Chiến Thần Xuất Kích

Chương 581

Chương 581: Lấy cái chết uy hiếp

Chỉ cần cố gắng lên được Bát cảnh bàn thiên thì có thể điều khiển được cả đất trời.

Trần Phi Hùng sao có thể không cảm nhận được chứ.

Tuy nhiên, đại hội Thiên Sơn sắp diễn ra, đây là sự kiện võ lâm lớn nhất hàng trăm năm qua, xuất hiện người mạnh bát cảnh cũng là chuyện bình thường. “Ba, người này đã gây ra chuyện lớn như vậy ở môn phái Thiên Sơn. Đây rõ ràng là khiêu khích chúng ta. Một trăm năm trước, con đã cử tất cả mọi người hành động và xảy ra rất nhiều thương vong. Một trăm năm đã trôi qua, chỉ vừa mới ổn định được một chút, nếu bây giờ có người chống lại môn phái của chúng ta thì con sợ rằng…

Mặt của Trần Vũ Yến tràn đầy vẻ lo lắng. “Hơn nữa, rượu tuyết liên đã bị lấy trộm rồi.”

“Cái gì?”

Vẻ mặt của Trần Phi Hùng trầm xuống hỏi: “Rượu tuyết liên bị lấy trộm ư, chuyện này xảy ra vào lúc nào?”

“Ngày hôm qua

Vẻ mặt Trần Phi Hùng nghiêm trọng: “Có rất nhiều trưởng lão bảo vệ phòng Rượu, trong đó còn có trưởng lão Lục Cảnh. Năng lực của người này chắc chắn cực kỳ manh”

Trần Vũ Yến nói: “Ba, có phải người này trộm đi rượu là để xúc phạm và ra oai với chúng ta không?”

“Có lẽ là như thế.” Trần Phi Hùng khẽ thở dài: “Thật đúng là thời buổi rối ren, cũng không biết lần này đại hội Thiên Sơn sẽ xảy ra chuyện lớn gì nữa. “Ba, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Trần Vũ Yến chưa nghĩ ra gì. “Đi theo ba ra ngoài một chút.” Trần Phi Hùng quay người đi ra khỏi hang động.

Trần Vũ Yến đi theo ra ngoài.

Hai người một trước một sau đi chậm trên núi tuyết. “Vũ Yến, trong khoảng thời gian này ba luôn đóng cửa tu luyện, con hãy nói cho ba nghe một chút, bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì vậy?” Trần Phi Hùng hỏi.

Ông biết đại hội Thiên Sơn sắp diễn ra, hơn nữa còn tổ chức ở trên núi Thiên Sơn, cũng biết Trần Vũ Yến đã rời Thiên Sơn một đoạn thời gian và đi đến thế giới bên ngoài.

Nhưng ông đã nhiều năm không quan tâm đến chuyện bên ngoài rồi nên cũng không biết những chuyện đang xảy ra ở bên ngoài.

Trần Vũ Yến nhẹ nhàng gật đầu.

Cô kể lại cẩn thận những chuyện đã xảy ra.

Từ mâu thuẫn của bốn đại gia tộc cổ xưa đến cuộc hôn nhân giữa gia tộc họ Giang và gia tộc họ Tiêu Dao, sau đó là chuyện Giang Cung Tuấn phản bội rồi bị bắt và người học võ ở khắp nơi trên thế giới đã tập trung lại ở phía tây của núi Tây Lăng.

Tiếp theo là nói về một chút tình huống ở thủ đô.

Mặc dù môn phái Thiên Sơn ở trên đỉnh núi nhưng cũng có một số hiểu biết về thế giới bên ngoài. Trần Vũ

Yến là người đứng đầu nên cũng biết chuyện ở bên ngoài, đặc biệt là về Giang Cung Tuấn, trong khoảng thời gian này, anh quá nổi tiếng rồi. “Giang Cung Tuấn ư?”

Nghe thấy chuyện của Giang Cung Tuấn, Trần Phi Hùng hơi kinh ngạc, hỏi: “Cậu ta chưa đến ba mươi tuổi mà đã có thể phá hủy võ công Cửu Hỏa ư?”

“Vâng, đây là tin tức được các đệ tử ở bên ngoài truyền về, tin tức rất chính xác. Trần Vũ Yến gật đầu. “Vậy cậu ta là người như thế nào?”

“Con không biết. Lần này ra núi con không gặp được anh ta, chỉ biết danh tính của anh ta là Long Vương của Nam Cương và bây giờ càng đẹp trai. Anh ta đứng về phía nhà vua nên đương nhiên cũng đứng cùng một phe với chúng ta, ba không nên quá lo lắng

Trần Phi Hùng thở dài nói: “Thật không thể tin được lại có một người còn trẻ tuổi mà đã có năng lực đáng sợ như vậy. Ba cũng có nghe bên ngoài truyền tai nhau rằng trong thế hệ này của gia tộc họ Giang không có đệ tử nào xuất sắc, chỉ cần thế hệ trước xảy ra chuyện gì thì gia tộc họ Giang sẽ suy tàn. Bây giờ Giang Cung Tuấn xuất hiện, gia tộc họ Giang này chắc chắn có thể phát triển mạnh mẽ. Đúng là gia tộc đứng đầu trong bốn đại gia tộc cổ xưa, cứ cách vài chục năm lại xuất hiện một nhân tài hiếm có. Môn phái Thiên Sơn của chúng ta thì… “Đúng rồi….

Trần Phi Hùng nhớ ra điều gì đó và hỏi: “Có tin tức gì về nhỏ Vân không?”

Trần Vũ Yến lắc đầu: “Không có tin tức gì của anh ấy “Đi xuống núi thôi, đại hội Thiên Sơn sắp diễn ra rồi, cả.” không thể không có người chủ trì và người mạnh trấn giữ Nếu không, các môn phái khác và gia tộc khác mà biết được thì sẽ chê cười Thiên Sơn của chúng ta. “Ba, ba đã đột phá được Thất Cảnh chưa ạ?”

Trần Phi Hùng lắc đầu: “Làm thế nào cũng không thể phá được cửa cuối cùng, có lẽ chân khí của ba còn chưa đủ, cần thêm mấy chục năm nữa mới có thể đột phá được.”

Nghe vậy, Trần Vũ Yến cũng không hỏi nữa.

Hai người cùng nhau rời đi.

Cùng lúc đó.

Trong một ngôi nhà độc lập ở quân khu thành phố Tử

Đằng.

Xung quanh ngôi nhà có một số chiến sĩ được trang bị đầy đủ.

Giang Vô Song đi ra.

Cô ta vừa mới đi ra thì đã bị mấy người chiến sĩ chặn lại. Họ lập tức quỳ trên mặt đất, vẻ mặt cầu xin nói: “Cô Vô Song, cô đừng làm chúng tôi khó xử. Cấp trên đã ra lệnh, nếu như các cô rời đi, chúng tôi sẽ bị xử phạt theo pháp luật của quân đội, nhẹ thì bị trục xuất, nặng thì sẽ bị bắn chết”

Giang Vô Song nghe nói vậy thì cảm thấy kinh ngạc.

Tối qua, huyệt đạo của cô ta đã mở ra nên muốn rời đi, nhưng giờ lại bị những người chiến sĩ này uy hiếp. Đường Sở Vi cũng đi ra và nhìn những người chiến sĩ đang quỳ trên mặt đất.

Cô đã tham gia khóa huấn luyện đặc biệt nên biết nhiệm vụ của quân nhân là tuân theo mệnh lệnh, cấp trên sắp xếp thế nào thì phải làm như vậy. “Đi gọi Tiêu Dao Vương đến đây, tôi muốn gặp anh ta

Đường Sở Vi ra lệnh nói. “Cô Sở Vị, không được đầu, đại tướng đã đi chỗ khác điều tra, trong khoảng thời gian ngắn không thể trở về” Người chiến sĩ quỳ trên mặt đất nói.

Vẻ mặt Đường Sở Vi lập tức trầm xuống, cô giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một lực lượng mạnh mẽ, tức giận hét: “Có đi gọi không, nếu không đi thì tôi sẽ đánh mấy người. “Dù có đánh chết tôi, tôi cũng không thể gọi được Người chiến sĩ quỳ trên mặt đất, cẩn thận nói.

Giang Vô Song lập tức kéo Đường Sở Vị, nói: “Sở Vị, thôi bỏ đi.

Vẻ mặt Đường Sở Vị nóng nảy nói: “Lẽ nào chúng ta cứ bị nhốt ở đây để một mình Giang Cung Tuấn chết ư?”

“Vậy còn có cách nào sao?” Vẻ mặt Giang Vô Song bất lực.

Đường Sở Vị nói: “Tiêu Dao Vương chắc chắn đang ở quân khu, đây là lấy lý do để không gặp chúng ta, ngày hôm nay tôi phải gặp được Tiêu Dao Vương!”

Nói xong, cô lập tức xông ra ngoài.

Người chiến sĩ quỳ trên mặt đất đột nhiên rút súng ra: “Cô Sở Vị, đừng khiến chúng tôi khó xử, mệnh lệnh đã được đưa ra, nếu cô rời đi một bước thì chúng tôi sẽ chết trước mặt cô.”

“Anh….

Đường Sở Vị tức giận đến run cả người.

Giang Vô Song lại kéo Đường Sở Vị, nói: “Chúng ta vào nhà trước rồi nói sau.

Cô ta đưa Đường Sở Vi vào nhà.

Đường Sở Vị tức giận ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt khó chịu nói: “Giang Cung Tuấn đang nghĩ gì vậy, nhốt chúng ta ở đây là sợ chúng ta gây thêm phiền phức cho anh ấy sao?”

“Có lẽ vậy.” Giang Vô Song nói: “Kẻ thù lần này rất mạnh, cho dù là Giang Cung Tuấn thì cũng không chắc chắn có thể an toàn trở về. Anh ấy lo lắng chúng ta sẽ bị thương. “Nếu anh ấy chết thì tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa, cho dù chết thì cũng sẽ chết cùng nhau. Thái độ của Đường Sở Vi rất kiên định. “Vậy cô lập tức nghĩ cách rời đi đi.” Giang Vô Song nhẹ nhàng nói.

Cô ta không sợ chết và không quan tâm đến sống và chết.

Cô ta cũng lo lắng cho Giang Cung Tuấn, cũng muốn chạy đến Thiên Sơn xem tình hình thế nào.

Với năng lực của cô ta và Đường Sở Vi, họ hoàn toàn có thể rời đi, nhưng những người chiến sĩ này lại lấy cái chết uy hiếp nên các cô thật sự không có cách nào.

Trong phòng làm việc ở quân khu. “Đại tướng, cô Sở Vĩ và cô Vô Song lại gây rối nữa, họ đòi gặp ngài. Người chiến sĩ canh gác lấy tính mạng của mình để uy hiếp nên hai người mới dừng lại.

Tiêu Dao Vương nghe Hoắc Đồng báo cáo, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. “Giang Cung Tuấn này thật là biết gây phiền phức cho tôi. Tôi đi xem tình hình một chút. Nếu xảy ra chuyện gì thì đến khi đó sẽ khó giải thích với Giang Cung Tuấn.

Tiêu Dao Vương thật sự không có cách nào khác. Anh ta đã trốn tránh một ngày rồi, anh ta thật sự sợ

Giang Vô Song và Đường Sở Vi sẽ gây ra chuyện lớn gì đó, sợ các cô sẽ tự rời đi mà chưa được cho phép lại càng sợ cấp dưới của mình sẽ vì thế mà tự sát.

Bình Luận (0)
Comment