Chiến Thần Xuất Kích

Chương 947

Chương 947: Chiến bại của Vô Hư Môn

Giang Cung Tuấn chiến đấu với ba Bán Thành, mặc dù anh là cảnh giới thứ chín, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể nào giết hoặc thậm chí đánh bại ba Bán Thành.

Anh biết người mạnh nhất Vô Hư Môn chính là Vô Vọng.

Đánh bại Vô Vọng thì đệ tử Vô Hư Môn chỉ có thể bó tay chịu trói.

Anh đánh bại ba người, gia nhập vào phe cánh bao vây tấn công Vô Vọng.

Về phần Giang Thời thực lực hơi kém hơn một chút, vua sấm sét và những người khác đã rút khỏi trận chiến, từ bỏ việc chiến đấu với các Bán Thành khác.

Giờ đây, rất nhiều người đang vây lại tấn công Vô Vọng.

Năm Huyết Tộc, Tam Lão Thái Nhất, Lan Đà, Thiên, cộng với Giang Cung Tuấn.

Tổng cộng có mười một người.

Trong mười một người này, yếu nhất là cảnh giới thứ chín.

Trong đó, Lan Đà và lão tổ Huyết Tộc Ngõa Việt Bân là chủ lực, hai người là người tấn công chính, còn những người khác thì hỗ trợ một bên, khiến Vô Vọng bị ảnh hưởng mà mất tập trung.

Cảnh tàn sát khốc liệt, bóng người mập mờ, chân khí bập bềnh, đá sỏi tung tóe.

Cho dù Vô Vọng thoát khỏi ba đạo xiềng xích nhưng bị nhiều người vây đánh như vậy, ông ta cũng không thể chịu nổi, nhanh chóng sẽ lâm vào thế bất lợi.

Ông ta liên tục bị đánh cho tháo lui.

Ông ta muốn đánh trả, nhưng sự tấn công quá mãnh liệt.

Thực lực của Lan Đà và lão tổ Huyết Tộc không kém ông ta là bao, hai người này vây chặt lấy ông ta khiến ông ta quả thật không có cách nào phân tán chú ý để tấn công những người khác.

Âm!

Ông ta nhanh chóng né tránh.

Trên mặt đất, trong phút chốc xuất hiện một hố sâu.

Trong lúc này, Lan Đà tấn công với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Vô Vọng, đột nhiên vung kiếm trong tay chém ra.

Vô Vọng giờ kiếm chống cự.

Keng!

Hai thanh kiếm va vào nhau, kiếm khí khủng khiếp cuồn cuộn Xét về độ mạnh yếu của chân khí, Lan Đà vẫn kém hơn một chút, ông ta bị đẩy lui.

Lão tổ Huyết Tộc Ngõa Việt Bân ngay lập tức phát động tấn công.

Vô Vọng quay lại để chống đỡ.

Giang Cung Tuấn chần chừ ở bên ngoài cuộc chiến, anh đang tìm cơ hội.

“Chính là lúc này”

Ngay khi Lan Đà bị đẩy lui, lúc lão tổ Huyết Tộc lao tới giết, Giang Cung Tuấn cầm lấy thanh đệ nhất Long kiếm nhanh chóng lao tới.

Kiếm trong tay và cơ thể hợp thành một đường thẳng, nhanh chóng tấn công.

Vô Vọng cảm nhận được nguy hiểm.

Ông ta đạt đến cảnh giới này đã có thể đoán trước được nguy hiểm. Ông ta nhanh chóng tránh né ra, một chiều kiếm của Giang Cung Tuấn thất bại.

Ngay sau đó, Tam Lão Thái Nhất cũng hợp sức lại tấn công.

Vô Vọng không ngừng chống đỡ.

Hai nắm tay khó đánh bại bốn tay.

Chân khí của ông ta bị tiêu hao rất nhiều, chiến đấu đến tận bây giờ đã làm ông ta bị thương.

Cuối cùng, thanh kiếm trên tay ông ta cũng bị Lan Đà chém gãy Không còn kiếm, ông ta ngay lập tức rơi vào bước đường cùng. Mấy phút sau, ngực ông ta bị đâm trúng một kiếm.

Ngay sau đó, mấy thanh kiếm gác trên cổ ông ta.

Ông ta ngừng lại, không đánh trả nữa.

Lan và nhanh chóng ra tay, điểm vào những huyệt chính toàn thân Vô Vọng.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy Vô Vọng đã bị đánh bại, lập tức hét lớn: “Lão tổ Vô Hư Môn đã bị đánh bại, lập tức ngừng lại đi”

Giọng nói của anh vang vọng khắp khu vực này.

Các đệ tử của Vô Hư Môn nghe xong đều bỏ vũ khí xuống.

Các đệ tử của Vô Hư Môn đều bị điểm huyệt và phong ấn tu vi.

Võ giả trái đất đưa hết đệ tử Vô Hư Môn lên đỉnh núi.

Những người này đều đang ngồi trên mặt đất.

Mà các võ giả trái đất cũng có người ngồi dưới đất, bắt đầu chữa trị vết thương.

Vô Hư Môn chiến bại, Giang Cung Tuấn còn muốn biết một chút chuyện vùng đất phong ấn. Anh đi về phía Vô Vọng ngồi dưới đất, vết thương rất nặng, nhìn ông ta hỏi: “Muốn sống thì tôi hỏi cái gì ông phải trả lời cái đấy!”

“Ha ha.”

Vô Vọng cười lớn ra tiếng dữ tợn.

Giang Cung Tuấn chất vấn: “Vùng đất phong ấn rốt cuộc là nơi thế nào?”

Vô Vọng liếc nhìn Giang Cung Tuấn một chút, cười to nói: “Người trái đất các người mãi mãi sẽ không biết được vùng đất phong ấn. Tôi nói thật cho các người biết, một khi phong ấn mở ra, người trái đất sẽ lập tức bị hủy diệt”

“Các người là tội nhân”

“Các người bị lưu vong đến trái đất”

“Một khi phong ấn được mở ra, sẽ có một đại năng giả xuất hiện hủy diệt đám tội nhân các người”

Vô Vọng mở miệng cười.

Ông ta dường như đã nhìn thấy kết cục của con người trên trái đất.

Đó là cái chết.

Đó là sự tuyệt chủng.

Lan Đà hỏi: “Ý của ông là gì?”

“Hừ!”

Vô Vọng hừ lạnh, không nói nhiều lời.

“Có nói hay không?” Thiên đi đến, kề kiếm lên cổ Vô Vọng, uy hiếp nói: “Nếu không nói, tôi sẽ giết ông ngay tức khắc.”

Vô Vọng không hề bị uy hiếp.

Ngay cả khi thanh kiếm đang kề trên cổ, nét mặt của ông ta vẫn không thay đổi.

Các đệ tử khác của Vô Hư Môn tỏ ra khinh thường.

“Các người nghĩ rằng mình rất mạnh ư?”

“Đánh bại được chúng tôi lại tự cho là mình ghê gớm sao?”

“Nói cho các người biết, một khi phong ấn được mở ra sẽ có rất nhiều cường giả đổ bộ xuống trái đất. Bất kỳ một đại năng giả nào cũng có thể diệt sạch các người”

Đệ tử Vô Hư Môn rất khí thế.

Cho dù bị đánh bại, cũng không hổ thẹn mà còn cao ngạo.

Giang Cung Tuấn đau đầu.

Anh nhìn Lan Đà, hỏi: “Cậu, bây giờ phải làm sao?”

Lan Đà cũng rơi vào trầm mặc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước hết tạm thời nhốt lại, đừng manh động, chờ ba”.

Những chuyện lớn như này, Lan Đà cũng không nắm chắc chủ ý.

Trên đỉnh núi Bất Chu, có một số tòa nhà đơn giản.

Đây là do Vô Hư Môn xây dựng.

Vô Hư Môn đều bị giam giữ tạm thời.

Còn các võ giả trái đất đang tụ tập trước pho tượng trên đỉnh núi. Nhìn pho tượng tỏa ra đủ màu sắc bọn họ đều trầm trồ. Khó có thể tưởng tượng một pho tượng lại có thể khoe sắc đủ màu như vậy, có thể có khí tức mạnh mẽ như vậy.

“Thật là một pho tượng thần kỳ”

“Nhìn pho tượng, tôi xúc động đến mức muốn quỳ xuống bái lạy.”

“Tôi cũng có cảm giác như vậy.”

“Đối mặt với pho tượng này, tôi cảm thấy như không thở được nữa.”

Không ít người khiếp sợ.

Giang Cung Tuấn cũng rất tò mò.

Tối hôm qua, anh không nhìn kỹ.

Anh bước từng bước tới, muốn dựa vào gần pho tượng, nhưng càng đến gần, anh cảm thấy áp lực càng lớn. Khi xuất hiện ở khoảng cách mười mét so với bức tượng, anh cảm thấy mình không thể bước thêm nổi nửa bước.

Dưới chân dường như đeo chì nặng nghìn cân giống như là dính chặt xuống đất, làm cách nào cũng không bước nổi một bước.

Lúc này, anh bắt đầu toát mồ hôi hột.

Âm!

Chỉ trong nháy mắt, pho tượng chiếu ra một luồng ánh sáng ngũ sắc thần kỳ.

Ánh sáng ngũ sắc thần kỳ này tấn công anh khiến anh ngay lập tức bị đẩy lùi.

Thân thể vội vàng rút lui, lùi ra hơn trăm bước.

Thế nhưng anh lại không bị thương.

“Sức mạnh lớn quá”

Giang Cung Tuấn khiếp sợ trong lòng.

Những người khác thấy thế dồn dập tiến lên.

Nhưng kết quả cũng vậy, không thể nào tới gần pho tượng trong vòng mười mét. Một khi tới gần đều sẽ bị đẩy lùi.

“Thật thần kỳ.”

“Pho tượng kia rốt cuộc là ai mà có thể ẩn chứa sức mạnh như vậy?”

“Không biết.”

“Vô Hư Môn chắc sẽ biết, đi hỏi người Vô Hư Môn một chút.”

Mọi người cùng thảo luận.

Sau đó đi về phía ngôi nhà ở nơi xa.

Trong phòng, người của Vô Hư Môn đều ngồi cả trên mặt đất.

Thiên lại rút kiếm, kề lên cổ Vô Vọng và hỏi: “Tôi hỏi ông, pho tượng bên ngoài là sao?”

“Không biết” Vô Vọng nói.

“Không biết?” Sắc mặt của Thiên chìm xuống.

Đột nhiên giơ tay lên, thanh kiếm chém xuống.

Cánh tay của một đệ tử Vô Hư Môn ngay lập tức bị chặt đứt.

“A.”

Người đệ tử Vô Hư Môn này hét lên trong đau đớn ngay lập tức.

“Ông làm gì vậy?” Giang Cung Tuấn kịp thời ngăn cản.

Thiên lạnh giọng nói: “Vô Hư Môn đến từ vùng đất phong ấn, là kẻ địch của người trái đất, là dị tộc, người như vậy đáng bị giết”

Thiên đáp trả, Giang Cung Tuấn không nói lại được.

Đúng vậy, bọn họ là dị tộc.

Là kẻ địch của tương lai nhân loại.

“Ha ha.”

Vô Vọng cười lớn một cách hung ác: “Giết đi, giết đi, giết bọn ta rồi các người cũng chẳng sống lâu được đâu. Người trái đất cũng không sống được lâu, nhiều lắm thì mười năm nữa người trái đất sẽ tuyệt chủng”

Ông ta cười dữ tợn, cười đến đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment