Chiến Thần Xuất Kích

Chương 608

Chương 608: Mộ Dung Xuân

Người gõ cửa là Giang Vô Song. Giang Vô Song biết Giang Cung Tuấn đã cứu được Đường Sở Vị trở về rồi. Sau khi cô ta do dự một hồi lâu mới quyết định đi qua đây.

“Tôi nghe nói Giang Cung Tuấn bị thương nên đến đây thăm anh ta. Dáng vẻ của Giang Vô Song rất ung dung, không hề có một chút gì là cảm giác tội lỗi nào cả.

“Không cần cô đến thăm đâu”

Thái độ của Đường Sở Vì với Giang Vô Song rất khó chịu, nếu như Giang Vô Song không đưa ra mấy ý tưởng bậy bạ đó thì cô sẽ không ra tay với Giang Cung Tuấn, anh ấy sẽ không bị thương và hiện giờ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế này.

“Đường Sở Vi, cô đang trách tôi sao?”

Giang Vô Song liếc cô một cái. | “Hiện giờ cô biết rất rõ Giang Cung Tuần là loại người gì mà, nếu như không giết anh ta, anh ta chắc chắn sẽ gây sự ở Đại hội Thiên Sơn khiển trời đất không yên, đồng thời cũng sẽ giúp Cổ Môn giết càng nhiều người hơn nữa, lẽ nào cô có thể trơ mắt mà nhìn Giang Cung Tuấn rơi vào con đường ma đạo hay sao, như vậy thì có khác gì so với Giang Thời của mấy chục năm trước hay không?”

“Cho dù anh ấy có làm thứ gì đi chăng nữa, chỉnh đạo cũng được, mà đạo cũng chẳng sao, tôi sẽ luôn ủng hộ anh ấy, đều đứng bên cạnh anh ấy, không bao giờ lia xa”

“Rầm!’ Đường Sở Vị nói xong tức giận thì đóng mạnh cửa phòng lại. “Làm gì vậy chứ?” Giang Vô Song nhíu mày, sao mới có nửa ngày không gặp mà Đường Sở Vi lại biến thành bộ dạng này. “Hay là?”. Giang Vô Song như nghĩ tới điều gì đó. Đường Sở Vi xoay người trở về phòng. Giang Cung Tuấn cũng nghe thấy đoạn đối thoại giữa cô và Giang Vô Song. Đường Sở Vị đi về phía anh, nói: “Là Giang Vô Song tới”.

“Ừ, anh nghe thấy giọng cô ta rồi” Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, hiện giờ là thời điểm quan trọng, tốt nhất vẫn là không nên chạm mặt với Giang Vô Song thì hơn, đợi Đại hội Thiên Sơn kết thúc rồi lại đi tìm cô ta hỏi chuyện sau vậy, vì sao cô ta phải nghĩ kể mượn tay Đường Sở Vị để giết anh.

Rầm rầm rầm… “Đường Sở Vi, cô mở cửa ra cho tôi.”

“Giang Cung Tuấn, anh mở cửa ra cho tôi, anh có biết là anh vừa mới làm gì không hả, anh có biết là anh đã giết bao nhiêu người rồi không?”

Giang Vô Song đứng ở bên ngoài không ngừng gõ cửa. Nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt kín mít. Cô ta gõ một hồi lâu, gọi mấy câu, cuối cùng cũng từ bỏ ý định mà xoay người rời đi. Mà Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều đứng gác ở cửa lại liếc mắt nhìn nhau một cái.

Sau đó một trong hai người ngay lập tức rời đi, đến tìm Âu Dương Lãng, nói lại chuyện Giang Vô Song đến tìm Giang Cung Tuấn cho ông ta biết.

Sau khi Âu Dương Lăng nghe xong thì lạnh nhạt nói: “Ừ, tôi biết rồi, đặc biệt chú ý đến mọi hành động của Giang Cung Tuấn, trước khi Đại hội Thiên Sơn bắt đầu, bất kể là cậu ta đi gặp ai, hay là bất kỳ người nào đến tìm gặp cậu ta thì đều phải đến báo cáo lại cho tôi biết”

“Vâng ạ!” Trong phòng Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn đang nằm nghỉ ngơi, còn Đường Sở Vi thì ngồi ở bên cạnh bóp vai cho anh. Hai người vẫn luôn nghỉ ngơi ở trong phòng suốt mấy tiếng đồng hồ, không hề đi ra ngoài. Mãi cho đến tối, Đường Sở Vị mới xoay người rời đi muốn đi tìm Giang Thời. Mà giờ phút này, trong phòng Âu Dương Lãng. . Thập nhị Cầm Tinh được cử đi tìm tung tích của Tề Hải đã trở về.

“Ông Âu Dương, chúng tôi đã tìm kiếm ở dưới vách núi vài giờ rồi, nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết của ông Tề Hải, cũng không phát hiện ra bất kỳ chỗ khác thường nào cả.

Sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt của Âu Dương Lặng ngay lập tức hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Tề Hải đã đi theo ông ta rất nhiều năm rồi, Tề Hải rất trung thành và tận tâm, tuyệt đối sẽ không không có chuyện Tề Hải chưa nói gì mà đã rời đi cả.

Mà chính mắt ông ta cũng nhìn thấy Tề Hải rơi xuống vách núi. Nhưng, vì sao một người đang yên đang lành như vậy lại biến mất không có tin tức gì cơ chứ?

Hơn nữa, Tề Hải cũng không phải là một người bình thường, Tề Hải chính là một cao thủ ở thời kỳ đỉnh cao của cảnh giới thứ sáu, hơn nữa Tề Hải còn nắm giữ tuyết học Thiếu Lâm nữa.

Vậy nên, cho dù là một cao thủ ở cảnh giới thứ bảy cũng không có thể trong trường hợp lặng im không một tiếng động mà giết chết Tề Hải được.

“Rốt cuộc là Tề Hải đã đi đâu, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi?” Vẻ mặt của Âu Dương Lãng vô cùng nghiêm trọng. “Lẽ nào, có cao thủ ở cảnh giới thứ tám đang nhắm vào mình hay sao?” Âu Dương Lãng đang hoài nghi Giang Cung Tuấn.

Nhưng vết thương của Giang Cung Tuấn rất nghiêm trọng, đến chân khí cũng khó mà điều động được, huống hồ gì là giết Tề Hái.

“Ông Âu Dương, hiện giờ nên làm như thế nào ạ?”. “Đại hội Thiên Sơn sắp bắt đầu rồi, trong khoảng thời gian này, mấy người cũng nên cẩn thận hơn.”

“Vâng”

“Được rồi, đi xuống đi, để tôi đi tìm đại thủ lĩnh Âu Dương Lãng khoát tay ra để người này lui ra ngoài. Lúc này Thập Nhị Cầm Tinh mới xoay người rời đi. Sau khi Âu Dương Lăng suy nghĩ một hồi mới xoay người đi ra ngoài. Khu vực sau núi Phải Thiên Sơn. Ở đây có rất nhiều trang viên độc lập. Những người sống ở những trang viên này đều là những cao thủ tiếng tăm lừng lẫy của giới cổ võ. Âu Dương Lãng đi vào một trong những trang viên ở phía trước. Bên ngoài có tám người đàn ông mặc trang phục truyền thống màu đen, trên mặt đeo mặt nạ cũng màu đen nốt. “Nhị thủ lĩnh”. Tám người này vừa nhìn thấy Âu Dương Lãng đến thì tôn kính mà lên tiếng chào ông ta. Âu Dương Lãng cũng không trả lời bọn họ mà trực tiếp tiến vào bên trong.

Lúc này ở bên trong đã có rất nhiều người đã đến rồi. Những người này đều ăn mặc giống nhau, trên người mặc trang phục truyền thống màu đen, mang mặt nạ đen. “Nhị thủ lĩnh” Một đường đi tới, những người này đều tôn kính lên tiếng chào Âu Dương Lãng. Âu Dương Lãng trực tiếp bay thẳng đến căn phòng ở phía trước, sau đó đẩy cửa tiến vào. Hiện giờ trong phòng đã có không ít người. Tất cả những người này đều đeo mặt nạ. “Đển rồi đấy à?” Trong lúc ấy, một giọng nói đột ngột vang lên.

Người vừa mới nói cũng là một người mặc trang phục truyền thống màu đen, chẳng qua là, ông đeo mặt nạ khác những người khác, ông đeo mặt nạ màu đỏ, trên mặt nạ còn khắc hình một cái đầu lâu.

Âu Dương Lãng gật đầu xem như trả lời ông. Sau đó, Âu Dương Lãng tìm một vị trí mà ngồi xuống, nhìn về phía người đeo mặt nạ màu đỏ, gọi một tiếng: “Đại thủ lĩnh” Người đeo mặt nạ màu đỏ thảo mặt nạ xuống. Ông là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt tròn, mày rậm, mắt to, trên mặt mang theo vẻ sắc bén. Âu Dương Lãng thấy vậy, cũng không khỏi ngạc nhiên.

Cũng đã mấy chục năm ông ta không nhìn thấy gương mặt thật của Mộ Dung Xuân rồi, ông ta không ngờ rằng, đã mấy chục năm trôi qua rồi mà vẻ ngoài của Mộ Dung Xuân nhìn vẫn trẻ như vậy, căn bản không khác gì so với mấy chục năm trước cả.

Điều này đã nói lên rằng, hiện giờ thực lực của Mộ Dung Xuân đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nối rồi. Ngoài ra còn có một người nữa cũng thảo mặt nạ xuống.

Đó chính là Giang Thời. Còn những người khác ở trong phòng thì vẫn đeo mặt nạ như trước. Âu Dương Lãng cũng không biết rốt cuộc những người này là ai. Bởi vì tuy ông ta là nhị thủ lĩnh, nhưng đối với những người bên cạnh Mộ Dung Xuân, ông ta chẳng biết được bao nhiêu cả. “Đại thủ lĩnh, kế hoạch lần này của chúng ta là gì?” Âu Dương Lãng hỏi.

Mộ Dung Xuân dựa vào ghế, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thuận chúng ta thì sống nghịch chúng ta thì chết, chỉ giữ lại Cổ Môn đã tham gia trận vây quét một trăm năm trước thôi, còn lại giết hết.”

| Mộ Dung Xuân vừa nói xong những lời này thì dường như đến độ ẩm trong phòng cũng giảm xuống mấy độ, cho dù là Âu Dương Lãng cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, cảm giác lạnh cả sống lưng.

| Ông ta tưởng rằng Mộ Dung Xuân chỉ là muốn cướp lấy vị trí Minh chủ, muốn thống nhất giới cổ võ mà thôi, nhưng thật không ngờ rằng, ông lại ngoan độc đến vậy, muốn tiêu diệt hết tất cả.

“Đại thủ lĩnh, điều này sợ rằng có hơi khó. Trên mặt Âu Dương Lãng hiện lên vẻ nghiêm trọng, nói: “Các môn phái lớn đã nghỉ ngơi lấy sức gần một trăm năm nay rồi, hơn nữa một trăm năm nay có không ít những cao thủ xuất hiện, không nói đến những thứ khác, chỉ nói đến nhà Tiêu Dao thôi thì nhà Tiêu Dao còn có một cao thủ ở cảnh giới thứ tám luôn túc trực bảo vệ, tôi tin rằng, cả đất nước Đoan Hùng này, tuyệt đối không chỉ có một pho tượng cảnh giới thứ tám như thế này đâu”

“Chuyện này ông không cần lo đầu” Vẻ mặt của Mộ Dung Xuân vô cùng tự tin mà nói. “À, đúng rồi.”

Âu Dương Lũng như nghĩ tới điều gì đó, nói: “Trước đó, Đường Sở Vị đã đi ám sát Giang Cung Tuấn, sau khi ám sát thất bại, có ta đã nhảy xuống dốc núi nhưng sau đó Giang Cung Tuấn cũng nhảy theo cô ta, tôi đã bảo Tề Hải đi tìm bọn họ, nhưng đến giờ Tế Hải vẫn chưa trở về, mất dầu rồi.”

Âu Dương Lãng kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra vào ban ngày.

“Đại thủ lĩnh, Tê Hải là người đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới thứ sáu rồi, vậy mà Tê Hải lại cứ như vậy mà mất dầu, tôi hoài nghi, có cao thủ đang nhắm vào chúng ta

Giang Thời nghe vậy, ngay lập tức nhíu mày, hỏi: “Giang Cung Tuấn thế nào rồi?”

Âu Dương Lãng nói: “Giang Cung Tuấn vậy mà lại không bị sao cả, chỉ là bị nội thương, cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian mà thôi.”

“Để tôi đi xem thử” Nói rồi, Giang Thời xoay người rời đi.

Sau khi ông ấy đi rồi, Âu Dương Lãng mới hỏi: “Đại thủ lĩnh, Giang Thời là người của nhà họ Giang một trong bốn cổ tộc lớn đây, chúng ta có thể tin ông ta được hay không?”

Mộ Dung Xuân nhàn nhạt nói: “Dương Ngao, ông không cần lo về vấn đề này đầu, ông trở về kiên nhẫn mà đợi đi, đợi Đại hội Thiên Sơn bắt đầu, kéo Giang Cung Tuấn ra mượn cậu ta mà dẫn đến không ít cừu hận, sau đó chúng ta sẽ lấy cớ mấy người đó ra tay với Giang Cung Tuấn mà tiêu diệt hết toàn bộ.

Bình Luận (0)
Comment