Chiến Thần Xuất Kích

Chương 850

Chương 850: Kẻ vô địch sẽ cô đơn cỡ nào

Mộ Dung Xuân xung muốn đến xem thử Huyết Tộc.

Giang Cung Tuấn lập tức nói: “Lần này đến Huyết Tộc, Thiên chắc chắn muốn là chuyện gì đó, Thiên muốn đồ bên trong Huyết Tộc, nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ là máu rồng, còn tin tức này có lẽ là do Thiên đã tung ra ngoài”.

“Mục đích của Thiên, có lẽ là muốn phân tán tin tức này ra ngoài, để các cao thủ võ lâm chú ý đến Huyết Tộc, chắc chắn có người sẽ đến điều tra tình hình ở Huyết Tộc trước, còn Thiên có thể nhân cơ hội này ra tay để lấy được máu rồng.” Giang Cung Tuấn nói suy đoán của mình ra.

Anh cũng không biết, Thiên đến Huyết Tộc rốt cuộc là để làm gì, cũng không biết bên trong Huyết Tốc cuối cùng có để lại máu rồng ngàn năm hay không?

Nhưng ngoại trừ máu rồng ra, anh thật sự không nghĩ ra được gì nữa, rốt cuộc vì sao Thiên lại muốn đến Huyết Tộc.

Cho nên, Mộ Dung Xuân đi cùng, chắc chắn sẽ có nguy hiểm.

Mặc dù Mộ Dung Xuân cũng là một cao thủ, nhưng anh cũng không muốn Mộ Dung Xuân xông vào nguy hiểm.

“Cũng được, tôi không đi nữa, lúc nào thì cậu đi?” Giang Cung Tuấn lắc đầu, nói: “Cũng không biết, đợi Thiên đến tìm tôi, tôi sẽ đi.” “Đi đường cẩn thận, Thiên không phải là đèn cạn dầu, không dễ đối phó như vậy.” “Ừm, tôi biết rồi”. Hai người đứng nói chuyện với nhau. Trong lúc đó, Tử Đằng, nhà của Đan Thiến. Mặc dù đêm đã khuya, nhưng ở đây đèn vẫn còn sáng. Trong phòng khách biệt thự. Tập hợp một vài người phụ nữ nổi tiếng xinh đẹp. Bọn họ là Giang Vô Song, Đan Thiến và Y Đinh Thi. Ba người bọn họ đều là người đẹp.

Bây giờ bọn họ đã trở thành võ giả, vì nguyên nhân luyện võ, khiến cho cơ bắp của bọn họ ngày càng đẹp hơn, khuôn mặt đầy đặn, trắng trẻo hơn.

Một năm nay, Đan Thiển cứ ở đây, cô ta cũng không đi thủ đô.

Bở vì cô ta có thể chất thuần âm, bên trong cơ thể không ngừng sinh ra khí lạnh, khiến cho độ tu luyện của cô ta khá nhanh.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, mà cô ta đã dựa nỗ lực của chính bản thân, trở thành một cao thủ đạt cảnh giới thứ năm.

Đương nhiên, cô ta có thể tiến bộ nhanh như vậy, cũng liên quan đến võ công mà Giang Cung Tuấn ghi chép lại cùng tu luyện ở Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.

Còn Y Đình Thi, cảnh giới của cô ta khá yếu, chỉ vừa mới bước vào cảnh giới thứ nhất. Lúc này, hai người đều nhìn về phía Giang Vô Song. Giang Vô Song nhìn hai người bọn họ, cười nói: “Giang Cung Tuấn quay về rồi, hai người biết chưa?” “Ừm.” Cả hai cùng gật đầu.

Đan Thiển nói: “Nghe nói rồi, tôi nghe nói Đường Sở Vị mất tích một năm trời, bây giờ lại xuất hiện, nhưng không biết vì sao lại mất đi trí nhớ”

Giang Vô Song nhìn Đạn Thiến, hỏi: “Cô ở đây đợi Giang Cung Tuấn một năm trời, nhưng trong lòng Giang Cung Tuấn căn bản lại không có cô, một năm này, anh ta đã rất nhiều lần đến Tử Đằng, những không đến gặp cô, bây giờ lại chạy đến nhà họ Đường, cũng không đến gặp, đáng không?”

Đan Thiến im lặng.

Giang Vô Song tiếp tục nói: “Tôi nghe nói, Giang Cung Tuấn tiếp theo định đi nước ngoài một chuyển, không biết đi bao lâu mới quay về, Đan Thiến, đây có thể là cơ hội của cô, cô đi tìm Đường Sở Vi, cùng Đường Sở Vị nói rõ chuyện này, tôi tin Đường Sở Vi sẽ chủ động rời khỏi Giang Cung Tuấn”

“Cho dù Đường Sở Vị có rời đi, thì cũng phải chủ động giành lấy, đợi đến như thế rồi, cứ cho là đợi cả một đời, cô cũng không đợi nổi Giang Cung Tuấn đầu.”

Đan Thiến nghe xong, không khỏi liếc mắt về phía Giang Vô Song, sau đó nói: “Không còn sớm nữa, hai người nói chuyện đi, em về phòng ngủ trước đây.”

Nói xong, cô ta đứng dậy.

Còn Y Đình Thi lúc này mới nhìn Giang Vô Song, hỏi: “Chị Vô Song, hơn một năm nay, anh Giang đã trải qua những gì, có thể kể cho em nghe không, em đã sớm muốn đi tìm anh ấy, nhưng mãi vẫn không dám”

“Anh ấy hả…” Giang Vô Song nhìn Y Đình Thi, khóe miệng cong lên.

Sau đó, Giang Vô Song kế đơn giản chuyện đã xảy ra hơn một năm qua của Giang Cung Tuấn cho Y Đình Thi nghe.

Thật ra, cô ta cũng không biết một năm qua Giang Cung Tuấn đã trải qua những chuyện gì. Cô ta cũng chỉ biết những chuyện một năm trước đó.

“Đan Thiến, hạnh phúc của mình tự mình nắm lấy, những gì tôi nên nói đều đã nói cả rồi, cô tự mình làm đi.”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi. Còn Đan Thiến rơi vào trầm tư. Cô ta đang nghĩ đến những lời Giang Vô Song đã nói, lại nghĩ tiếp theo nên làm gì đây? Còn lúc này, Núi Lâm Lang. Phía sau núi. Bách Hiểu Sinh đang ngồi trên một tảng đá. Trong tay ông ta cầm một cây sáo. Tiếng sáo vang vọng, như nước chảy từ trên núi cao, du dương mềm mại. Đột nhiên, ông ta dừng lại. Nhìn vào màn đêm đen kịt phía xa, cất cao giọng nói: “Nếu đã đến rồi thì xuất hiện đi” Xì xào!

Sau khi tiếng ông ta vang lên, một bóng người từ xa bay nhanh đến, vững vàng đáp đất trước mặt ông ta.

Đó là một người đàn ông ta khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo khoác màu trắng để tóc ngắn, mái tóc ông ta đen nhánh, rất lanh lợi, trên người còn có khí thể cực kỷ mạnh.

Đây là Giang Thời Bách Hiểu Sinh nhìn Giang Thời, hỏi: “Hóa ra là Giang Thời, đêm khuya đền hỏi thăm, có.

chuyên gì không?”

‘Giang Thời bước đến, ngôi xuống tảng đá đối diện, liếc nhìn ông, nhàn nhạt hỏi: “Bách Hiểu.

Sinh, rốt cuộc ông làm thành cái trò gì vậy, sao ông biết chuyện Huyết Tộc, vì sao phải truyền chuyện Huyết Tộc ra ngoài”

“Hóa ra ông đến là vì chuyện này.”

Bách Hiểu Sinh thản nhiên đáp: “Huyết Tộc, cứ mãi đe dọa Đoan Hùng, không loại trừ Huyết Tộc, làm sao Đoan Hùng bình an được?”

Giang Thời nhíu mày. Điều ông ta nghi ngờ là Bách Hiểu Sinh làm sao biết được chuyện này.

Huyết Tộc vẫn luôn che giầu rất kỹ, hơn nữa cao thủ của Huyết Tộc, ngoài trừ Đệ Nhất Huyết Hoàng ra, gần như không qua lại với thể giới bên ngoài.

Bách Hiểu Sinh làm sao biết được lại lịch Huyết Tộc, làm sao biết được Huyết Tộc có liên quan đến rồng?

Hình như Bách Hiểu Sinh nhìn ra được suy nghĩ của Giang Thời, mỉm cười, nói: “Đừng quên, tôi làm gì Lâm Lang Các, trên đời này có tin nào mà Lâm Lang các của tôi không biết, ông muốn làm gì tôi đều biết rõ cả, tôi cũng đang giúp ông”

Nghe xong, đôi mắt Giang Thời hip lại. Hay tay để phía sau nắm chặt lại. “Không cần phải căng thẳng”

Bách Hiễu Sinh liếc nhìn Giang Thời một cái, nói: “Thật ra, tôi có được tin tức này từ Tứ Đại Thụy Thú, mấy năm nay tôi đã sớm truyền ra ngoài rồi, tôi biết ông là người rất có dã tâm, cho nên tôi đã chọn ông, để ông đến thực hiện.”

 

“Hừm?” Giang Thời nhìn Bách Hiểu Sinh, “Năm đó, là ông gửi tin cho tôi?” Mười mấy năm trước, Giang Thời đã nhận được tin của Tứ Đại Thụy Thú. Do đó, ông ta đã đến phái Thiên Sơn, muốn điều tra thăm dò về chuyện linh quy. Rốt cuộc ai gửi tin này cho ông ta, nhưng ông ta lại không biết. Mấy năm nay, ông ta cũng đang đi tìm người đưa tin cho mình. Tuy nhiên, ông ta lại không ngờ rằng, người đó chính là Bách Hiểu Sinh, “Rốt cuộc là ông muốn làm cái gì?” Giang Thời gắt gao nhìn Bách Hiểu Sinh chằm chằm.

Bách Hiểu Sinh thản nhiên nói: “Ông không hiểu đầu và ông cũng không cần hiểu, ông chỉ cần biết, chuyện này không hề xấu đối với ông là được rồi, bây giờ cờ cũng đã tụ lại một nhóm trong tay cao thủ, thêm cả Thiên và Giang Cung Tuấn đang ở nấc thứ chín của thang trời, còn có Lục Đại Thần Binh, cùng với kiếm Nghịch Long được rền để chuyên đi giết rồng, không đúng, bây giờ có lẽ phải gọi là đệ nhất Long Kiếm rồi.”

“Mọi chuyện đã có sự chuẩn bị, có thể đi giết rồng” Giang Thời nhìn Bách Hiểu Sinh, nói ra từng câu từng chữ: “Mục đích của ông, là vì máu rồng?” “Ha ha.” Bách Hiểu Sinh cười ra thành tiếng.

“Thật là vì Tứ Đại Thụy Thú, ban đầu lúc phải người đến Thiên Sơn, không có người nào lấy được nội đan của linh quy cả”.

Ông ta cười rồi đứng dậy, nói: “Bây giờ là lúc có thể hành động rồi, tôi hy vọng lần này sau khi giết rồng, có thể có người thật sự chính thức đạt được cảnh giới thứ chín.”

Vẻ mặt Giang Thời nghiêm trọng, rời khỏi núi Lâm Lang. Ông ta cho rằng, kế hoạch của ông ta không chê vào đâu được. Nhưng không ngờ, Bách Hiểu Sinh lại biết rõ tường tận. “Rốt cuộc ông muốn là cái gì?” Giang Thời mang theo vẻ mặt nghiêm trọng bỏ đi.

Còn Bách Hiểu Sinh đứng trước vách núi, vẻ mặt tang thương, khẽ nói: “Ông mãi mãi không bao giờ biết được người vô địch cô đỡ cỡ nào đâu.”

Bình Luận (0)
Comment