Chiến Thần Xuất Kích

Chương 518

Chương 518: Giang Phùng tự tin

Giang Quốc Đạt bước vào, nhìn ông lão râu tóc bạc trắng có cốt cách thần tiên đang ngồi khoanh chân dưới đất, vẻ mặt cung kính gọi một tiếng: “Ông nội.

Ông lão khẽ mở mắt ra.

Gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”

“Ông nội, bên ngoài vừa mới truyền đến tin tức, nói rằng nhà họ Tiêu Dao ở Tây Cương xuất hiện một cường giả của Bát Cảnh”

Đối mặt với Giang Phùng, người có địa vị cao nhất trong nhà họ Giang, Giang Quốc Đạt không dám chậm trễ một chút nào, cho dù ông có là chủ nhà thì cũng phải tôn kính.

“O?”

Giang Phùng lập tức có hứng thú, nhìn Giang Quốc Đạt hỏi: “Bát Cảnh?”

“Đúng vậy, thông tin rất chính xác.

Giang Quốc Đạt mở miệng nói: “Tình hình hiện tại đối với nhà họ Giang chúng ta vô cùng bất lợi, hơn nữa ba dòng họ khác đều nói dòng họ của chúng ta trộm cư đồ hộ mệnh của họ, các mũi nhọn đều nhằm và nhà họ Giang. Vào đại hội Thiên sơn năm trước, ba gia tộc Cửu, Thạch,

Long khẳng định sẽ dồn ép nhà họ Giang chúng ta. Bây giờ nhà họ Giang và nhà họ Tiêu Dao đều đã thất thế, nếu cường giả Bát Cảnh của nhà họ Tiêu Dao xuất hiện ở Thiên Sơn, thì..

Giang Quốc Đạt nói đến đây thì không nói nữa.

Câu nói kế tiếp không cần ông ta nói thì Giang Phùng cũng có thể nghĩ ra.

Giang Phùng đứng dậy đi ra khỏi nhà tre.

Giang Quốc Đạt theo sát phía sau.

Giang Phùng đứng ở bên ngoài, đôi tay nắm sau lưng, nhìn bầu trời trong xanh, tự nhủ thầm: “Ai sẽ bước vào Bát Cảnh chứ?”

Nhà họ Tiêu Dao ở phía Tây rất khiêm tốn.

Tuy nhiên, ông ấy vẫn biết.

Thậm chí ở nhà họ Tiêu Dao vẫn còn một số người quen cũ.

“Là Tiêu Dao Phong sao?”

Ông ấy đã nhiều năm không đi ra bên ngoài.

Tính ra thì cũng đã 50 năm.

Mà ông ấy biết Tiêu Dao Phong là vào 80 năm trước, khi đó ông ta mới hơn hai mươi tuổi, có duyên gặp gỡ vài lần với ông ta, tài năng thiên phú của Tiêu Dao Phong rất cao, 80 năm trước cũng đã bước vào Ngũ Cảnh.

“Ông nội, hiện tại phải làm sao bây giờ?”

Giang Quốc Đạt thấp giọng dò hỏi.

Giang Phùng hơi hơi dừng tay, nói: “Không phải còn hai tháng nữa sao, đừng nôn nóng, đã đến lúc ông phải ra ngoài đi lại rồi.”

Giang Phùng cử động cơ và xương của mình một chút.

“Giới cổ võ của Đoan Hùng đã yên bình quá lâu rồi. Kể từ khi các cường giả của thế hệ trước lần lượt qua đời cách đây cả trăm năm, giới cổ võ của Đoan Hùng vẫn luôn bình lặng. các gia tộc lớn, các môn phái lớn cũng trở nên yếu kém. Trong thế giới bây giờ cũng không biết còn lại bao nhiêu cường giả.

“Ông nội, ông đã bước vào Bát Cảnh chưa?”

Giang Quốc Đạt ngập ngừng dò hỏi.

Việc nhà họ Tiêu Dao xuất hiện cường giả Bát Cảnh khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.

Nếu Giang Phùng vẫn chưa bước vào Bát Cảnh, nhà họ Giang Hồng có sức mạnh của Bát Cảnh thì nhà họ Giang sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị diệt tộc.

“A!”

Giang Phùng cười nhạt, nói: “Con phải nhớ kỹ, cảnh giới không phải là thước đo sức mạnh, cảnh giới chỉ tượng trưng cho sự mạnh yếu của chân khí. Bát Cảnh thì sẽ vô địch sao, cái này cũng chưa chắc

Khuôn mặt già nua của Giang Phùng mang theo sự ung dung và tự tại.

Nghe vậy, Giang Quốc Đạt mới yên tâm.

Mặc dù ông nội Giang Phùng của ông ta chưa bước vào Bát Cảnh, nhưng ông ấy tuyệt đối đã tu luyện đến cực hạn Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm, luyện được chiêu thức thứ mười ba thì cho dù đối thủ là cường giả Bát Cảnh cũng chưa chắc sẽ thua.

“Được rồi, con đi về đi, đến lúc đó ông sẽ đi đến phải Thiên Sơn một chuyến “Vâng.

Giang Quốc Đạt gật đầu, sau đó xoay ngoài rời đi.

“Từ từ..” Giang Phùng lại mở miệng lần nữa.

Giang Quốc Đạt ngừng lại, cung kính kêu lên: “Ông nội, còn có chuyện gì sao?”

“Con thật sự không trộm cư đồ của ba dòng họ kia sao?”

Giang Phùng nhìn ông ta hỏi.

Giang Quốc Đạt lập tức lắc đầu nói: “Ông nội, sao có thể là con, trong khoảng thời gian này, con vẫn luôn ở trong nhà, chưa từng rời đi, con làm sao có thể đi trộm đồ của ba dòng họ kia.

Giang Phùng nhẹ giọng nói: “Từ tình hình hiện tại, con quả thật là người khả nghi nhất, bởi vì nhà họ jang muốn lấy bản đồ kinh mạch để giả mã được bí ẩn đằng Nguyệt Sơn cư đồ, nhà họ Giang nóng lòng muốn giải mã bí mật của bốn bức cư đồ “Ông nội, thật sự là không phải con, hơn nữa nếu giải mã được bí mật trong bức cư đồ thì con cũng không biết tu luyện như thế nào”

Giang Phùng nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, ông cũng nhìn ra, quả thực con không thể tu luyện, đúng rồi, con cũng đừng đặt quá nhiều tâm tư ở trên cư đồ, có lẽ bức cư đồ này chính là Chiêu Tử Vương lưu lại để lừa gạt người đời sau. Nhà họ Giang có nhiều võ học như vậy, cho dù là loại tu luyện nào thì cũng rất mạnh mẽ, đặc biệt là Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm, nếu có thể luyện thành chiều kiếm thứ mười ba thì có thể nói là thiên hạ vô địch, người có thể đánh thắng con chỉ đếm được trên đầu ngón tay “Vâng, con sẽ cẩn thận nghe theo lời dạy bảo của ông nội.” Giang Quốc Đạt gật đầu.

“Đi xuống đi.”

Giang Phùng hơi hơi dừng tay, sau đó xoay người đi vào nhà.

Sau khi vào nhà, cửa của ngôi nhà tre nháy mắt đóng

Giang Quốc Đạt đứng ở cửa, trên mặt mang theo sự lại. suy tư.

“Rốt cuộc ông nội đã bước vào Bát Cảnh chưa?”

Ông ta khẽ thì thầm.

Ông ta biết rằng Giang Phùng mấy năm trước đã bước vào Thất Cảnh, hiện tại đã bế quan lâu như vậy, theo lý thuyết mà nói thì có lẽ là đã bước vào rồi.

Chỉ là, ông ta không chắc cho lắm.

Bởi vì bước vào Bát Cảnh quá khó khăn.

Từ xưa đến nay, người có thể bước vào Bát Cảnh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ở trong sử sách ghi lại, có rất ít cường giả ở Bát Cảnh.

Tất cả những gì ông ta biết cũng chỉ có chưởng môn phái Thiên Sơn một trăm năm trước, tức là Minh Chủ của võ thuật cổ đại đã bước vào cảnh giới này. Nhưng mà trong một trận chiến ở Cổ Môn, ông ấy đã bị trúng độc, ngay lập tức mất hết chân khí, chết ở Cổ Môn.

Nghĩ không ra, ông ta cũng không suy nghĩ nữa.

Những gì có thể làm bây giờ cũng chỉ là bế quan tu luyện, trong khoảng thời gian ngắn hạn phải cố gắng lĩnh hội hai chiêu cuối cùng trong Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm.

Giang Quốc Đạt nhận được tin tức thì đi báo cáo với lão tổ của nhà họ Giang, sau đó liền đi bế quan. Mà Giang Cung Tuấn cũng đã mua vé máy bay trở về thành phố Tử Đằng.

Giang Vô Song và Đường Sở Vị cũng đã sớm trở lại, hai người cũng đã về tới nhà Đan Thiến.

“Chị Vô Song, chị Sở Vi, anh Giang đâu?”

Vừa bước vào nhà thì Đan Thiến đã dò hỏi.

Đường Sở Vị nói: “Giang Cung Tuấn không sao, anh ấy đang trên đường trở về.

Cô kiểm tra thời gian, bây giờ đã 9 giờ tối, nghĩ nghĩ, rồi tiếp tục nói: “Anh ấy chắc đã lên chuyến bay tiếp theo, nếu không có chuyện gì xảy ra thì 11 giờ tối là có thể về tới”

Đan Thiến ồ một tiếng, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra sau khi mọi người đi đến Tây Cương vậy?”

Nghe vậy, Đường Sở Vi và Giang Vô Song liếc nhìn nhau một cái.

Cho đến bây giờ các cô vẫn còn thắc mắc làm cách nào mà Giang Cung Tuấn có thể thoát khỏi nhà họ Tiêu Dao, Giang Cung Tuấn tại sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy, ngay cả chủ nhà Tiêu Dao cũng không phải là đối thủ của anh.

Hôm nay nếu không phải lão tổ của nhà họ Tiêu Dao lộ ra khí thế kinh người, áp chế Giang Cung Tuấn, thì Tiêu Dao Đàm nhất định đã chết trong tay Giang Cung Tuấn.

Giang Vô Song ngồi xuống, nói: “Bây giờ chỉ có thể chờ anh Giang trở về mới có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“U”

Đường Sở Vi gật đầu.

Trên mặt cô cũng lộ ra vẻ vui mừng, cười nói: “Sức mạnh của Giang Cung Tuấn trở nên mạnh mẽ như vậy, sau này khi hành động không cần phải xem sắc mặt của người khác nữa, không bao giờ sợ người khác uy hiếp.

“Vậy là anh Giang hiện tại rất mạnh sao?”

Vẻ mặt của

Đan Thiến nghi ngờ.

Cô ta biết những chuyện xảy ra ở Tây Cương, nhưng lại không biết sức mạnh hiện tại của Giang Cung Tuấn.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Sở Vi mang theo nụ cười rạng rỡ, nói: “Mạnh, mạnh đến mức chủ nhà của nhà họ Tiêu Dao cũng không phải là đối thủ của anh ấy.

Nói xong, nhìn Giang Vô Song hỏi: “Vô Song, em cảm thấy sức mạnh bây giờ của Giang Cung Tuấn là ở cánh thứ may?”

Giang Vô Song suy nghĩ rồi nói: “Em từng nghe ông nội nói sức mạnh của Tiêu Dao Đàm hình như là ở Lục Cảnh, anh Giang có thể đánh ông ta đến mức hộc máu, vậy sức mạnh của anh ấy ít nhất cũng ở Lục Cảnh “A, Lục Cảnh sao?”

Đan Thiến há to miệng, miệng cô ta có thể nhét vừa một quả trứng gà.

“Này, mạnh đến như vậy sao?”

Bình Luận (0)
Comment