ngờ của Hứa Linh.

“Hứa Linh, nằm xuống đây đi”

Hứa Linh trúng độc rắn, tuy rằng Giang Cung Tuấn đã dùng ngân châm ép chất độc trong cơ thể của cô ta ra, nhưng sau khi đi một hồi, cô ta cảm giác chóng mặt và nằm xuống, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Quan Thành giả vờ đi kiểm tra miệng vết thương cho cô ta.

Miệng vết thương vẫn còn sưng đỏ.

“Hứa Linh, chậm một chút, vẫn còn một ít độc tố, nếu không kịp thời ép ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Hứa Linh yếu ớt nói: “Cảm ơn anh Quan”

“Tôi phải dùng miệng ép ra giúp cô.” Vẻ mặt của Quan Thành đứng đản.

Hứa Linh nghe thấy vậy thì mặt đỏ lên.

Dùng…Dùng miệng?

Dùng miệng, xấu hổ quá.

Cô ta đỏ mặt hỏi: “Không…Không còn cách khác sao?”

Quan Thành giả vờ đứng đắn, nói: “Xin lỗi, là tôi quá đường đột, tôi đi lấy thuốc cho cô uống trước, phòng ngừa chất độc khuếch tán”

Anh ta đi về phía bàn, mở cái túi trên bàn ra và lấy một cái bình nhỏ rồi đổ một viên thuốc ra.

“Nào, uống đi”

Hứa Linh hơi há miệng.

Nuốt viên thuốc đó xuống bụng.

Nhìn Hứa Linh uống thuốc, trên mặt Quan Thành lộ vẻ đắc ý.

Đây là thuốc anh ta đã điều chế tỉ mỉ, cho dù là phụ nữ nhà lành uống vào cũng sẽ biến thành dâm phụ.

Sau khi uống thuốc xong, Hứa Linh cảm thấy chóng mặt.

Cô ta tưởng độc rắn còn chưa loại bỏ hoàn toàn cho nên không nghĩ nhiều, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Còn Quan Thành lấy camera trong túi ra, đong đưa trong phòng, sau một hồi lâu điều chỉnh góc độ, lúc này anh ta mới xoay người nhìn Hứa Linh đang nằm trên giường.

Nhìn dáng người gợi cảm nóng bỏng của Hứa Linh, Quan Thành nuốt nước miếng, anh ta đã chơi qua nhiều cực phẩm rồi, nhưng chưa từng chơi cực phẩm như thế này.

Anh ta là bác sĩ Đông Y, hơn nữa thầy của anh †a rất kiêu ngạo, anh ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Hứa Linh vẫn còn là xử nữ, chưa từng lên giường với người đàn ông nào.

Anh ta cảm thấy lần này bản thân gặp may rồi.

Sau hôm nay Hứa Linh sẽ trở thành bạn giường của anh ta.

“Hứa Linh?”

Anh ta đẩy nhẹ Hứa Linh.

Hứa Linh khẽ mở mắt, ánh mắt mơ màng.

Tầm mắt của cô ta rất mơ hồ, cô ta nhìn thấy một người, nhưng nhìn thế nào cũng không nhìn rõ mặt người này.

Tầm mắt từ từ trở nên rõ ràng.

Cô ta thấy rõ người đàn ông trước mắt.

“Tuấn, là anh sao?”

Trong mắt cô ta, người đứng trước mắt là bạn trai mười năm trước, người mà cô ta ngày đêm nhớ thương.

“Là anh, là anh”

Quan Thành vui mừng bật cười.

Đây là sự thần kỳ trong loại thuốc mà anh ta điều chế, có thể làm đầu óc mê muội, khiến cho người phụ nữ tưởng rằng đó là người trong lòng, cam tâm tình nguyện để họ chơi đùa.

Đúng lúc anh ta gần sát Hứa Linh, lập tức ôm lấy cô ta.

Giờ phút này, Hứa Linh bị mất phương hướng, chủ động đáp lại.

Có một người đứng ngoài cửa sổ.

Đó là Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy cảnh trong phòng, không khỏi nhíu mày.

Anh không muốn quản.

Nhưng anh thực sự nhìn không vừa mắt.

Nói thế nào thì đó cũng là bạn gái mười năm trước của anh, anh dùng sức đẩy, cửa sổ lập tức bị mở ra.

Quan Thành vừa bế Hứa Linh lên, liền nghe thấy tiếng động, anh ta lập tức buông ra rồi ngẩng đầu nhìn lại.

Anh ta nhìn thấy Giang Cung Tuấn trèo vào từ cửa sổ.

Anh ta giận tím mặt: “Tên kia, anh đến đây tìm cái chết à, mau cút đi cho tôi”

Giang Cung Tuấn đi đến, ngồi xuống ghế, lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa, liếc nhìn Hứa Linh cả người ửng hồng, vẻ mặt mơ màng nằm trên giường, thờ ơ nói: “Anh Quan, anh làm vậy là không tử tế rồi, tôi giúp anh vác nồi, anh lại ở trong phòng hưởng thụ, nếu không thì để tôi sung sướng cùng?”

Quan Thành còn tưởng rằng Giang Cung Tuấn tới gây phiền phức.

Anh ta đã nhìn thấy kỹ năng của Giang Cung Tuấn, mấy người đàn ông cao lớn đều không phải đối thủ của anh.

Nghe xong lời nói của Giang Cung Tuấn, anh †a cười ha ha: “Không thành vấn đề, chàng trai, sau khi tôi sung sướng thì sẽ đến lượt cậu, bây giờ cậu ngồi ở một bên nhìn, xem anh mạnh mẽ đến cỡ nào”

“Mà này, cô ấy làm sao vậy, sao lại không phản kháng?” Giang Cung Tuấn giả vờ không biết gì, dò hỏi.

“Cái này anh không biết rồi, cô ấy uống thuốc do tôi điều chế tỉ mỉ, cho dù là phụ nữ nhà lành cũng sẽ biến thành dâm phụ, bây giờ cô ấy để mặc tôi sắp xếp”

Giang Cung Tuấn lại hỏi nữa: “Đúng rồi, tác dụng của thuốc kéo dài bao lâu, đừng đợi đến lượt tôi, tác dụng của thuốc lại hết, chẳng phải tôi sẽ gặp phiền phức sao, tôi nhớ thương cô ấy lâu rồi, chỉ là vần luôn không có cơ hội.”

“Ha ha, cả đêm cô ấy sẽ để mặc chúng ta sắp xếp: Quan Thành đắc ý cười to.

Rốt cuộc anh ta cũng không nhịn được, nhào về phía Hứa Linh.

Nhưng, Giang Cung Tuấn lại đứng dậy, túm lấy anh ta rồi ném mạnh xuống đất.

Quan Thành bị ngã choáng váng, đau đến mức không có sức bò dậy.

Anh ta vươn tay chỉ vào Giang Cung Tuấn, quát: “Đồ…Đồ con rùa anh, anh muốn hưởng trước, tôi nói cho anh biết, không có chuyện đó đâu, tôi tốn nhiều công sức như vậy mới có được, tôi phải là người hưởng trước.”

Quan Thành cho rằng Giang Cung Tuấn muốn hưởng trước.

Sao anh ta có thể chịu đựng được chứ?

Còn Giang Cung Tuấn đi tới camera mà Quan Thành đã gắn trước đó, lấy thẻ nhớ bên trong ra, giơ thẻ nhớ lên quơ quơ với Quan Thành đang đứng dậy, cười nhạt: “Lần này, tôi xem anh làm sao trở mình được”

“Phụt!”

Quan Thành hiểu rõ ý đồ của Giang Cung Tuấn, anh ta tức giận phun ra một ngụm máu.

Giang Cung Tuấn đi đến bên giường, nhìn Hứa Linh nằm trên giường, khẽ lắc đầu rồi thở dài nói: “Đúng là hồng nhan họa thủy, lớn lên xinh đẹp, đi đến đâu cũng đều là tai họa”

Hồng nhan họa thủy, anh đã trải nghiệm từ lâu.

Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra với Đường Sở Vi.

Anh đi thẳng vào phòng tắm, hứng một chậu nước lạnh, hắt mạnh vào người Hứa Linh.

Cả người Hứa Linh lạnh run, tỉnh táo lại một chút, nhìn thấy Giang Cung Tuấn, cô ta xoay người ngồi dậy, giơ tay tát một cái.

Nhưng ngay sau đó, cô ta cảm thấy cả người không có sức, ngã quy xuống đất lần nữa, ánh mắt mơ màng nhìn Giang Cung Tuấn, sau đó cô ta bò dậy, ôm lấy vai anh, hai chân vòng qua người anh.

“Tôi… Tôi muốn…Cho…Cho tôi: Giang Cung Tuấn nhíu mày.

“Tác dụng của thuốc đúng là kinh khủng”

Anh đẩy Hứa Linh ra, lấy mấy cây ngân châm châm vào người cô ta.

Giờ phút này, Quan Thành lặng lẽ cầm ghế dựa lên, dồn sức đập vào gáy của Giang Cung Tuấn.

Bình Luận (0)
Comment