Chiến Thần Xuất Kích

Chương 333

Chương 333:

Anh hùng cứu mỹ nhân Giang Cung Tuấn vừa rời khỏi biệt thự Thiên Tử liền gọi điện thoại cho Mộc Ninh.

“Lập tức đi điêu tra tung tích của Đường Sở Vi cho tôi, tôi sẽ mau chóng quay về”.

Dặn dò xong, anh cúp máy rồi ngồi lên máy bay tư nhân của Đan Chiến trở về thành phố Tử Đăng.

Chưa đến hai tiếng đồng hồ, khi trời vẫn còn chưa tối hẳn, anh đã có mặt tại Tử Đằng. Vừa bước xuống máy bay, anh gọi ngay cho Mộc Ninh.

“Tìm ra chưa, cô ấy hiện giờ đang ở đâu?”

Điện thoại truyền đến tiếng của Mộc Ninh: “boss, vẫn chưa tìm thấy cô ấy, cho tôi một chút thời gian tôi nhất định sẽ điều tra ra”.

“Càng nhanh càng tốt”.

Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu. Đan Thiến ở bên cạnh kéo kéo tay anh thì thầm: “Anh Cung Tuấn, chắc chắn không có chuyện gì đâu, anh đừng lo”.

“Hy vọng là thế”.

Vẻ mặt anh trâm lắng đến đáng sợ: “Nếu Sở Vi mất đi một cọng lông thôi, Giang Vũ Bảo anh đừng hòng sống yên thân”.

Giang Cung Tuấn biết, bây giờ sốt ruột đến mấy thì cũng chẳng có tác dụng gì, anh chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi mà thôi. Chớp mắt đã một tiếng đông hồ trôi qua, nhưng đối với anh, một tiếng này dài đằng đăng như cả thế kỷ. Lúc này đột nhiên điện thoại rung lên, anh nhanh chóng bắt máy, sốt sắng hỏi: “Sao rồi?”

“Tìm được rồi, Đường Sở Vi vừa mới được đưa đến bệnh viện”.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh sửng sốt hỏi.

Đưa đến bệnh viện ư? Cô ấy rơi vào tay tên Giang Vũ Bảo mà, ai đưa cô ấy đến bệnh viện?

“Cụ thể thế nào tôi cũng không biết”.

“Ở bệnh viện nào?”

“Bệnh viện thành phố”.

Giang Cung Tuấn tắt điện thoại, đi thẳng đến bệnh viện thành phố, không bao lâu sau thì tới nơi.

Bệnh viện thành phố, phòng phẫu thuật.

Trước cửa phòng phẫu thuật có một người đàn ông trẻ tuổi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, đứng dựa vào tường. Khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn vội vội vàng vàng bước đến, khóe miệng anh ta nhếch lên, nở một nụ cười châm biếm: “Giang Cung Tuấn, anh chậm chạp thật đấy!”

“Giang Vũ Bảo?”

Giang Cung Tuấn đi tới túm lấy người anh ta, lạnh lùng nói: “Anh đang giở trò quái gì vậy?”

“Này Giang Cung Tuấn, anh đang làm gì thế, còn không mau buông tôi ra, tôi thì có thể giở trò gì chứ. Tôi chỉ thấy Đường Sở Vi rất xinh đẹp, muốn chơi đùa cô ta một chút nên mới chạy đến thành phố này, đúng lúc cô ấy gặp nạn nên tôi ra tay giúp đỡ thôi”.

“Anh…” Giang Cung Tuần tức giận đến nỗi toàn thân run lên bần bật.

Anh đường đường là một đại tướng quân đội, chỉ huy của cả triệu quân tướng Hắc Long, vậy mà lại bị một tên không ra gì như anh ta quay như chong chóng.

“Tôi cảnh cáo anh, tránh xa cô ấy một chút, bảng không…

“Ồ, Giang Vũ Bảo cười nhạt: “Giang Cung Tuấn, anh với cô ấy đã ly hôn rồi, bây giờ Đường Sở Vi cũng chẳng phải vợ của anh. Chỉ có điều anh đúng là một tên vô dụng, kết hôn rồi ở cùng với nhau lâu như thế mà cô ấy vẫn còn trong trắng”.

Giang Cung Tuần hít một hơi sâu, cỗ gắng giữ bình tĩnh. Anh buông Giang Vũ Bảo ra, xoay người ngôi xuống dãy ghế ngoài cửa phòng phẫu thuật.

Giang Vũ Bảo chỉnh lại quân áo của mình, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh nhạt. Đan Thiến cũng ngồi xuống bên cạnh Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng nảm lấy tay anh.

Rất nhanh sau đó, Đường Sở Vi đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, người cô đều không sao nhưng trên mặt có một vết thương đã được xử lý qua.

Khi cô vừa được đẩy ra khỏi phòng, Giang Cung Tuấn lập tức đứng dậy đi đến chỗ cô, lo lắng nói: “Sở Vi, em có sao không?”

Nhìn thấy anh, khuôn mặt Đường Sở Vi lập tức chùng xuống đáp: “Giang Cung Tuấn, sao anh lại ở đây, anh đẹp trai lúc nãy đã cứu tôi đâu?”

Đường Sở Vi bị bắt cóc, trên mặt bị xước một miếng. Mắt bị bịt lại không thấy một tia sáng, gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa.

Trong lúc tuyệt vọng nhất vì không ai giúp đỡ, đột nhiên miếng vải quấn quang mắt cô được gỡ xuống. Cô nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai, giọng nói lại cực kỳ ấm áp quan tâm hỏi han cô: “

Không sao chứ, tôi đưa cô đến bệnh viện”.

“Người đẹp, tôi vẫn còn ở đây nè”.

Giang Vũ Bảo bước đến, không thèm để ý đến ánh mắt của Giang Cung Tuấn đang nhìn mình, nói: “Người này là ai vậy, dường như anh ta rất có ác cảm với tôi, chẳng qua là tôi tình cờ đi qua khu ngoại ô thành phố, nhìn thấy một đám người lén la lén lút, nên mới tiện tay cứu cô thôi”.

“Cảm ơn anh”.

Đường Sở Vi muốn ngồi dậy nhưng trên mặt vẫn còn vết thương, cử động một chút là chạm vào vết thương, đau đớn thốt lên. Bác sĩ liền nói: “Vết thương vừa mới được băng bó, đừng động đậy”.

Lúc này cô mới nắm yên.

“Nếu cô đã không sao rồi thì tôi đi đây”.

Giang Vũ Bảo xoay người đi.

“Anh đẹp trai, đợi đã”. Đường Sở vi lên tiếng.

Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói: “Sở Vi, anh ta chính là người bắt cóc em đó’.

“Im đi”. Đường Sở Vi quát lớn: “Giang Cung Tuấn, tôi và anh giờ đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi, chuyện của tôi không cần anh lo, tôi không biết ai là người đã bắt cóc tôi, nhưng tôi biết người cứu mình là ai”.

Giang Vũ Bảo dừng bước nhìn Đường Sở Vi cười hỏi: “Sao vậy, còn có chuyện gì nữa ư?”

“Có thể, có thể để lại cho tôi số điện thoại của anh không, đợi vết thương của tôi bình phục, tôi sẽ nhất định đến cảm ơn anh”.

“Điều này?”

Giang Vũ Bảo nhìn Giang Cung Tuấn một cái, khuôn mặt lộ vẻ khó xử: “Tôi cũng muốn đưa cho cô lắm, cô xinh đẹp như vậy là sao tôi không động lòng nhưng mà người đàn ông bên cạnh cô rất đáng sợ, anh ta nói sẽ giết tôi, tôi mà đưa số điện thoại cho cô, nhỡ đâu anh ta đánh tôi thì phải làm sao?”

“Anh ta dám sao!”

Đường Sở Vi giọng lạnh lùng: “Giang Cung Tuấn, tôi nhắc nhở anh một lần nữa, đừng bao giờ can thiệp vào chuyện của tôi nữa, nếu không tôi tuyệt đối sẽ tha cho anh đâu”

Mại vã Giang Vũ Bảo cười thâm.

“Có câu này của cô, tôi có thể yên tâm rồi, tôi đã giúp cô làm xong thủ tục nhập viện, là phòng vip, với lại tôi cũng từng học qua cỏng việc của một y tá, nếu cô không ngại, tôi có thể chăm sóc cho cô một vài ngày?”

Đường Sở Vi vui vẻ lập tức đáp: “Việc này liệu có tiện không?

“Tôi cũng không có việc gì để làm cả, hơn nữa được phục vụ người đẹp là niềm vinh dự của tôi”.

“Vậy cảm ơn anh”

Giang Cung Tuấn đứng ở bên cạnh, đôi mắt đỏ rực, bừng bừng tức giận.

Bác sĩ đẩy Đường Sở Vi đi đến phòng bệnh Giang Vũ Bảo liếc Giang Cung Tuấn một cái rồi nhếch mép cười thì thâm nói: “Giang Cung Tuấn, anh cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Đường Sở Vi thật tốt để cô ấy can tâm tình nguyện yêu tôi, lên giường với tôi, sau đó mới nói ra chân tướng sự việc rồi vứt bỏ vứt bỏ cô ấy”

“Hahaha~”. Anh ta cười lớn rời đi.

Giang Cung Tuấn năm chặt nắm tay lại. Đan Thiến nhận thấy Giang Cung Tuấn sáp nổi trận lôi đình, cô lập tức kéo anh lại khuyên: “Anh Cung Tuấn, anh không được xuống tay với anh ta, thế lực nhà họ Giang cực kì mạnh, gây chiến với bọn chỉ khiến anh gặp thêm phiền phức thôi Anh hít một hơi thật sâu, đè nén cơn phần nộ của mình xuống rồi đi theo bọn họ vào phòng bệnh.

Phòng chăm sóc đặc biệt Đường Sở Vi đang năm trên giường bệnh còn Giang Vũ Bảo ngồi ngay bền cạnh nhìn cô. Khuôn mặt Đường Sở Vi bất giác đỏ lên: ” Anh, anh nhìn tôi làm gì vậy?”

Giang Vũ Bảo cười nói: “Người đẹp mà, ngảm cho bổ măt”

“Tôi, tôi thành ra thế này rồi, còn đẹp gì nữa”

Đường Sở Vi có chút ngượng ngùng đáp.

Giang Cung Tuấn vừa bước vào đúng lúc gặp cảnh tượng này. Ánh mát anh lạnh tanh nhìn Giang Vũ Bảo: “Giang Vũ Bảo, đồ anh muốn tôi đã đưa cho anh rồi, rốt cuộc anh muốn gì?”

Giang Bảo Vũ không lên tiếng, Đường Sở Vi liền lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, anh đến đây làm gì, mau cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấu mặt anh”.

“Đường Sở Vi, mẹ nó em bị ngu sao?” Giang Cung Tuấn tức giận chửi.

“Anh…”

Cô tức giận đến mức cả người run lên bền bật, chỉ vào cánh cửa hét lên: “Anh, Anh mau biến đi cho tôi”.

Thấy thế Giang Bảo Vũ mau chóng an ủi cô: “Người đẹp, đừng tức giận nữa kẻo động đến vết thương, lỡ như bị hở thì sẽ gặp rắc rối đó.”

Bình Luận (0)
Comment