Chiến Thần Xuất Kích

Chương 328

Chương 328: Đường Sở Vi ghen tị.

Đan Thiến bước tới, đỡ Đường Bình từ trên mặt đất đứng dậy, thân thiết hỏi han: “Chú, chú không sao chứ?”

Đường Bình bị đánh một trận, mặt mũi bị sưng nghiêm trọng, khóe miệng còn chảy một ít máu.

Ông ta vội vàng lắc đầu nói: “Không, không vấn đề gì”

Lúc này, Cô Thanh cười nói: “Nếu cô Đan sẵn sàng bôi thường thay cho ông ta, vậy thì chuyện này coi như giải quyết xong”

Sau đó lập tức nhìn về phía Đường Bình nói: “Cút đi.”

“Giang Cung Tuấn… Đường Bình nhìn về phía Giang Cung Tuấn, muốn nói lại thôi.

Ông ta muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Bởi vì bây giờ Giang Cung Tuấn đã không còn là con rể của ông ta nữa, anh đã ly hôn với Đường Sở Vi rồi.

Giang Cung Tuấn liếc nhìn ông ta một cái, sau đó nhìn về phía Đan Thiến, nói: “Đưa cái gì mà đưa, cô có nhiêu tiên không? Nhà họ Đường có rất nhiều tiên, cũng không cần mây trăm tỷ đồng này của cô.”

“Anh Giang, dù sao ông ấy cũng là ba…” Đan Thiến mở miệng, nhưng chợt nhớ ra Giang Cung Tuấn đã ly hôn với Đường Sở Vi, sau đó cô ta cũng không nói gì nữa.

Giang Cung Tuấn nhìn Đường Bình nói: “Dựa vào phân tình cảm trước đây, tôi đã giúp đỡ ông, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải giúp ông trả mấy trăm tỷ này. Tốt nhất ông nên nhanh chóng gọi Đường Sở Vi, để cô ấy nhanh chóng mang tiên đến đây”

Nói xong, Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.

Đan Thiến cũng không nói gì thêm nữa, đi theo phía sau Giang Cung Tuấn, một lân nữa đi vào cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự.

Cô Thanh liếc mắt một cái, nhìn vài người đàn ông cường tráng đang đứng xung quanh mình.

Lập tức mây người đàn ông cường tráng liền hiểu ý, cưỡng bức kéo Đường Bình vào cửa hàng đồ cố số một Thiên Tự, trói ông ta lại, tịch thu điện thoại di động của Đường Bình, từ trong danh bạ điện thoại tìm kiếm số điện thoại của Đường Sở Vi rồi gọi cho cô.

Để cô mang tiền đến chuộc người.

cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự, khu nghỉ ngơi.

“Anh Giang, mặc dù anh đã ly hôn với Đường Sở Vi, nhưng dù sao ông ta cũng từng là ba vợ anh, sao anh lại có thể tuyệt tình như vậy?” Đan Thiến bĩu môi nói: “Chỉ là mấy trăm tỷ đồng thôi, đối với tôi mà nói, đó cũng chỉ là một con số. “

Giang Cung Tuấn liếc cô ta một cái, nói: “Tôi đã muốn ra mặt giúp ông ta, để cho ông ta bớt phải chịu khổ, đây cũng coi như là hết tình hết nghĩa rồi. Tôi biết cô không thiếu tiền, nhưng có tiền cũng không phải để cô dùng tùy tiện như thế”

Giang Cung Tuấn không tình nguyện giải thích.

Anh cũng không biết lúc này tâm tư của mình là như thế nào.

Hai tròng mắt của Đan Thiến đảo qua đảo lại, cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Anh Giang, tôi biết rồi, anh muốn nhân cơ hội này để gặp Đường Sở Vi đúng không?”

Lúc Đan Thiển nói lời này, trái tim Giang Cung Tuấn run lên một chút.

Nhân cơ hội này để gặp Đường Sở Vi, có đúng như vậy không?

Anh khẽ lắc đầu, anh cũng không biết có phải như vậy không.

Nhìn thấy vẻ mặt của Giang Cung Tuấn, Đan Thiến biết rằng cô ta đã nói đúng, cô ta cũng không nói nhiều nữa, ngồi sang một bên nghỉ ngơi.

Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt, sau đó lấy điện thoại di động ra chơi Plants vs Zombies.

Sau khi Đường Sở Vi nhận được cuộc gọi từ cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự, cô vội vàng chạy tới.

Chưa đầy nửa giờ, cô đã xuất hiện ở cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự.

Vừa bước vào cửa hàng, cô đã nhìn thấy Giang Cung Tuấn và Đan Thiến đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi.

Đột nhiên cô cau mày, bước tới gần, hai tay đặt ở trước ngực, lạnh lùng nhìn anh: “Giang Cung Tuấn, sao anh lại ở đây?”

Giang Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn lên.

Liền thấy Đường Sở Vi.

Sau khi trở nên giàu có, Đường Sở Vi thay đổi rất nhiều, cả người khoác hàng hiệu và khí chất ngời ngời, chẳng khác gì cô chủ của một gia đình giàu có.

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Tại sao anh lại không thể ở chỗ này?”

Đường Sở Ví liếc nhìn Đan Thiến đang ngồi ở bên cạnh, lạnh lùng nói: “Tốc độ thật đúng là rất nhanh. Vừa ly hôn xong đã có thể kết thân ngay với những người phụ nữ khác. Có phải anh sớm đã cùng cô ta ở một chỗ, vì vậy muốn nhanh chóng ly hôn với em hay không? “

“Chị Sở Vi, chị đừng hiểu lầm, thật ra tôi với anh Giang chẳng có quan hệ gì cả” Đan Thiến đứng dậy muốn giải thích.

“Câm miệng.”

Đường Sở Ví lạnh lùng quát: “Tôi đang nói chuyện với Giang Cung Tuấn, cô xen miệng vào làm cái gì?”

Đường Sở Vi không hề cho Đan Thiến một chút mặt mũi nào.

Cho dù cô ta là con gái ruột của Đan Chiến, là cô con gái cành vàng lá ngọc của gia đình giàu có, cô cũng không khách sáo chút nào.

Cô cũng không biết tại sao mình lại cư xử như vậy.

Chỉ cần nhìn thấy Giang Cung Tuấn ở cùng với những người phụ nữ khác thôi cũng khiến cô cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Có phải là cô đang ghen tị.

Ghen tị Giang Cung Tuấn đối tốt với Đan Thiến hơn mình, hơn nữa còn sắp được thừa kế khối tài sản kếch xù của Đan Chiến.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn có chút bất mãn: “Đường Sở Vi, cô ấy đã làm gì sai mà khiến cho em phải tức giận như vậy chứ?”

“Hừ, làm sao vậy, anh đau lòng cho cô ta? Em vừa mới nói cô ta có một câu, anh đã nóng lòng muốn đứng lên ra mặt thay cô ta nói chuyện?”

Đường Sở Vi chế nhạo.

“Cố tình gây sự, anh cũng lười quan tâm đến em” Giang Cung Tuấn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa đốt, không thèm để ý tới Đường Sở Vi.

Đúng lúc này, Cô Thanh đưa Đường Bình đi tới.

“Đường Sở Vi, ba cô đã làm vỡ một chiếc đĩa ngọc thời nhà Đường chỗ chúng tôi, trị giá mười ba tỷ bốn trăm triệu đồng. Tôi sẽ giảm giá cho cô, chỉ cần cô đưa ra mười hai tỷ đồng thì có thể mang Đường Bình đi.”

Đường Sở Vi nhìn Đường Bình đang bị mấy tên đàn ông to khỏe trói chặt, hơn nữa còn bị đánh sưng cả mặt, tím cả mắt, trong lòng vô cùng tức giận.

Quay đầu nhìn Giang Cung Tuấn, chỉ trích nói: “Giang Cung Tuấn, anh làm cái gì thế hả, anh ở chỗ này mà lại để ba em bị người khác đánh đến nông nỗi đó sao?”

Đường Sở Vi biết khả năng đánh đấm của Giang Cung Tuấn rất tốt, những tên đàn ông to khỏe này hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Bây giờ Giang Cung Tuấn đang ở trong cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự, nhưng ba vợ của anh lại bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: ‘Anh cũng đã ra tay ngăn cản rồi đấy thôi, nếu anh không ra tay thì không biết ông ta còn bị đánh thành cái dạng gì rồi”

“Anh ra tay ngăn cản?” Đường Sở Vi lạnh lùng nói: “Nếu anh có ra tay ngăn cản, ba em sẽ bị người ta đánh thành cái dạng này sao? Anh cố ý trả thù em đúng không? Trả thù em đã ly hôn với anh?

“Sở Vi, đừng nói lung tung, thật sự anh ta có giúp ba, nếu không phải anh ta giúp đỡ thì chắc chắn ba đã bị đánh tới chết” Đường Bình lên tiếng giải thích giúp Giang Cung Tuấn.

Cô Thanh lạnh lùng nói: “Đường Sở Vi, các người có hận thù gì thì đi ra bên ngoài tự giải quyết với nhau đi, tóm lại bây giờ cô có đưa tiền ra hay không?”

Đường Sở Vi nhìn Đường Bình hỏi: “Ba, thật sự ba đã làm hỏng món đồ cổ trong cửa hàng sao?”

Đường Bình giải thích: “Lúc đó ba… ba nhất thời sơ ý làm vỡ”

Đường Sở Vi nhìn Cô Thanh, lạnh lùng nói: “Việc ba tôi làm vỡ đồ của các người, tôi đồng ý bồi thường tiền, nhưng việc các người đánh đập ba tôi tới nông nỗi này thì tính toán thế nào đây?”

“Hả?”

Cô Thanh nhìn Đường Sở Vi bật cười, nói “Đường Sở Vị, cô là người đầu tiên dám nói như vậy với tôi đấy, nhưng mà cô đã đem chuyện này nói ra, vậy thì chúng ta cùng bàn bạc với nhau xem sao. Cái đĩa ngọc này trị giá mười ba tỷ bốn trăm triệu đồng, bây giờ tôi chỉ tính cho cô mười hai tỷ đồng, hơn một tỷ còn lại coi như là tiền thuốc thang, chữa bệnh, cô thấy sao.”

“Anh…

Đường Sở Vi tức giận tới mức cả người phát run.

Cô Thanh cũng lười nói những lời vô nghĩa với Đường Sở Vị, hơi lùi lại phía sau.

Vài tên đàn ông to khỏe bước tới và bao vây.

lấy Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi cũng bị dọa sợ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi đưa”

Đường Sở Vi không cam lòng nhưng vân đưa cho anh ta mười hai tỷ đồng.

Sau đó lôi kéo Đường Bình rời đi Tuy nhiên, Đường Bình lại hỏi Có Thanh về chiếc đĩa ngọc mà ông ta đã làm vỡ và yêu câu xem giấy chứng nhận của chiếc đĩa.

Cứ như vậy, ông ta mang theo một số mảnh ngọc bích bị vỡ và rời đi.

Từ đầu đến cuối, Giang Cung Tuấn đều không tỏ thái độ gì Sau khi Đường Sở Vi cùng Đường Bình rời đi, Đan Thiến hỏi: “Anh Giang, trước đây tình cảm của anh và Đường Sở Vi ngọt ngào như vậy, sao bây giờ lại có thể trở nên khác lạ, cứ như là gặp lại kẻ thù không đội trời chung ấy.”

“Ngọt ngào?”

Giang Cung Tuấn cười tự giêu, nói: “Từ đầu đến cuối chỉ có tôi một mình tương tư,mộng tưởng, chứ trong lòng cô ấy hoàn toàn không có tôi “Nhưng mà…”

Giang Cung Tuấn hơi hơi dừng tay, cắt ngang lời nói của Đan Thiến.

“Không cần phải nói gì nữa”

“Được rồi”

Lúc này Đan Thiến mới im lặng Giang Cung Tuấn hét lên một tiếng: “Ông chủ, đồ mà tôi yêu cầu đã giao tới chưa?”

Cô Thanh đi tới, ngồi xuống bên cạnh, lấy ra một điếu xì gà đưa qua, cười nói: “Cậu chủ Giang, đừng có gấp, đồ anh yêu cầu đang trên đường vận chuyển đến rồi, rất nhanh thôi nó sẽ được đưa tới đây, nhưng tôi cũng nói trước với anh, thùng hàng này là đồ quý vô giá, anh có thể mua nổi hay không đây? “

Giang Cung Tuấn cầm lấy điếu xì gà mà Cô Thanh đưa tới, thản nhiên nói: “Chỉ cần là đồ vật thật sự được khai quật từ lăng mộ của Lăng Lan Lăng, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề”

Cùng lúc đó.

Bên ngoài cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự.

Vẻ mặt Đường Sở Vi chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Ba, khi nào thì ba mới có thể sống có ích một chút, chẳng lẽ ba muốn sống vô dụng, hèn nhát như vậy cả đời sao?”

Đường Bình cúi đầu, không nói được câu nào.

Đường Sở Vi tức giận tới phát điên lên.

“Con không còn biết nói gì về ba nữa”

Đường Bình nói nhỏ: “Sở Vi, chuyện này con đừng nói cho mẹ con biết, nếu để cho bà ấy biết, nhất định sẽ lại mắng ba”“

“Được rồi, con đã biết, con sẽ không nói cái gì cả, bây giờ ba tự mình trở về đi, con còn có chuyện khác.”

Đường Sở Vi nói xong, xoay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment