Chiến Thần Xuất Kích

Chương 916

Chương 916: Quay trở về trong nước

Vào một vài ngày trước, mùi hương này rất yếu, nếu như không ngửi kỹ thì sẽ không thể nào ngửi thấy đực.

Thế nhưng hiện tại mùi hương này lại rất đậm.

Mộ Dung Xuân nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cười cười nói: “Thực không dám dấu gì, vài ngày hôm trước tôi tình cờ phát hiện ở trên núi có xuất hiện một cọng cỏ non, tôi lại phát hiện ở trong cọng cỏ non đó có tồn tại thiên địa linh khí, cho nên liền mang trở về nhà trong ở trong vườn thuốc của mình, hiện tại tất cả nhưng dược liệu khác ở trong vườn của tôi đều đã héo rũ, chỉ còn lại duy nhất cọng cỏ non này, sau khi cọng cỏ non đơm hoa kết trái, mùi thơm này chính là do quả của nó tạo ra”

“Thật sao?”

Sắc mặt của Mộ Dung Xuân mang theo kích động nói: “Đưa tôi đi xem được không? “Đi bên này”

Giang Cung Tuấn đưa Mộ Dung Xuân đi vào trong vườn thuốc của mình. Các cây thuộc ở trong vườn thuốc đều đã héo rũ, hiện tại tất cả đều đã chết.

Chỉ có một cọng cỏ non bừng bừng sức sống.

Trên gốc của cọng cỏ này còn có một quả nhỏ.

Quả này hiện tại đã lớn bằng đầu ngón tay, toàn thân chính là một màu đỏ, nhìn qua trông rất diễm lệ.

Đi tới gần vườn thuốc, mùi thơm này ngày càng nồng đậm hơn.

Mộ Dung Xuân ngồi xổm ở trên mặt đất, nhìn cọng cỏ non ở trên mặt đất: “Cái thứ này có thiên địa linh khí sao, tại sao tôi lại không thể cảm nhận được?”.

Giang Cung Tuấn cười cười nói: “Đó là bởi vì cảnh giới hiện tại của ông còn chưa đạt đến, thời gian trôi qua dần dần thì ông mới có thể giác ngộ được, chờ đến khi ông hiểu thấu thì có lẽ ông sẽ có thể cảm nhận được thiên địa linh khí”

Mộ Dung Xuân chăm chú nhìn chốc lát, thế nhưng vẫn như cũ không thể cảm nhận được thiên địa linh khí ở bên trong của cọng cỏ non, về mặt của ông ta thất vọng, sau đó đứng lên hỏi: “Đúng rồi, bây giờ Sở Vị có thể cảm nhận được không?”

“Tất nhiên”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Đường Sở Vi đã sớm bước vào đỉnh phong bật thiên thê thứ chín.

Mấy năm nay, cô cũng không nhàn rỗi mà tu luyện Càn Khôn Quyết.

Nhưng mà cô không có tu luyện Càn Khôn lưỡng khí, mà là lợi dụng bí quyết hô hấp của Càn Khôn để cải thiện cơ thể.

“Ôi”

Mộ Dung Xuân cảm thán.

Ngay cả Đường Cỏ Vi cũng đã đạt đến bước này.

Khi đã bước đến bước này thì có nghĩa là khoảng cách đến cảnh giới thứ chín không còn xa nữa.

Còn ông ta thì vẫn chưa biết bao giờ mình mới có thể đi đến cảnh giới này của bọn họ.

“Đúng rồi”

Mộ Dung Xuân nhớ ra cái gì đó, ông ta nói: “Cậu đã nghe nói gì chưa, dạo này hình như có xuất hiện thêm một thể lực mới”

“Ha?”

Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn đầy nghi ngờ.

Mấy ngày nay, anh đều ở trong thôn này, cũng không có đi ra ngoài, cũng như không có hóng hớt chuyện từ bên ngoài.

Anh nhìn Mộ Dung Xuân hỏi: “Thế lực gì cơ?”

“Hình như gọi là Vô Hư Môn”

“Nó đã xuất hiện từ khi nào vậy?”

Mộ dung Xuân nói ra: “Ở đây vài ngày trước, ngay sau khi từ chỗ Bách Hiểu Sinh chiến đấu về thì đã nghe nói Vô Hư Môn này rất mạnh, ở trong môn này đệ tử khiêu chiến bốn phía, hiện tại đã đánh bại không ít môn phái”

“Ông cũng đang ở trong thôn nhỏ này, làm sao ông lại biết được chuyện?”

“Ha ha” Mộ Dung Xuân cười nói: “Mặc dù là tôi đang ở trong thôn nhỏ sau núi nhưng mà tôi còn là môn chủ của Cổ Môn, Cổ Môn cũng là một thế lực rất lớn mạnh, mạng lưới tình báo cũng trải rộng khắp thiên hạ, mấy ngày hôm nay, tôi cũng rất chú ý đến mấy sự việc ở bên ngoài cho nên tự nhiên cũng sẽ biết chuyện này” .

“Việc này thì có liên quan gì đến chúng ta”

Giang Cung Tuấn mang vẻ mặt không thèm quan tâm.

Hiện tại, anh không muốn quan tâm quá nhiều đến việc của thế giới cổ võ nữa.

“Được rồi, tôi đi về trước, bây giờ tôi sẽ đi bế quan”

Mộ Dung Xuân cũng không muốn ở lại thêm cho nên quay người dời đi.

Giang Cung Tuần nhìn chằm chằm vào cọng cỏ non, sau đó lại nhìn quả của cây, nhìn quả nhỏ toàn thân đều màu đỏ, lại có mùi thơm mê người, vào giờ phút này anh có ý nghĩa muốn ngắt xuống sau đó ăn hết.

Nhưng mà anh vẫn cố nhịn lại.

Anh quay người đi về sân nhỏ.

Sau khi anh trở lại sân nhỏ, Sở Vị từ trong nhà đi ra.

“Ông xã, bụng của em có chút không thoải mái”

Trên mặt của Đường Sở Vị chính là một sự đau đớn, thống khổ.

“Như thế nào rồi, em sắp sinh rồi sao?” Sắc mặt của Giang Cung Tuấn vui mừng.

“Ở trong cái thôn nhỏ bé này thì cách cả đoạn dài cũng không có người ở cho nên ai sẽ tới đây cơ chứ, cũng không có ai biết về loại quả này hơn nữa ở đây còn có cả anh Mộ Dung, sau khi chúng ta đi thì thỉnh thoảng nhờ ông ấy đến trông coi hộ cũng được.”

Đường Sở Vi gật đầu.

Kỳ thật thì ở trong lòng cô vẫn muốn Giang Cung Tuấn đưa cô về.

Giang Cung Tuấn đi đến chỗ của Mộ dụng Xuân nhờ ông ta trông coi giúp mình hai ngày, đợi đến sau khi anh đưa Sở Vi về đến nơi thì sẽ quay trở lại.

“Được rồi, đi đi, tôi sẽ trông coi cẩn thận cho cậu”

Mộ Dung Xuân đang khoanh chân ngồi ở trong sân, trên người mang theo một sức mạnh lớn, sau khi ông ta nghe thấy những gì mà Giang Cung Tuấn nhip thì ông ta dừng lại một chút, sau đó ý bảo Giang Cung Tuấn cứ yên tâm mà trở về trong nước.

Sau khi đến nhờ Mộ Dung Xuân xong thì Giang Cung Tuấn liền đi trở về, sau đó cùng với Đường Sở Vị rời khỏi thôn nhỏ này đi trở về nước.

Bình Luận (0)
Comment