Chiến Thần Xuất Kích

Chương 307

Chương 307: Nỗi buồn của Hứa Linh

“Thôi”

Giang Cung Tuấn từ chối kịp thời.

Anh không dám tiếp xúc với Hứa Linh.

Đây là một tiểu yêu tinh mê hoặc người khác, tiếp xúc quá lâu sẽ đắm chìm.

“Sao vậy, sợ yêu tôi sao?” Hứa Linh cười mỉm nói.

“Cho là vậy đi” Giang Cung Tuấn cũng không phủ nhận, nói: “Với lại tôi đã có vợ, còn cùng cậu kết giao, đây là không tôn trọng cậu, cũng không tôn trọng Sở Vi, càng không có trách nhiệm với bản thân”

“Tôi không để ý đâu, mà cậu không nói, tôi không nói, thì Đường Sở Vi sẽ không biết”

Giang Cung Tuấn lắc đầu không ngừng.

Anh biết, Hứa Linh lại đem anh ra làm trò cười.

Không chừng quay về sẽ nói cho Đường Sở Vi.

Hứa Linh mặc dù đang cười, nhưng trong mắt cô ta lại che giấu sự thất vọng.

Cô ta không phải không muốn trực tiếp buông bỏ như vậy.

Nhưng, Giang Cung Tuấn không giống với những người đàn ông khác.

Anh là anh hùng dân tộc, anh làm việc có chừng mực, sẽ không làm xằng bậy, và sẽ không một chân đạp nhiều thuyền.

Chỉ là càng là như vậy, cô ta càng say đắm Giang Cung Tuấn.

“Hứa Linh, cậu giúp tôi đưa ra một ý kiến đi, bây giờ tôi nên làm thế nào?”

“Hả?” Hứa Linh sờ cằm, lâm vào suy nghĩ, mấy giây sau, mới nói ra: “Đi tỏ tình trước đi.”

“Cụ thể làm như thế nào?”

“Rất đơn giản, mua một bó hoa, đặt nến dưới lầu của Đường Sở Vĩ, nói chung lãng mạn như thế nào, làm như thế”

“Được, cảm ơn”

Sau khi có ý kiến của Hứa Linh, Giang Cung Tuấn cũng biết phải làm như thể nào.

“Aiz, suy nghĩ cái gì, hôm nay anh là bạn trai tôi, hôm nay không cho nhắc đến Đường Sở Vị, hôm nay anh chỉ thuộc về tôi”

Hứa Linh mặt đầy ghen tị.

Giang Cung Tuấn cười ngượng.

Nguyên ngày hôm nay anh phải ở cùng Hứa Linh.

Hai người như một cặp tình nhân, cùng dạo phố, cùng ăn cơm, còn đi công viên vui chơi giải trí.

Hứa Linh cả ngày nói cười vui vẻ.

Sau khi hai người cùng nhau ăn cơm tối, tay trong tay dạo bước trên phố.

“Được rồi”

Hứa Linh đột nhiên buông tay Giang Cung Tuấn, nói: “Hôm nay được lợi cho cậu rồi, làm một người đẹp như tôi ở cùng cậu cả ngày, anh tiếp theo đi đâu, vê nhà họ Đường, hay đi cái gì công xưởng sửa chữa mà anh nói?”

“Là công xưởng sửa chữa Phi Diệp.”

“Được rồi, tôi làm người tốt đến cùng vậy, đưa anh qua đó.”

Hứa Linh lái xe, đưa Giang Cung Tuấn đi công xưởng sửa chữa Phi Diệp ở ngoại thành.

Sau khi đến công xưởng sửa chữa, Hứa Linh vẫy tay tạm biệt Giang Cung Tuấn, “Bye bye”

Giang Cung Tuấn nhẹ gật đầu, sau đó mở cửa xuống xe.

Hứa Linh ngồi trong xe, nhìn Giang Cung Tuấn rời đi, khóe mắt cô ta ươn ướt, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Cô ta vịn vào tay lái, khẽ nức nở.

Cộc cộc cộc.

Tiếng gõ cửa kính truyền đến.

Hứa Linh lập tức ngẩng đầu, lau nước mắt trên khóe mắt, hạ cửa xe xuống, nhìn Giang Cung Tuấn đứng trước cửa xe, hơi cười: “Sao thế, còn chuyện gì nữa sao?”

Giang Cung Tuấn nhìn đôi mắt hồng hồng của cô ta, không nhịn được hỏi: “Sao lại khóc?”

“Có, có sao, mới không có đâu, cát vào mät thôi”

““Ô”

Giang Cung Tuấn kỳ lạ nhìn cô, nói: “Không có gì, chỉ là nhắc cậu lúc về cẩn thận một chút, chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện thoại.”

“Biết rồi, một người đàn ông sao mà dài dòng thế, đi đây”

Hứa Linh khởi động xe, nghênh ngang lái xe rời đi.

Giang Cung Tuấn đứng bên nhìn Hứa Linh rời đi.

Đến khi xe của Hứa Linh khuất khỏi tâm mắt, anh mới quay người đi vào công xưởng sửa chữa.

“Boss”

Một người đàn ông mặc quân áo của nhân viên sửa chữa đi đến Giang Cung Tuấn nhẹ gật đầu, trực tiếp đi tới phòng chính của công xưởng sửa chữa Mở cửa tầng hầm, tiến vào mật thất ngâm Mật thất ngâm này vốn là một sòng bạc, nhưng khi Giang Cung Tuấn tiếp quản, anh đã xóa bỏ sòng bạc dưới đất này, bây giờ nơi này chỉ là trụ sở chính của cơ quan tình báo ngâm.

“Boss”

Trên đường đi, mọi người không ngừng chào hỏi Giang Cung Tuấn đáp lại từng người một.

Anh đi đến một phòng của mật thất, lột bỏ chiếc mặt nạ da người trên mặt.

Mộc Minh rất nhanh đã đến rồi.

“Boss, có chuyện gì thì anh trực tiếp gọi điện thoại là được, anh cần gì phải tự mình đến?”

“Không có chö nào để đi, qua đây xem thử”

Giang Cung Tuấn vẻ mặt bất đắc dĩ, hiện tại nhà họ Đường không thể về rồi, Ngô Huy cũng đang ở trong bệnh viện Quân khu, anh không biết phải đi nơi nào nữa, mới tới trụ sở chính của Cục tình báo Mộc Ninh cầm thuốc đưa qua.

Giang Cung Tuấn nhận lấy.

“Bên Hàn Kim Thần kia có tin tức gì không?”

Mấy người Hàn Kim Thần đã cực nhọc tốn không ít công sức như vậy, tuyệt đối không chỉ đơn giản là để tấn công y học cổ truyền như vậy, bọn họ nhất định còn có âm mưu khác.

Mộc Ninh lắc đầu nói: “Người của chúng ta vần luôn nhìn chòng chọc Hàn Kim Thần, ngày hôm qua sau khi từ đây rời đi, thì không thấy xuất hiện lại”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Tra được bọn họ muốn gì chưa?”

Nghe lời này, vẻ mặt Mộc Ninh cứng lại.

Giang Cung Tuấn nhìn anh ta một cái, nói: “Có chuyện gì, cứ nói đi không sao.”

Mộc Ninh nói: “Xác thực là tra hỏi được một ít, dựa vào biểu hiện của tình báo, Trung tâm y tế Thái Thượng gần đây thành lập một khu nghiên cứu, khu nghiên cứu này được thành lập vào ba tháng trước, còn rất bí mật, năm trên một ngọn núi lớn, chỉ là nơi đó được canh gác phòng bị nghiêm ngặt bởi các quân đội được huấn luyện tốt, mạng tình báo cũng không thể thâm nhập, không biết bọn họ nghiên cứu thứ gì.”

“Nơi nghiên cứu bí mật?”

Giang Cung Tuấn híp mắt Nếu như khu nghiên cứu này có liên quan đến chuyện Hiệp hội Trung y lần này, như vậy nói rõ, bọn họ đang mời anh rời khỏi đơn vị công tác, lúc đến thành phố Tử Đăng, thì đã lên kế hoạch điều này rồi “Là quân đội Xích Diêm sao?”

Mộc Ninh lắc đầu: “Không chắc có phải quân đội Xích Diễm không?”

“Theo dõi kĩ căn cứ nghiên cứu này cho tôi, đồng thời cũng theo dõi Trung tâm y tế Thái Thượng, theo dõi Hàn Kim Thần, theo dõi Thiên Tử, có tình huống gì khác biệt, lập tức báo cáo ngay cho tôi”

“Vâng, rõ.”

“Có tin tức gì bên Cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự không?”

Mộc Ninh lắc đầu: “Tất cả đều bình thường, không có tin tức gì, lúc trước xác thực có một tin tức truyên đến, nói răng bảo vật của lăng mộ Lan Lan Vương Nam Cương ở trong Cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự, nhưng đây chỉ là tin tức nhỏ, không có gì chứng thực.”

“Theo dõi chặt cho tôi.”

“Rõ”

“Đi gọi mấy sát thủ đó lại đây gặp tôi.”

“Vâng”

Mộc Ninh quay người rời đi Chẳng mấy chốc, sát thủ mà Giang Cung Tuấn chiếm được lần trước xuất hiện trong căn mật thất này.

“Boss”

Những sát thủ này đồng thanh chào.

Giang Cung Tuấn nhìn bọn họ, ra lệnh: “Thân phận của các anh cũng đã gỡ xuống rồi, bắt đầu từ ngày mai, bảo vệ tốt Đường Sở Vi hai tư giờ cho tôi, cô ấy có chuyện gì, mất đi một cọng tóc, thì các anh mang đầu đến gặp.”

“Boss, chúng tôi nhiều người như vậy, chỉ để bảo vệ một mình Đường Sở Vi”

Giang Cung Tuấn mặt lạnh nói: “Sao, không được?”

“Boss, chúng tôi tốt xấu gì cũng là sát thủ tiếng tăm lừng lây trên bảng sát thủ, anh cứ như vậy bảo chúng tôi bảo vệ một người phụ nữ, cái này hơi giống như dùng dao mổ trâu để giết gà phải không?”

Giang Cung Tuấn hít khí, nói: “Đường Sở Vi là tất cả với tôi, an toàn của cô ấy quan trọng hơn bất cứ cái gì, làm theo là được, nhưng đừng để Đường Sở Vi phát hiện ra sự tôn tại của các anh, cũng đừng làm phiền đến cuộc sống của cô ấy.”

“Vâng”

Mấy sát thủ này gật đầu một cách không tình nguyện “Lui xuống đi, có thể rời nơi này được rồi, các anh nhiều người như vậy, luân phiên bảo vệ là được, các anh tự bàn bạc cụ thể”

“Vâng”

Đám người gật đầu, quay người rời đi Còn Giang Cung Tuấn dựa lưng trên sô pha, chìm vào trong suy nghĩ.

Nghĩ một lát thì anh buôn ngủ.

Trong mật thất ngầm của nơi này có phòng.

Giang Cung Tuấn trực tiếp đi đến phòng nghỉ ngơi.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, anh nghe thấy tiếng âmïĩ.

Anh mò điện thoại bên giường, cầm điện thoại lên xem, phát hiện bây giờ chỉ mới ba giờ sáng, anh trở mình leo xuống, day day thái dương, đi ra ngoài.

Bên ngoài canh gác nghiêm ngặt.

Toàn bộ đều là quân Häc Long được trang bị đầy đủ.

Giang Cung Tuấn kéo đại một người qua, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Boss, trong tổ chức phát hiện nội gián, boss Mộc đang thẩm tra toàn diện, bắt giữ tất cả những người nào trước đây thấy lén lút mờ ám, đang tra hỏi.”

“Nội gián?”

Giang Cung Tuấn sửng sốt, hỏi: “Làm sao ở đây lại có nội gián vào đây ẩn nấp, là người của lực lượng cảnh sát hay là quân đội? Quân Häc Long này läc đầu: “Cái này thì không biết ạ”

Giang Cung Tuấn quay người đi, đi đến địa lao của mật thất ngầm.

Mật thất ngầm nơi này rất lớn, giống như là một thành phố thông thường dưới lòng đất, đây là nơi tốn mười mấy năm tâm huyết mới lén lút xây dựng được Có hơn ba mươi người đang bị trói trong địa lao €ó người bị đánh đến thương tích đầy mình “Nếu không muốn chịu khổ, tự giác khai báo, nếu không…”

Giang Cung Tuấn vừa đi đến, thì nghe thấy tiếng trách mảng của Mộc Ninh.

“Có chuyện gì?”

Mộc Ninh nghe thấy tiếng của Giang Cung Tuấn, lập tức đứng dậy, quay người ởi tới, gọi: “Boss, ồn ào làm anh tỉnh rồi?”

Bình Luận (0)
Comment