Chiến Thần Xuất Kích

Chương 935

Chương 935: Tôi muốn làm Vương

Có phải do ăn nhầm trái cây biến dị do linh khí Thiên Địa hay không thì Giang Cung Tuấn còn chưa thể khẳng định được, giờ việc anh cần phải làm là chờ, chờ đợi phía nhà nước đưa ra tin tức.

Sau đó Giang Cung Tuấn vẫn ở bệnh viện cùng Đường Sở Vi. Vài ngày sau Đường Sở Vi xuất viện.

Trong vài ngày này Giang Cung Tuấn đều chú ý tới quá trình tiến triển của sự việc dã thú tập kích thôn dân ở núi Tam Thanh, Chuyện này đã làm kinh động đến chính phủ. Chính phủ đã phái bộ đội tinh nhuệ đến núi Tam Thanh. Sử dụng bản đồ vệ tinh để tìm kiếm con lợn rừng.

Tuy nhiên, con lợn rừng này lại bất khả xâm phạm, dù có vũ khí nóng cũng không thể giết được.

Những đội quân được gửi đi đã bị tổn thất nặng nề.

Đây đều là những tin tức tuyệt mật, người bình thường không thể biết được, nhưng Giang Cung Tuấn có địa vị rất cao ở Đoan Hùng, muốn tìm hiểu rất dễ dàng.

Quân nhân không thể đánh chết con quái vật, chỉ có thể dựa vào cổ võ giả.

Trong chính phủ cũng có cổ võ giả tồn tại.

Bởi vì cựu Vương đã bồi dưỡng ra một tổ chức Nghĩa Hòa. Thành viên của tổ chức Nghĩa Hòa đều là cổ võ giả, còn có cả cường giả bát cảnh trong đó.

Dưới sự bao vây và trấn áp của các cổ võ giả Nghĩa Hòa con thú dữ đã bị đánh chết, nhưng tổ chức Nghĩa Hòa cũng bị tổn thất nghiêm trọng, đã chết mất mấy võ giả ngũ cảnh, cuối cùng võ giả bát cảnh phải ra tay mới đánh chết được nó.

Mà phía chính phủ cũng đưa tin rằng đã đánh chết được con lợn rừng này. Đến lúc đó dân chúng mới yên tâm. Biết được dã thú bị đánh chết Giang Cung Tuấn cũng thở dài nhẹ nhõm.

Anh vẫn luôn ở lại thành phố Tử Đằng chăm sóc cho Sở Vi.

Nhưng chỉ vài ngày sau.

Phía tây Đoan Hùng, trong một ngọn núi lớn, bỗng nhiên có một luồng sáng đen bắn ra, sau đó một con rắn dài hàng chục mét lao ra xông thẳng vào một thành phố khiến nhiều người chết thảm, cuối cùng tổ chức Nghĩa Hòa lại phải xuất quân đi tiêu diệt nó.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mười ngày đã liên tục xuất hiện dã thú đến hai lần.

Điều này đã gây ra sự hoảng loạn.

Giang Cung Tuấn biết những chuyện xảy ra đều do động vật ăn vào quả lạ bị biến dị, sau đó có sức mạnh vô cùng lớn. Anh biết mình không thể đợi nữa, phải mau chóng ra tay. Bởi vì chuyện giống như vậy sẽ càng ngày càng nhiều.

“Sở Vi, anh phải vào thủ đô”

Đường Sở Vị ôm đứa trẻ còn chưa đủ tháng, gật đầu nói: “Vâng, anh đi đi, em sẽ ở Tử Đằng, em sẽ trông con thật tốt”

“Xin lỗi em vì không thể ở bên em lúc này”

“Không sao, chuyện lớn quan trọng hơn”

Đường Sở Vi rất lạc quan.

Giang Cung Tuấn tạm biệt Đường Sở Vi xong thì lập tức liên lạc với Tiêu Dao Vương, rồi đáp chuyên cơ đến thành thủ đô. Sau khi đến thành thủ đô anh không lập tức đi Thiên An cung tìm Vương, mà đi tới trụ sở Quân Xích Diễm trước.

Thống lĩnh quân Xích Diễm bây giờ là Ngô Huy.

Ngô Huy cũng là thủ hạ tâm phúc của anh.

Trụ sở Quân Xích Diễm, phòng làm việc của thiên soái.

Ngô Huy mặc áo giáp của quân Xích Diễm, oai phong lẫm liệt, nhưng khi thấy Giang Cung Tuấn anh ta vẫn tôn kính gọi một tiếng Boss.

“Boss, lần này anh vào thủ đô là có chuyện gì sao?”

“Ngô Huy, thực lực của cậu bây giờ thế nào?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Ngô Huy cười nói: “Em đã ăn Long Nguyên, còn ăn cả long huyết, ba năm qua thực lực của em đột nhiên tăng mạnh, giờ đã sắp tới bậc thiên thê thứ ba của bát cảnh rồi”

Long Nguyên đã tạo nên không ít cường giả.

Ba năm trước đây Ngô Huy vừa mới luyện ra chân khí, gần đến nhất cảnh. Ngắn ngủn ba năm mà anh ta đã đạt tới bậc thiên thê thứ ba của bát cảnh. Tốc độ như vậy cực kỳ khủng bố. “Ừ, không tệ”.

Giang Cung Tuấn tán thưởng, chợt thần sắc anh đột nhiên nghiêm trọng lại, nói: “Trong thời gian này, đầu tiên là một con lợn rừng tấn công một ngôi làng, sau đó lại có một mãng xà lao vào thành phố. Hẳn là cậu biết những việc này chứ?”

Ngô Huy gật đầu: “Làm sao có thể không biết, em còn đang phát sầu đây, sao lại có thể có con lợn rừng và con mãng xà lớn đến vậy, mà lại còn không bình thường, chúng đều có chân khí, quá mức khủng bố”

Giang Cung Tuấn nói: “Thật ra chúng đều là động vật bị biến dị”

“Biến dị?” Ngô Huy cả kinh.

Giang Cung Tuấn kể lại toàn bộ câu chuyện về vùng đất phong ấn và linh khí Thiên Địa bị phóng thích ra ngoài. “Thật vậy sao ạ?”

Sắc mặt Ngô Huy có vẻ nghiêm trọng, nói: “Nếu đây là sự thật thì trời đất sắp rối loạn rồi?” “U”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Cực kỳ chính xác, lần này tôi tới tìm cậu cũng là vì chuyện này, giờ cách lúc phong ấn mở ra còn thời gian mười năm, giờ đã có thể sinh ra loại dã thú như thế thì khó mà tưởng tượng nổi dã thú xuất hiện vào mười năm sau sẽ khủng bố đến mức nào. Giờ tôi cần nắm được Đoan Hùng trong tay, xây dựng nên các thành phố và pháo đài hùng mạnh, dự trữ lương thực, tôi cần sự trợ giúp của cậu, vào thời điểm tất yếu còn phải dùng vũ lực để chiếm thành thủ đô, nắm thành thủ đô trong tay mới nắm giữ được Đoan Hùng”.

Ngô Huy: “Em nghe theo Boss, chỉ cần Boss ra lệnh một tiếng thì quân Xích Diễm sẽ lập tức bao vây thành phố”

Giang Cung Tuấn phầy tay, nói: “Không cần nóng nảy, tôi đi gặp Vương trước, thương lượng với Vương đã rồi mới tính tiếp, tôi nói với cậu là để cho cậu có chuẩn bị, bởi vì thời gian thật sự không có nhiều lắm, mười năm bảo ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không phải rất dài”

“Vâng.” Ngô Huy gật đầu.

Sau khi Giang Cung Tuấn gặp mặt Ngô Huy liền nhanh chóng rời đi, đi đến Thiên An cung.

Thiên An cung là cung điện quan trọng nhất của Đoan Hùng, là nơi ở của Vương nước Đoan Hùng.

Nơi đây cẩm người ngoài ra vào, nhưng địa vị của Giang Cung Tuấn ở Đoan Hùng có thể sánh ngang với Vương, cho nên anh có thể ra vào Thiên An cung dễ dàng.

Nhưng lúc này Vương còn đang họp. Anh ở Thiên An cung chờ đợi.

Tân Vương còn chưa tới, cựu Vương đã xuất hiện ngay lập tức.

Cựu Vương, bây giờ gọi là Tịnh Kiên Vương, phụ trợ tân Vương quản lý Đoan Hùng.

“Giang Cung Tuấn, thật sự là ngoài ý muốn, không ngờ cậu còn có thể đến thành thủ đô một lần nữa”

Cựu Vương mở miệng, trong thần sắc mang theo ý cười, đưa một cây xì gà qua.

Sau đó ông ta cởi áo khoác ra, quăng cho người đứng phía sau.

Giang Cung Tuấn nhận cây xì gà của cựu Vương quăng đến.

“Lần này tôi đến thành thủ đô là do có chuyện lớn.”

“Hả?”.

Cựu Vương nghe vậy thì hứng thú hỏi: “Chuyện lớn gì?” Giang Cung Tuấn nói về chuyện trong khoảng thời gian này liên tục xuất hiện dã thú.

“Đầu tiên là con lợn rừng dài hơn ba mươi mét, tiếp theo là con mãng xà dài mấy chục mét, ông cảm thấy đây là chuyện trùng | hợp sao?”

“Sau đó thì sao?” Cựu Vương nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nói: “Chuyện này thật ra là dấu hiện trời đất đại loạn, tôi cũng không gạt ông, phần lớn diện tích trên địa cầu đã bị phong ấn, giờ phong ấn đã bắt đầu lỏng lẻo, linh khí cũng sắp khôi phục.”

Giang Cung Tuấn nói lại một lần câu chuyện về vùng đất phong ấn.

“Buồn cười”

cựu Vương cười nói: “Giang Cung Tuấn, cậu đang kể chuyện xưa à, đây là thời đại khoa học, cái gì vùng đất phong ấn, cái gì linh khí khôi phục lại, chuyện này có căn cứ khoa học không, được rồi, đừng quậy nữa, cậu trở về đi, nên làm gì thì cứ thế mà làm”

Cựu Vương không hề tin lời Giang Cung Tuấn nói.

Giang Cung Tuấn nhăn mày.

Anh còn chưa nói muốn để cho tân Vương thoái vị đầu.

Anh cau mày, nhìn cựu Vương, nói: “Tôi với ông đã quen biết rất nhiều năm, tôi là người như thế nào ông biết rõ, tôi không hề có chút hứng thú nào với vương vị, nhưng giờ tôi phải đứng ra, dẫn dắt Đoan Hùng xây dựng thành phố kiểu mới, như vậy mới có thể chống đỡ đám quái vật trong tương lai”

“Cho nên, bây giờ cậu muốn làm Vương?” Cựu Vương nhìn Giang Cung Tuấn. “Đúng vậy”.

Giang Cung Tuấn gật đầu.

“Tuyệt đối không có khả năng đó.” Cựu Vương lạnh giọng cự tuyệt nói: “Giờ Đoan Hùng đã hòa bình, chiến tích của tân Vương cũng không tệ, chống lại bọn quan lại tham nhũng, ủng hộ dân nghèo, được dân chúng vô cùng yêu mến. Ông ta không có lý do gì phải thoái vị, cậu muốn làm Vương, có thể, chờ hơn hai mươi năm nữa đến lúc tổng tuyển cử thì ra ứng cử.”

“Ô, náo nhiệt quá vậy?”

Lúc này có một giọng nói truyền đến.

Một người đàn ông trung niên béo khoảng bốn mươi tuổi bước vào. “Thầy, Long Vương.” Sau khi bước vào ông ta liền tôn kính chào hỏi hai người một tiếng. Giang Cung Tuấn biết, đây là tân Vương Chu Kính Minh.

Bình Luận (0)
Comment