Chiến Thần Xuất Kích

Chương 694

Chương 694: Khó xử của Đường Sở Vị

Tân đã gặp qua nhiều tình huống. Nhưng tình huống này anh ta chưa từng gặp qua.

Tay không có thể bắt được đạn? Đây có còn là con người không? Mồ hôi trên đỉnh đầu của anh ta toát ra không ngừng.

Liên Anh đứng bên cạnh Ngô Cung Tuấn lại lần nữa nhìn anh, trong mắt xoay tròn, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Sau một lúc, Ô Tân mới phản ứng lại, anh ta nhìn Giang Cung Tuấn, giống như nhìn thấy một con quỷ, cả người không tự chủ được mà phát run.

Lúc đó, anh ta không dám có thêm bất kì sự sơ suất nào, vẻ mặt cung kính nói: “Giang, Giang tiên sinh, ngài muốn điều tra ai?”

Giang Cung Tuấn lấy ra tấm ảnh của Khai Hiểu Đình, đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng đẩy qua phía bên kia, nói: “Người này, cô ta tên là Khai Hiểu Đình, là người Đại Lan, hai tháng trước đến Châu Âu, bị tiểu vương quốc tên Tây Mông bắt ở gần biên giới Đại Ưng. Hiện giờ không rõ tung tích. “Tôi, tôi lập tức phái người đi điều tra.”

Tân bị dọa cho nói cũng không lưu loát.

Giang Cung Tuấn gật nhẹ đầu, nói: “Cho anh thời gian một ngày, điều tra rõ ngọn ngành gốc rễ chuyện này cho tôi, bằng không anh không cần phải sống trên đời này nữa đâu” Giang Cung Tuấn nói xong liền xoay người rời đi.

Hai người Liên Anh, Ngô Huy nhanh chóng đi phía sau. Sau khi bọn họ rời đi, Ô Tân trực tiếp tê liệt nằm trên sofa. “Trời ạ, rốt cục đây là người gì vậy?”

Tân cũng không cách nào nghĩ thông được, trên đời này còn có người có thể bắt được đạn.

Bên ngoài.

Liên Anh, đi phía sau Giang Cung Tuấn không ngừng hỏi. “Giang Cung Tuấn, anh rốt cục mạnh như thế nào?”.

“Tôi nghe kị sĩ gia tộc từng nói, Đại Lan còn có cổ võ giả, mà cổ võ giải cũng phân cao thấp, hình như một cảnh là thấp nhất, chín cảnh là cao nhất.

“Anh là mấy cảnh?” “Này, đừng có im lặng như thế, trả lời tôi đi.”

Đối với câu hỏi của Liên Anh, Giang Cung Tuấn không đáp lại câu nào. Anh đang nghĩ về việc của Khai Hiểu Đình.

Nếu như Khai Hiểu Đình chỉ bị một số người bình thường bắt đi, vậy thì Ô Tân chắc chắn có thể điều tra ra được.

Nếu như không phải, mà là bị thể lực thần bí nào đó bắt đi, vậy thì dựa vào thực lực và quan hệ của Ô Tân không thể nào tìm được tung tích.

“Lão đại, tiếp theo chúng ta làm gì?” Ngô Huy hỏi.

Giang Cung Tuấn nghĩ nghĩ, nói: “Tạm thời chúng ta ở lại thị trấn Ô Đan một ngày, đợi tin tức từ phía Ô Tân, nếu như không có tin tức gì, chúng ta lại nghĩ cách khác.”

“Vâng.” Ngô Huy gật đầu, nói: “Tôi lập tức đặt phòng.” Giang Cung Tuấn sau khi gặp Ô Tân liền ở lại đây. Lúc đó, ở Thủ Đô..

Sau khi Đường Sở Vi về đến Thủ Độ, vẫn luôn chữa trị vết thương, trừ khử hàn khí trong cơ thể mình.

Nhưng cô hàn khí này rất mạnh, cho dù có sử dụng biện pháp nào cũng không thể trừ khử được nó.

Trong phòng, Đường Sở Vi khoanh chân ngồi trên giường, lúc đó vẻ mặt của cô trắng bệch, bộ dáng bệnh tật.

“Huyền Linh Chưởng thật đáng sợ”.

Cô hít sâu một hơi, cô biết Huyền Linh Chưởng rất khủng bố, vì vậy không đi tu luyện.

Trần Thanh Sơn thi triển Huyền Linh Chưởng khủng bố, việc này đem đến rắc rối đáng sợ cho cô.

Lúc đó, điện thoại ở bên cạnh reo lên.

Cô thu hồi võ công, cầm điện thoại lên xem, là Giang Vô Song, cô không do dự nhận điện thoại, lạnh lùng nói: “Sao thế, có việc gì à?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Giang Vô Song, “Vết thương sao rồi?”

“Không liên quan đến cô” “Tôi ở ngoài cửa, có chuyện muốn nói với chị, chị ra mở cửa đi”

Đường Sở Vi cúp điện thoại, đứng lên. Vừa đứng lên, trong cơ thể cô truyền tới một trận đau đớn, cô bụm miệng vết thương lại, vẻ mặt trắng bệch đau đớn.

Sau mấy giây, đau đớn từ miệng vết thương mới hòa hoãn một chút. Cô đi ra bên ngoài, mở cửa lớn của Tứ hợp viện.

Bên ngoài có một cô gái thân hình mảnh khảnh, vẻ đẹp kiều diễm, mái tóc dài buộc đuôi ngựa màu nâu tây, trên người toát lên khí chất của một nữ tử xinh đẹp.

Trong tay cô ta còn cầm một bịch thuốc.

Đường Sở Vi nhìn Giang Vô Song, nhàn nhạt nói: “Vào đi” Giang Vô Song đi vào, đi theo sau Đường Sở Vi đến phòng khách.

Cô ta để bịch thuốc lên trên bàn, nói: “Đây là thuốc tiền bối nhà họ Giang điều chế, rất có hiệu quả đối với vết thương bên trong.”

Cô ta còn lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng đưa cho cô. “Đây là thuốc lấy từ tiệm thuốc của gia tộc, chuyên trị nội thương” “Cám ơn” Đường Sở Vi vẻ mặt hòa hoãn đi nhiều, nhưng vẫn giữ vẻ mặt khó gần. “Những thuốc này vô dụng với tôi.”

“Chị thật sự không sao chứ?” Giang Vô Song nhìn Đường Sở Vi, vẻ mặt cô trắng bệch, nhìn như không còn giọt máu nào, cô ta có chút lo lắng, nhịn không được nói: “Có cần đến Dược Vương Cốc khám không, y thuật của Dược Vương Cốc là đệ nhất thiên hạ..”.

Đường Sở Vi phất tay, cắt đứt lời của Giang Vô Song, nói: “Có việc gì thì nói đi, không có việc gì thì quay về, tôi phải bế quan trị thương”

“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn” .

Giang Vô Song nghĩ nghĩ, trong lòng tổ hợp lại một số câu nói, mới nói: “Bây giờ ở Châu Âu truyền đến một tin tức, bên đó tổ chức hội giao lưu võ thuật quốc tế, lần này là do Nhà họ Khải ở nước Đại Ưng tổ chức.

Đường Sở Vị nghe tới đó, vốn dĩ sắc mặt đang không thèm để tâm gì. Nhưng sau khi nghe đến nước Đại Ưng, cô không tự chủ được mà căng thẳng, hỏi: “Có liên quan đến Giang Cung Tuấn không?”

Giang Vô Song lắc đầu: “Chắc không liên quan”. Đường Sở Vị thả lỏng, hỏi: “Lai lịch của nhà họ Khải đó thế nào?”

Giang Vô Song nói: “Tôi được biết sau khi giao lưu võ thuật, đặc biệt điều tra một chút, nhà họ Khải là gia tộc lớn nhất Đại Ưng, địa vị ở Đại Ưng tương đương với nhà họ Giang ở Đại Lan, lần này nhà họ Khải đem một nửa tài sản và kiểm của chúng thần làm phần thưởng, chỉ cần có thể xưng bá được ở trong hội giao lưu võ thuật quốc tế, đoạt được hạng nhất, vậy thì có thể giành được kiểm của chúng thần…”.

Giang Vô Song dừng một chút, nhìn Đường Sở Vi.  “Kiếm của chúng thần là tín ngưỡng của Kỵ sĩ, đạt được kiểm của chúng thần, thì có thể khống chế được kỵ sĩ, kỵ sĩ là gì chị biết không?”

Đường Sở Vi gật đầu.

Giang Vô Song giải thích: “Địa vị của kỵ sĩ ở Phương Tây, tương đương với võ giả cổ của nước Đại Lan”

Nghe vậy, Đường Sở Vi động lòng.

Mà Giang Vô Song lại đứng lên, nói: “Địa điểm Giao lưu võ thuật quốc tế được tổ chức tại Áo Lâm Thất Sơn

của lãnh thổ Đại Ưng, thời gian tổ chức là mười ngày sau”

Nói xong, cô ta đứng dậy rời đi. Đường Sở Vi nhìn cô ta rời đi.

Sau khi Giang Vô Song rời đi, vẻ mặt Đường Sở Vi mới ngưng trọng lại.

Ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn, tự mình lẩm bẩm: “Giang Vô Song nói với mình tin tức này, là muốn mình đến Đại Ưng, tham gia hội giao lưu võ thuật quốc tế lần này, để mình đạt được kiểm của chúng thần, khống chế kỵ sĩ Phương Tây sao?”

Cô có chút mơ hồ, không nắm bắt được tâm tư của Giang Vô Song. Nhưng, kiếm của chúng thần quả thực là có lực hấp dẫn đối với cô.

Sau khi đạt được kiểm của chúng thần, tương đương với việc trở thành lão đại của kỵ sĩ Phương Tây, giống như địa vị minh chủ của võ giả cổ của Đại Lan..

Đến lúc đó cô nắm trong tay võ giả cổ của Đại Lan, nắm trong tay kỵ sĩ của Phương Tây.

Thể lực này của cô là đệ nhất thế giới.

Nắm trong tay mọi thứ, cho dù Giang Cung Tuấn muốn làm cái gì, cô cũng có thể cỗ vũ cho anh.

“Khụt”.

Nghĩ đến đây, Đường Sở Vi không tự chủ được mà ho. Ho ra rất nhiều máu.

Cô cầm khăn tay trên bàn, lau máu chảy ở khóe miệng, vẻ mặt trắng bệch lại ngưng trệ lần nữa.

“Cơ thể mình bây giờ, đã không đủ sức để tiếp tục đi chiến đấu, không thể lại đi tranh đoạt kiểm chứng thần”

Đường Sở Vi vô cùng lo lắng.

Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhưng sức khỏe của cô không cho phép.

“Làm sao bây giờ” Cô rời vào sự khó xử.

Bình Luận (0)
Comment