Chiến Thần Xuất Kích

Chương 402

Chương 402: Thiếu nữ hiểu chuyện.

Trong phòng khách chỉ còn lại Y Đình Thi và Giang Cung Tuấn.

Đối mặt với thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân này, Giang Cung Tuấn thật sự không biết phải nói gì.

Hai người bọn họ phát sinh quan hệ là một hiểu lầm, là bị người hãm hại.

Anh là đàn ông, đứng ở góc độ của đàn ông, anh hẳn phải chịu trách nhiệm với Y Đình Thì.

Nhưng, bây giờ anh có quá nhiều chuyện, hoàn toàn không thể gánh vác nổi trách nhiệm này. Bây giờ có hứa hẹn với cô ta thêm điều gì, cũng chỉ là hại cô ta, và làm lỡ cô ta.

“Cái đó, Đình Thị, thực ra tôi…”

Giang Cung Tuấn nhìn thiểu nữ đang dùng sức miết góc áo, trên gương mặt anh mang theo vẻ bất đắc dĩ, nói: “Cô cũng biết tình huống của tôi rồi đấy, không phải tôi không muốn chịu trách nhiệm, chỉ là bây giờ tôi có quá nhiều việc, hơn nữa cơ thể của tôi cũng không tốt, không chừng ngày nào đó sẽ chết, còn có bên Sở Vi…”

Y Đình Thi ngẩng đầu nhìn anh, rồi cắt ngang lời của anh.

“Anh Giang, em biết, em biết hết, em vốn không định tới tìm anh, nhưng em không thể khống chế được bản thân mình. Anh là anh hùng dân tộc, phụ nữ trong thiên hạ đều thích anh. Em không cầu gì xa hoa, mà chỉ mong có thể ở lại bên cạnh anh, chăm sóc anh một khoảng thời gian, ít nhất cũng khiến cuộc đời không còn gì tiếc nuối, và khiến tương lai không có gì hối hận”

Giang Cung Tuấn không ngờ cô ta còn trẻ tuổi mà lại có thể nói ra được những lời như vậy.

“Cho dù là đứng từ xa trông theo anh, thì em cũng an lòng rồi”

Giang Cung Tuấn xoa huyệt thái dương một cách buồn rầu.

Phòng khách rơi vào trong im lặng.

Hứa Linh vẫn luôn ở ngoài cửa, thi thoảng lại nhìn vào bên trong, thấy hai người không nói gì, cô ta mới bước tới, rồi lại ngôi xuống, nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Đã bàn bạc thế nào rồi?”

Giang Cung Tuấn thở dài một tiếng, đáp: “Chuyện lần trước là sai lầm của tôi, nếu tôi cẩn thận hơn một chút, sẽ không trúng chiêu của đám người Hàn Kim Thần, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, xét đến cùng đều là lỗi của tôi, Đình Thi vô tội, tôi có lỗi với cô ấy”

Y Đình Thi vội vàng xua tay, nói: “Anh Giang, không phải em đang cưỡng câu anh chịu trách nhiệm, em, em chỉ…”

Cô ta mở miệng giải thích. Nhưng càng giải thích lại càng loạn, như thể cô ta đang thực sự ép buộc Giang Cung Tuấn vậy. Cô ta chỉ muốn ở bên cạnh anh, cho dù là không danh không phận, chỉ cần có thể nhìn thấy anh là cô ta có thể an tâm rôi. Chỉ như vậy mà thôi.

Hứa Linh thấy Y Đình Thi cũng rất đáng thương, tuổi tác còn nhỏ đã phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy. Thực ra, loại việc này cũng rất bình thường. Không phải cứ nảy sinh quan hệ là phải ở bên nhau.

“Hay là, cứ để cô ấy ở bên cạnh anh đi, dù sao bây giờ xe lăn của anh cũng đã được đặt làm xong rồi, cũng chỉ thiếu một người đẩy xe mà thôi” Hứa Linh nhìn hai người, đưa ra ý kiến.

Giang Cung Tuấn trợn trắng mắt, đây là một ý kiến rất thối nát. Bây giờ Đường Sở Vi còn đang năm trong bệnh viện, anh cũng đã đồng ý với cô sẽ tái hôn với cô.

Mà Đường Sở Vi biết Y Đình Thi. Nếu giữ cô ta lại bên cạnh, nói không chừng Đường Sở Vi sẽ gây ra chuyện gì đó.

“Em, em chỉ muốn như vậy thôi” Trên gương mặt nhỏ nhắn của Y Đình Thi mang theo vẻ khẩn cầu, nói: “Anh Giang, để em ở lại chăm sóc anh đi”

“Được, được rôi”

Giang Cung Tuấn không có biện pháp, chỉ đành tạm thời đồng ý. Anh cũng sợ nếu mình không đồng ý, thì Đình Thi sẽ giống như Đường Sở Vi, làm ra chuyện quá giới hạn gì đó, đến lúc đó lại hối hận không kịp.

“Ăn cơm thôi” Giọng nói của Đan Thiến truyền tới từ phòng ăn.

Mấy người đứng dậy đi về phía nhà ăn.

Giang Cung Tuấn ăn cơm ở nhà của Đan Thiến, sau đó đi tới bệnh viện. Anh đã đồng ý cho Y Đình Thi ở lại, mà Y Đình Thi cũng đảm nhận công việc đẩy xe lăn cho anh.

Tuy bây giờ anh có thể đi, đi đường hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng anh dự định một khoảng thời gian tiếp sau đây, chỉ cần là ở bên ngoài, thì anh đều sẽ ngồi trên xe lăn. Như vậy có thể khiến cho rất nhiều người lơ là, để người ngoài biết anh thật sự không ổn, thật sự sắp chết rồi.

Ở bệnh viện quân khu.

Đường Sở Vi nằm trên giường bệnh một cách nhàm chán, nhìn trần nhà đến ngây người.

Cửa phòng mở ra, là một thiếu nữ xinh đẹp giúp Giang Cung Tuấn đi vào. Trong đôi mắt của cô lập tức lóe lên tia sáng, trên gương mặt cũng mang theo vẻ vui mừng, gọi một tiếng ngọt ngào: “Ông xã, anh đã tới rồi”

“Ừm” Giang Cung Tuấn ngồi trên xe lăn gật đầu.

“Cô, cô ấy là?”

Đường Sở Vi nhìn thấy Y Đình Thi đang đẩy xe lăn, không khỏi nhíu mày.

Giang Cung Tuấn còn chưa mở miệng, thì Y Đình Thi đã vội vàng mở miệng giải thích: “Chào, chào chị dâu, em tên là Đình Thi, là anh Giang thuê em, bây giờ anh ấy hoạt động bất tiện, ra ngoài cần phải ngồi xe lăn.”

“Ồ” Đường Sở Vi cũng không nghĩ nhiều.

Tuy cô biết khoảng thời gian trước Giang Cung Tuấn có phát sinh quan hệ với một cô gái, nhưng lại không biết đối phương tên là gì. Hơn nữa suy cho cùng cũng chỉ là hiểu lầm. Cô cũng không liên kết hai người lại với nhau.

Mũi Giang Cung Tuấn chua xót. Anh còn tưởng rằng Y Đình Thi gặp được Đường Sở Vi sẽ nói một vài lời ly gián, nhưng không ngờ Đình Thi lại hiểu chuyện như vậy.

Trong lòng anh thở dài một tiếng.

Một cô gái tốt như vậy, nhưng anh lại nợ cô ấy quá nhiều. Anh không biết cả đời này của mình còn phải nợ bao nhiêu người phụ nữ nữa. Anh cảm thấy, số phận không công bằng với Y Đình Thi. Nghĩ kỹ một chút, thì là anh không công bằng với cô ta. Nếu anh có trách nhiệm một chút, có thể gánh vác được một chút, thì cô ta cũng sẽ không như vậy.

Nghĩ đến những vấn đề phức tạp này, Giang Cung Tuấn lại thấy đau đầu, trên gương mặt mang theo vẻ khổ sở, phát ra một tiếng kêu đau đớn rất nhẹ.

Hứa Linh cũng đã nói rõ đầu đuôi ngọn ngành về tình hình của anh với Đình Thi. Cô ta lập tức biết anh đau đầu, vội vàng hỏi: “Anh Giang, chị Hứa nói anh không thể nghĩ quá nhiều chuyện, có phải anh lại nghĩ gì không?”

Cô ta nói, bắt đầu ấn vào đầu Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn hơi phất tay, nói: “Không sao đâu.”

Anh đứng dậy, đi đến bên sô pha trong phòng rồi ngồi xuống, dựa người lên sô pha nghỉ ngơi.

Khoảng thời gian tiếp theo đó, Giang Cung Tuấn vẫn luôn ở trong bệnh viện. Ngoại trừ nghiên cứu y kinh ra, thì anh ngồi thiền suy tưởng.

Ngồi thiền suy tưởng là bước đầu tiên của tu luyện chân khí. Ngồi thiền suy tưởng có thể cảm ứng khí trong cơ thể. Cảm ứng được sự tồn tại của khí mới có thể khống chế được khí. Khống chế được khí thì mới có thể sử dụng tâm pháp tu luyện nội gia để tập trung khí, rồi tu luyện thành chân khí.

Đây là một quá trình rất phức tạp.

Người bình thường vất vả cả đời cũng không cách nào đạt đến được trình độ này. Nhưng cơ thể của Giang Cung Tuấn khác với người thường, anh đã sớm đạt đến cực hạn của võ học ngoại gia, khí huyết trong cơ thế rất mạnh. Anh có thể dê dàng cảm giác được khí của mình, cũng có thể khống chế được khí của mình Trong nháy mắt, đã qua nửa tháng. Bệnh của Đường Sở Vi cũng đã từ từ tốt lên, cũng đã đến ngày xuất viện, Mà Giang Cung Tuấn nô lực hơn nửa tháng, cũng đã có thế ngưng tụ ra chân khí.

Tuy không phải rất mạnh, nhưng anh cuối cùng cũng có thể đi được đến bước này.

Anh cũng hiểu được kha khá nội dung ghi chép trong y kinh. Bây giờ anh đã biết tác dụng chân chính của tám mươi mốt kim nghịch thiên.

Nhưng muốn phát huy hoàn toàn tác dụng của tám mươi mốt kim nghịch thiên, cần phải có chân khí cực kỳ mạnh mẽ để hỗ trợ.

Cùng lúc đó ở thủ đô.

Tại biệt thự Thiên Tử.

Thiên Tử đang ngồi trên sô pha. Một người phụ nữ ba mươi tuổi ăn mặc gợi cảm, dáng vẻ xinh đẹp đứng trước mặt đang báo cáo công việc.

Sau khi Thiên Tử nghe xong, hỏi: “Phía bên tập đoàn Bách Niên tiến triển thế nào rồi?”

Người phụ nữ giải thích: “Mấy loại thuốc mới được tung ra thị trường có phản ứng rất tốt, và nhận được đánh giá nhất trí khen ngợi, nhưng chúng ta chỉ mới cất bước, tập đoàn y dược trong nước có rất nhiều, chúng ta muốn tranh giành thị trường rất khó, cần phải từ từ sắp xếp.”

“Không có thời gian sắp xếp.” Sảc mặt của gã ta nặng nề, ra lệnh: “Nhất định phải tranh thủ thời gian”

“Rõ” Người phụ nữ mở miệng, chợt bảo: “Đúng rồi, gân đây Tử Đăng lại xuất hiện một tập đoàn y dược.”

“Hửm?”

Thiên Tử sững sờ, hỏi: “Lai lịch như thế nào?”

Người phụ nữ giải thích: “Tập đoàn y dược này tên là Cứu Thế, tôi đã điều tra qua, người đăng ký tên là Hứa Linh, với số vốn đăng ký là ba mươi nghìn tỷ”

“Hứa Linh?”

Thiên Tử nhíu mày, suy nghĩ một lát, rồi hỏi: “Bây giờ tình hình của Giang Cung Tuấn như thế nào?”

“Trong khoảng thời gian này, Giang Cung Tuấn vẫn luôn ở trong bệnh viện quân khu, anh ta càng lúc càng yếu, ra ngoài đều phải ngồi xe lăn, vẫn luôn được người đẩy đi”

“Được rồi, tôi biết rồi, cô lui xuống đi.”

“Rõ” Người phụ nữ xoay người rời đi.

Thiên Tử dựa lên ghế sô pha, khẽ lẩm bẩm: “Hứa Linh, ba mươi nghìn tỷ vốn đăng ký, Cứu Thế, liệu có liên quan gì đến Giang Cung Tuấn không?”

Bình Luận (0)
Comment