Chiến Thần Xuất Kích

Chương 263

Chương 263 Bị tôi dọa sợ

Hà Diệp Mai đi tới, hai tay chống nạnh rồi mắng anh: “Nếu hôm nay cậu không chịu nói thật, thì từ nay vê sau cậu đừng hòng bước vào cửa của cái nhà này nữa”

Giang Cung Tuấn lộ ra vẻ mặt vô cùng khó xử, anh nói: “Mẹ, thật sự không có chuyện gì mà, là cảnh sát nhầm thôi, nếu con có chuyện gì thì người ta có thả con ra ngoài sau một đêm không?”

“Thật không?” Hà Diệp Mai cảm thấy không tin cho lắm.

Cảnh tượng tối hôm qua đã dọa bà ta sợ khiếp vía.

Giang Cung Tuấn thê với bà ta: “Thật sự không có gì ạ, đúng rồi, hôm nay phố y có náo nhiệt, mẹ, mẹ có muốn đi xem náo nhiệt không?”

“Không có tâm tình”

Hà Diệp Mai nào có tâm tư để đi xem náo nhiệt.

Gân đây nhà họ Đường xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ Đường Tấn lại còn nằm ở trong bệnh viện nữa chứ.

“Anh vào nhà trước đi rồi nói sau” Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn vào trong nhà, sau đó cô đóng cửa lại.

Giang Cung Tuấn bước vào nhà, anh ngôi xuống ghế sô pha, rồi nhìn Đường Bình đang ngồi ở một bên, anh lên tiếng hỏi: “Ba, ba đi không?”

Đường Bình thì lại muốn đi xem náo nhiệt.

Nghe nói đại hội cổ truyền lân này náo nhiệt khác thường, rất nhiêu các y bác sĩ có tiếng đến, có cả một số cả bác sĩ có tiếng ở nước ngoài cũng tới tham dự.

Ông ta liếc nhìn Hà Diệp Mai một chút rồi khẽ lắc đầu, nói: “Thôi được rồi, ba không đi”

Giang Cung Tuấn cũng không ép ông ta, anh nhìn Đường Sở Vi rồi dặn cô: “Vợ, em đi thay quân áo đi, chúng ta tới phố y “Vâng.

Đường Sở Vi xoay người, quay trở về phòng.

Giang Cung Tuấn lấy một điếu thuốc lá ra và đốt nó lên, còn chưa hút hết điếu thuốc.

Cốc cốc cốc.

Ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Hà Diệp Mai dặn anh: “Giang Cung Tuấn, cậu ra mở cửa đi”

Giang Cung Tuấn đứng dậy và bước ra mở cửa.

Vừa mở ra đã thấy Đường Thành Lâm đứng trước cửa, anh không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Ông nội, sao ông lại tới đây?”

Đường Thành Lâm bước vào, ông ta nắm lấy tay của Giang Cung Tuấn, trên khuôn mặt già nua của ông ta còn hiện lên vẻ cảm kích: “Giang Cung Tuấn, lần này tôi thật sự rất cảm ơn cậu”

Giang Cung Tuấn khẽ mỉm cười.

Hà Diệp Mai đi tới cửa với vẻ mặt ngờ vực: “Ba, ba sao thế, mới sáng sớm sao lại cảm ơn cái gì rồi, thằng vô dụng này đã làm nên trò trống gì sao?”

Đường Thành Lâm kích động nói: “Khi nãy bên phía tòa án vừa mới gọi điện thoại tới cho ba, họ đã tháo niêm phong căn biệt thự của nhà họ Đường rồi, còn gỡ niêm phong Vĩnh Nhạc, nói tóm lại là sản nghiệp dưới tay của nhà họ Đường cũng đã được giải tỏa, bên tòa án cũng không truy cứu khìn tiên nợ của nhà họ Đường chúng ta nữa”

“Hả?”

Khuôn mặt của Hà Diệp Mai toát lên đầy vẻ nghỉ ngờ, bà ta nhìn Giang Cung Tuấn rồi hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì tới Giang Cung Tuấn?”

Đường Thành Lâm có hơi sửng sốt, ông ta hỏi lại: “Cái này không phải là do Giang Cung Tuấn ra mặt, nên mấy chuyện này mới được giải quyết sao?”

“Phải không?” Hà Diệp Mai nhìn về phía Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn sờ lên mũi một cái rồi gật đầu nói: “Không sai là tôi đã giải quyết”

Đi cùng với ông ta còn có Đường Hiện, Đường Khánh và hậu bối của nhà họ Đường.

Những người này cũng không tin là Giang Cung Tuấn đã ra mặt giải quyết giúp họ.

Nếu Giang Cung Tuấn thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, thì trước đây nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa đã không nhắm vào nhà họ Đường rồi.

Đường Lăng liếc nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Giang Cung Tuấn, anh đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình, anh nói là anh giải quyết, vậy tôi hỏi anh, anh đã giải quyết chuyện này như thế nào?”

Tất cả mọi người nhanh chóng đổ dồn ánh mắt về phía Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cười ha ha một tiếng: “Tôi đã đánh người nhà họ Ngụy và người nhà họ Hứa một trận, bọn họ bị tôi đánh đến hoảng sợ, tôi uy hiếp bọn họ, nếu không buông tha cho nhà họ Đường thì tôi sẽ lập tức giết chết bọn họ”

Giang Cung Tuấn vừa nói vừa khua tay múa chân.

“Ha ha ha… Tôi cứ như vậy mà tung vài cú đấm, vệ sĩ của bọn họ lập tức bị tôi đánh ngã”

“Thiết…”

Đường Lăng lộ ra vẻ mặt đầy khinh bỉ.

Anh ta còn lâu mới tin vào lời của Giang Cung Tuấn.

Nhà họ Ngụy, nhà họ Hứa là ai chứ, sao có thể bị Giang Cung Tuấn đánh đến sợ hãi được.

Chẳng ai tin nổi điều mà Giang Cung Tuấn vừa nói.

Đường Thành Lâm vẫn cho là Giang Cung Tuấn đã đứng ra giải quyết, bởi vì Giang Cung Tuấn đã giải quyết chỗ nơi ở cho bọn họ, còn giải quyết luôn vấn đề của Đường Mạnh. Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, việc có thể khiến cho nhà họ Hứa và nhà họ Ngụy không truy cứu trách nhiệm với nhà họ Đường, chưa chắc có liên quan tới Giang Cung Tuấn.

“Ông nội, chú cả, chú hai…”

Lúc này, Đường Sở Vi đã thay quần áo xong, cô bước ra từ trong phòng, hỏi: “Sao mọi người lại tới đây?”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa đã không truy cứu trách nhiệm đối nhà họ Đường nữa, phía tòa án cũng đã gỡ niêm phong sản nghiệp của nhà họ Đường, đồng thời còn mở lại tài khoản bị đóng băng của nhà họ Đường, bây giờ nhà họ Đường đã không còn gặp khủng hoảng nữa rồi”

“Hả, có thật không?”

Trên mặt của Đường Sở Vi hiện lên vẻ vui sướng, cô mừng rỡ hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra thế, làm sao chỉ trong một đêm mà chuyện này đã được giải quyết rồi?”

Hà Diệp Mai hỏi cô: “Sở Vi, tối hôm qua con đã đi đâu với Giang Cung Tuấn, hai đứa đã làm cái gì?”

“Chuyện này…”

Đường Sở Vi nói năng ấp a ấp úng.

Hà Diệp Mai vừa nhìn sắc mặt của cô thì đã biết tối hôm qua chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra, bà ta lập tức măng cô: “Con nói mau”

Đường Sở Vi cũng không dám giấu giếm gì.

Cô kể hết đầu đuôi câu chuyện đi ăn cơm vào ngày hôm qua.

Nhưng sau khi người nhà họ Ngụy và người nhà họ Hứa xuất hiện, cô đã bị Hà Nhược Loan đưa đi, chuyện gì xảy ra sau đó thì cô cũng không ro.

Nghe cô nói vậy, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía của Giang Cung Tuấn.

Chẳng lẽ đúng như những gì mà Giang Cung Tuấn đã nói, nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa bị anh đánh tới sợ rồi?

Thấy biểu cảm ngờ vực của mọi người, Giang Cung Tuấn cũng không biết phải làm sao, nói là bọn họ bị đánh đến sợ mà người nhà họ Đường cũng chẳng tin.

“Được rồi, tôi ngửa bài, thật ra thì chuyện này là do một người tên là Đan Chiến giải quyết.”

“Đan Chiến?”

Mọi người hoài nghi không biết người đó là ai?

“A2”

Đường Thành Lâm đột nhiên la lên: “Đan Chiến? Chẳng lẽ là Đan Chiến ở phương bắc, là người được xưng là ông vua mỏ, Đan Chiến?”

“Đúng, đúng, đúng” Giang Cung Tuấn nói tiếp: “Chính là ông ta”

Đường Thành Lâm liếc nhìn Giang Cung Tuấn một chút rồi hỏi: “Đan Chiến là một nhân vật lớn ở phía bắc, thế lực của nhà họ Đan rất mạnh, có cộng lại năm tỉnh doanh nghiệp cũng chưa chắc có thể sáng bằng với nhà họ, mà tại sao ông ta lại chịu giúp đỡ nhà họ Đường?”

Giang Cung Tuấn lộ ra vẻ mặt đầy đắc ý: “Chuyện này là vì tôi đi lạc, buổi trưa hôm qua tôi có cơ duyên cứu được con gái của Đan Chiến là Đan Thiến, Đan Chiến cảm thấy biết ơn tôi nên khi đó mới ra tay giúp nhà họ Đường”

Mọi người chợt tỉnh ngộ.

Đường Thành Lâm thở dài nặng nề, ông ta nói: “Cho dù có nói thế nào đi nữa, lần này nhà họ Đường có thể vượt qua được kiếp nạn này, đều là nhờ có cậu. Sau này cậu chính là con rể của nhà họ Đường, ai còn dám nói chuyện ly dị, thì tôi sẽ lập tức đuổi người đó ra khỏi gia tộc”

“Ông nội, nhà họ Đường có được một kiếp.

này, là nhờ có Đường Sở Vi, bây giờ Giang Cung Tuấn cứu được cô con gái của một nhân vật lớn, nhân vật lớn này giúp đỡ nhà họ Đường, thế sao chúng ta lại phải cảm ơn Giang Cung Tuấn?”

“Đúng đây ạ”

“Nếu không phải tại cả nhà bọn họ, thì chúng ta đâu có khổ nhiều như vậy”

Nhà họ Đường ai cũng đều bất mãn.

Giang Cung Tuấn thì cười nhạt một tiếng.

Thật ra thì anh không cần sự cho phép của bất kỳ ai, mà anh cũng chẳng quan tâm tới việc người khác nhìn nhận ra sao.

Chỉ cần Đường Sở Vi có thể cho phép anh làm là đã đủ rồi.

Giang Cung Tuấn cũng lười phải nói nhiều với người nhà họ Đường, đã bị khổ nhiều như vậy rồi mà vẫn giữ cái tính này.

“Vợ, chúng ta đi tới phố y xem náo nhiệt đi, lần này trong đại hội y thuật, chồng của em nhất định sẽ lấn át hết tất cả để trở thành y bác sĩ số một thế giới”

“Vâng” Đường Sở Vi gật đầu một cái.

Giang Cung Tuấn nhanh chóng kéo Đường Sở Vi ra ngoài cửa.

Sau đó anh lái xe tới phố y.

Trên đường đến phố y, Đường Sở Vi cảm thấy thắc mắc nên hỏi anh: “Chồng, thật sự là nhờ có Đan Chiến ra mặt nên vấn đề của nhà họ Đường mới được giải quyết sao?”

“Đúng vậy”

“Vậy tối hôm qua rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, tại sao cảnh sát lại đến bắt anh?”

Giang Cung Tuấn giải thích: “Anh còn chưa đánh La Yến Phong, đám người Trương Thành Trung mà, những người đó đều là người của gia tộc lớn, bọn họ báo cảnh sát nên cảnh sát mới đến bắt anh, chỉ là Đan Chiến ra mặt, mấy gia tộc này lập tức không truy cứu trách nhiệm với anh nữa.

“Vậy cái thanh kiếm mà anh đã nói ngày hôm qua là để làm gì?”

“Chuyện này…”

Giang Cung Tuấn cảm thấy nhức đầu.

Anh phải nói sao với Đường Sở Vi đây?

Người bình thường không biết gì về Hình Kiếm.

“Thật ra thì cũng không có gì, nó chỉ là một cây kiếm dài thông thường mà Ngô Huy đã tạo ra.”

Giang Cung Tuấn không biết phải giải thích như thế nào với cô nên đành thuận miệng trả lời qua loa cho có lệ.

Đường Sở Vi cảm thấy nghỉ ngờ ở trong lòng, nhưng cô cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ cần Giang Cung Tuấn bình an, những chuyện khác đối với cô cũng chẳng có gì là quan trọng.

Giang Cung Tuấn đang lái xe.

Bồng nhiên, anh nhận ra có cái gì đó không đúng.

“Vợ, em ngồi vững vào”

Đường Sở Vi đang muốn hỏi tại sao thì Giang Cung Tuấn đã lập tức đạp ga, chiếc xe lập tức tăng tốc.

Đường Sở Vi không kịp ngồi vững lại, suýt chút nữa là cô đã ngã xuống rồi.

Sau khi Giang Cung Tuấn tăng tốc, mười mấy chiếc xe chạy ở đằng sau cũng nhanh chóng tăng tốc độ.

Mui xe của chiếc xe đăng sau được mở ra, có một người đàn ông mặc áo khoác màu đen và cái mũ màu đen đứng lên, trên bả vai tên đó có vác một cái hỏa tiễn.

Sau khi Giang Cung Tuấ

Anh không khỏi tức giận mà mắng to: “Khốn kiếp, ở đây chính là thành phố đấy, lá gan của đám người này đúng là lớn thật.”

Bình Luận (0)
Comment