Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ

Chương 9

Ba ngày sau là ngày Phương Tử Cầm và Lan Đạo Uy đính hôn!

Từ khi Lan Đạo Uy công khai tin đính hôn của bọn họ, xã hội thượng lưu ở cả Đài Bắc ồn ào huyên náo bàn về chuyện này không ngừng. nhưng trong lòng Phương Tử Cầm vẫn mãi có cảm giác bất an, cô thật sự không ngờ bản thân lại đi theo con đường hôn nhân này! Cô vẫn luôn có cảm giác sợ hãi với hôn nhân và luôn bài xích nó, không ngờ bây giờ lại tự dấn thân vào .

” Đừng lo lắng như vậy, chỉ là đính hôn thôi chứ đã phải kết hôn đâu!” bạn tốt của Phương Tử Cầm là Lí Uyển Lăng vỗ về.

Hôm nay cô đến “Nhã Hiên Boutique” để chọn đồ đính hôn, đồng thời cũng tiện thể báo cho cô bạn tốt biết tin giật gân này.

” Tớ sợ lắm, nếu hôn nhân của bọn tớ thất bại thì phải làm sao?” Phương Tử Cầm lo lắng nói, cô nhớ rõ bản thân cô ban đầu chỉ muốn chỉnh đốn Lan Đạo Uy chứ đâu ngờ lại đi đến hôn nhân với anh thế này!

” Haizz! Tử Cầm, cậu bị ám ảnh bởi hôn nhân giữa cha mẹ cậu rồi, bao giờ thì cậu mới thoát khỏi bóng ma đó đây, sao không dũng cảm nắm lấy hạnh phúc của chính mình?” Lí uyển lăng đau lòng nhìn bạn tốt.

” nhưng không thể dựa vào đàn ông được, sẽ có một ngày Lan Đạo Uy bỏ tớ như bố tớ vậy!” Tử Cầm nhíu mày.

” cậu không cần lo bò trắng răng như vậy, nhìn mà xem, Lan Đạo Uy đốt với cậu không thể tốt hơn được, nhìn đôi mắt tràn ngập tình cảm tớ đã biết anh ta là người tốt, hoàn toàn không giống với bố cậu .” Lí uyển lăng trấn an Phương Tử Cầm.

” Uyển lăng, cậu thấy tớ có kém cỏi lắm không? Ngay cả chính bản thân tớ cũng không đủ tin tưởng, quá nhát gan, cậu có nghĩ thế không?Từ lúc gặp Lan Đạo Uy, mọi khái niệm của tớ đều thay đổi phụ thuộc vào anh ấy !”

Nhìn Phương Tử Cầm ưu tư nhíu mày, Lí Uyển Lăng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cầm lấy tay cô nói:” tớ đã nói với cậu rồi, sẽ có một ngày cậu gặp phải một đối thủ tương xứng, anh ta sẽ cho cậu nhiều hơn những gì cậu cần.” Lí uyển lăng hơi dừng lại, cô áp tay Phương Tử Cầm lên trái tim của cô ấy.

” cậu hãy làm theo trái tim của mình, đừng kháng cự hay phủ nhân nó nữa, tình yêu không phải là một trò chơi để xét thắng xét thua ! Đừng khiến nỗi tiếc nuối dày vò trái tim cậu.” Lí uyển lăng nói từng tiếng rõ ràng, cô mong bạn tốt của cô có thể hạnh phúc.

” Cám ơn cậu, không có cậu tớ không biết làm thế nào nữa?” Phương Tử Cầm đỏ bừng mắt ôm chầm lấy bạn.

” Được rồi! bây giờ thì để tớ thiết kế lễ phục cho cậu!” Lí uyển lăng vui mừng nói.

Đó là một bộ lễ phục màu hồng dài, khăn voan dài uốn theo những nếp áo toát lên vẻ thuần khiết thanh lịch, là lễ phục mà dù là cô gái nào cũng mong muốn có được.

” Cám ơn cậu!” Phương Tử Cầm vui vẻ cảm động nói.” Ngày đính hôn cậu nhất định phải tới nhé!”

Sau đó cô lại nói thêm:” Cùng Tử Khiêm đến nhé!”

Lí uyển lăng hơi gật đầu,” tớ nhất định sẽ đến, sao tớ có thể bỏ qua cơ hội lên mặt báo được!” Cô nháy mắt trêu đùa nói.

& & &

Đại sảnh khách sản Khải Duyệt

Đại sảnh sang trọng bố trí cực kì phóng khoáng tao nhã, Lan Đạo Uy cố ý dặn người ta lấy màu hồng phấn làm chủ đạo để trang trí đại sảnh, kết hợp với trang phục tôn lên vẻ thanh nhã cao quý của Phương Tử Cầm.

Mặc lễ phục dài màu hồng nhạt, Phương Tử Cầm lộng lẫy đi giữa thảm hòa hồng kéo dài, nét đẹp xuất thần của cô đủ để hút lấy hồn phách của người khác. Lan Đạo Uy không khỏi ngắm cô đến ngẩn người, có được người phụ nữ vừa đẹp vừa thông minh này quả là phúc của anh! Sự nhận biết này khiến cả lồng ngực anh được chất đầy tình yêu và sự tự hào.

Đúng vậy! Anh không thể không thừa nhận, anh yêu cô, yêu đến không kìm chế nổi, yêu đến tận xương tận tủy, tình yêu như vậy hoàn toàn nghiêm túc chứ không hề là chơi đùa !

Phương Tử Cầm hồi hộp chậm rãi bước về phía Lan Đạo Uy, ánh mắ hai người khóa chặt lẫn nhau. Lan Đạo Uy đón lấy tay cô đi đến chỗ các vị khách mời dẫn đến một tràng pháo tay và những lời chúc mừng tấp nập!

Đến giữa tiệc đính hôn, Phương Tử Cầm cười đã đến cứng cả miệng, hai chân cũng vì đeo giày cao gót lâu mà đau nhức. Cô khẽ nhíu hai hàng lông mày dựa vào Lan Đạo Uy.

Hơi nhận thấy cô không được khỏe, Lan Đạo Uy quay lại nói với cô:” em đến phòng tiệc nghỉ một chút đi, lát nữa anh qua với em.” Ngự điệu dịu dàng tràn ngập lo lắng.

Phương Tử Cầm gật đầu rồi đi trước.

Vừa mới ngồi xuống, bên tai cô lập tức vang lên tiếng cười thoải mái của bạn tốt Lí Uyển Lăng.” Cậu thật sự là cô dâu đẹp nhất tớ từng thấy đấy!” Cô tán thưởng.

” Đừng trêu nữa, bọn tớ mới chỉ đính hôn thôi.” Phương Tử Cầm có chút xấu hổ.

Đúng lúc đó Kỉ Tụng Bình và Kỉ Tụng Nhã đi đến bên cạnh Phương Tử Cầm.

” Chúc mừng chị, chị dâu tương lai!” Kỉ Tụng Bình không thay đổi nổi tính tình phong lưu như trước.

” Em đã linh cảm trước rồi, cô gái như chị anh cả em tuyệt đối sẽ không buông tha đâu !” Kỉ tụng nhã cũng ở một bên khen ngợi.

” Cám ơn mọi người!” Phương Tử Cầm cười rạng rỡ. Cô rất có cảm tình với hai an hem Tụng Bình và Tụng Nhã, cô cũng muốn như người trong một nhà với họ.

” Chị dâu tương lai à, với tinh thần lương thiện trong sáng, em nhất định phải báo trước cho chị biết anh trai em tuy cực kì phong độ, nhưng đến lúc phát hỏa lên thì cháy cả nhà đấy, nên chị ngàn vạn lần đừng làm anh ấy tức giận.” Kỉ Tụng Bình nói cực kì phóng đại.

Kỉ tụng nhã cũng tiếp lời:” Chuẩn, chuẩn! Anh ấy rất kiêu ngạo, hận nhất là người ta lừa gạt, nói dối anh ấy!”

Phương Tử Cầm thích thú gật đầu, cô đã từng lĩnh giáo một lần rồi!

” Này! Hai người đừng phóng đại lên thế được không? Thật khiến người ta khó tin nổi hai người là anh em của Lan Đạo Uy. Không sợ dọa chị dâu của mấy người chạy mất dép sao?” Lí uyển lăng cười mắng.

Kỉ Tụng Bình và kỉ tụng nhã nhìn nhau cười, xua xua tay với Phương Tử Cầm .” Được rồi, không quấy rầy hai người nữa, chúng em đi chúc mừng anh cả đã.” Hai anh nói xong bèn đi luôn.

Tiễn hai người đi rồi, Phương Tử Cầm hỏi lí uyển lăng:” Tử khiêm vẫn chưa tới à?” Cô vẫn mong được là bạn tốt với anh, không muốn có nửa điểm hiềm khích .

” Có! Nhưng anh ấy bảo ngại lại đây nên ngồi chỗ khác rồi.” Lí uyển lăng trả lời cô.

Phương Tử Cầm gật đầu không nói gì.

Đột nhiên, lí uyển lăng ghé sát cô gọi nhỏ:” Trời ạ! Lại là đồ xúi quẩy đáng ghét kia, cầu mong cô ta đừng tới đây.”

Phương Tử Cầm nhìn theo tầm mắt của Lí Uyển Lăng, thì ra là đổng ngải vi, hôm nay cô ta đến cùng với bố, hiển nhiên là cô ta đang đến gần phía cô.

” Không sao, vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn!” Cô không sợ nói.

Chẳng mấy chốc Đổng Ngải Vi đã đến cạnh Phương Tử Cầm , cố tình ngồi xuống trước mặt cô,” Chúc mừng cô, không ngờ cô quả thật đã một bước bay lên thành phượng hoàng.” Đổng ngải vi vừa mỉa mai vừa ghen tức nói.

” Có lỗi quá, để cô phải thất vọng rồi! Duyên phận kỳ diệu như vậy đấy, muốn tránh cũng chả được.” Phương Tử Cầm cười như hoa, dáng vẻ diễm lệ đối ngược với Đổng Ngải Vi.

” Đừng quá đắc ý, hiện tại mới chỉ là đính hôn thôi, ai mà biết được Lan tiên sinh có cưới cô không!” Đổng ngải vi ác ý khiêu khích.

” Đừng lo, đến lúc tôi kết hôn nhất định sẽ mời cô đến làm chứng để cô yên tâm.” Phương Tử Cầm thản nhiên nói đều đều.

” Hừ! cô chẳng qua chỉ là dùng một chút thủ đoạn mới được như hôm nay, có gì mà đắc ý chứ !” Đổng ngải vi bực tức nói, mắt cô ta ánh lên vẻ ghen ghét rõ ràng.

Những lời của cô ta khiến Lí Uyển Lăng rất tức giận nhưng vẫn cố nén:” Tiểu thư, cô đừng có mà quá đáng! Ăn nói cho cẩn thận vào.”

” Sao, có tật giật mình hả! quả thật cũng phải bội phục cô, không có bố chống lưng đã tìm ngay được núi vàng khác, khó trách cô không biết sợ!” Đổng ngải vi càng ngày càng nói độc địa hơn.

Lời nói của cô ta đã chọc giận Phương Tử Cầm, từ nhỏ đến lớn cô muốn thứ gì đều tự tay phấn đầu mà có được , không thể nào để bị nói như thế được. Đổng ngải vi nếu đã cố tình gây sự với cô thì cũng đừng mong cô để cho cô ta chút mặt mũi!

Chỉ thấy Phương Tử Cầm khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:” Ngải vi, sao cô cứ săm soi tôi thế? Cũng Không tồi! Tôi có cách, tôi lợi hại, bởi vậy mới tìm ngay được một con rùa vàng, sao? Cô không phục hả!?” Cô nhíu mày kiêu hang nhìn đổng ngải vi, hoàn toàn không nhận thấy khuôn mặt trắng bệch của Lí Uyển Lăng.

” thực ra cô cũng không cần khó khăn thế, rùa vàng ở Đài Bắc này không phải chỉ có một mình Lan Đạo Uy, cô lo gì không có phần chứ? Nếu không thì tôi có thể truyền cho cô một số kĩ xảo, để cô bớt dây dưa với tôi.” Phương Tử Cầm sắc bén trào phúng nói. Vừa nói xong thì thấy Lí Uyển Lăng nháy mắt với cô, còn khuôn mặt đầy sát khí của Đổng Ngải Vi bây giờ lại lộ ra một nụ cười tươi rói.

” Không cần! tôi thế nào cũng không cần cô chỉ giáo cách tìm một con rùa vàng, đ trước nhé!” Đổng ngải vi giảo hoạt cười, lập tức rời đi.

Phương Tử Cầm quả thực không thể tin nổi Đổng Ngải Vi bỏ đi dễ dàng như vậy, thậm chí còn không có vẻ gì là tức giận. Cô ngẩng đầu lên nhìn lí uyển lăng, cô ấy đang ra hiệu gì đó cho cô. Ai ngờ lí uyển lăng chỉ sững sờ nhìn chằm chằm vào phía sau cô.

Cô nghi hoặc xoay người sang chỗ khác, hai mắt bỗng dưng bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo tăm tối của Lan Đạo Uy , sắc mặt trở nên trắng bệch, cả người cô lạnh run...

Cô nghi hoặc xoay người sang chỗ khác, hai mắt bỗng dưng bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo tăm tối của Lan Đạo Uy , sắc mặt trở nên trắng bệch, cả người cô lạnh run.

” anh đứng đây bao lâu rồi?” Phương Tử Cầm nuốt nước bọt miễn cưỡng lên tiếng, hơn nữa trong lòng thầm cầu nguyện anh không nghe thấy lời cô nói lúc nãy.

” Đủ lâu để cho tôi biết rõ chân tướng.” giọng Lan Đạo Uy êm dịu báo hiệu cơn bão sắp đến sau những đêm bình lặng.

Câu trả lời của anh khiến Phương Tử Cầm ấp úng.” Không phải như vậy …… xin anh nghe em giải thích.” Phương Tử Cầm vội vàng thanh minh.

Lan Đạo Uy ngắt ngang lời coo cô.” Đủ rồi!” Một tay thô lỗ kéo cô, tiện đà anh ôm chặt lấy eo cô.” Em yêu , bây giờ chúng ta phải đi tiễn khách, diễn nốt một màn cuối cùng thôi!” Anh cười lạnh bên tai cô, ngữ khí lạnh lẽo đến nỗi khiến người ta phải sợ hãi.

Phương Tử Cầm sợ hãi bất lực để mặc Lan Đạo Uy kéo cô đi, ném lại cho Lí Uyển Lăng một nụ cười yếu ớt, Phương Tử Cầm cũng cố nặn ra một nụ cười.

& & &

Sau khi vị khách cuối cùng rời đi, thần kinh của Phương Tử Cầm đã căng thẳng đến cực điểm, Lí uyển lăng muốn giữ cô lại để giúp cô giải thích rõ với Lan Đạo Uy , nhưng Lan Đạo Uy lạnh lùng hạ lệnh trục khách khiến cô ấy buộc phải ra về.

Phương Tử Cầm lén nhìn Lan Đạo Uy, chỉ hai mắt anh lạnh lùng, môi mím chặt, gân xanh trên trán cũng nổi lên, có thể dễ dàng nhận ra anh đang cực kì kìm nén cơn giận.

Đột nhiên Lan Đạo Uy quay lại ôm chặt lấy cô,” em yêu, diễn xong rồi chúng ta cũng nên về nhà thôi.” Ngữ khí lạnh như băng đến đáng sợ.

” xin anh…… nghe em giải thích” Phương Tử Cầm kích động lên tiếng.

Không đợi cô nói xong, Lan Đạo Uy thô lỗ bắt lấy cánh tay của cô đi thẳng về phía ngoài. Anh dùng sức mạnh đến nỗi như muốn dứt hẳn cánh tay cô ra, bước đi dồn dập khiến cô loạng choạng chạy theo mãi.

Xe của bọn họ đã đứng chờ trước khách sạn, Lan Đạo Uy mở cửa xe ra đẩy cô vào, sau đó cũng lên xe cùng.” Về Thiên Mẫu!” Anh ra lệnh cho lái xe.

Dọc theo đường đi, Lan Đạo Uy im lặng không nói, Phương Tử Cầm cảm thấy cô giống như trái bóng sắp nổ tung, không đè nén nổi đành lên tiếng:” Đạo Uy, xin anh nghe em giải thích”

Cô chưa nói hết lời thì Lan Đạo Uy đã hét lên:” cô im ngay cho tôi, nếu không tôi không dám chắc mình đủ tự chủ để khỏi bóp nghẹt cái cổ xinh đẹp kia đâu”

Ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ và giọng nói hắt hủi của anh khiến Phương Tử Cầm cảm thấy vừa khổ sở vừa sợ hãi, họng cô nghẹn lại.

Vừa về đến nhà, Lan Đạo Uy đã thô lỗ kéo cô vào phòng.

” Cởi quần áo của cô ra!” Anh tàn nhẫn ra lệnh cho cô đồng thời cởi quần áo của mình,” chứng minh cho tôi xem cô đáng giá so với những gì tôi đã bỏ ra xem nào.”

Phương Tử Cầm không ngừng run rẩy, hai chân cô mất hết sức lực sắp không đứng nổi” xin anh…… Đừng như vậy, em có thể giải thích !” Cô tuyệt vọng nói, nước mắt chảy xuống ướt đẫm hai má.

” Lời nói dối của cô tôi đã nghe nhiều lắm rồi, đồ lừa đảo bé nhỏ tham lam ạ!” Lan Đạo Uy hét lên giận dữ.” Tôi đã từng nói rồi, tôi hận nhất là thủ đoạn dối trá của kẻ khác, còn cô lại dám chơi đùa tôi như một thằng ngốc.” ngực anh phập phồng lên xuống chưa đựng ngọn lửa có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

” Em không có.”

Lan Đạo Uy hiển nhiên không tiếp thu lời của cô, anh nói:” Bây giờ là lúc cô phải trả giá. Cởi quần áo của cô ra!” Anh ra lệnh lần nữa, hoàn toàn không có ý định nhường bước.

Phương Tử Cầm chỉ đứng sững ra đấy, đôi bàn tay nắm chặt nhìn chằm chằm vào Lan Đạo Uy, nhìn anh đến gần như bốc cháy.

” Tôi cảnh báo cô, nếu để tôi động tay thì bộ lễ phục đẹp đẽ đó sẽ không giữ nổi đâu.” Anh trầm giọng uy hiếp.

Phương Tử Cầm tuyệt vọng nhắm mắt lại, đưa tay lên cởi từng thứ từng thứ một cho đến lúc chỉ còn đồ lót bên trong.

” Cởi hết ra!” Lan Đạo Uy tuy giận nhưng không ngăn nổi mình nhẹ giọng.

Phương Tử Cầm run rẩy cởi bỏ vật che chắn cuối cùng, xấu hổ nhắm mắt lại, cô trần trụi đứng trước anh, thân thể trắng nõn của cô xúi giục người khác phạm tội.

” Lên giường!” Lan Đạo Uy vô tình ra lệnh.

Cô mở mắt ra thấy Lan Đạo Uy đã gần như hoàn toàn trần trụi. thân thể cường tráng giống như một vị thần Hy Lạp, nhưng đáng sợ chính là, cả người anh như một cơn thủy triều, một khi đã bùng nổ cô biết mình không thể gánh chịu được. Cô không kìm được ý nghĩ muốn xuống nước, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dữ dội của anh cô đành nén lại.

Không thể chần chừ, Phương Tử Cầm nằm lên giường, cô kéo chăn trùm kín đầu.

Lan Đạo Uy giống như con báo đen, nhanh nhẹn không một tiếng động lên giường, anh giật chăn cô ra, đôi mắt nóng bỏng không hề rời khỏi mặt cô.

Đột nhiên anh hất hai chân cô ra, cô giật mình hoảng loạn nhìn anh.

Tiếp sau đó, không có dịu dàng, không có yêu thương……

Cả đêm, Lan Đạo Uy đối xử với cô như với một gái làng chơi, lúc Phương Tử Cầm kêu đau, anh chỉ cười lạnh nói:” Chịu đau là nghĩa vụ của một tình nhân!”

Lời nói tàn nhẫn vô tình khiến Phương Tử Cầm hiểu được, cô đã không còn là vị hôn thê mà anh trân trọng yêu thương nữa.

Mãi đến gần sáng anh mới buông tha cô, dùng một ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, anh lạnh lùng nói:” Ngày mai cứ đi làm như bình thường.” Sau đó anh ra khỏi phòng ngủ, không bước vào lần nữa.

Căn phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại mình Phương Tử Cầm , cô cố nén tiếng nức nở. Không ngờ chỉ trong một đêm cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nếm thử cái tư vị gọi là sống không bằng chết. Cô rất hối hận, cô không nên vì một lần đấu khẩu mà lỡ lời, nhưng cái giá cô phải trả quá lớn! Lần đầu tiên, cô cầu trời xin cho cô một cơ hội!.

Sáng hôm sau, Phương Tử Cầm lết thân thể mệt mỏi của mình đi làm.

Lan Đạo Uy ra lệnh cho cấp dưới ngăn phòng của anh thành 2 ngăn, để Phương Tử Cầm ở một bên, chứng tỏ anh không thích nhìn thấy Tử Cầm.

Công việc của cô ngày càng nhiều lên, yêu cầu của Lan Đạo Uy cũng cao hơn khiến cô làm việc miệt mài, ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng không có.

Buổi tối, Lan Đạo Uy không hề ăn cơm cùng cô, mãi đến khuya mới về nhà. Nhưng cho dù anh về nhà muộn đến đâu, mặc kệ Tử Cầm đang ngủ hay thức, anh cũng vẫn sẽ thô bạo lột áo ngủ của cô ra, vô tình mạnh bạo phát tiết trong cơ thể cô. Anh không hề hôn cô lấy một lần, cách đối xử của anh khiến Phương Tử Cầm đau thắt lại.

Xong việc, anh không hề quyến luyến rời khỏi giường. từ lúc đó thì anh ngủ ở thư phòng, giống như việc ngủ cạnh cô khiến anh cực kì khó chịu vậy , tất cả hành động của anh đã đẩy Phương Tử Cầm vào vực sâu thống khổ.

Đã vài lần Phương Tử Cầm muốn giải thích với anh, nhưng thái độ của anh khiến cô nói chẳng nên lời. dần dần cô bỏ cuộc không có ý định giải thích với anh nữa, tự mình làm những công việc bình thường.

Một buổi chiều, Phương Tử Cầm đang vùi đầu vào công việc thì nghe thấy một giọng nữ vang lên

” Phương tiểu thư, chào cô!”

Phương Tử Cầm ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt mình là Đổng tiểu thư – Đổng Viện Viện

” chào cô, có việc gì không?” Cô đứng lên khách khí hỏi, buồn bực vì sao tầng 12 cấm người ngoài lên mà cô ấy có thể tự nhiên lên được.

Đổng viện viện có chút không được tự nhiên,” Là thế này , Lan tiên sinh bảo tôi tối nay đi dự tiệc sinh nhật của chú tôi cùng anh ấy, nên tôi phải đến sớm gặp anh ấy để cùng đi mua quà, tiện thể cho anh ấy ý kiến.” Cô vội vàng giải thích.

Lời nói của cô ấy khiến trái tim vốn tan nát của Phương Tử Cầm lại thêm một vết thương sâu nữa, cô miễn cưỡng nói:” Anh ấy mới ra ngoài rồi, lát nữa sẽ về.”

Vừa mới dứt lời, Lan Đạo Uy giống một cơn gió đi vào văn phòng.

Anh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tử Cầm lấy một cái, chỉ chăm lo tiếp đón Đổng viện viện.” Em đến rồi à, vào đây ngồi chút đã!” anh khoác vai ĐổngViện Viện vào văn phòng mình, coi Phương Tử Cầm như không tồn tại.

Phương Tử Cầm suy sụp ngồi xuống, cô cũng hiểu Lan Đạo Uy sẽ không mang cô đi dự tiệc nữa; có lẽ, chẳng bao lâu nữa anh sẽ hủy hôn với cô, đây cũng là chuyện sớm hay muộn. vấn đề này khiến cô đau thắt lại đến mức không thở nổi.

Lát sau, Lan Đạo Uy và đổng viện viện đi ra, nụ cười mềm mại của anh bắt gặp Phương Tử Cầm liền chợt tắt, chỉ còn lại một gương mặt lạnh lùng. Anh đâu cấp cô một phần đương án,” Lịch tối nay hủy bỏ, sắp xếp sang ngày mai cho tôi.” Anh lạnh lùng phân phó rồi rời đi ngay cùng đổng viện viện. Phương Tử Cầm cười khổ, công việc bên cạnh cô đã làm xong rồi, thêm việc này nữa chắc cô phải làm thêm ca đêm.

& & &

Mười giờ tối, Phương Tử Cầm cuối cùng đã làm xong việc. lúc trở về nhà, cô uể oải ngâm nước nóng để thư giãn. Lúc cô tắm xong chuẩn bị đi ăn đã là 11 giờ, Lan Đạo Uy vẫn chưa về.

Có lẽ anh sẽ không về đâu, Phương Tử Cầm chế giễu nghĩ. Cũng tốt, đêm nay cô có thể ngủ ngon rồi, mấy ngày này cô bị anh quấy nhiễu không nghỉ ngơi nổi đã sắp kiệt sức rồi.

Thần kinh căng thẳng lúc này được thả lòng, cô từ từ đi vào giấc ngủ êm đềm.

Lan Đạo Uy về rất khuya, nhìn thấy khuôn mặt cô lúc ngủ trông như một thiên thần, cặp đùi trắng vô thức lộ ra, khuôn mặt ngọt ngào đang ngủ say… khung cảnh này khiến Lan Đạo Uy vô cùng tức giận, cô dám ngủ yên lành như vậy sau khi đã hành hạ cuộc sống của anh.

Một sự ác ý lan tràn trong Lan Đạo Uy, anh tuột áo ngủ của cô ra, đắc ý nhìn Phương Tử Cầm chợt tỉnh.

” Anh…anh về rồi à!” Cô ngạc nhiên hỏi, trên mặt vẫn hơi ngái ngủ.

” Đúng vậy, tôi về rồi. hơn nữa bây giờ tôi muốn cô!” Anh nói trước mặt cô, hơi thở của anh nồng nặc mùi rượu.

” Đừng như vậy…… anh uống say rồi!” Phương Tử Cầm kinh hoảng nói, cô lập tức trở nên tỉnh táo.

” Tôi uống rượu, đúng, chỉ tiếc không thể say, nếu say đã có thể quên được kẻ lừa đảo nhỏ là cô!” Lan Đạo Uy vừa nói vừa cởi quần áo của mình.

Dáng vẻ dữ dằn của anh khiến Phương Tử Cầm hoảng loạn bắt đầu giãy dụa. Nhưng thân thể rắn chắc của anh đè lên người cô khiến cô không thể nhúc nhích.

” Anh…… Anh muốn làm gì?” Cô hoảng loạn hỏi.

” Chuyện này cô còn phải hỏi sao? Tôi muốn hưởng thụ khoái lạc của tôi.” Nói xong Lan Đạo Uy đẩy hai chân cô ra vắt lên vai mình, anh đặt chìm vào trong người cô.

Phương Tử Cầm cắn chặt môi đau đớn, hai tay túm lấy ga trải giường hứng chịu những đợt va chạm mạnh bạo, nước mắt cô đã chảy dọc xuống hai bên má, tiếng nức nở của cô cùng tiếng thở dốc của Lan Đạo Uy vang lên trong đêm tối……

& & &

Sáng hôm sau, tất cả các mặt báo đều đăng anh Lan Đạo Uy khiêu vũ cùng Đổng viện viện ở bữa tiệc, lời văn ám chỉ mối quan hệ tình cảm giữa Lan Đạo Uy và Đổng viện viện, nói rất có thể Phương Tử Cầm sẽ bị bỏ rơi.

Lúc Phương Tử Cầm vào cao ốc Tường Duệ, tất cả mọi người đều lén nhìn cô và bàn tán sau lưng. Cô chết lặng nhìn tất cả những chuyện này, không ai có thể giúp cô, nghe cô giãy bày. Cô không dám đi tìm lí uyển lăng, cũng không dám gọi điện thoại cho cô ấy, bởi cô không muốn để bạn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Phương Tử Cầm luôn luôn kiên cường giờ phút này lại trở nên như thế yếu ớt không chịu nổi!

Cả buổi sáng không nhìn thấy bóng dáng của Lan Đạo Uy, cả buổi chiều cũng không.

Lúc Phương Tử Cầm buồn bực không thôi thì điện thoại vang lên, cô vội chụp lấy điện thoại ,” Alô! Xin hỏi ai đấy ạ?”

“ Chị dâu! Là em này!” điện thoại truyền đến giọng của Kỉ tụng nhã.” Chị và anh cả làm sao vậy, hôm nay bố mẹ em về Đài Loan, sao anh chị vẫn chưa đến?” cô vội hỏi.

Phương Tử Cầm sửng sốt mất một lúc,” Chị…… Chị không biết hôm nay hai bác về!”

“ Sao lại thế? Anh em không nói cho chị biết à?” kỉ tụng nhã hỏi.

Phương Tử Cầm ảm im lặng, sự im lặng của cô cũng đã cho kỉ tụng nhã biết đáp án.

“ khó trách anh cả lại đi chung với Đổng viện viện!”

kỉ tụng nhã thì thào tự nói với mình nhưng Phương Tử Cầm nghe rất rõ, cô lạnh buốt cả người.

“ chị dâu, cho dù chị và anh cả có chuyện gì, em và anh hai nhất định sẽ đứng về phía chị.” Từ khi anh cả và Phương Tử Cầm đính hôn, cô và anh hai đã coi Tử Cầm như người trong nhà; huống hồ trên người Phương Tử Cầm có một khí chất thanh nhã rất hợp với anh cô.

” Cám ơn em!” Tử Cầm thực sự cảm động, giọng cô thoáng khàn khàn.

“ đừng khách khí! Em muốn chị đồng ý với em một chuyện, ngày kia nhà em có tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở biệt thự trên núi, chị nhất định phải tới nhé!” kỉ tụng nhã thành tâm mời.

” Anh em có lẽ…… không muốn cho chị đi.” Phương Tử Cầm do dự nói.

“ Không quan trọng, đây là em mời chị, anh ấy không có quyền phản đối!” kỉ tụng nhã thoải mái nói.

” nhưng…… chị…… Không biết chỗ!” Phương Tử Cầm vẫn có chút chần chừ.

“ không sao, 5 giờ chiều ngày kia anh hai em đến đón chị. Chi nhớ ăn mặc đẹp tranh thủ gây ấn tượng với bố mẹ em nhé.” kỉ tụng nhã nhiệt tình đề nghị. Vừa nói xong, không để Phương Tử Cầm có cơ hội từ chối cô đã cúp máy, để lại một Phương Tử Cầm ngây người ra đó..
Bình Luận (0)
Comment