Chiến Thần Xuất Kích

Chương 716

Chương 716: Thuận nước đẩy thuyền

“Đi rồi? Như vậy đã đi rồi sao?” Môn chủ phái Thiên môn đi rồi, Giang Thời cũng đi. Chỉ để lại Giang Cung Tuấn đang trong trạng thái rối loạn.

Giang Cung Tuấn đứng trên Áo Lâm Tứ Sơn đã biến thành đống đổ nát, quét mắt nhìn bốn phía, sờ cằm, chìm vào trong suy nghĩ.

Thân phận của môn chủ phái Thiên Môn khiến cho anh nghi ngờ.  “Mùi hương hướng này, cánh tay mềm mại, là nữ, Chân Tà kiếm, Sở Vi sao?”.

Liên hệ những điều này với nhau, anh nhớ tới một người. Đó chính là Đường Sở Vi. Chân Tà kiếm là của Đường Sở Vi. Anh nhìn thấy Đường Sở Vị cầm Chân Tà kiểm không chỉ một lần. Suy nghĩ này có chút vô lý. Anh cảm thấy không thể nào. Làm sao Đường Sở Vi lại mạnh như vậy được? Tuyệt đối không thể nào. Anh phản bác suy nghĩ ở trong lòng.

Định chờ sau khi trở về nước Đoan Hùng thì sẽ tự mình đi hỏi Đường Sở Vi một chút.

Sau khi Đường Sở Vi bỏ đi, cô vòng trở lại một lần nữa. Bởi vì cô không yên tâm về Giang Cung Tuấn. Cô không hiện thân mà âm thầm quan sát.

Nhìn thấy Âu Dương Lãng và Đệ Nhất Huyết Hoàng đã chạy trốn, mà Giang Thời cũng đã hiện thân, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đường Sở Vi đang âm thầm, khuôn mặt ở bên dưới mặt nạ đã lộ ra vẻ ưu sầu nhàn nhạt. Cô thở dài một tiếng bất đắc dĩ: “Vẫn cứ chạy đến mà xem náo nhiệt, nếu như không tới, hôm nay tôi chắc chắn sẽ giết Âu Dương Lãm và Đệ Nhất Huyết Hoàng rồi”

Không giải quyết hết hai tên ma đầu này, Đường Sở Vi vẫn canh cánh trong lòng.

Nhưng mà chuyện này cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể tìm cơ hội sau này.

Áo Lâm Tứ Sơn tạm thời không có chuyện gì, cô phải mau chóng trở về, tìm Giang Vô Song thương lượng một chút, bởi vì chắc chắn Giang Cung Tuấn đang nghi ngờ thân phận của cô.

Cô không thể để cho Giang Cung Tuần hoài nghi đến trên đầu mình. Cô không dừng lại lâu, nhanh chóng rời khỏi. Mà Giang Cung Tuấn thì đang tìm kiếm trong một đống đổ nát. Không bao lâu sau, anh tìm ra được Khải Tâm đang hấp hối.

Khải Tâm đánh nhau một trận dữ dội với Âu Dương Lãm, bị thương nặng, còn bị chém đứt một cánh tay.

Giờ phút này trên người ông ta đều là những vết máu loang lổ, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng già yếu, chỉ có hơi thở vào mà không có hơi thở ra.

Giang Cung Tuấn kéo ông ra ra ngoài từ trong đống đổ nát.

Khải Tâm hơi hé mắt, nhìn bóng người mơ hồ ở trước mặt. Sau đó ông ta không ngừng chớp mắt, lúc này mới thấy rõ Giang Cung Tuấn.

“Giang, Giang Cung Tuấn..”  Ông ta mở miệng, vừa há miệng thì trong miệng lập tức tràn ra máu tươi.

Giang Cung Tuấn kéo tay ông ta, ngón tay đặt lên vị trí mạch đập.

Sau khi kiểm tra tình trạng vết thương của Khải Tâm, gương mặt Giang Cung Tuấn mang vẻ bất lực.

Thương tích quá nặng, căn bản là không sống được.

Cho dù anh sử dụng tám mươi mốt kim nghịch thiên cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng của ông ta, chứ không thể nào chữa khỏi hoàn toàn.

“Chúng… Chúng Thần Kiếm không thể gãy, đây là tín ngưỡng của kỵ ST.”

Khải Tâm mở miệng, âm thanh yếu ớt truyền đến. Khải Tâm muốn đứng dậy. Giang Cung Tuấn kịp thời đỡ được ông ta, đỡ ông ta dậy từ dưới đất. Khải Tâm ngồi dưới đất.

Ông ta nhìn Áo Lâm Tứ Sơn bị đánh thành đống đổ nát, từ đằng xa ông ta nhìn thấy Chúng Thần Kiếm bị Âu Dương Lãng làm gãy, hơi đưa tay, định bắt lấy.

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Được rồi, đừng lộn xộn, số điện thoại của người nhà ông là bao nhiêu, tôi gọi điện thoại cho bọn họ, bảo bọn họ mau tới nhặt xác ông”.

Giang Cung Tuấn có thể cứu Khải Tâm.

Nhưng mà, trước cuộc đại nạn Khải Tâm đã vận dụng toàn lực. Coi như là cứu lại được, thì cũng chỉ kéo dài tính mạng, sống không được bao lâu.

Hơn nữa, anh đối với Khải Tâm cũng không có quan hệ gì, cho nên anh cũng không muốn lãng phí chân khí để cứu người.

Khải Tâm nhẹ nhàng nhắc đầu.

Ông ta chiến bại. Ông ta không có chấp niệm trong lòng. Ông ta không muốn trở về, ông ta chỉ muốn được chôn ở mảnh đất

này.

“Chúng. Chúng thần kiểm là tín ngưỡng của kỵ sĩ, người trẻ tuổi nước Đoan Hùng, tôi hy vọng cậu có thể đúc lại Chúng Thần kiểm”.

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn bĩu môi.

Anh có nhiều chuyện lắm, anh mới không có sức lực và tinh thần đi đúc lại một thanh kiếm gãy.

“Cậu, cậu nhất định phải đồng ý..” Khải Tâm mở miệng. Nhưng mà lại còn chưa nói hết, người cũng đã tắt thở.

Giang Cung Tuấn nhìn Khải Tâm chậm rãi té xuống đất, khẽ thở dài một hơi.

Không để ý tới, anh đứng lên định bỏ đi. Mới vừa đứng lên, lập tức nhìn thấy Mộ Dung Xuân đi tới. “Ông anh, đến rồi à” “ừ.”  Mộ Dung Xuân gật đầu với anh một cái, nhìn Khải Tâm mất đi sinh mạng nằm trên mặt đất một cái, thản nhiên nói: “Người này hai tay dính đầy máu tươi, trăm năm trước không biết có bao nhiêu người Đoan Hùng chết ở trong tay ông ta, cậu không đồng ý với ông ta là đúng” .

“Tôi không rảnh đi đúc lại Chúng Thần kiếm gì đó” Giang Cung Tuấn thản nhiên nói.

“Nhưng mà…”

Mộ Dung Xuân chuyển đề tài câu chuyện, nói: “Lấy được Chúng Thần kiếm, quả thật có thể nắm kỵ sĩ trong tay. Kỵ sĩ là một nguồn lực lượng rất mạnh. Nếu như cậu có thể nắm trong tay, vậy thì đối với những chuyện tiếp theo cậu muốn làm sẽ có sự trợ giúp cực lớn”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn lâm vào trầm tư. Mà Mộ Dung Xuân thì tiện tay huy động.

Thanh kiếm hãy tán loạn trên mặt đất ở đằng xe lập tức bay tới. Ông ta cầm kiểm gãy nhìn một cái rồi nói: “Tôi mang nó về, suy nghĩ cách đúc nó lại, đến lúc đó giao cho cậu”

“Đúng rồi, cường giả quốc tế đều trúng cổ độc của Âu Dương Lãng. Tôi đã giết một số người của Cổ môn, cứu lấy bọn họ nhưng mà không giải độc cho bọn họ. Nhiệm vụ lần này giao cho cậu, đây là cơ hội lung lạc lòng người tuyệt vời.”

Giang Cung Tuấn cười một tiếng, nói: “Vẫn là ông anh Mộ Dung suy nghĩ chu đáo”

“Được rồi, giữa chúng ta cũng đừng khách sáo như thế, nơi này cũng không có chuyện của tôi, tôi trở về Đoan Hùng trước”.

Mộ Dung Xuân không dừng lại lâu, cầm Chúng Thần kiếm bị Âu Dương Lãng đánh gãy rời đi.

Đi mấy bước, ông ta quay lại lần nữa. ném một cái chai nhỏ màu đen cho anh, nói: “Bên trong có một số thuốc, có thể giải độc.”

Vừa nói, vừa lấy ra cách điều chế cho Giang Cung Tuấn. “Còn lại cậu dựa theo cách điều chế mà làm là được.” Giang Cung Tuấn nhận lấy, nói: “Cảm ơn” . Mộ Dung Xuân không nói nhiều, xoay người bỏ đi.

Giang Cung Tuấn quét mắt nhìn chiến trường một cái, sau đó cũng không dừng lại lâu, nhanh chóng rời khỏi Áo Lâm Tứ Sơn.

Ở cách đó không xa, anh tìm được cường giả quốc tế đang mau chóng rút lui.

“Dừng bước”. Giang Cung Tuấn đuổi theo.

Thái Nhất nhìn thấy Giang Cung Tuấn xuất hiện, trên mặt vui mừng, vội vàng đi tới, không nhịn được hỏi: “Hoá ra là cậu Giang, cuộc chiến ở Áo Lâm Tứ Sơn hình như đã kết thúc. Tình hình trận chiến thế nào? Ai thắng?”.

“Không ai thắng cả”.

Giang Cung Tuấn nói: Âu Dương Lãng và Đệ Nhất Huyết Hoàng bị đuổi chạy mất, hai người này còn sống, nhất định sẽ gieo hoạ, sau này lại tìm cơ hội dạy dỗ. Đúng rồi, ông trúng độc à?”

Trên mặt Thái Nhất đau đớn, gật đầu nói: “Cũng không sao, không biết đó là độc gì, không cách nào vận dụng chân khí, động một cái thì trong cơ thể sẽ truyền tới một trận đau nhức”.

Giang Cung Tuấn cầm thuốc giải Mộ Dung Xuân cho, móc ra một viên đưa cho Thái Nhất, nói: “Trước tiên ông hãy uống vào”

“U”

Thái Nhất uống thuốc giải. Rất nhanh ông ta được giải độc. “Giang Cung Tuấn, mau cứu chúng tôi.”

“Võ giả nước Đoan Hùng kính mến, cầu xin anh cho tôi một viên thuốc giải”.

Không ít người đi lên phía trước, cầu xin thuốc giải.

Giang Cung Tuấn đem thuốc giải còn dự phân phát cho một số người, sau đó nói: “Chỉ có chút thuốc giải này mà thôi, số thuốc còn lại tôi sẽ đi điều chế”

Một số người người xếp bằng ở trên đất giải độc.

Một số thì trơ mắt ra nhìn Giang Cung Tuấn.

Thái Nhất nói: “Cậu Giang, nếu như bố trí cho mọi người thuốc giải, vậy thì đi đến trụ sở chính của Thái Nhất tôi đi. Nhân cơ hội này, chúng ta trao đổi một chút.”

“Được”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Đúng lúc cần ông giúp tôi thăm dò tung tích của Khai Hiểu Đình”

“Mời đi bên này”

Trên mặt Thái Nhất vui mừng, mời Giang Cung Tuấn rời khỏi khu vực này.

Bình Luận (0)
Comment