Chiến Thần Xuất Kích

Chương 939

Chương 939: Chỉnh đốn Nam Cương

Vì muốn nhận được sự giúp đỡ của Phái Thiên Sơn, nên Giang Cung Tuấn vẫn đưa Càn Khôn Quyết cho Trần Thanh Sơn của phái Thiên Sơn.

Chỉ là, cái mà anh ấy đưa chỉ là một bản sơ sài.

Bởi vì, anh ấy cũng không tin Trần Thanh Sơn, trong lòng cũng có chút lo lắng.

Sau khi Trần Thanh Sơn có được Càn Khôn Quyết, kích động đến nỗi đến tay cũng run bần bật. Đến cả Trần Phi Hùng cũng rất tò mò, đây rốt cuộc là công pháp gì, có điều, anh ta cũng không hỏi gì thêm, mà chuyển chủ đề.

“Anh Giang, lúc nào anh đến Nam Cương?

Giang Cung Tuấn nói: “Tôi chuẩn bị xong hết rồi, tôi định đi Nam Cương ngay bây giờ, đợi sau khi giải quyết xong chuyện ở Nam. Cương, tôi sẽ thông báo cho cổ võ giả ở Đoan Hùng, rồi nói chuyện kĩ hơn với họ về chuyện phong ấn”

Nghe thấy vậy, Trần Phi Hùng nhìn Trần Vũ Yến ở bên cạnh.

Vũ Yến.”

“Ba.”

Trần Vũ Yến vội vã đứng lên, vẻ mặt tôn kính, nói: “Ba, ba nói đi”

Trần Phi Hùng dặn dò: “Con đem mười nghìn đệ tử của Phái Thiên Sơn cùng với Giang Cung Tuấn đến Nam Cương, trong khoảng thời gian này, con phải nghe theo lời của Giang Cung Tuấn”

“Vâng”

Trần Vũ Yến gật đầu, rồi quay sang nhìn Giang Cung Tuấn, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười nói: “Anh Giang, bao giờ bắt đầu đi?”

“Chuyện không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta sẽ đi ngay”

“Vâng, tôi lập tức đi gọi các đệ tử, có điều, bây giờ để tử của Phái Thiên Sơn đều ở bên ngoài, trong chốc lát muốn tập hợp mười nghìn người, không phải là chuyện dễ, anh cứ đến Nam Cương trước, tôi sẽ đến ngay”

“Được thôi”

Giang Cung Tuấn gật đầu. Ngay sau đó, Giang Cung Tuấn không ở lại thêm và rời khỏi Phái Thiên Sơn.

Còn Trần Vũ Yến cũng bắt đầu đi triệu tập đệ tử của Phái Thiên Sơn.

Phái Thiên Sơn.

Phía sau núi.

Trần Phi Hùng nhìn Trần Thanh Sơn với vẻ thân mật, nói: “Lão tổ, có thể cho tôi xem một chút công pháp tu luyện mà Giang Cung Tuấn đưa không?”

Công pháp tu luyện mà Giang Cung Tuấn đưa, có thể khiến cho con người ta lên đến cảnh giới thứ chín.

Bây giờ Trần Phi Hùng cũng đã đạt đến đỉnh của chín tầng thang trời, và chỉ cách cảnh giới thứ chín một bước, ông ta vô cùng sung sướng.

“Ừm”

Trần Thanh Sơn gật đầu.

Có điều ông ta không nhắc đến công pháp, mà lo lắng bồn chồn nói: “Mấy lời của Giang Cung Tuấn, cậu tin không?”

Trần Phi Hùng cũng bắt đầu tỏ ra nghi ngờ.

“Cái này quả thực là có chút kỳ lạ, nhưng tôi vẫn tin lời cậu ta nói, Vô Hư Môn đột nhiên xuất hiện, đệ tử của Vô Hư Môn đều rất mạnh, thậm chí là có đến hai vị đạt cảnh giới thứ chín, cũng chỉ có vùng đất có phong ấn mà Cung Giang Tuấn nói mới xuất hiện cường giả mạnh như vậy, hơn nữa.”

Anh ta ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thời gian trước, hai lần xuất hiện dã thú, loài dã thú này đều đã bị biến dị, sau đó nhờ có sự xuất hiện của võ giả mới có thể giết chết được nó”.

Trần Thanh Sơn chăm chú lắng nghe, nghe đến đây, ông ta cũng gật gù.

“Tôi cũng tin lời cậu ta nói, cậu ta nói trên trái đất này sẽ xuất hiện rất nhiều linh quả nhưng linh quả là cái gì, cần cường giả đạt cảnh giới thứ chín mới có thể phân biệt được “Không đúng, cứ coi như là đã đạt đến cảnh giới thứ chín, cũng chưa chắc có thể phân biệt được, cần phải dựa vào sự cố gắng của cường giả đạt đến cảnh giới thứ chín mới có thể phân biệt được.”

“Phi Hùng, trời đất sắp thay đổi rồi, chỉ còn có mười năm, chúng ta phải cùng nhau nỗ lực, cố gắng sớm đạt đến cảnh giới thứ chín, sớm chinh phục được tạo hóa”

“Vâng, lão tổ nói không sai chút nào, tôi sẽ cố gắng”

Giang Cung Tuấn rời khỏi Nam Cương.

Theo như suy nghĩ của anh ta, anh ta muốn đi tìm Giang Vô Song.

Bây giờ, anh ta đã có rất nhiều người giúp đỡ rồi, nhưng vẫn thiếu một cánh tay đắc lực, Giang Vô Song rất thích hợp.

Nhưng cứ nghĩ đến những chuyện xảy ra trước kia, Giang Cung Tuấn lại có chút do dự.

Giang Vô Song rời khỏi nhà họ Giang, sáng lập lên Di Hoa Cung.

Hành động này, đến bây giờ Giang Cung Tuấn vẫn không thể hiểu nổi được đó là ý gì, bây giờ anh ta có chút không hiểu được Giang Vô Song rồi.

Hơn nữa, anh ta cũng không biết bây giờ Giang Vô Song ở đâu.

Suy nghĩ một hồi, anh ta từ bỏ, không đi tìm Giang Vô Song nữa.

Anh ta không ngừng đi về phía Nam Cương.

Nam Cương, thành Long Nhai.

Nam Cương là vùng sát biên giới của Đoan Hùng.

Thành Long Nhai là thành phố được hợp thành từ những lãnh địa mà nước địch phải bồi thường khi bị đánh bại cách đây vài năm.

Thành Long Nhai rất to, thậm chí còn to hơn nhiều so với các nước khác.

Lúc đó, ở quân khu Nam Cương.

Trong phòng họp của quân khu không biết có đến bao nhiêu người. Ngô Huy, Tiêu Dao Vương, Bát Bộ Thiên Long, còn có người sáng lập Hắc Điện – Độc Bộ Vân. Ngài những người đó ra, còn có một số vị tướng quân. Bọn họ đang đợi một người.

Đợi Giang Cung Tuấn.

Lúc này, cửa phòng bắt đầu mở ra.

Một chàng trai trẻ tuổi bước vào, anh vừa đến, lập tức trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.

Chính là Giang Cung Tuấn được phái Thiên Sơn phái đến.

Lúc đang trên đường, Giang Cung Tuấn đã có dự định, dự định cho cuộc họp này.

Còn Ngô Huy vài ngày trước đã về đến Nam Cương, bắt đầu điều tra người ở Nam Cường, bây giờ tình hình của người ở Nam Cương, Ngô Huy cơ bản đều lắm rõ như lòng bàn tay.

Trong quân khu Nam Cương vẫn luôn tồn tại một vấn đề, mấy năm trước Giang Cung Tuấn đã muốn xử lí rồi, chỉ là vẫn luôn không có thời gian, bay giờ anh ta muốn xây dựng đất nước thì nhất định phải xử lí cẩn thận.

Giang Cung Tuấn vừa bước vào, tất cả mọi người đều đứng dậy. Giang Cung Tuấn đến ngồi ở vị trí trung tâm, nhẹ nhàng vẫy tay, ý rằng mời mọi người ngồi xuống. “Long Vương”.

Sau khi tất cả mọi người đã ngồi xuống, Ngô Huy đứng dậy đầu tiên, đi đến chỗ anh ta, lấy ra một tập tài liệu, nói: “Những thứ anh muốn đã chuẩn bị xong hết rồi”.

Giang Cung Tuấn cầm tài liệu và xem rất kĩ lưỡng.

Trong tài liệu có đánh dấu những tướng quân có vấn đề trong quân khu Nam Cương của ba năm gần đây, tính ra cũng phải hơn. hai mươi người, cứ coi như trong phòng họp cũng phải có đến mấy người.

Tất cả mọi người đều bắt đầu nghi ngờ. Không biết Ngô Huy đưa cho Giang Cung Tuấn cái gì.

Một lúc lâu sau.

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng đặt tài liệu xuống.

Ngẩng đầu nhìn những người đang có mặt tại đó. Trong phòng họp có đến mấy chục người, nhưng có đến một nửa người trong số đó im lặng không nói một lời nào.

Tất cả mọi người đều nghi ngờ, lần này Giang Cung Tuấn trở về rốt cuộc là có chuyện gì.

Mặc dù Giang Cung Tuấn là Long Vương, là người đứng đầu đội quân Hắc Long, nhưng chưa bao giờ hỏi qua về chuyện của quân khu, bây giờ bỗng nhiên trở về, tập hợp mọi người lại chắc chắn là có vấn đề.

“Tập hợp mọi người lại, cũng không có chuyện gì cả, chỉ có một chuyện muốn tuyên bố, đó chính là Long Tuấn Nam Cương sắp phải độc lập rồi”.

Giang Cung Tuấn nói. Nghe xong, các tướng quân đều rất kinh ngạc. “Độc lập?”

Thành Long Nhai phải độc lập.

Giang Cung Tuấn muốn làm gì, muốn làm phản sao? “Long, Long Vương.” Một vị tướng quân lắp bắp nói: “Độc, độc lập, anh, anh muốn làm gì, anh muốn làm phản sao?”

“Tôi tuyệt đối không đồng ý, tôi kiên quyết theo nguyên tắc của Đoan Hùng.” Cũng có người đứng dậy phản đối.

Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Độc lập chính là trong mấy ngày này, tôi đã bàn bạc với các vị vương mới vương cũ, sau khi Nam Cường độc lập, sẽ lập lên một quốc gia hoàn toàn mới, mười năm tới, phát triển trở thành một quốc gia trung tâm, nhưng trước mắt, tôi cần xử lí một số quân đội”

“Trong những năm tôi không có ở đây, quân khu Nam Cương loạn hết lên.

Anh ta đột nhiên lớn tiếng.

Giọng nói đầy sự tức giận, lành không ít người kinh hãi. Một số người có tật giật mình, trên mặt bắt đầu toát mồ hôi hột.

“Vương Trung Giang Cung Tuấn gọi cái tên này đầu tiên.

Một vị tướng quân chục tuổi năm mươi bị dọa cho một phen, lập tức đứng dậy, nhưng đứng không vững, suýt nữa thì ngã xuống ghế, ông ta kinh hãi nói: “Long, Long Vương.”

“Người đầu, tước bỏ chức vị của ông ta rồi đưa đến tòa án quân sự, đợi ngày xét xử”

Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói.

Mấy binh sĩ lập tức tiến lên.

Vương Trung mặt cắt không còn một giọt máu.

Cứ như vậy rồi bị đưa đi.

Những người khác cũng vô cùng lo lắng sợ hãi.

Âm thanh của Giang Cung Tuấn tiếp tục vang lên: “Mấy năm nay, những người mắc sai lầm, tự giác đứng lên, thiếu một ai tôi. sẽ lần lượt gọi tên.”

Các tướng quân trong phòng họp đều nhìn nhau.

Trong chốc lát, không ai dám đứng dậy.

“Quỷ Viễn” Giang Cung Tuấn lại một lần nữa gọi tên. Quỷ Viễn ngồi bên phải Giang Cung Tuấn lập tức đứng dậy, đứng nghiêm chỉnh sắc mặt không biến sắc, lớn tiếng nói: “Có tôi”.

Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói: “Mấy năm trước, anh đi theo Thiên Soái, tiết lộ hành tung của tôi.”

Quỷ Viễn mềm nhũn người.

Giang Cung Tuấn lạnh nhạt nói tiếp: “Bắt đầu từ bây giờ, không còn là tướng quân của Nam Cương nữa” Toàn thân Quỷ Viễn như tê liệt, không còn sức ngồi xuống ghế. Tiếp theo, Giang Cung Tuấn không ngừng gọi tên, cứ gọi đến tên ai là đều bị cách chức.

Anh ta chỉnh đốn Nam Cương, oai phong lẫm liệt, không để cho bất cứ ai trong số đó được yên.

Chưa đến một ngày, hai mươi mấy vị tướng quân của Nam Cương từ lớn đến nhỏ đều bị cách chức, chuyện này lan truyền đến khắp nơi trong nước, gây ra náo động quần chúng.

Bình Luận (0)
Comment