Chiến Thần Xuất Kích

Chương 447

Chương 447: Lợi dụng Giang Quốc Đạt

Giang Vô Song cũng nhìn chằm chăm vào.

Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.

Cô ta không nghĩ tới, thế mà Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ lại có chỗ đặc biệt, gặp máu liền biến đổi, hơn nữa còn là máu của Giang Cung Tuấn.

“Đây chính là bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ”

Giang Cung Tuấn nhìn Giang Quốc Đạt đang kích động, nói: “Tôi đã nói bí mật cho ông biết, tiếp theo đến lượt ông bảo vệ tôi.”

“Không có vấn đề gì, cậu là người nhà họ Giang, tôi là gia chủ một nhà, sao có thể không bảo vệ cậu được”

Ông ta nhận lấy Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, cất tiếng cười to: “Ha ha, cuối cùng đã giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ rồi.

Thế nhưng ngay vào lúc này, bức tranh lại trở về vẻ vốn có lần nữa.

Ông ta ngây ngẩn cả người, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Giang Cung Tuấn nhún vai, nói: “Làm sao tôi biết, có lẽ cần máu mới có thể biến hóa đi”

“Wì sao máu của tôi không được, cậu lại được?”

Giang Cung Tuấn lắc đầu.

Việc này đúng là anh không biết.

Rốt cuộc vì sao lại thế?

Cùng là máu, vì sao máu của anh lại có thể khiến Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ biến hóa, Giang Quốc Đạt lại không được?

“Tôi cần một chút máu của cậu.” Giang Quốc Đạt nói.

“Không có vấn đề gì, nhưng mà trước đó tôi đổ máu không ít, bây giờ hơi yếu”

“Vậy thì đi nghỉ ngơi, Vô Song, đưa Giang Cung Tuấn đi nghỉ ngơi, chăm sóc cậu ta thật tốt cho ông” Giang Quốc Đạt dặn dò, sau đó cầm Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ và hộp cổ, cười lớn rời đi.

Giang Vô Song đẩy Giang Cung Tuấn trở về phòng.

Trong phòng.

Cô ta ôm Giang Cung Tuấn nằm lên trên giường.

“Anh Giang, anh phát hiện ra Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ dị thường như thế nào?”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Cũng là một sự trùng hợp, tôi muốn ở một mình, cô đi ra ngoài trước.”

Giang Cung Tuấn nhắm nghiền hai mắt.

Anh thấy được chữ bên trên Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, những chữ này rất thâm ảo, anh cần thời gian mới có thể hiểu được hàm nghĩa trong đó.

Nhưng anh biết, đây nhất định là tâm pháp tu luyện, tâm pháp kết hợp với Kinh Mạch Đồ, mới có thể luyện.

“Vâng”

Giang Vô Song cũng không quấy rầy nhiều, quay người rời đi.

Gô ta đi tìm Giang Quốc Đạt.

Phòng sách của Giang Quốc Đạt.

Giang Vô Song đi đến.

“Tới đây, ngồi đi” Tâm trạng của Giang Quốc Đạt không tệ, trên mặt tràn đầy vinh quang.

“Ông nội”

Giang Vô Song gọi một tiếng, sau đó ngồi xuống trên ghế trong phòng sách.

“Giang Cung Tuấn này, thật sự chính là tin mừng của nhà họ Giang chúng ta, mới đến nhà họ Giang chưa được mấy ngày đã giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, chờ cậu ta khôi phục, nhất định ông phải lấy máu của cậu ta để nghiên cứu một chút.” Giang Quốc Đạt mở miệng cười.

“Chúc mừng ông nội.” Bên trên gương mặt xinh đẹp của Giang Vô Song mang theo ý cười, nói: “Giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, ông nội đạt được thần công, có hy vọng bước vào cảnh giới cửu cảnh, như vậy sẽ có thể trở thành người đứng đầu đương thời”

Giang Quốc Đạt khoát tay, nói: “Nói nghe thì dễ, từ xưa đến nay không ai bước vào cảnh giới này được, nhưng mà lần này có lẽ thật sự có hy vọng, đúng rồi, rốt cuộc tên nhóc Giang Cung Tuấn này phát hiện ra bí mật như thế nào, vì sao máu của cậu ta lại có thể làm được, chẳng lẽ máu của cậu ta có cái gì không giống bình thường sao?”

Giang Vô Song lắc đầu đáp: “Cháu cũng không biết, sau khi cháu ra ngoài, lúc trở về lần nữa đã phát hiện anh ta ngã trên mặt đất, máu me khắp người, cháu dẫn anh ta ra, sau khi anh ta tỉnh dậy, cứ nhất định phải xuống mật thất dưới đất, cháu bèn dẫn anh ta đi”

“Lần này cũng không thể bỏ qua công lao của cháu được, xuống dưới nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc tốt Giang Cung Tuấn, đồng thời nhìn chằm chằm cậu ta cho ông, chắc chắn trên người cậu ta có bí mật nào đó.”

“Vâng”

Giang Vô Song gật đầu, sau đó đứng lên, nhanh chóng rời đi.

Mà Giang Cung Tuấn thì nằm trong phòng, bắt đầu phân tích, lý giải hàm nghĩa cổ văn trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.

Thông qua lý giải, anh phát hiện đây đúng là một bộ tâm pháp tu luyện nội gia.

Nhưng mà tâm pháp này khá là quái dị.

Cũng giống như Kinh Mạch Đồ, tồn tại rất nhiều chỗ không hợp lý.

“Tại sao lại như vậy, căn bản là không làm được, chẳng lẽ Giang Vô Song giải thích chính xác, tâm pháp này và Kinh Mạch Đồ cũng cần tách ra, hai người kết hợp mới có thể luyện được?”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng thì thầm.

Cốc cốc cốc.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.

“Vào đi” Giang Cung Tuấn vô lực nói một tiếng.

Cửa phòng đẩy ra, Giang Vô Song mặc váy cổ trang màu trẳng đi đến.

Chỉ là cô ta chưa kịp trở về thay quần áo, bên trên chiếc váy màu trắng của cô ta có từng vệt đỏ thăm, đây là máu của Giang Cung Tuấn, là lúc trước dính vào.

“Anh Giang.”

Cô ta đi tới, ngọt ngào gọi một tiếng.

“Ừm”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng lên tiếng, hỏi: “Chân khí khôi phục chưa, tôi cần chân khí của cô để chữa thương”

“Khôi phục được một chút, còn chưa hoàn toàn khôi phục” Giang Vô Song đi tới nói.

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ vẫn cần phải có hai người mới có thể luyện được”

Giang Vô Song hỏi: “Sao anh biết?”

Giang Cung Tuấn nói: “Trước đó chúng ta giải thích như vậy là chính xác, chỉ là thiếu đi tâm pháp, cho nên mới không làm được, hơn nữa cô xem, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ gặp máu sau đó xảy ra biến hóa, trăng sáng biến mất, xuất hiện mặt trời, dựa theo cách hiểu, mặt trăng đại diện âm, mặt trời đại diện dương, hàm nghĩa của cái này chính là dương đại diện cho đàn ông, âm đại diện cho phụ nữ”

“Vậy hoa thì sao, giải thích như thế nào đây?”

Giang Vô Song hỏi: “Hoa bỗng nhiên héo tàn, đây là ý gì?”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cũng rơi vào trong khi trầm tư, sau một lúc lâu mới nói: “Có lẽ còn có hàm nghĩa khác, có lẽ chúng ta chỉ mới giải được một bộ phận, có điều đây là chính xác, đúng rồi, tôi còn nhìn thấy một đoạn tâm pháp ở trong bức tranh, cô giúp tôi phân tích một chút, như thế nào mới có thể mở ra, chia thành hai bộ tâm pháp”

“Cái gì?” Bên trên gương mặt xinh đẹp của Giang Vô Song mang theo vẻ kinh ngạc, hỏi: “Lại, thấy được tâm pháp trên Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ?”

“Ừm, đi lấy giấy bút, tôi viết ra để cô xem một chút”

Giang Vô Song nhanh chóng đi lấy giấy bút.

Sau đó, cô ta đỡ Giang Cung Tuấn ngồi dậy trên giường.

Bởi vì Giang Cung Tuấn rất suy yếu, căn bản là ngồi không vững, cô ta đành phải đỡ Giang Cung Tuấn Mà kinh mạch ở cánh tay của Giang Cung Tuấn đã đứt mất, căn bản là không cách nào dùng sức, anh cầm bút lên, một lúc lâu mà không viết ra được.

Anh vô lực nói: “Không được, không thể động, chỉ cần hơi động là đau nhức, vân là chờ thương thế tốt hơn một chút rồi nói sau, cô gọi Giang Quốc Đạt tới cho tôi, tôi bảo ông ta châm cứu cho tôi”

“Thế nhưng, không phải anh nói không thế nói cho ông nội sao, như vậy chẳng phải là bị lộ?”

“Yên tâm, chỉ là để ông ta dùng ngân châm bình thường giúp tôi, hơn nữa, ông nội cô là một cao thủ, thực lực cực mạnh, ít ra cũng bước vào cảnh giới ngũ cảnh, tôi muốn lợi dụng biện pháp đặc biệt, lợi dụng chân khí của ông nội cô để đả thông hai mạch Nhâm Đốc và tám mạch Kỳ Kinh của tôi”

Nghe vậy, Giang Vô Song quái dị nhìn Giang Cung Tuấn một chút, cũng không nhiều lời, khẽ gật đầu, đặt Giang Cung Tuấn xuống rồi đi gọi Giang Quốc Đạt.

Rất nhanh Giang Quốc Đạt đã đến.

Biết được Giang Cung Tuấn muốn mình chữa thương, chỉ là cần mượn dùng chân khí của mình, ông ta cũng rất tò mò, thân thể của Giang Cung Tuấn đã như vậy rồi, rốt cuộc cậu ta định chữa thương kiểu gì?

Giang Cung Tuấn dặn dò Giang Vô Song, cởi quần áo anh ra.

Giang Vô Song làm theo.

Giang Quốc Đạt hỏi: “Cần tôi làm cái gì?”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Cân ông sử dụng chân khí giúp tôi châm cứu, tôi nói huyệt đạo nào, ông nội đâm vào huyệt đạo đó.”

Từ xưa nhà họ Giang đã biết y thuật.

Giang Quốc Đạt cũng từng học qua, hơn nữa tài năng còn không thấp.

Tình huống thân thể của Giang Cung Tuấn bây giờ, ông ta không có bất kỳ biện pháp nào.

Ông ta muốn nhìn xem, Giang Cung Tuấn tự cứu mình như thế nào, nhìn xem y thuật của Giang Cung Tuấn đã đạt đến cảnh giới gì.

Ông ta khẽ gật đầu: “Ừm, cậu cứ nói.”

“Ông bắt đầu từ bên trong, lợi dụng chân khí, kích thích huyệt đạo của tôi.”

Giang Quốc Đạt làm theo.

Rất nhanh, từ trên xuống dưới cả người Giang Cung Tuấn đã cắm đầy ngân châm.

“Dán tay ở sau lưng, rót chân khí vào trong cơ thể tôi”

Giang Quốc Đạt làm theo.

Vào lúc này, ngân châm trên người Giang Cung Tuấn run lên.

“Cái này?”

Giang Quốc Đạt cũng kinh hãi.

Tại sao lại như vậy?

Nhưng mà, chuyện quỷ dị đã lần nữa xuất hiện, ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng, một luồng khí cực mạnh nhanh chóng hội tụ lại với nhau, đánh thẳng vào hai mạch Nhâm Đốc và tám mạch Kỳ Kinh của Giang Cung Tuấn.

“Tên nhóc cậu…”

Sau khi Giang Quốc Đạt kinh ngạc, cười nói: “Thế mà lại lợi dụng chân khí của tôi, muốn cưỡng ép đả thông hai mạch Nhâm Đốc và tám mạch Kỳ Kinh, đây chính là thứ mà cần bước vào cảnh giới ngũ cảnh mới có thể mở được”

Bình Luận (0)
Comment