Chiến Thần Xuất Kích

Chương 511

Chương 511: Tây Lăng tề tựu

Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng thật sự quá mạnh. Mạnh đến mức Giang Cung Tuấn phải cảm thấy kinh

Anh hít sâu một hơi. hãi.

“Sư phụ đã nói, Thập Tuyệt Chưởng, chưởng thứ nhất sẽ mạnh hơn chưởng thử hai, uy lực của chưởng thứ nhất cũng lớn hơn chưởng thứ hai, nhưng càng về sau thì càng khó luyện, cho dù là người có thiên phú cực kỳ cao có cả đời này cũng không thể luyện hết được mười chưởng, nhưng chỉ cần học được ba chưởng cũng đủ để quét sạch thế giới rồi.

“Chưởng thứ nhất, Tiêu Dao Phách Sơn, còn được gọi là Nhất Tuyệt Phách Sơn.

“Chưởng thứ nhất, độ khó không cao, chỉ cần chân khí đủ mạnh, lợi dụng chân khí để khởi động tâm pháp liền có thể dễ dàng luyện được “Chưởng thứ hai, Tiêu Dao Huyễn Ảnh, cũng được gọi là Nhị Tuyệt Huyễn Ảnh

Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm. Anh nhắm mắt lại.

Cảnh tưởng Tiêu Dao Phong vận động chưởng thứ hai đã hiện lên trong đầu anh.

Lúc Tiêu Dao Phong vận động chưởng thứ hai, hình ảnh của bàn tay chợt thu lại, biến thành hàng trăm bàn tay vô cùng huyền ảo.

Giang Cung Tuấn ngồi xếp bằng trên đất, bắt đầu suy tưởng đến chưởng thứ hai.

Tu luyện khẩu quyết, tăng thêm chiêu thức.

Từ từ lĩnh hội.

Anh bắt đầu lĩnh hội bí kíp tuyệt học của nhà Tiêu Dao trong ngọn núi này.

Chớp mắt, đã qua hai ngày rồi.

Hai ngày đã trôi qua, anh cũng nắm rõ chưởng thứ hai, cũng được tính là bước đầu nhập môn.

Trong núi.

Thân thể Giang Cung Tuấn đứng giữa không trung cách mặt đất mười mấy mét.

Hiện tại chân khí của anh rất dồi dào, cho dù dưới chân không có cứ thứ gì, nhưng anh vẫn có thể lợi dụng chân khí để giúp cơ thể mình lơ lững.

Anh mạnh mẽ tung chưởng.

Một chưởng đánh ra, bàn tay ảnh ảo biến hóa khôn lường.

Đánh thêm một chưởng, bàn tay ảo ảnh lại biến hóa lần nữa.

Thân thể không ngừng chuyển động, liên tục tung chưởng.

Xung quanh một cây cổ thụ phía trước đã xuất hiện hàng chục ấn tín.

Dưới sự công kích của hàng chục ấn tín, cây cổ thụ này liền tan năm xẻ bảy trong chớp mắt.

Giang Cung Tuấn thu công lực lại, thân thể từ trên trời đáp xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.

Phù!

Anh hít sâu một hơi.

“Thật là khó luyện, đã hai ngày rồi, chỉ mới luyện đến chưởng thứ hai, hơn nữa chỉ có thể hóa thành vài chục ấn tín, trong khi thầy có thể biến hóa ra hàng trăm ấn tín”

Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm.

Anh nhìn về hướng Đông.

Phía cuối trời đã xuất hiện một ánh bình minh, mặt trời bắt đầu nhô lên từ dưới đường chân trời.

Đêm tối đã qua đi, một ngày mới lại đến.

“Hôm nay chính là ngày nhà Tiêu Dao hẹn với nhà họ Giang, cũng là ngày nhà Tiêu Dao mời võ sĩ trên thế giới tề tựu về Tây Lăng Tây Cương, không biết Giang Quốc Đạt có đưa Giang Vô Song đến cứu mình không, cũng không biết nhà Tiêu Dao mời võ sĩ trên thế giới tề tựu về Tây Cương rốt cuộc là muốn làm gì.

Giang Cung Tuấn nhìn mặt trời đang mọc lên ở phía đông, sau đó sải bước về phía thành phố Tây Cương, hướng thẳng về nhà Tiêu Dao ở núi Tây Lăng.

Hôm nay, núi Tây Lăng náo nhiệt một cách lạ thường. Dưới chân núi, có rất nhiều người của nhà Tiêu Dao với dáng vẻ vui mừng hớn hở, đón tiếp những đoàn võ sĩ liên tục kéo đến.

Những võ sĩ này đều đưa theo lễ vật để mang lên Tây Cương. Thời gian dần trôi đi, người đến càng lúc càng đông.

Những người này có thể ăn mặc kiểu nông dân, hoặc cũng có thể là kiểu thương nhân, cũng có người ăn mặc rất giản dị.

Già trẻ lớn bé, đàn ông đàn bà, người đủ mọi dáng vẻ đều có.

“Nhà họ Cửu, Cửu Diễm đến.

Một âm thanh vang vọng khắp đất trời.

Ngay lập tức một nhóm người đi đến, người đi đầu chính là Cửu Diễm, tộc trưởng hiện tại của nhà họ Cửu một trong Tứ đại gia tộc, ông ta mặc một chiếc áo choàng màu đỏ như lửa, khuôn mặt trông rất vui vẻ.

Tiêu Dao Tử Phong mặc một thân tây trang màu trắng liền đi đến, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười xán lạn: “Tộc trường Cửu, mau lên núi thôi, bố cháu đợi đã lâu rồi.”

“Sớm nghe tin Tiêu Dao xuất hiện một nhân tài kiệt xuất, tuổi còn trẻ nhưng đã bước vào Tứ Cảnh, hôm nay được chứng kiến tận mắt, quả là phong thái hơn người.” Sắc mặt Cửu Diễm rất hài lòng, kéo cô con gái khoảng hai mươi tuổi qua, cười nói: “Đây là con gái của nhà họ Cửu chúng tôi, dung mạo xinh đẹp như hoa, đã tiến vào cảnh giới thứ hai, liên hôn giữa nhà họ Giang và nhà Tiêu Dao đã thất bại, cậu chủ Tiêu Dao có thể cân nhắc đến nhà họ Cửu chúng tôi một chút.

Cô gái liền xấu hổ, khẽ giọng chào một tiếng: “Cửu Như Tuyết chào anh Tử Phong.

Tiêu Dao Tử Phong trên mặt nở nụ cười, nói: “Tộc trưởng Cửu cứ nói đùa, từ xưa đến nay, chuyện hôn sự đều do bố mẹ quyết định, cháu cũng không dám tự ý quyết, tộc trưởng Cửu đến nói với bố cháu đi.”

“Ha ha, quả nhiên qua tướng mạo tuấn tú phong thái lịch sự.”

Cửu Diễm cười lớn, sau đó đi về hướng núi Tây Lăng.

“Nhà họ Thạch, Thạch Chỉ Bạch đến

Lại một tiếng nói nữa truyền đến

Ngay sau đó lại là một nhóm người đi đến.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ước chừng nặng một tạ rưỡi, mi dày mắt to, trông rất thô kệch, hoang dã, khiến người khác có cảm giác choáng váng mãnh liệt.

“Tộc trưởng Thạch

Tiêu Dao Tử Phong cười nói.

Trên một phiến đá cách chân núi Tây Lăng không xa có một lão già đang ngồi ở đó.

Lão già mặc bộ quần áo của mấy chục năm trước, đây là một bộ tây trang màu xanh, khuy áo của bộ tây trang rất to, nhìn qua có chút đần độn.

Khuôn mặt ông ta đầy nếp nhăn.

Dưới cằm còn có chòm râu lún phún.

“Thật không ngờ nhà họ Cửu và nhà họ Thạch cũng đến, e rằng ngoài nhà họ Giang ra, ba nhà trong Tứ đại gia tộc cổ xưa đều đã xuất hiện rồi.”

Lão già này khẽ lẩm bẩm, sắc mặt mang vẻ nghiêm trọng.

Lão già đó chính là Giang Cung Tuấn.

Sau khi anh về đến Tây Lăng, liền đi mua một bộ tây trang phục cổ của mấy chục năm trước, còn làm một chiếc mặt nạ để cải trang thành một lão già.

“Tất cả đều có thiệp mời, mình lại không có thiệp, không thể lẫn lên núi được.

Giang Cung Tuấn vuốt bộ râu dưới cảm, rơi vào trầm tu.

Nhưng vì dùng sức quá mạnh nên lỡ tay kéo luôn bộ râu ra ngoài, anh liền vội vàng dán lại. Anh cứ đợi dưới chân núi, đợi thời cơ đến để lần lên núi, xem thử tình hình thế nào.

Các võ sĩ khác liên tục kéo đến.

“Phải Thiên Sơn đến.”

Người nhà Tiêu Dao đứng thu thiệp mời dưới chân núi, nhận lại thiệp mời đã được gửi đi, nhìn tên trên tấm thiệp sau đó đọc to lên.

Theo sau là ba cô gái mặc váy dài phục cổ

Cô gái đi đầu mặc bộ váy dài màu trắng, khoảng tầm hai mươi tuổi, dáng vẻ thanh khiết đơn thuần, có một loại thoát tục siêu phàm, khí chất không hề tầm thưởng.

Cô đi đến, nhìn thấy Tiêu Dao Tử Phong đang nghênh đón, liền chấp hai tay lại, truyền đến một giọng nói êm tại: “Bố tối lại trong thời gian bế quan, không thể ra ngoài, tôi thay bố đến nhà Tiêu Dao một chuyến

Tiêu Dao Tử Phong nhìn thấy cô gái mặc váy trắng trước mặt mình, ánh mắt sáng lên, không nhịn được liền hỏi: “Cô chủ này có phải là con gái của Trần Hạc chân nhân trưởng môn phái Thiên Sơn không?”

Cô gái khẽ gật đầu: “Tôi là Trần Vũ Yến.

“Hóa là em gái Vũ Đình, mời vào mời vào” Tiêu Dao Tử Phong làm một động tác mời.

Trần Vũ Điệp khế gật đầu, mang theo hai cô gái lên núi. Giang Cung Tuấn vẫn cố thủ ở phía đằng xa. Hơn một tiếng đã trôi qua, người trên núi cũng dần ít đi.

Nhưng dưới chân núi vẫn có người canh giữ, muốn lẫn vào vẫn có chút khó khăn.

Anh rất muốn biết tình hình trên núi, vì vậy cũng không quan tâm nhiều nữa mà trực tiếp đi qua đó.

“Đứng lại.”

Vừa mới đi qua liền bị gọi lại.

Vài tên bảo vệ của nhà Tiêu Dao đi đến, chặn đường anh lại, nói: “Lão già, kêu ông đó, thiệp mời của ông đâu?”

Lão già do Giang Cung Tuấn giả dạng đột nhiên trở mặt ngang ngược, chửi mắng: “Tiểu bối, cậu đây là có thái độ gì? Tôi đến nhà Tiêu Dao là vinh dự của nhà Tiêu Dao rồi, còn hỏi tôi đòi thiệp mời, có tin bố mày chưởng một cái chết tươi không?”

“Lão già, bớt cậy mình nhiều tuổi ở đây, đây là nhà Tiêu Dao, cho dù ông trời có đến đây, không có thiệp mời thì không được lên núi.”

Bảo vệ của nhà Tiêu Dao rất bá đạo.

Không giữ chút mặt mũi nào cho Giang Cung Tuấn.

Bởi vì đây là nhà Tiêu Dao, chủ nhân đã ra lệnh, nếu có thiệp mời thì chính là khách quý, nhất định phải cung kính tiếp đón, nếu ai không có thiệp mời thì không cho qua.

“Muốn chết.

Khuôn mặt già nua của Giang Cung Tuấn trầm xuống.

Đưa tay lên.

Trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng sức mạnh cường đại, hút tên bảo vệ đó vào không trung, một tay tóm lấy hắn ta, mạnh mẽ nâng lên chuẩn bị ném đi.

“Tiền bối bớt giận.

Tiêu Dao Tử Phong đang ở cách đó không xa lập tức đi tới, khuyên giải nói: “Tiền bối, những tên tôi tới này có mắt như mù, dám đắc tội với tiền bối, xin tiền bối đừng nên để bụng”

Giang Cung Tuấn tiện tay ném tên bảo vệ xuống đất.

“Á!”

Tên bảo vệ phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Nụ cười trên mặt Tiêu Dao Tử Phong lập tức đông lại, anh ta lạnh lùng nói: “Tiền bối, đây là núi Tây Lăng ở Tây Cương, nơi này là nhà Tiêu Dao “Vậy thì sao chứ?”

Giang Cung Tuấn híp mắt nhìn Tiêu Dao Phục.

“Tiền bối, đắc tội rồi.”

Khuôn mặt Tiêu Dao Tử Phong trầm xuống, đột nhiên ra tay.

Bình Luận (0)
Comment