Chiến Thần Xuất Kích

Chương 514

Chương 514: Mượn người khác để ra oai

Những cường giả của Vương Thiên Điện xuất hiện trên núi Tây Lăng, sau đó nhìn về phía Giang Quốc Đạt đang đứng giữa không trung với một thanh kiếm dài. Giang Cung Tuấn nhìn là biết được ngay.

Đây không phải là Giang Quốc Đạt.

Đây là Đường Sở Vi giả mạo, bởi vì chỉ có Vương Thiên lệnh trong tay của Đường Sở Vi thì mới có thể tập hợp được những cường giả của Vương Thiên Điện.

“Họ đến đây để cứu mình sao?”

Giang Cung Tuấn đột nhiên hiểu ra.

Đường Sở Vi giả mạo Giang Quốc Đạt và dẫn theo những cường giả của Vương Thiên Điện đến núi Tây Lăng thì chắc chắn là để cứu anh rồi.

Hơn nữa Giang Quốc Đạt sẽ không vì anh và Giang Vô Song mà đi xúc phạm đến nhà Tiêu Dao.

Giữa không trung.

Đường Sở Vi giả mạo Giang Quốc Đạt, cầm thanh kiếm dài trong tay, nhìn Tiêu Dao Đàm ở bên dưới và thấp giọng gào lên: “Tiêu Dao Đàm, tôi hỏi lại ông lần nữa, Giang Cung Tuấn đang ở đâu? Đưa Giang Cung Tuấn ra đây, nếu không, hôm nay sẽ là ngày núi Tây Lăng được tắm máu”

“Giết.”

Bên dưới, bốn người bảo vệ mạnh nhất Thiên Vương Điền, mười bảy tộc trưởng, ba mươi sáu Bắc Đẩu, bảy mươi hai Hung Thần đồng thời hét lên.

Tiếng hét giết chấn động cả bầu trời. khiến rất nhiều người ở đây cảm thấy máu của mình đang sôi lên.

Đường Sở Vi đang giả mạo Giang Quốc Đạt cảm thấy rất khẩn trương.

Đây là biện pháp cuối cùng rồi.

Nếu như Tiêu Dao Đàm thỏa hiệp thì có thể tránh được xảy ra trận chiến ác liệt này.

Nhưng nếu Tiêu Dao Đàm không sợ thì hôm nay chắc chắn sẽ có một trận chiến ác liệt ở đây. Năng lực của Vương Thiên Điện đúng là rất mạnh, nhưng trình độ tổng thể lại không cao. Nếu thật sự phải chiến đấu, Vương Thiên Điện có thể sẽ bị đánh bại.

Mà nếu chiến đấu, danh tính của cô sẽ lập tức bị lộ.

Một khi bị lộ, nhà Tiêu Dao sẽ hoàn toàn không còn sợ hãi và sẽ tiêu diệt cô, Giang Vô Song và toàn bộ người của Vương Thiên Điện.

Trong lòng cô lo lắng muốn chết nhưng khuôn mặt lại bình tĩnh.

Vẻ mặt của Tiêu Dao Đàm tối sầm lại.

Anh ta không ngờ Giang Quốc Đạt lại đưa nhiều người đến nhà Tiêu Dao ở núi Tây Lăng như vậy.

Anh ta không sợ nhưng nếu chiến đấu, cho dù có thể tiêu diệt những người này thì nhà Tiêu Dao cũng sẽ bị thiệt hại nặng nề.

Nhưng bây giờ, tất cả võ giả trên toàn thế giới đều đang theo dõi thì làm sao anh ta có thể thỏa hiệp được.

“Giang Quốc Đạt, tôi sắp lại được nhìn thấy Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm của ông rồi.

Giọng nói của Tiêu Dao. Đàm vang lên.

Trên người ông ta đang bùng lên một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.

Hơi thở này tạo ra một dòng không khí và nhanh chóng lan rộng ra xung quanh.

Tất cả những võ giả ở đằng sau đều sững sờ và lui về phía sau. Có một số người có năng lực yếu ớt thì đã lui ra xa cả nghìn mét.

Trận chiến sắp diễn ra.

Giang Vô Song thấy tình huống như vậy, biết nhà Tiêu Dao muốn đánh nhau rồi. Đây không phải là điều mà cô muốn nhìn thấy.

Cô lập tức đứng dậy nói: “Ông nội, đừng đánh nhau, tất cả là lỗi của Vô Song, đừng vì con mà làm hỏng mối quan hệ giữa hai tộc, đừng vì con mà làm lớn chuyên lên khiến vô số người chết và bị thương. Điều này sẽ có lợi ích gì sao?”

Giang Vô Song nhìn Giang Quốc Đạt đang ở giữa không trung.

Cô nhìn sang Tiêu Dao Đàm đang bừng bừng khí thế.

“Tộc trưởng Tiêu Dao, tôi và Giang Cung Tuấn bị người khác hãm hại. Chúng tôi không làm gì cả. Một số người có ý đồ xấu khi biết nhà họ Giang và nhà Tiêu Dao sắp liên kết với nhau thì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến đại hội mấy tháng sau, cho nên mới bày ra âm mưu hãm hại. Tộc trưởng Tiêu Dao, anh không nên để những người có ý đồ xấu này đạt được mục đích của mình.

“Giang Quốc Đạt, ra đòn đi”

Tiêu Dao Đàm không quan tâm đến Giang Vô Song, hai tay nằm chặt, nhìn Giang Quốc Đạt đang ở giữa không trung.

Đường Sở Vi đang giả mạo Giang Quốc Đạt, trán cô đã đầy mồ hôi.

Năng lực của cô là Tam Cảnh, miễn cưỡng học được Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm chỉ để hù dọa nhà Tiêu Dao mà thôi. Không ngờ rằng Tiêu Dao Đàm lại muốn đánh nhau với cô.

“Phải làm sao bây giờ?”

Trong lòng cô cực kỳ lo lắng.

Giang Vô Song cũng rất lo lắng.

Cô không sợ chết.

Nhưng cô không muốn Đường Sở Vi bị thương.

Nếu đánh nhau, Đường Sở Vi chắc chắn sẽ chết. Những võ giả của Vương Thiên Điện cũng có thể sẽ chết tại nhà Tiêu Dao ở núi Tây Lăng này.

Tất cả mọi người nhìn Giang Quốc Đạt và Tiêu Dao Đàm, mong chờ trận đấu của họ.

Mọi người đều muốn biết hai người là người đang đứng ở đỉnh cao võ lâm của Đoan Hùng này sẽ mạnh đến mức nào?

Giang Cung Tuấn trốn trong đám đông, anh biết nếu như mình không xuất hiện thì Đường Sở Vi sẽ bị lộ và mọi chuyện sẽ thật sự vượt quá tầm kiểm soát.

“Ha ha, không khí thật là náo nhiệt.”

Một tiếng cười to vang lên.

Mọi người nghe thấy tiếng cười thì quay ra nhìn.

Chỉ thấy người cười là một ông cụ.

Vẻ mặt ông cụ lười biếng, ngâm một điều thuốc trong miệng, chậm rãi đi ra khỏi đám đông và đến giữa chiến trường. Ông ngẩng đầu lên nhìn Đường Sở Vi đang giả mạo Giang Quốc Đạt ở giữa không trung, khinh thường nói: “Giang Quốc Đạt, đừng để bản thân xấu hổ, Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm của ông còn chưa luyện đến nơi đến chốn, làm sao có thể là đối thủ Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng được chứ?”

Giang Vô Song đã nói cho Đường Sở Vị về cuộc chiến của Giang Quốc Đạt với một cường giả mẽ của nhà Tiêu Dao vào hai mươi năm trước.

Nghe thấy lời nói của ông cụ, cơ thể của cô cũng từ trên trời rơi xuống, cho thanh kiếm dài vào vỏ và thản nhiên nói: “Hai mươi năm trước, tôi thật may mắn được nhìn thấy sức mạnh của tuyệt chiêu mười quyền. Suốt hai mươi năm qua, tôi đều suy nghĩ biện pháp để phá được nó. Mặc dù bây giờ chưa hoàn toàn phá được nhưng cũng đã được bảy mươi, tám mươi phần trăm rồi.”

Bây giờ Đường Sở Vì chỉ có thể giả vờ.

Dưới tình huống không thể đánh nhau nên có thể giả vờ thì sẽ giả vờ. khiến cho tất cả mọi người ở đây đều nghĩ cô chính là Giang Quốc Đạt.

Tiêu Dao Đàm cũng biết chuyện này.

Bởi vì ở hai mươi năm trước, người đánh bại Giang Quốc Đạt chính là bố ông ta.

Bố của ông ta cũng cực kỳ sùng bái Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm, nói rằng đây là một trong những tuyệt chiêu mạnh nhất thế giới. Nhưng mà Giang Quốc Đạt còn chưa luyện vững, nếu thế thì đã không ngay cả Tiêu Dao Thập

Tuyệt Chưởng cũng không đánh thắng được.

Năng lực của ông ta bây giờ mạnh mẽ hơn bố ông ta ở hai mươi năm trước.

Hơn nữa ông ta đã luyện được quyền thứ chín của Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng rồi nên ông ta không sợ Giang Quốc Đạt một chút nào nữa.

Cứ coi như ông không phải đối thủ của ông ta thì nhà Tiêu Dao còn có rất nhiều cường giả nữa.

Chỉ là bây giờ đột nhiên xuất hiện một ông cụ.

Tiêu Dao Tử Phong đã nói về người này với ông ta. Đây là chính là đã đánh nhau với người của nhà Tiêu Dao ở chân núi.

Ông ta nhìn chằm chằm vào ông cụ mà Giang Cung Tuấn đang giả mạo. 60 năm trước, anh còn chưa sinh ra.

Ông ta đặc biệt đến nơi bố mình đang đóng cửa tu luyện, thậm chí còn cho bố mình xem bức ảnh về dáng vẻ của Giang Cung Tuấn, nhưng bố của ông ta đều nói rằng chưa từng thấy người này bao giờ.

Ông ta nắm chặt hai tay và nói: “Xin hỏi, ngài là ai vậy?”

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn lười biếng nói: “Ông còn chưa đủ tư cách để biết tên của tôi. Thôi, chuyện này bỏ qua đi. Mọi người đường ai nấy đi.

“Không được.”

Tiêu Dao Đàm và Đường Sở Vi đang giả mạo Giang Quốc Đạt đồng thanh nói.

Đường Sở Vi đang giả mạo Giang Quốc Đạt lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, ai động đến Giang Cung Tuấn thì là kẻ thù của nhà họ Giang của tôi. Nhà Tiêu Dao bắt Giang Cung Tuấn đi và muốn tôi đến xin lỗi. Bây giờ tôi đã xuất hiện rồi, đã cho nhà Tiêu Dao thể diện rồi nhưng nhà Tiêu Dao không chấp nhận, nếu vậy thì đánh, ai sợ ai chứ”

Trong lòng Đường Sở Vi sợ muốn chết.

Nhưng thái độ của cô rất cứng rắn.

Tiêu Dao Đàm cũng không đồng ý.

Ông ta làm ra nhiều chuyện như vậy không chỉ là vì muốn thể hiện sức mạnh của nhà Tiêu Dao ra trước mặt mọi người mà còn vì sự thống nhất tiếp theo của giới cổ võ.

Đúng vậy.

Nếu bây giờ thỏa hiệp thì sau này sẽ còn ai tin phục nhà Tiêu Dao nữa chứ.

Ngày hôm nay chắc chắn phải đấu một trận.

“Giang Quốc Đạt, ra đòn đi.” Ông ta giơ tay làm một động tác mời.

“Ông nghĩ tôi sợ ông sao.

Đường Sở Vi đang giả mạo Giang Quốc Đạt lại rút kiếm ra.

“Tiêu Dao Đàm, tôi đến đánh vài quyền với ông.

Giang Cung Tuấn đứng dậy, ngăn ở trước mặt Đường Sở Vị, nhìn về phía Tiêu Dao Đàm, đồng thời quay đầu nháy mắt một cái với cô, nói nhỏ: “Đưa Giang Vô Song cùng nhau rời đi.”

Giang Cung Tuấn sử dụng giọng nói thật của mình.

Nghe được giọng nói này, Đường Sở Vì đang giả mạo

Giang Quốc Đạt hơi sững sờ.

Cô đột nhiên hiểu ra.

Đây là Giang Cung Tuấn.

“Được

Cô không có bất cứ do dự nào, thu lại kiếm, đi đến chỗ Giang Vô Song, nói: “Chúng ta đi thôi”

Tiêu Dao Đàm hét lên, tiếng hát như tiếng sấm vang, thân hình nhảy lên và lao về phía Đường Sở Vị và Giảng Võ Song.

Cùng lúc đó, Giang Cung Tuấn cũng nhảy lên, chặn Tiêu Dao Đàm lại.

Bình Luận (0)
Comment