Chiến Thần Xuất Kích

Chương 973

Chương 973: Trở lại thành phố Tử Đằng

Hắc Ứng Vương tiết lộ không ít tin tức. Thứ nhất, Giang Cung Tuấn đã biết được một số tình huống ở Thương Giới. Thương Giới rất lớn, diện tích gấp trăm lần diện tích trái đất hiện giờ.

Hơn nữa ở trong phong ấn có rất nhiều thế giới giống với Thương Giới. Hai là anh đã biết ở thời kỳ viễn cổ, trong nhân loại trái đất cũng có cường giả. Trong đó, mười cường giả sinh ra, mười cường giả này được gọi là Thập Đế.

Mà Thập Để tồn tại rất lâu. Còn trong sự hiểu biết của Giang Cung Tuấn về lịch sử, trong văn tự có ghi lại lịch sử Đoan Hùng cũng chỉ có mấy ngàn năm mà thôi.

Xem ra trong lịch sử còn ẩn giấu rất nhiều bí mật mà anh không biết.

“Cậu Giang, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Hắc Ứng Vương trông mong nhìn Giang Cung Tuấn. Hắn ta từ Thương Giới đi vào trái đất chính là vì tìm kiếm cơ duyên. Hiện giờ đi theo Giang Cung Tuấn, hắn ta cũng muốn biết rốt cuộc anh muốn làm gì tiếp theo.

Giang Cung Tuấn nghĩ nghĩ, nói: “Tôi định đi thăm con gái tôi trước, sau đó quay về Long Quốc ở Nam Hoang. Nhân lúc bấy giờ còn có vẻ hòa bình gia tăng tu vi lên sớm chút để ứng phó với tận thế sau này”

“Thế à?” Hắc Ưng Vương suy tư rồi nói: “Nếu đa như vậy tôi đến Long Quốc đợi cậu trước được không?”

Giang Cung Tuần nhìn hắn ta, nhìn thấy đôi cánh sau lưng hắn ta, lại nhìn mũi ưng, nhíu mày hỏi: “Anh… vẻ ngoài của anh?”.

“Cái này à.” Hắc Ưng Vương lập tức hiểu được ý của Giang Cung Tuấn. Ngay lập tức, cánh chim phía sau của hắn ta dần dần biến mất, mũi ưng cũng khôi phục lại bình thường trở thành mũi của con người.

Giang Cung Tuấn nhìn hắn ta, sắc mặt có hơi ngưng trọng. Cái này đúng là quá đáng sợ, thế mà lại có thể biến thành con người chân chính. Nếu mà lẫn trong loài người thì ai có thể biết được hắn ta lại là một yêu thú chứ?

“Đừng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi.” Hắc Ưng Vương cười cười: “Khi tôi còn ở Thương Giới đã ăn hóa hình đan, có thể biến thành dáng vẻ con người”

Giang Cung Tuấn cũng không hỏi nhiều, anh xoay người xuống núi.

Dưới chân núi. Ở đây tụ tập không ít người. Những người này đều là đệ tử phái Võ Đang. Còn những võ giả đến xem náo nhiệt khác đã sớm rời khỏi núi Võ Đang rồi. Hôm nay Giang Cung Tuấn xuống núi sớm như vậy nằm ngoài dự đoán của rất nhiều đệ tử phái Võ Đang.

“Anh Giang” Trần Vũ Yến lập tức đi qua hỏi: “Hôm nay làm sao vậy, sao lại xuống núi nhanh như thế?”

Cô ta cũng nhìn thấy một người đàn ông đi phía sau anh. Người đàn ông này cao gầy, da thịt ngăm đen, khuôn mặt nhọn nhọn, thoạt nhìn có cảm giác quái dị.

“Đây… đây là?” Cô ta nghi ngờ nhìn Hắc Ứng Vương, nghĩ đến gì đó nhưng lại không chắc chắn lắm.

Giang Cung Tuấn cũng không giải thích gì nhiều, bởi vì mang theo một yêu thú bên người, người bình thường căn bản không cách nào tiếp nhận được.

“Đã giải quyết xong rồi” Anh nhìn Trần Vũ Yến lên tiếng.

Sau đó anh lại đi đến bên cạnh Xung Linh đạo trưởng của phái Võ Đang: “Đạo trưởng, yêu thú đã bị tội giết chết, hiện giờ phái Võ Đang bình yên rồi”.

Xung Linh đạo trưởng cảm kích nói: “Cảm ơn cậu Giang”

Giang Cung Tuấn hơi xua tay: “Tiện tay giúp đỡ mà thôi không đáng nhắc đến, tôi còn có việc không ở lại lâu nữa”

“Cung tiễn cậu Giang” Đệ tử phái Võ Đang nhìn theo Giang Cung Tuấn rời đi.

Sau khi rời khỏi phạm vi của phái Võ Đang, Giang Cung Tuấn dừng lại nói với Trần Vũ Yến đang theo phía sau: “Vũ Yến, đây là đàn em tôi mới thu nhận, tên là Hắc Ưng. Cô dẫn anh ta trở về Nam Hoang trước đi”

Hắc Ưng đã sớm nhìn thấy Trần Vũ Yến, hắn ta cũng bị vẻ đẹp của cô ta mê hoặc. Thấy Giang Cung Tuấn giới thiệu, hắn ta liền đứng ra, bắt đầu nịnh bợ: “Cô Vũ Yến đúng không, chào cô, tôi tên là Hắc Ưng, Hắc Ứng Vương vĩ đại đến từ Thương Giới”

Lúc Trần Vũ Yến nhìn thấy Hắc Ứng Vương đã đoán ra được nhưng cô ta cũng không nhiều lời. Giang Cung Tuần nhìn ánh mắt háo sắc của Hắc Ưng Vương, lập tức nhắc nhở: “Đừng có ý gì với cô ấy, nếu không tồi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”

“Vâng, vâng, vâng” Hắc Ưng Vương liên tiếp nói ba từ vâng.

Giang Cung Tuấn tiếp tục nói: “Vũ Yến, cô dẫn anh ta trở về Nam Hoang trước đi”

Trần Vũ Yến nhìn Hắc Ưng Vương một cái rồi gật nhẹ đầu, sau đó lại nhìn Giang Cung Tuấn hỏi: “Anh Giang, anh thì sao? Anh không trở về ư?”

Giang Cung Tuấn đáp: “Tôi về thành phố Tử Đằng đã”

Anh đã đồng ý với Sở Vi là phải thường xuyên đi thăm Vi Lam. Nhưng cách lần trước anh đi thăm Vi Lam đã qua hơn nửa năm, hiện giờ cô bé đã một tuổi rồi. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc đã có thể đi được rồi.

“Không biết Vi Lam có thể gọi được ba chưa?”

Nhớ đến Giang Vi Lam, trên mặt Giang Cung Tuấn hiện lên vẻ hạnh phúc. Đồng thời anh cũng rất nhớ Đường Sở Vi. Đã qua nửa năm, cũng không biết Sở Vị thế nào rồi?

“Ừm, vậy anh đến thành phố Tử Đằng đi, em về Nam Hoang trước” Trần Vũ Yến gật đầu nói.

Sau đó, Giang Cung Tuấn chia tay với Trần Vũ Yến, anh đến thành phố Tử Đằng còn Trần Vũ Yến dẫn theo Hắc Ưng Vương quay về Nam Hoang, Hơn nửa ngày, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở nhà họ Đường thành phố Tử Đằng.

Hơn nửa năm nay, thực lực của nhà họ Đường ở Đoan Hùng ngày càng mạnh, bao gồm kinh tế và cả thực lực tổng thể. Bởi vì, nhà họ Đường rất biết cách nhờ vào sức ảnh hưởng của Giang Cung Tuấn để mở rộng làm ăn. Hiện giờ Giang Cung Tuấn là vua của Long Quốc, là người đứng đầu một quốc gia. Hơn nữa anh còn có quan hệ rất thân thiết với Đoan Hùng.

Nhà họ Đường liền lợi dụng quan hệ của Giang Cung Tuấn nhanh chóng vùng dậy. Hiện giờ bọn họ đã trở thành gia tộc đỉnh cấp nhất của Đoan Hùng. Cho dù là trên thế giới thì cũng có sức ảnh hưởng nhất định.

Trong phòng khách ở biệt thự nhà họ Đường. Một đứa bé một tuổi đang bò trên đất. Cô bé đứng dậy nhưng chưa đi được vài bước lại ngã xuống, đau đớn khiến cô bé òa khóc, Hà Diệp Mai lập tức đi đến ôm lấy cô bé. Giang Cung Tuấn vừa bước vào đã nhìn thấy một cảnh như vậy.

“Mẹ” Anh gọi một tiếng.

Hà Diệp Mai xoay người lại thấy người đến là Giang Cung Tuấn, vẻ mặt bà ta vui mừng, vội vàng đi qua cười nói: “Con rể ngoan, về rồi à?”

“Vi Lam” Giang Cung Tuấn nhìn đứa bé trong lòng bà ta, giơ tay ra muốn ôm.

Hà Diệp Mai đưa Giang Vi Lam qua. “Oe oe oe..” Giang Vi Lam lập tức liền khóc to. Nước mắt cô bé không ngừng rơi xuống.

Hà Diệp Mai lập tức đón lấy thì cô bé lại không khóc nữa, dùng đôi mắt nhỏ vô tội nhìn Giang Cung Tuấn.

Hà Diệp Mai cười nói: “Giờ cháu nó có hơi sợ người lạ”.

“Vâng” Giang Cung Tuấn gật đầu sau đó đi đến sô pha ngồi xuống. Anh rất áy náy bởi vì anh không làm tốt trách nhiệm của một người ba.

“Phải rồi, Sở Vi đâu?” Hà Diệp Mại hỏi: “Sao lại không về cùng con?”

Giang Cung Tuấn nói: “Sở Vị có việc tạm thời không rời đi được, phải vài năm mới có thể trở về.”

Hà Diệp Mai cũng không nghi ngờ gì.

Sau đó Giang Cung Tuấn tạm thời ở lại thành phố Tử Đằng. Mỗi ngày anh chơi cùng con, vài ngày sau cô bé cũng không sợ người lại nữa, cũng muốn Giang Cung Tuấn ôm. Giờ cô bé đã biết nói, nhưng nói chưa rõ ràng lắm. Sau khi Giang Cung Tuấn dạy dỗ thì cô bé cũng có thể miễn cưỡng gọi được ba. Lần này Giang Cung Tuấn ở lại thành phố Tử Đằng nửa tháng.

Nửa tháng sau.

“Ba, mẹ, ông nội, Long Quốc còn có việc, con phải về trước đây” Giang Cung Tuấn nhìn người nhà họ Đường trong phòng nói.

Đường Thành Lâm lập tức đứng ra nói: “Đi đi, chuyện quốc gia quan trọng hơn”.

Giang Cung Tuần nhìn Giang Vi Lam, có hơi không nỡ. Anh muốn mang cô bé đi cùng nhưng lần này anh trở về phải bế quan tu luyện, cũng không có thời gian trông con.

“Vi Lam làm phiền mọi người chăm sóc rồi”

“Không sao, người một nhà không cần khách sáo” Đường Thành Lâm lên tiếng: “Cháu yên tâm, bé con ở nhà họ Đường tuyệt đối an toàn, cả Đoan Hùng này ai dám đến nhà họ Đường tôi làm càn chứ?”

Không phải Đường Thành Lâm nói khoác mà hiện giờ nhà họ Đường quả thật có thực lực này. Hiện nay nhà họ Đường là gia tộc đỉnh cấp nhất của Đoan Hùng. Hơn nữa có Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vị ở đây, cả Đoan Hùng không người nào dám làm gì với nhà họ Đường.

Bình Luận (0)
Comment