Chiến Thần Xuất Kích

Chương 520

Chương 520: Tình yêu ích kỷ

Giang Vô Song giới thiệu sơ lược về sự biến hóa của Lục Cảnh.

Cái gọi là chân khí biến hóa, đó có thể là khi chân khí phóng ra ngoài, khống chế chân khí, hình thành hình dạng mà mình mong muốn, có thể là kiếm, hoặc có thể là bất kỳ vật gì.

“Anh Giang, anh thử một chút.” Giang Vô Song không biết cảnh giới hiện tại của Giang Cung Tuấn,

Chính bản thân Giang Cung Tuấn cũng không biết.

Bởi vì, không ai giảng dạy về việc phân chia cảnh giới với anh, anh chỉ biết kinh mạch toàn thân được đả thông, chính là cảnh giới cấp năm.

Dừng việc vận động chân khí lại .

Chân khí theo kinh mạch lưu động dưới cánh tay, hội tụ trong lòng bàn tay, trong lòng bàn tay của anh, trong nháy mắt liền xuất hiện một luồng ánh sáng màu trắng.

Thế nhưng, chân khí màu trắng vừa xuất hiện, lại tiêu tan trong nháy mắt.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn nghi hoặc, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Sau khi Giang Vô Song nhìn thấy, giải thích: “Anh Giang, Cảnh giới của anh chắc đang nằm ở cấp cao nhất của Ngũ Cảnh, cách một bước nữa là tới Lục Cảnh, thế nhưng chân khí của anh rất hùng hậu, còn có thể tăng lên, bước vào Lục Cảnh chỉ là vấn đề thời gian, mà anh có thể đánh một trận với Tiêu Dao, cũng là bởi vì chân khí của anh hùng hậu, cảnh giới cấp sáu, còn có Thần Công Kim Cương Bất Hoại của anh, lúc này mới đánh bại Tiêu Dao Đàm”

Giang Vô Song đưa ra lời giải thích.

“Thì ra là như vậy, mới tới cấp cao nhất của Ngũ Cảnh thôi.” Vẻ mặt Giang Cung Tuấn thất vọng.

Anh ta hấp thu năng lượng của người đang ở cấp cao nhất của Thất Cảnh, nhưng mà hiện tại anh mới ở Ngũ Cảnh đỉnh phong.

Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn khiến Giang Vô Song dở khóc dở cười.

“Anh Giang, anh nên biết thỏa mãn đi, khắp thiên hạ, ở cái tuổi của anh, những người đạt được cảnh giới này, có thể nói là không có, chỉ sợ trong lịch sử, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa chân khí của anh còn chưa hoàn toàn hấp thu xong, vẫn còn không ít chân khí còn lưu lại trong tứ trị và xương của anh, anh bước vào Lục Cảnh, chỉ là vấn đề thời gian, trong vòng hai tháng, anh nhất định nhảy qua được Lục Cảnh

Nghe vậy, trên mặt Giang Cung Tuấn mới lộ ra ý cười. Giang Vô Song tiếp tục nói: “Chân khí đủ mạnh, kế tiếp chắc là anh muốn luyện hay võ công rồi, Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng rất mạnh, ngay cả ông nội cũng kiêng dè, ông nội muốn tôi gả tới nhà Tiêu Dao là có hai mục đích, thứ nhất là kết hợp với nhà Tiêu Dao, thứ hai là lấy trộm Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, kế tiếp anh cần phải nỗ lực rồi.”

“Đúng vậy.”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Uy lực của Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, anh vô cùng hiểu rõ.

Nếu như có thể luyện thành chưởng thứ mười, không nói thiên hạ vô địch, người có thể thắng được anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ là, muốn luyện thành chưởng thứ mười quá khó khăn.

“Ai.” Một bên Đan Thiến phát ra tiếng thở dài, chua chát nói: “Mọi người đều tu luyện ra chân khí, còn mạnh như vậy, mà em lại tu luyện thế nào cũng tu luyện không được, em thật là vô dụng”

Giang Vô Song an ủi: “Đừng nóng nảy, nào có dễ dàng như vậy liền luyện được chân khí, nếu như dễ dàng như vậy, người luyện võ trong thiên hạ này sẽ chất thành đống lớn, cô có thể chất tu luyện vô cùng tốt, tôi tin tưởng cô, cô phải cố gắng lên, chờ sau khi cô luyện được chân khí, liền có thể cùng anh Giang tu luyện Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ rồi.”

Nói đến Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ rồi, Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Anh Giang, anh đã ăn Hỏa Bồ Đề chưa?”

Giang Cung Tuấn lắc đầu: “Vẫn chưa ăn.

Giang Vô Song nói: “Vậy mau chóng ăn đi, hiện tại chân khí của anh đang rất mạnh, nếu như chuyển thảnh chân khí chí dương chỉ cương, sẽ càng bá đạo, như vậy uy lực của Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng sẽ nâng cao một bước.

“Um.”

Giang Cung Tuấn gật đầu,

Hứa Linh nghe xong một hồi, nhưng mà đối với việc luyện võ, cô ấy một chút hứng thú cũng không có, ngấp một cái, đứng lên nói: “Mệt mỏi một ngày đêm, tôi trở về phòng ngủ, sáng mai còn phải tới công ty nữa”

Nói xong, đứng lên liên đi, đi về phía lâu hai, “Tôi cũng mệt nhọc, trở về phòng ngủ đầy, mọi người tiếp tục thương lượng.” Đan Thiến cũng đứng lên, đi về phía lầu hai.

Rất nhanh, phòng khách chỉ còn lại ba người Giang Vô Song, Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn.

“Khụ khụ!”

Giang Vô Song bỗng nhiên họ khan.

Cô ấy thò tay che che miệng. Họ ra không ít máu, nhiễm đỏ bàn tay.

“Không có sao chứ?”

Đường Sở Vị nhất thời hỏi.

Giang Cung Tuấn cũng không nhịn được hỏi: “Bị thương có nặng hay không, để tôi bắt mạch cho cô.”

Giang Vô Song hơi dừng tay, nói: “Không cần, cũng không phải rất nghiêm trọng, tĩnh dưỡng vài ngày liền không sao.

Nói xong, cô nhìn Giang Cung Tuấn, ôn nhu nói: “Anh Giang, em dự định quay về thủ đô.

“Quay về?”

Giang Cung Tuấn cau mày nói: “Giang Quốc Đạt cũng đã buông bỏ em, lần này em còn có thể sống, là do em mạng lớn, nếu như không phải anh chiếm được truyền thừa của lão tổ nhà Tiêu Dao, em nhất định chết ở núi Tây Lăng, còn em nữa…”

Anh ta nhìn về phía Đường Sở Vị, quở trách hỏi: “Sao em có thể liều lĩnh như vậy, đó là ai chứ? Là gia chủ nhà Tiêu Dao, là một cường giả cấp sảu, em mới Tam Cảnh, ông ta chỉ cần một chưởng cũng đủ đánh chết em “Em, em cũng lo lắng cho anh mà, ai bảo anh trốn được rồi cũng không báo với em, hại em lo lắng.

“Em cũng muốn nhìn một chút, Giang Quốc Đạt rất cuộc tới cứu em hay không, nhìn nhà Tiêu Dao rốt cuộc muốn làm gì.”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Giang Vô Song cắt đứt lời của hai người, nói: “Anh Giang, Sở Vi thực sự rất lo lắng cho anh, vì anh, cô ấy rất nỗ lực đi luyện võ, học được Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm rồi, vốn là dự định hù Tiêu Dao Đàm, không ngờ Tiêu Dao Đàm không hề e ngại, may mà anh đúng lúc ra tay, bằng không…

Giang Vô Song không cách nào tưởng tượng được hậu quả.

Giang Cung Tuấn cũng không trách cứ Đường Sở Vi nữa, nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn em

Một tiếng cảm ơn, khiến lòng Đường Sở Vi vui vẻ.

Lôi kéo tay của Giang Cung Tuấn, vẻ mặt kiên định nói: “Vì anh, cái gì em cũng nguyện ý

Giang Vô Song rất biết điều đứng lên, nói: “Em về phòng trước ngủ, sáng sớm ngày mai em liền trở về thủ đô.”

Cô ấy đi, phòng khách cũng chỉ còn lại có Giang Cung

Tuấn và Đường Sở Vi.

Giang Cung Tuấn dựa vào ghế sa lon.

Đường Sở Vị lôi kéo tay anh.

“Chồng à, lúc nào thì chúng ta tái hôn?”

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh.

Trong khoảng thời gian này, Đường Sở Vị thay đổi rất nhiều, vì anh, cô chịu không ít khổ “Đợi thêm một thời gian nữa đi, đợi sau khi giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta sẽ lui về ở ẩn. Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói.

Anh đã hiểu rõ, đợi giải quyết xong những chuyện vướng tay vướng chân này, đợi tần Vương thượng vị, anh liền mang theo Đường Sở Vị ở ẩn.

Về phần Đình Thi và Hứa Linh.

Anh thở dài bất đắc dĩ.

Hai người này, sẽ phải có phụ họ rồi.

“Đúng rồi, Đình Thi thì sao?”

Giang Cung Tuấn đã trở về một hồi lâu, thế nhưng lại không phát hiện Y Đình Thi.

Đường Sở Vị nói: “Nhà cô ấy có việc, mấy ngày hôm trước trở về thủ đô rồi.”

“Ồ, chuyện gì?”

Giang Cung Tuấn sửng sốt.

Đường Sở Vi lắc đầu: “Hình như là nói, bà nội bệnh nặng, mạng sống đang bị đe dọa, vội vội vàng vàng liền chạy trở về, đúng rồi, anh đi xem thử đi, anh là thần y, lại có tám mươi mốt kim nghịch thiên, chỉ cần là người không chết, em tin tưởng anh có thể cứu sống”

Nói xong, cô ấy thở dài nói: “Đình Thi cũng thật đáng thương, mới hai mươi tuổi, đi anh…

Nhìn Giang Cung Tuấn liếc mắt.

Trong khoảng thời gian này, cô ấy cũng tỉ mỉ nghĩ tới, cũng rất đồng cảm.

Cô ấy muốn Giang Cung Tuấn, cũng không muốn cô phụ Đình Thi.

“Giang Cung Tuấn, em biết anh rất rầu rĩ, không muốn cô phụ Đình Thi và Hứa Linh, thế nhưng ái tình là ích kỷ, em không cách nào nhượng bộ, emi nhượng bộ thành toàn người khác, người đau lòng sẽ là em,em chỉ có thể giữ anh thật chặt, anh mới có thể không trốn, về phần kết quả làm sao, em cũng không xen vào, chí ít em không hối hận, em đã từng nỗ lực.

Đường Sở Vị nói lời nói này, khiến Giang Cung Tuấn cảm thấy, cô ấy thực sự lớn lên.

Thế nhưng Giang Cung Tuấn đối với tình cảm của mình, cũng rất rầu rĩ.

Anh nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương.

Đường Sở Vi đúng lúc nói: “Em xin lỗi, đã khiến anh áp lực

Giang Cung Tuấn hơi dừng tay, bất đắc dĩ nói: “Em nói rất đúng, em không sai, là anh sai.

Bình Luận (0)
Comment