Chiến Thần Xuất Kích

Chương 553

Chương 553: Gậy Ông Lưng Đập Lưng Ông

Giang Cung Tuấn rơi kiếm.

Anh liếc nhìn cách xa mình là Cửu Diễm đang nằm dài dưới đất, không bò dậy nổi.

Anh biết Cửu Diễm là một kẻ lợi hại đã đạt đến cảnh giới thứ sáu, không dễ dàng chết như vậy, nếu lần này đã muốn đến gây rắc rối cho anh, vậy thì hắn phải giết gà dọa khỉ, nếu không sau này sẽ có một mở phiền phức không ngừng ập đến.

Anh sải bước về phía Cửu Diễm.

Cộc, Cộc, cộc.

Đôi giày da to bản giẫm trên mặt đất.

Mỗi khi anh cất bước, trái tim của những võ sĩ của ba gia tộc lớn ở phía xa đều thổn thức từng nhịp.

Ngay cả Thạch Chí Bạch và Long Ngữ Nguyệt cũng kinh hãi.

Chắc chắn ngày hôm đó Giang Cung Tuấn đã đánh bại Tiêu Dao Đàm tại nhà Tiêu Dao ở núi Tây Lăng, bọn họ đoán rằng Cửu Diễm có thể không phải là đối thủ của anh. Nhưng cho dù không phải đối thủ đi nữa thì cũng có thể chống đỡ vài trận, nhưng bọn họ không ngờ ông ta lại thua nhanh như vậy.

Từ phía xa, Giang Quốc Đạt nhìn thấy Giang Cung Tuấn đánh bại Cửu Diễm, trong lòng cũng có sát ý, vẻ mặt đăm chiêu.

Ông thực sự sợ Giang Cung Tuấn sẽ giết Cửu Diễm, triệt để gây thù với nhà họ Cửu.

Nhà họ Cửu không đơn giản như những gì bọn họ thể hiện ra bên ngoài.

Một gia tộc đã qua hàng nghìn năm, có nền tảng vững chắc, một khi gia tộc họ Cửu muốn trả thù thì chỉ có nước làm cho trời long đất lở.

Ông muốn ngăn lại.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nên manh động. Theo lý mà nói, Giang Cung Tuấn không phải người nhà họ Giang, những gì anh làm không liên quan gì đến nhà họ Giang.

Ông biết lúc này mối nguy hại của Giang Cung Tuấn đã được giải quyết, ông không cần phải xuất hiện.

Giang Cung Tuấn từng bước đi về phía Cửu Diễm.

Cửu Diễm bị đâm một kiếm lại còn phải chịu một chưởng, tuy rằng chưa chết nhưng lại bị thương nặng, chỉ có thể nằm dài trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Hai tay ông ta chống trên mặt đất, gượng ngồi dậy trên mặt đất một cách yếu ớt, rồi lại tự điểm mấy huyệt đạo trên ngực, ngẩng đầu đi về phía Giang Cung Tuấn.

Gần xanh nổi lên trên khuôn mặt già nua, vẻ mặt kinh hãi hỏi: “Giang Cung Tuấn, anh muốn làm gì?”

“Ông làm sao vậy?”

Giang Cung Tuấn liếc hắn rồi nói: “Ông giết tôi thì được, nhưng tôi lại không được phép giết ông sao?”

“Anh dám, anh có biết tôi là ai không? Tôi là tộc trưởng của nhà họ Cửu, nếu anh giết tôi, anh sẽ bị cả nhà họ Cửu trả thù.” Cửu Diễm uy hiếp. “Dọa tôi sao?”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, anh chuẩn bị sẵn một chưởng tràn đầy chân khí.

Ở đằng xa, Thạch Chí Bạch và Long Ngữ Nguyệt bốn mắt nhìn nhau.

Long Ngữ Nguyệt khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tên nhóc này mạnh quá, hai người chúng ta cùng nhau lên cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, thôi đừng ra tay vẫn hơn.”

Thạch Chỉ Bạch gật đầu đồng ý với ý kiến của Long Ngữ Nguyệt.

Còn về Cửu Diễm, hắn chỉ còn nước cam chịu. “Xin thương tình mà nương tay cho!”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên. Giang Cung Tuấn quay đầu nhìn xung quanh.

Giữa một nhóm võ sĩ ở đằng xa, một người phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi chạy nhanh đến, cô mặc bộ đồ luyện công màu trắng với mái tóc đen dài được búi gọn. Cô ấy bước nhanh đến, trên khuôn mặt xinh xắn là vẻ cầu khẩn thành tâm: “Xin anh… Xin anh hãy tha cho ông nội của tôi.”

Giang Cung Tuấn liếc nhìn cô, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Thả ông ta ra sao? Ông ta đã từng nghĩ đến việc buông tha cho tôi không? Nếu như tôi không đủ mạnh thì có lẽ hôm nay tôi đã rơi vào tay ông ta rồi! Thân là một người luyện võ, cho dù không chịu sự kiểm soát của luật pháp, nhưng cũng phải hiểu rằng mạnh được yếu thua. Thua trận đồng nghĩa với việc tử trận”

“Phịch!”

Cô gái quỳ xuống đất ngay lập tức, van xin: “Xin anh đó, làm ơn hãy cho ông một đường sống”

“Cửu Ưu, cháu làm gì vậy, đứng dậy ngay cho ông!” Cửu Diễm hét lên. “Giang Cung Tuấn, oan gia nên giải không nên kết, hãy dừng lại ở đây!” Cửu Khải Huân bước tới và nói.

Giang Cung Tuấn liếc nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Ông già, món nợ lần trước tôi còn chưa tìm ông tính sổ, ông lại tự tìm tới cửa. Ông lập tức cút ngay cho tôi, nếu không tôi không ngại giết thêm vài người họ Cửu đâu!”

“Anh.”

Khuôn mặt già nua của Cửu Khải Huân trầm uất. “Cút!”

Giang Cung Tuấn thản nhiên vẫy tay.

Nắm đấm của anh tỏ ra một luồng khí mạnh mẽ. Sức mạnh này đánh thẳng về phía Cửu Khải Huân.

Gương mặt Cửu Khải Huân biến sắc, nhanh chóng lách người né tránh, nhưng tốc độ có hơi chậm nên bị trúng chiêu, văng ra ngoài rồi ngã sõng soài trên đất, sau đó phun ra một ngụm máu. “Ha ha…”

Cửu Diễm cười rộ lên: “Giang Cung Tuấn, nếu muốn thì giết đi! Tôi đảm bảo sau khi giết tôi rồi anh cũng sẽ không được yên thân”

“Thuận theo ý ông vậy.

Giang Cung Tuấn vung tay lên, lại hội tụ chân khí trong nắm đấm một lần nữa.

Giang Cung Tuấn thật sự muốn giết ông ta.

Nhà họ Cửu năm lần bảy lượt gây rắc rối cho anh, lần trước phế võ công của anh, nếu ông nội không bí mật giúp anh thì anh đã chết ở nhà họ Cửu rồi.

Nhưng Cửu Diễm nói đúng, nếu anh thực sự giết Cửu Diễm, nhà họ Cửu chắc chắn sẽ điên tiết lên.

Anh không thể gánh chịu nổi sự tức giận của nhà họ

Cửu. “Nhóc con, ra tay đi chứ?”

Thấy Giang Cung Tuấn hồi lâu không ra tay, Cửu Diễm lạnh lùng lên tiếng, hắn biết Giang Cung Tuấn cũng kiêng dè, không dám giết hắn nữa. “Hu!”

Giang Cung Tuấn hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay đã trở thành một nguồn sức mạnh dữ dội, hút Cửu Diễm đang ngồi trên mặt đất lên. “Tội chết cho thể miễn, nhưng tội sống khó tha.

Giang Cung Tuấn kích vào bụng ông ta một chưởng. Chưởng này đã đánh tan tành đan điền của ông ta. Chân khí trên người ông ta tan biến trong chốc lát. Anh lại cầm tay Cửu Diễm, dồn sức mạnh lại. Rắc!

Tiếng xương gãy vụn vang lên. “A…!”

Cửu Diễm kinh hoàng hét lên, khuôn mặt méo xệch, trợn tròn mắt.

Giang Cung Tuấn tiếp tục ra tay.

Anh bẻ gãy hết tứ chi Cửu Diễm.

Sau đó, ném ông ta xuống đất như một con chó. Nhìn từ đằng xa, tất cả mọi người đều sững sờ. “Phế tứ chi sao?”

Tộc trưởng nhà họ Cửu luyện võ mấy chục năm, luyện tới cảnh giới thứ sáu, giờ đây lại bị phế bỏ hết. Lúc này Cửu Khải Huân đã bò dậy, nhìn thấy cảnh tượng này mặt ông ta cũng tái mét. “Anh… Cửu Diễm quỳ trên mặt đất, mặt mày tái nhợt, trong mắt hiện lên nét oán hận mà gào lên: “Giang Cung Tuấn, anh thật tàn nhẫn!”

Giang Cung Tuấn nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ dùng chiêu “gậy ông đập lưng ông” mà thôi. Lúc đầu ông ta đối xử với tôi như vậy, giờ tôi cũng phá vỡ chân khí, hủy đi võ công của ông ta.”

Giang Cung Tuấn buông lời rồi xoay người rời đi. Giang Quốc Đạt ẩn thân trong bóng tối.

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn xử lý Cửu Diễm, ông cũng hít một hơi sâu, lẩm bẩm nói: “Tên nhóc này ra tay tuyệt tình đến vậy, Cửu Diễm hoàn toàn bị phế rồi!”

Lẩm nhẩm xong ông ta cũng đi ngay, không nán lại thêm giây phút nào nữa.

Một lúc lâu sau, Cửu Khải Huân mới hoàn hồn lại, lao về phía Cửu Diễm, hét lớn: “Tộc trưởng, tộc trưởng, anh không sao chứ?”

Cửu Diễm không chết, nhưng ông ta đã ngất đi.

Hơn nữa, ông ta còn bị thương nặng, nếu không được chữa trị kịp thời sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Cửu Khải Huân lập tức ra lệnh: “Còn đứng đờ ra đấy làm gì, mau đem tộc trưởng về chữa trị “Vâng!”

Các võ sĩ của gia tộc họ Cửu nhanh chóng đến, nhẹ nhàng nâng Cửu Diễm đang hấp hối và bị thương nặng trở về.

Thạch Chí Bạch và Long Ngữ Nguyệt kinh ngạc nhìn nhau.

Còn Giang Cung Tuấn đã vội vàng đến khu vực quân

Rất nhiều người đã tập trung tại khu vực quân sự. sự.

Những người này không có rời đi, mà là yên lặng bàn bạc, thảo luận xem đã xảy ra chuyện gì.

Không lâu sau, Giang Cung Tuấn bình an vô sự trở về.

Đức vua cũng sửng sốt khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn trở về, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: “Tên nhóc này sao lại về rồi!”

Sau khi Giang Cung Tuấn trở lại không hỏi han gì đức vua, cũng không nhắc tới những chuyện trước đó, mà chỉ tiếp tục làm lễ kế vị.

Buổi lễ diễn ra suôn sẻ.

Giang Cung Tuấn ở lại quân khu đến trưa rồi rời đi.

Trở lại phủ Thiên Soái.

Vừa bước vào cửa đã thấy Đường Sở Vi cùng Giang Vô Song đang ngồi cùng nhau.

Hay Giang Cung Tuấn tới, hai người gần như là đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng đi về phía Giang Cung Tuấn. “Anh có ổn không?”

Hai người đồng thanh hỏi.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Tin tức từ nhà họ Cửu truyền đến, nói là anh phế võ công của Cửu Diễm rồi, người của nhà họ Cửu đang vô cùng tức giận. Sao anh lại liều lĩnh như vậy chứ? Nhà họ

Cửu ghê gớm thế nào anh không biết sao? Sao anh lại dám làm vậy với Cửu Diễm chứ hả?”

Lời nói của Giang Vô Song tràn đầy sự trách móc. Giang Cung Tuấn đi tới đình hóng mát trong sân ngồi xuống, lấy ra một điều thuốc rồi châm lửa.

Nhìn Đường Sở Vì và Giang Vô Song đang dõi theo mình, anh lên tiếng: “Không biết bọn họ từ đầu mà biết được thực lực của anh, cho rằng anh tu luyện được bí mật trong Tứ Đồ, muốn đến bắt anh hòng ép anh nói ra bí mật đó, nhưng bọn họ lại quá xem nhẹ anh rồi, anh phế võ công của Cửu Diễm chỉ là “giết gà dọa khỉ” thôi. “Nhưng mà anh không biết làm vậy sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối sao? Nhà họ Cửu là một trong bốn gia tộc lớn từ xưa, người giỏi trong gia tộc đều vô số kể.” Giang Vô Song nghiêm mặt nói.

Còn Đường Sở Vi lại nói: “Chỉ phế võ công đã là nhẹ cho ông ta rồi, nếu là tôi thì tôi đã giết quắc cho xong!”

Bình Luận (0)
Comment