Chiến Thần Xuất Kích

Chương 767

Chương 767: Giang Cung Tuấn trúng kế

Dưới ánh sáng mạnh chiếu rọi xuống, Giang Cung Tuấn căn bản không thể mở mắt ra được.

Mà âm thanh ong ong ong phát ra từ bốn phía xung quanh khiến tâm trí anh bất ổn, bây giờ anh không thể nhận diện được tình hình xung quanh.

Những cây trường mẫu bắn đến, tấn công anh.

Uy lực của những cây trường mẫu này rất lớn, tấn công vào người anh, cho dù không có bị thương, nhưng anh cũng có chút không thể chịu được nổi.

Thấy cảnh này, Âu Dương Lãng bỗng đứng bật dậy. “Sao thế?” Gia Cát Nhị vội hỏi.

Vẻ mặt Âu Dương Lãng trầm xuống: “Thằng nhóc Giang Cung Tuần này quá mạnh mẽ, tôi thật sự không yên tâm, tôi tự mình đi, đích thân giải quyết nó, nếu không, sợ rằng sẽ phát sinh biến cố bất ngờ.”

Âu Dương Lãng biết bây giờ là cơ hội tốt nhất để bắt Giang Cung Tuấn khuất phục. Bằng không, nếu để Giang Cung Tuấn một lần nữa phá giải được trận pháp, vậy thì sẽ rất phiền phức.

Nói xong, ông ta liền rời đi. Khi ông ta đến chỗ của Giang Cung Tuấn, ông ta đã đeo bịt mắt rồi. Cái bịt mắt này có thể tránh ánh sáng chiếu xạ mạnh.

Lúc này, Giang Cung Tuấn đang không ngừng né tránh. Trong lòng cũng nghĩ về đối sách ứng phó.

Bây giờ, chỉ có một cách có thể phá trận, đó chính là nhanh chóng đánh vỡ tất cả gương trên tường.

Sau nghĩ suy nghĩ xong, anh lao nhanh về phía vách đá.

Vừa tiến lên, đang định ra tay, anh đột nhiên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, vội vàng né tránh.

Né tránh trong nháy mắt, một thanh trường kiếm liền rơi xuống.

Anh vội mở mắt ra. Rồi lập tức nhắm nghiền hai mắt.

Trong lúc mở mắt ra, anh nhìn thấy Âu Dương Lãng đeo bịt mắt, mà thanh kiếm ông ta đang cầm trong tay, là Hình Kiếm của mình.

“Chậc chậc, phản xạ nhanh đấy”

Ân Dương Lãng nở nụ cười.

Tiếng cười của ông ta, vang vọng bốn phương tám hướng.

Ở chỗ này không biết đã lắp ráp trang bị gì, khiển âm thanh trở nên vô cùng quỷ dị, cho dù chỉ là một tiếng động nhỏ, cũng có thể tạo thành ảnh hưởng đến Giang Cung Tuấn.

Tiếng nói của Âu Dương Lãng, tựa như sấm rền tấn công vào đầu anh, lỗ tai anh ong ong tê liệt.

“Âu Dương Lãng, tội giết chết ông!” Giang Cung Tuấn hai tay nắm chặt thành quyền, dựa theo phán đoán của mình mà xuất quyền.

Thế nhưng trạng thái của anh bây giờ, sao có thể đánh trúng Âu Dương Lãng được.

Âu Dương Lãng dùng tốc độ cực nhanh vòng ra phía sau Giang Cung Tuấn, xuất trường kiểm trong tay.

Giang Cung Tuấn cảm nhận được âm thanh xuất kiếm.

Thế nhưng, chờ anh kịp phản ứng cũng đã muộn.

Hình Kiểm đã đâm vào trên người anh.

Cho dù anh không bị thương, nhưng sức mạnh kinh khủng khiến khí huyết trong cơ thể anh cuộn trào, không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi.

Anh lùi lại về phía sau mấy bước, lùi đến sát mép tường sắt, hung hăng đập mạnh vào tường.

Trong lòng anh vui mừng khôn xiết.

Anh bỗng giơ tay ra, đầm một quyền vào tấm gương.

Keng!

Tấm gương nháy mắt vỡ tan tành.

Giang Cung Tuấn thi triển tốc độ đến cực hạn, không ngừng né tránh, liên tục ra tay, tấn công mặt gương.

“Chết tiệt!”

Âu Dương Lãng mắng to, liên tục công kích xuất chiêu.

Tốc độ của ông ta không thua kém gì Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn chỉ một lòng muốn phá vỡ hết gương.

Mặt gương vừa bị phá vỡ, không còn ánh sáng phản chiếu, như thế thì anh có thể thấy rõ ràng tình hình xung quanh.

Anh chiến đấu ác liệt trong một thời gian dài như vậy, chân khí của anh đã sắp cạn kiệt rồi.

Tốc độ của anh, cũng trở nên chậm hơn một chút.

Âu Dương Lãng vẫn không ngừng xuất kiểm.

Một kiểm rồi lại một kiểm chém vào người anh.

Tầng ánh sáng màu đồng bên ngoài cơ thể của anh đã bị chém nát.

Hình Kiếm khai phong chém vào người anh, chỉ để lại ở trên người của anh một đường kiểm mờ, thế nhưng thực lực của Âu Dương Lãng lại rất mạnh, sức mạnh của ông ta rất lớn.

Cho dù không thể làm Giang Cung Tuấn bị thương, thì sức mạnh kinh khủng cũng khiến Giang Cung Tuấn bị chấn thương.

Sau khi Giang Cung Tuấn đã đánh vỡ toàn bộ mặt gương, anh cũng đã bị nội thương nghiêm trọng.

Lúc này, anh mở mắt ra, nhìn Âu Dương Lãng cách đó không xa, đưa tay lau khóe miệng dính máu, vẻ mặt lộ ra sự ấm trầm hiếm thấy.

“Âu Dương Lãng, ngày chết của ông đến rồi”

Vừa dứt lời, anh lập tức lao đến, xuất hiện ở trước mặt Âu Dương Lãng gần như trong nháy mắt, một chưởng đập vào người Âu Dương Lãng.

Âu Dương Lãng trực tiếp bị đánh bay.

Cơ thể hung hăng đập mạnh vào bức tường sắt.

Rồi lại rơi xuống đất.

Nháy mắt, ông ta phun ra một ngụm máu tươi.

Giang Cung Tuấn trầm mặt, bước từng bước về phía Âu Dương Lãng.

Âu Dương Lãng chậm rãi đứng lên, lau khóe miệng dính máu, nhìn Giang Cung Tuấn đang đi đến, nhếch miệng, nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Mười, chín, tám, bảy..”

Ông ta bắt đầu đếm số.

Trong lòng Giang Cung Tuấn bỗng nổi lên một dự cảm bất an. “Ba, hai, một”

Chữ ‘một’ vừa nói ra khỏi miệng, Giang Cung Tuấn cũng cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội.

Anh cúi đầu xem xét, bàn tay của mình đã biến thành màu đen.

Anh biển sắc, vội vàng lui lại phía sau, chưa lùi được mấy bước, cơn đau nhức dữ dội đã lan ra khắp cơ thể, ngay sau đó, anh cũng không thể vận chân khi được nữa.

Vừa mới vận chân khí, bên trong cơ thể như bị dao cắt, sống không bằng chết.

Anh đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

“Ha ha…

Âu Dương Lãng cười to thành tiếng: “Giang Cung Tuấn, cậu muốn đầu với tôi, cậu vẫn còn non lắm. Sao cậu không nghĩ đến, trên người tôi có thể có độc chứ?”

“Ông.”

Giang Cung Tuấn mở miệng.

Thế nhưng cơ thể anh quá đau đớn, không thể nói một lời nào.

Âu Dương Lăng đi đến, nhanh chóng điểm huyệt Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn bị chế ngự.

Sau khi anh bị chế ngự, Trần Thiên Cơ cũng dừng lại.

Gia Cát Nhị đi đến, cười nói: “Vẫn là cách của môn chủ hay, Trần Thiện Cơ của tôi không thể vây bắt được thằng nhóc này, môn chủ lại có thể dễ dàng chế ngự được Giang Cung Tuấn”.

Âu Dương Lãng cười cười, bỗng hô: “Người đâu, nhốt thằng nhóc này lại cho tôi, chờ đám người Giang Thời đến, sẽ hạ độc thằng nhóc này.”

Ngay lập tức, có mấy đệ tử Cổ Môn đi đến, kéo Giang Cung Tuần từ dưới đất lên, lôi anh rời khỏi tòa cung điện này.

Giang Cung Tuấn bị nhốt vào trong đại lao.

Đại lao này tối tăm ẩm thấp.

Chỗ này còn nhốt rất nhiều người khác.

Chính là những cường giả của các môn phái võ lâm đi cùng Giang Cung Tuấn đến cứu viện.

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn cũng đã bị bắt giam, trên mặt Trần Phi Hùng mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Xong đời rồi, ngay cả Giang Cung Tuấn cũng đã bị bắt, xem ra hôm nay nhất định là phải chôn thấy ở nơi này rồi”.

Giang Cung Tuấn bị điểm huyệt, toàn thân không thể cử động.

Bên trong cơ thể vẫn đau đớn không hề thuyên giảm.

Anh nghe được tiếng thở dài của Trần Phi Hùng.

Âm thanh vang lên ngay bên tai.

Anh không lập tức lên tiếng, phát hiện đệ tử Cổ Môn đã rời đi, anh mới nhỏ giọng nói: “Trần chưởng môn, các vị chưởng môn, không cần phải lo lắng, chúng ta chỉ là quân tiên phong mà thôi, còn có môn chủ Thiên Môn chưa xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách cứu chúng ta ra ngoài”.

Giang Cung Tuấn gửi gắm.

Bây giờ anh cũng chỉ có thể trông cậy vào ống nội và Mộ Dung Xuân, còn có môn chú Thiên Môn nữa.

Anh lạnh giọng mắng: “Cái lão già Âu Dương Lãng này, thế mà lại hạ độc ở trên người mình, tôi đánh lão ta một trường, nháy mắt liền bị trúng độc, sau đó mới bị lão ta tóm được.”

“A..”

Trong cơ thể của Giang Cung Tuấn lại truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, anh đau đến mức mặt mày nhăn nhó, không nhịn được kêu lên một tiếng thảm thiết.

Mà giờ phút này, ở bên ngoài.

Mộ Dung Xuân và Giang Thời đã xuất hiện ở bên ngoài cửa ra vào.

Bọn họ vẫn luôn đi theo phía sau Giang Cung Tuấn.

Thế nhưng Giang Cung Tuấn dẫn người đi vào trong đã lâu mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Vẻ mặt Mộ Dung Xuân nghiêm trọng: “Giờ cũng đã mấy tiếng trôi qua rồi, sao vẫn còn chưa đi ra ngoài? Không phải là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi đấy chứ?”

Nét mặt của Giang Thời cũng trở nên nghiêm trọng: “Có lẽ là đã bị Âu Dương Lãng hạ độc thủ, nhưng chắc là không có gì nguy hiểm. Âu Dương Lãng chắc chắn biết chúng ta đi theo sau, giết những cường giả cổ võ này, thì không thể dụ chúng ta ra mặt được”

“Tôi đi vào xem”.

Mộ Dung Xuân nói xong liền muốn đi vào.

Giang Thời cũng không ngăn cản, để mặc ông ta đi vào.

Sau khi Mộ Dung Xuân đi vào, Giang Thời mới chắp tay sau lưng, chậm rãi đi theo.

Ông ấy biết bên trong có nguy hiểm, cho nên ông ấy mới để Mộ Dung Xuân đi trước.

Mà hai người sau khi tiến vào, bên ngoài cửa lại xuất hiện thêm một người nữa.

Ông ta chính là Giang Quốc Đạt.

Giang Quốc Đạt nhếch miệng, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đánh đi, đánh càng kịch liệt càng tốt.”

Mà ở một nơi khác, Đường Sở vị đang đeo mặt nạ nhìn chằm chằm vào lối ra vào.

Nhìn thấy Giang Quốc Đạt cũng xuất hiện, khuôn mặt dưới mặt nạ của cô lộ ra vẻ nghiêm trọng, nhỏ giọng thầm thì: “Thật không ngờ, ngay cả Giang Quốc Đạt cũng đến tham gia náo nhiệt, xem ra Giang Cung Tuấn đã gặp phải nguy hiểm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment