Chiến Vương Long Phi

Chương 67

Trung tuần tháng tám, cuộc tranh vị của các hoàng tử Long Ngự quốc đã sắp đến hồi kết thúc, chỉ còn lại những người đang vùng vẫy giãy chết.

"Vương gia, Thái tử thật sự chuẩn bị bức vua thoái vị rồi sao?" Bên trong thư phòng Bình Vương phủ, Thanh Vũ rót một ly trà cho Mặc Sĩ Lưu Dạ.

Nàng vào ở Bình Vương phủ đã hơn hai tháng, sau lần đó* Bình Vương đối với nàng vô cùng tốt, thẳng thắng, tín nhiệm, thậm chí đã đuổi hết tất cả nữ nhân trong vương phủ. Hai tháng nay cũng đã an phận, không đến xóm thanh lâu nữa, nói nàng không cảm động thật là giả thậm chí còn có chút áy náy. Nàng không giống Lão đại, đối với nam nhân mà mình yêu không có quá nhiều yêu cầu, nàng chỉ muốn tìm một nam nhân tốt mà an phận cả đời. Chẳng qua là… cuối cùng cũng đến lúc kết thúc rồi.

"Ừ, đêm qua hắn còn tìm ta mật đàm nói là hi vọng cùng hợp tác." Để công văn trong tay xuống, Mặc Sĩ Lưu Dạ nhận lấy ly trà trong tay Thanh Vũ, "Vẫn là Vũ nhi phao trà ngon."

"Ba hoa." Hờn dỗi một tiếng, Thanh Vũ thật tự nhiên ngồi bên người Mặc Sĩ Lưu Dạ, "Vậy chàng nghĩ như thế nào?"

"Vũ nhi cảm thấy thế nào?" Nếu là lúc trước Mặc Sĩ Lưu Dạ tuyệt đối sẽ không cùng một nữ nhân nói chánh sự bởi vì trong suy nghĩ của hắn nữ nhân đều chỉ biết thêu hoa đánh đàn ngâm thơ, nói cái gì cũng là vâng vâng dạ dạ. Nhưng kể từ khi tiếp xúc với Vũ nhi hắn phát hiện Vũ nhi quả thực chính là một thiên tài, nếu nàng là một nam nhi sẽ không thua bất cứ người nào trong triều.

"Vương gia đã có ý nghĩ của mình rồi còn hỏi ta làm cái gì." Thanh Vũ xoay xoay đống công văn trên bàn, nói. Trước kia nàng tuyệt đối cho rằng Mặc Sĩ Lưu Dạ chính là thứ cặn bã, ngang ngược càn rỡ, dốt nát kém cỏi, đầy trong đầu những thứ phế liệu, thật sự không nghĩ tới lúc hắn thật tình xử lý chánh sự, suy nghĩ hết sức nhanh nhẹn, ý tưởng cũng đa dạng.

"Vũ nhi nói một chút cách nhìn của mình, ta xem xem vợ chồng chúng ta có phải có tâm hữu linh tê (dạng như “tâm linh tương thông”) hay không." Mặc Sĩ Lưu Dạ trêu đùa.

Thanh Vũ trừng hắn một cái mới chậm rãi mở miệng.

"Nếu Vương gia cùng Thái tử gia hợp tác vặn ngã Chiến Vương và Thanh Vương thì người chết nhất định sẽ là Vương gia. Chẳng lẽ Vương gia thật sự tin tưởng rằng Thái tử gia sẽ nhớ cái gì tình huynh đệ?"

"Quả nhiên Vũ nhi cùng vi phu tâm hữu linh tê."

Mặt của Thanh Vũ đỏ lên, cố gắng mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn, nhưng lại không biết vẻ mặt này của nàng lại làm cho Mặc Sĩ Lưu Dạ có một phen ý nhị khác.

"Vũ nhi, nàng nói ta có thể thắng sao?" Thật ra thì đáp án đã rất rõ ràng, bất luận như thế nào thì hắn hay bọn họ cũng không thể sánh bằng người kia a.

"Dạ, vị trí kia thật sự trọng yếu như vậy sao?" Thanh Vũ ôn nhu rúc vào lồng ngực Mặc Sĩ Lưu Dạ.

"Chẳng lẽ Vũ nhi không muốn làm mẫu nghi thiên hạ sao?" Đây không phải là điều tất cả nữ nhân mơ ước sao? Những nữ nhân trước kia tiếp cận hắn chẳng phải cũng vì… vinh hoa phú quý sao?

"Không muốn." Thanh Vũ lắc đầu "Ta chỉ muốn sống ở bên cạnh chàng, chỉ cần chàng không có chuyện gì là tốt rồi."

"Vũ nhi." Mặc Sĩ Lưu Dạ ôm chặt Thanh Vũ. Có thể gặp được nàng, hắn cũng đã rất may mắn không phải sao?

--- ------ ------ ------ ------ ------ --------

"Sao vậy? Thái tử gia có chuyện gì trong lòng?" Túy Phong lầu, Mặc Sĩ Lưu Vân ngồi đối diện Tử Vận một chén lại một chén buồn bực uống rượu.

Nghe được Tử Vận hỏi, động tác trên tay Mặc Sĩ Lưu Vân dừng một chút, không trả lời.

Tử Vận thầm than một hơi. Thủy chung vẫn không bỏ xuống được sao? Vì cái vị trí đó mất đi nhiều như vậy thật sự đáng giá không?

"Vận Nhi có muốn làm mẫu nghi thiên hạ?" Thật lâu sau, Mặc Sĩ Lưu Vân đột nhiên mở miệng.

Tử Vận ngạc nhiên, nhưng sau đó lại lắc đầu.

"Tại sao?" Mặc Sĩ Lưu Vân không giải thích được. Đây không phải là điều tất cả nữ nhân mơ ước sao?

"Tại sao?" Tử Vận sửng sốt, nhưng ngay sau đó chậm rãi mở miệng, "Bởi vì không muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ nam nhân của mình."

Lý do này làm cho cả người Mặc Sĩ Lưu Vân chấn động, kinh ngạc nhìn Tử Vận. Hắn vẫn cảm thấy nữ nhân Tử Vận này ôn nhu như nước, cho dù lưu lạc vất vả cũng chưa từng thay đổi được ôn nhu của nàng, chỉ cảm thấy nhiều mấy phần thực tế cũng là cố diễn mà thôi. Song, hôm nay hắn mới phát hiện, nữ nhân này cũng cao ngạo, cũng bá đạo. Muốn độc chiếm một người đàn ông sao? Nàng thật đúng là can đảm.

Thấy vẻ mặt Mặc Sĩ Lưu Vân biến hóa, Tử Vận có chút thất vọng nhưng ngay sau đó lại tự giễu cười một tiếng. Đã sớm biết như thế không phải sao? Nàng một mực mong đợi cái gì đây? Đúng là vẫn không dứt bỏ được a.

"Ngày mai ta có việc không thể tới rồi, ngươi hảo hảo chiếu cố mình." Sau này, có lẽ hắn cũng sẽ không tới được nữa. Ngửa đầu nhìn lên bầu trời, Mặc Sĩ Lưu Vân cười đến có chút bi ai.

--- ------ ------ ------ ------ ------ -------

"Ngày mai, thời tiết thay đổi rồi." Bên trong Chiến vương phủ, hai đôi “tiểu vợ chồng” ngồi ở trong đình viện nhàn nhã ngắm phong cảnh.

"Giải quyết xong chuyện này cũng đến lúc đi tham gia Đại hội Võ Lâm." Bách Lí Mạch nằm trên đùi Nam Phong Nguyệt lười biếng ngáp một cái.

"Ừ. Đã chuẩn bị xong chưa?" Long Chiến Nhã hỏi Mặc Sĩ Lưu Thương đang ngồi sau lưng.

"Cũng sắp xong rồi."

Long Chiến Nhã bĩu môi, không hỏi nữa. Đối với chánh sự, hắn không nói nàng sẽ không hỏi, hơn nữa có Long các tương trợ tuyệt đối sẽ không có không may xuất hiện. Chẳng qua điều nàng lo lắng là cái vị trí kia đến cho cùng nên làm cái gì bây giờ. Hắn không muốn làm, nàng biết, nhưng có chút chuyện không phải muốn là có thể, tuy nói có thể giao cho Mặc Sĩ Lưu Vũ, nhưng Mặc Sĩ Lưu Vũ ở trong lòng dân chúng danh vọng không cao, muốn nắm giữ đại thế cuộc rất khó khăn a.

"Đừng lo lắng." Dường như biết Long Chiến Nhã sầu lo điều gì, Mặc Sĩ Lưu Thương vuốt ve mái tóc dài của nàng, khẽ mỉm cười.

"Ừ."

Sáng ngày thứ hai, Long Chiến Nhã là bị một thanh âm huyên náo đánh thức .

"Chuyện gì?" Mặc qua loa y phục, ra khỏi cửa phòng Long Chiến Nhã tiện tay bắt một hạ nhân hỏi thăm tình huống.

"Bẩm Vương Phi, có một đám quan binh bao vây Chiến Vương phủ, cưỡng chế xông vào, hộ vệ trong phủ đều ra đến cửa canh giữ."

Long Chiến Nhã nhếch mi. Mặc Sĩ Lưu Vân muốn giữ vài con tin sao? Cười lạnh một tiếng, Long Chiến Nhã lửng thững đi tới cửa phủ, quả nhiên thấy hai nhóm người giằng co cãi nhau.

"Hoàng thượng có khẩu dụ, truyền Chiến Vương phi cùng Tiểu Vương gia bái kiến, Chiến vương phủ đây là có ý gì?" Đầu lĩnh này Long Chiến Nhã biết, là cấm vệ quân Hoàng Thành - Phó thống lĩnh. Không thể không nói, Mặc Sĩ Lưu Vân đúng là có mấy phần bản lãnh.

"Phó thống lĩnh đại nhân, ngài có biết giả truyền khẩu dụ hoàng thượng là tội chém đầu?" Long Chiến Nhã thanh âm vang dội cất lên, thị vệ của Chiến vương phủ lập tức nhường sang một con đường, Long Chiến Nhã thầm cười một tiếng, từ từ đi tới trước mặt Phó thống lĩnh, lười biếng dựa vào đại môn Vương phủ.

"Vậy Chiến Vương phi có biết kháng chỉ bất tuân có hậu quả gì?" Phó thống lĩnh đầu tiên là cả kinh, nhưng rất nhanh trấn định lại.

"Dĩ nhiên biết." Long Chiến Nhã khóe mắt sáng lên.

"Đã như vậy xin Vương phi theo thuộc hạ tiến cung."

"Nếu bổn Vương phi cự tuyệt?" Long Chiến Nhã rất là tùy ý nghịch bàn tay nhỏ bé của mình, giống như đang nói việc nhà nhàn nhã.

"Như vậy thuộc hạ đắc tội." Phó thống lĩnh đưa tay phải bắt lấy Long Chiến Nhã lại bị Long Chiến Nhã một nghiêng người tránh thoát, nhìn chằm chằm bàn tay bắt hụt của mình, Phó thống lĩnh ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn Long Chiến Nhã.

"Đừng nhìn bổn vương phi như vây, bổn vương phi không phải người ngươi có thể nghĩ." Khó chịu một chút, Long Chiến Nhã rút lui năm bước, nhè nhẹ vỗ tay.

Theo cái vỗ tay này của Long Chiến Nhã trên tường cao của vương phủ nháy mắt nhảy ra tám người, trên nốc nhà cao cao cũng có hai người đang đứng. Tám người trên tường tư thái khác nhau có đứng có ngồi, vũ khí cầm trên tay cũng đủ loại kiểu dáng loan đao, trường tiên cái gì cũng đều có. Hai người đang đứng trên nóc nhà là một cặp song sinh trên tay cầm một cây cung đã được lắp tên kéo căng, nhắm thẳng vào đội cấm vệ quân trước cửa vương phủ.

Nhìn mười người đột nhiên xuất hiện, Phó thống lĩnh tâm thoáng lạnh một nửa. Mười người này hơi thở trầm ổn, ánh mắt sắc bén, tuyệt đối là cao thủ.

Phó thống lĩnh đã đoán đúng. Mười người này trên giang hồ là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, chẳng qua sau đó lại gặp phải nhiều biến cố khiến tinh thần sa sút nên đầu phục Long các, hiện tại ở Hồn minh rất danh tiếng, ba ngày trước bị Long Chiến Nhã điều tới vương phủ làm hộ viện .

"Phó thống lĩnh có muốn đi vào uống ly trà, từ từ chờ Hoàng Thành bên kia có kết quả, hay là bây giờ trở về phục mệnh? Hoặc là cùng bọn hộ viện trong vương phủ trao đổi một chút tình cảm?" Long Chiến Nhã đắc ý cười, "Vừa lúc các tiền bối cũng rất lâu chưa có vận động gân cốt."

Đứng ở chỗ cao, mười người nhìn cấm vệ quân nhe răng cười một tiếng.

"Vương Phi cứ như vậy tin tưởng Chiến vương?" Hôm nay thái tử đã hoàn tất tất cả mọi chuẩn bị a.

Tin tưởng sao? Nhìn phương hướng Hoàng Thành, trên mặt Long Chiến Nhã vẽ một nụ cười.

"Tình hình bên Thái tử như thế nào?"

"Thái tử gia ngoại trừ phái người tới Chiến vương phủ, còn phái người đi Hữu tướng phủ, Lại bộ Thượng Thư phủ và Binh bộ Thượng thư phủ." Phó thống lĩnh thu hồi binh khí đi vào Chiến vương phủ. Cấm quân phía sau hắn hai mặt nhìn nhau, cũng thu binh khí đi theo hắn vào chiến Vương Phủ.

"Các tiền bối, nên vận động một chút rồi, phân chia bốn tổ đi Hữu tướng phủ, Lại bộ Thượng Thư phủ và Binh bộ Thượng thư phủ, còn có một tổ ở lại Chiến Vương phủ. Mỗi tổ dẫn một người đại diện trong phủ của họ đến hoàng cung, ta ở hoàng cung chờ các vị tiền bối."

"Tốt, tiểu thư."

"Tiểu thư, ngươi cứ yên tâm đi."

"Đúng vậy, bao vây người của chúng ta, những người này đều là tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, gia môn của bọn hắn chúng ta còn không để vào mắt."

Tiếng nói vừa dứt mười người đều đã phân phối xong, lưu lại một người sử dụng loan đao, những người còn lại đều hướng mục đích của mình bay vút đi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Bên trong hoàng cung đã sớm giương cung kiếm bạt.

Lâm triều, sau khi chờ tất cả mọi người tiến vào đại điện, thái tử Mặc Sĩ Lưu Vân làm trò trước mặt hoàng đế, phong tỏa cả đại điện.

"Thái tử, ngươi có ý gì?" Hoàng đế Mặc Kỳ Cổ không tức giận, chẳng qua là bình tĩnh nhìn thái tử có gương mặt giống hắn đến sáu phần, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng cùng đau lòng.

"Phụ hoàng không rõ sao?" Mặc Sĩ Lưu Vân ôn hòa cười, nhưng trong đáy mắt tất cả đều là bi ai.

"Nghịch Tử!" Mặc Kỳ Cổ đã không kiềm chế được tâm tình của mình, vỗ Long án rống giận, "Trẫm cho ngươi nhiều cơ hội như vậy ngươi còn không biết hối cải!"

"Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã không có đường rút lui." Nụ cười Mặc Sĩ Lưu Vân vẫn ôn hòa, vỗ tay một cái, cấm vệ quân toàn bộ ào ào xông vào đại điện, mọi người đều cầm trong tay lợi kiếm.

"Ngươi!" Mặc Kỳ Cổ run rẩy ngón tay chỉ vào mặt Mặc Sĩ Lưu Vân, vẻ mặt đau lòng.

"Hộ giá!" Hữu tướng hét to một tiếng, động thân che chở Mặc Kỳ Cổ phía trước.

Theo tiếng quát của hữu tướng, tất cả các võ tướng trung thành đều động thân xếp thành một loạt che chở trước hữu tướng.

"Các vị thật sự muốn cùng Bổn cung đối nghịch?" Khóe miệng Mặc Sĩ Lưu Vân khẽ nhếch, "Làm sao bây giờ, Bổn cung đã phái người đến phủ của các vị chào hỏi người nhà các vị rồi."

"Hèn hạ!" Một võ tướng gầm lên một tiếng, rõ ràng đã bắt đầu dao động.

"Thái tử nói vậy là sao?" Hữu tướng cau mày.

"Bổn cung đã khi nào nào nói nhảm." Mặc Sĩ Lưu Vân lần nữa vỗ tay, có người dâng lên một cái hộp, Mặc Sĩ Lưu Vân trực tiếp đem cái hộp ném xuống đất, cái hộp mở ra, bên trong là một chút ngọc bội vòng tai và vân vân. Thấy thế, người dâng lên cái hộp cái cúi đầu lui ra ngoài.

"Hiện tại, hữu tướng đại nhân đã xác định chưa?" Mặc Sĩ Lưu Vân tiếp tục cười.

Trên ghế rồng, Mặc Kỳ Cổ nhắm hai mắt lại. Hắn biết những võ tướng gọi là trung thành này nhất định sẽ tránh đường, dù sao ở trong tay đối phương chính là thân nhân của họ. Tránh ra, bọn họ còn có đường sống, có lẽ vẫn giữ được chức vụ. Không tránh, vậy chào đón bọn họ cùng người nhà họ chỉ có cái chết. Mặc Kỳ Cổ rất rõ ràng.

Quả nhiên, mấy võ tướng và hữu tướng đã từ từ mau tránh ra, tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn bất luận kẻ nào.

"Phụ hoàng, có thể truyền ngôi rồi." Mặc Sĩ Lưu Vân thở nhẹ một hơi. Mặc dù rất kỳ quái Mặc Sĩ Lưu Dạ và Mặc Sĩ Lưu Thương tại sao không có hành động, nhưng chuyện chỉ thiếu chút nữa thôi sẽ lập tức kết thúc.

Mặc Kỳ Cổ vẫn ở trên ghế rồng nhắm mắt lại, không có bất kỳ động tác nào.

Mặc Sĩ Lưu Dạ nhìn Mặc Sĩ Lưu Vân, lại nhìn phụ hoàng trên ghế rồng tuổi đã già, lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn an tĩnh đứng bên cạnh, khẽ nhíu mày. Đột nhiên cảm thấy vô cùng bi ai, có lẽ gần đây ở cùng một chỗ với Thanh Vũ, hắn trở nên có chút đa sầu đa cảm đi.

"Đại ca, thu tay lại đi." Mặc Sĩ Lưu Dạ đi ra.

"Lưu Dạ, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ ở thu tay lúc này sao?" Mặc Sĩ Lưu Vân đưa tay chỉ long ỷ Mặc Kỳ Cổ đang ngồi, "Vị trí kia, không phải ngươi vẫn muốn ngồi sao?” Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Vân trở nên mê mang mà xa xưa.

Mặc Sĩ Lưu Dạ nhìn về phía long ỷ. Đúng vậy, trước kia hắn vẫn luôn muốn cái vị trí kia, từ khi nào thì bắt đầu thay đổi tâm ý đây? Trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Thanh Vũ, khóe miệng không tự nhếnh lên.

"Xem ra, nữ nhân quả nhiên là vật cản, có muốn đại ca giúp ngươi xử lý sạch không?"

"Ngươi dám!" Mặc Sĩ Lưu Dạ căm tức nhìn Mặc Sĩ Lưu Vân.

"Bổn cung dám bức vua thoái vị thì còn việc gì không dám làm đây? Nói không chừng hiện tại, người đàn bà kia đã trên đường đến hoàng tuyền rồi đâu."

"Ngươi phái người đi Bình vương phủ?" Mặc Sĩ Lưu Dạ khó có thể tin nhìn cái người mà hắn gọi là đại ca này.

"Không ngoại trừ Bình vương phủ." Mặc Sĩ Lưu Vân đắc ý cười.

Nghe nói như thế, Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn luôn im lặng ngẩng đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Vân một cái, ánh mắt thay đổi.

"Đại ca cho là chỉ có ngươi mới có thể thu mua cấm quân sao?" Mặc Sĩ Lưu Dạ đột nhiên cười ha ha.

Mặc Sĩ Lưu Vân chợt quay đầu lại, nhìn thấy trong cấm quân có hai phần ba người phản chiến.

"Cũng là Bổn cung xem thường Bình vương ngươi." Mặc Sĩ Lưu Vân lắc đầu, "Nhưng mà không có Ngọc Tỷ, nên làm cái gì bây giờ?"

Một người cải trang thị vệ cầm một cái hộp đưa tới cho Mặc Sĩ Lưu Vân, Mặc Sĩ Lưu Vân mở ra, bên trong chính là Ngọc Tỷ.

"Ngươi thế nhưng trộm Ngọc Tỷ?" Mặc Sĩ Lưu Dạ trợn to mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Vân, nhưng ngay sau đó vừa cười nhẹ một tiếng, "Nhưng mà ngươi không có Hổ Phù."

"Ngươi!" Mặc Sĩ Lưu Vân sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười ha ha. Bọn họ quả nhiên là huynh đệ, làm chuyện lớn cũng giống nhau, hắn trộm ngọc tỷ, đón mua cấm quân, đệ đệ của hắn thì trộm Hổ Phù, điều quân đội vây thành.

"Lưu Thương.." trên ghế rồng, Mặc Kỳ Cổ rốt cục vẫn phải mở miệng, trong giọng nói có vô hạn tang thương, "..nên kết thúc rồi."

"Dạ, phụ hoàng." Vẫn trầm mặc, Mặc Sĩ Lưu Thương trả lời, nhưng không có bất kỳ động tác.

"Tình hình như vậy hẳn là phụ hoàng cùng Tam đệ còn có an bài? Nhưng hôm nay Ngọc Tỷ và Hổ phù cũng không còn." Mặc Sĩ Lưu Vân ngóng tai nghe động tĩnh ngoài điện. "Gia quyến các vị đại thần đã ở trong tay Bổn cung. Bổn cung thật tò mò, phụ hoàng cùng Tam đệ còn có thể làm được gì đây?"

Còn có thể làm cái gì? Thật ra thì Mặc Kỳ Cổ cũng không biết, bởi vì Mặc Sĩ Lưu Thương một mình an bài mọi việc.

"Mặc Sĩ Lưu Vân, ngươi đem Ngọc Tỷ đặt ở chỗ của Tử Vận? Mặc Sĩ Lưu Dạ, ngươi giao Hổ Phù cho Thanh Vũ?"

"Ngươi có ý gì?" Mặc Sĩ Lưu Vân cau mày. Chuyện Ngọc Tỷ đặt ở chỗ Tử Vận, trừ hắn và Tử Vận không có người khác biết, trừ phi là. . .

"Sao ngươi không nhìn thử Ngọc Tỷ trong tay là thật hay giả?" Mặc Sĩ Lưu Thương khinh thường cười.

Mặc Sĩ Lưu Vân lập tức kiểm tra Ngọc Tỷ trên tay, một hồi lâu sau, Ngọc Tỷ đã rơi trên mặt đất.

"Không thể nào, không thể nào!" Tử Vận yêu hắn, hắn nhìn ra được, cho nên mới đem Ngọc Tỷ đặt ở chỗ nàng, nàng sẽ không phản bội hắn, sẽ không!

"Thanh Vũ sẽ không phản bội của ta!" Mặc Sĩ Lưu Dạ hai mắt đỏ bừng chờ Mặc Sĩ Lưu Thương nói.

Mặc Sĩ Lưu Thương nhếch mi, không nói.

Mặc Sĩ Lưu Thương trầm mặc càng chọc giận Mặc Sĩ Lưu Dạ, Mặc Sĩ Lưu Dạ chợt xông qua đẩy cửa đại điện ra.

Khe hở giữa hai cánh cửa càng lúc càng lớn, ánh mặt trời xuyên qua khe hở khoang khoái đi vào, chiếu sáng cả đại điện.

Ngoài cửa, Long Chiến Nhã đứng đầu ở trước, Tử Vận và Thanh Vũ một trái một phải đứng hai bên, trong tay mỗi người đang cầm một cái hộp, xa hơn phía sau là những người đại diện cho người nhà của văn võ bá quan, cuối cùng là nhóm cấm quân mà Mặc Sĩ Lưu Vân điều tới, hiện tại do Long Chiến Nhã trông coi.

"Vũ… Vũ nhi." Thời điểm nhìn thấy Thanh Vũ, Mặc Sĩ Lưu Dạ không có gầm thét, không có tức giận, chẳng qua là ngơ ngác hô một tiếng.

"Lưu Dạ." Thanh Vũ ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn Mặc Sĩ Lưu Dạ, "Ngươi nguyện ý để xuống hết thảy đi theo ta sao?"

Đây là đặc thù đãi ngộ của Đặc Biệt Doanh. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trừ việc được báo thù, các nàng còn có thể bảo toàn cho một người, nếu như các nàng dùng tính mạng của mình để bảo đảm cho họ thì họ còn có thể tiến vào Long các. Đây là tín nhiệm cùng sự yêu mến của tiểu thư đối với các nàng, bởi vì tiểu thư nói các nàng là nữ nhân, không thể so sánh được với tâm địa cứng rắn của nam nhân, nhiệm vụ của các nàng chính là quyến rũ nam nhân để nhận được tin tức, sẽ khó tránh khỏi việc động tâm, cho nên tiểu thư dành cho mọi người trong Đặc Biệt Doanh một đặc quyền. Hiện tại nàng (Thanh Vũ) muốn đánh cuộc một lần, xem thử một chút nam nhân này có thể có được tín nhiệm của nàng, rốt cuộc có đáng giá để nàng bảo vệ hay không. Mọi người ở Long các đều là như vậy, chỉ có khi hiểu được đối phương đối với mình tín nhiệm tuyệt đối thì mới có thể chân chính tiếp nhận, nơi này của bọn hắn không có khái niệm ngang hàng.

"Vũ nhi, ngươi phản bội ta?" Trong mắt Mặc Sĩ Lưu Dạ có chút đau đớn.

"Không.." Thanh Vũ lắc đầu "Ta, vẫn luôn là Vương phi của người."

"Tất cả đều là lừa dối sao?" Đây chính là nữ nhân ban đầu vì hắn mà chịu chết? Đây chính là nữ nhân mà hắn yêu lần đầu tiên? Thì ra là hết thảy đều là âm mưu...

"Lúc đầu đúng là vậy." Thanh Vũ không có ý định nhiều lời, bởi vì vẻ mặt của Mặc Sĩ Lưu Dạ nói cho nàng biết, hiện tại, cho dù nàng nói nhiều hơn nữa Mặc Sĩ Lưu Dạ cũng sẽ không tin tưởng. Thanh Vũ có chút ảm đạm.

"Lưu Vân, vấn đề của ta cùng với Thanh Vũ giống nhau, ngươi nguyện ý dứt bỏ hết thảy đi theo ta không?" Tử Vận nhìn Mặc Sĩ Lưu Vân ôn nhuận nở nụ cười nhưng trong lòng lại đau nhói từng cơn. Cho dù là lúc này hắn vẫn muốn che giấu tình cảm của mình sao? Có lẽ nên cho bọn họ cơ hội cuối cùng đi.

"Vận Nhi, ngươi gạt ta." Mặc Sĩ Lưu Vân nở nụ cười thật ấm áp nhưng thanh âm của hắn rất lạnh, lạnh như băng thấu xương.

"Không có." Tử Vận lắc đầu.

"Cũng đúng." Mặc Sĩ Lưu Vân tự giễu cười một tiếng. Đúng là không có, bởi vì sau khi gặp lại, Tử Vận vẫn đối với mình ôn hoà, là chính bản thân hắn một mực cho rằng nữ nhân này còn yêu mình, là chính bản thân hắn chắc chắc… chính hắn.

Mặc Sĩ Lưu Thương cũng bước ra, yêu thương nhìn Long Chiến Nhã, đi tới lấy hai cái hộp trên tay Thanh Vũ và Tử Vận, xoay người đến giao cho Mặc Kỳ Cổ, sau đó đứng giữ ở cửa đại điện, nhìn Long Chiến Nhã không chớp mắt. Phía sau hắn, văn võ bá quan thấy người nhà của mình cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó vội vàng chạy tới hỏi thăm tình huống, sau khi biết rõ, mọi người mặt đầy xấu hổ.

"Hai người các ngươi, còn muốn bảo vệ mạng của bọn hắn sao?" Nhìn hai vẻ mặt đau đớn của hai nam nhân trước mặt, Long Chiến Nhã liếc mắt.

"Bảo vệ." Thanh Vũ và Tử Vận nhìn nhau, kiên định gật đầu.

"Cho dù bọn họ hận các ngươi?"

"Dạ"

"Tự mình quyết định, tự mình gánh chịu hậu quả, sau này hối hận liền tự sát đi." Long Chiến Nhã trêu đùa.

"Dạ" Hai người hắc tuyến. Tự sát? Đến lúc đó lão Đại có thể cho phép mới là kỳ quái!

Nhìn Thanh Vũ, Tử Vận lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Dạ, Long Chiến Nhã đột nhiên chê cười.

"Nếu đã vậy, đem hai nam nhân này về Long các, nghiêm khắc trông giữ. Tử Vận và Thanh Vũ chuẩn bị nhận nhiệm vụ mới. Nghe nói Hoàng hậu Thương Lộ đang cấp Thương Lộ Hoàng nạp phi, vừa lúc thám tử ở Thương Lộ quốc của chúng ta tương đối ít."

"Dạ, Lão Đại."

"Không cho phép!" Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên.

Tử Vận và Thanh Vũ ngây ngẩn cả người, Long Chiến Nhã cười hắc hắc.

"Hai người các ngươi, tại sao lại không được?" Long Chiến Nhã cố ý gây khó dễ.

"Nàng là nữ nhân của ta!" Mặc Sĩ Lưu Dạ tính tình vốn vọng động, không giống như Mặc Sĩ Lưu Vân có nhiều cố kỵ, cho nên suy nghĩ cũng không suy nghĩ, một câu thốt ra làm cho Thanh Vũ đỏ mặt.

"Nữ nhân của ngươi?" Long Chiến Nhã nhíu mi, "Mới vừa rồi không phải vì Thanh Vũ lừa ngươi mà làm ra bộ mặt thối như chết cha mất mẹ sao? Như thế nào mà bây giờ Thanh Vũ lại là nữ nhân của ngươi rồi?"

"Ta. . . . . . Nàng. . . . . . Ngươi. . . . . ." Mặc Sĩ Lưu Dạ mặt đỏ bừng, không biết kìm nén bực tức hay là…

"Mặc Sĩ Lưu Dạ, Bổn Tôn là Long các Long tôn, trịnh trọng hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý gia nhập Long các? Bổn Tôn có thể đem Thanh Vũ giao cho ngươi sao?"

Mặc Sĩ Lưu Dạ sửng sốt, há miệng, cúi đầu, không nói gì.

"Người Long Chiến Nhã ta muốn bảo vệ thì sẽ không có người nào có thể muốn tánh mạng của hắn, cho dù là Diêm vương gia cũng phải nghĩ lại mà làm sau."

Rất khí phách một câu nói, Mặc Sĩ Lưu Dạ có chút rung động. Ngẩng đầu lên nhìn Long Chiến Nhã, sau đó xoay người lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, phát hiện trên mặt Mặc Sĩ Lưu Thương một chút thần sắc không vui cũng không có, chẳng qua là sủng nịch trìu mến nhìn Long Chiến Nhã. Đây tỏ vẻ hắn sẽ không ngăn trở Long Chiến Nhã?

"Ta nguyện ý gia nhập Long các." Cũng là Mặc Sĩ Lưu Vân mở miệng trước, ánh mắt kiên định nhìn Long Chiến Nhã. Dù sao hắn cũng đã thua, tất cả không cam lòng, tất cả phẫn hận cũng không có bất cứ ý nghĩa gì rồi. Hắn thua, không đáp ứng yêu cầu của Long Chiến Nhã, kết quả của hắn tuyệt đối sẽ vô cùng thê thảm.

"Tốt." Long Chiến Nhã vô cùng sảng khoái đáp ứng. Nàng không sợ bọn họ đùa bỡn hoa chiêu gì, đến Long các, bọn họ cũng không thể vén lên nổi sóng gió gì.

"Ta cũng nguyện ý." Mặc Sĩ Lưu Dạ theo sát gật đầu.

"Thanh Vũ, Tử Vận nghe lệnh."

"Thuộc hạ đón lệnh."

"Lập tức mang Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Dạ đến Long các huấn luyện, hai người các ngươi trở về Đặc biệt Doanh tập huấn."

"Dạ"

Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Dạ không biết đây là có ý gì, nhưng Thanh Vũ và Tử Vận hiểu. Hai nam nhân này đến Long các huấn luyện cũng phải qua hai ba năm mới có thể xuất đạo. Còn các nàng trở về đại bản doanh tập huấn nếu không có lão Đại gọi về thì sẽ không cần ra mặt. Đây là Lão Đại cho bọn hắn thời gian trao đổi tình cảm, vì thế hai nữ nhân lôi hai nam nhân vẫn còn ngơ ngác hấp tấp rời đi.

Cho nên, một cuộc chiến bức vua thoái vị vốn nên đẫm mùi máu tanh cứ như vậy mà trở thành hí kịch, khép lại tấm màng, Mặc Kỳ Cổ vốn đang mê mang đã tốt lên một chút.

Trong thượng thư phòng,

"Thương Nhi." Mặc Kỳ Cổ nhìn đôi trẻ cứ dính lấy nhau, khẽ nhíu mày.

Mặc Sĩ Lưu Thương quay đầu, nhìn Mặc Kỳ Cổ.

"Trẫm tính toán truyền ngôi cho ngươi."

"Không nên." Mặc Sĩ Lưu Thương vẻ mặt ghét bỏ, không hề nghĩ ngợi cự tuyệt.

"Tại sao?" Mặc Kỳ Cổ sửng sốt.

"Không tại sao cả. Không thích."

Long Chiến Nhã vẫn cúi đầu, nghe được lời Mặc Sĩ Lưu Thương nói... khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Ngươi cũng biết vị trí này đại biểu cái gì?"

"Vàng bạc, quyền lực, nữ nhân." Mặc Sĩ Lưu Thương đơn giản nói đáp án, "Còn có cô độc."

Mặc Kỳ Cổ ngẩn ra, ánh mắt tan rã nhìn về phía trước. Cô độc sao. . . . . .

Thấy Mặc Kỳ Cổ lâm vào trầm tư, Mặc Sĩ Lưu Thương nắm lấy tay Long Chiến Nhã, lửng thững đi ra ngoài.

"Tại sao hoàng thượng lại dung túng ngươi như vậy?" Hai người chậm rãi rời đi, không có cỡi ngựa, cũng không có ngồi xe ngựa, cứ như vậy đi bộ từ trong hoàng cung đi ra.

"Bởi vì ông ấy nợ mẫu phi ta." Mặc Sĩ Lưu Thương giọng nói nhàn nhạt.

"Vậy sao…" Cúi đầu, nhìn chân đường, Long Chiến Nhã hưởng thụ sự yên lặng ngắn ngủi.

"Nhã Nhi?"

"Sao?" Long Chiến Nhã mê mang nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Lúc trước Nhã Nhi không phải muốn kể chuyện xưa sao?"

"Ừ?" Long Chiến Nhã nghiêng đầu, nghiêm túc suy tư một phen mới bừng tỉnh đại ngộ, lúc tầm bảo bọn họ đã nói trở lại sẽ kể chuyện xưa của họ cho nhau nghe, "Nhưng Mạch và Nguyệt không ở đây."

"Chỉ nói cho ta được không?"

"Được." Con ngươi đảo một vòng, Long Chiến Nhã cười hì hì gật đầu, "Ta, là Long Chiến Nhã phủ Tướng quân, nhưng cũng không phải là nàng, bởi vì ta là linh hồn đến từ ngàn năm sau. Kiếp trước, ta đã chết, vừa vặn Long Chiến Nhã phủ Tướng quân cũng đã chết, cho nên linh hồn của ta tiến vào thân thể của nàng. Thật là kỳ quái a, tại sao Diêm vương gia lại không chịu thu ta đây? Thương, ngươi tin ta sao?" Long Chiến Nhã cười hì hì nghiêng đầu, muốn nhìn vẻ mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương, nhưng chỉ thấy Mặc Sĩ Lưu Thương mặt lạnh như băng, nụ cười đông cứng trên mặt.

"Ngươi nói Long Chiến Nhã đã chết, linh hồn của ngươi tiến vào thân thể của nàng?"

"Ừ" Long Chiến Nhã cũng lạnh mặt, gật đầu.

"Vậy linh hồn của nàng ta đâu?"

"Ta nào biết! Muốn biết tự mình tìm đi!" Long Chiến Nhã phát hỏa lớn, cũng rất ủy khuất, hất tay Mặc Sĩ Lưu Thương ra, sải bước đi về.

"Hửm?" Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, nhưng ngay sau đó nghĩ đến cái gì, nở nụ cười vui vẻ, hai bước đuổi theo Long Chiến Nhã, từ phía sau ôm lấy nàng, "Tiểu nữ nhân, đoán mò cái gì đây."

"Ngươi buông!" Long Chiến Nhã lắc lắc thân thể muốn tránh thoát, trong thanh âm có chút nức nở.

"Không buông." Mặc Sĩ Lưu Thương còn cố ý vòng tay thật chặt, "Thật xin lỗi, là ta không tốt, đừng nóng giận, ta không phải có ý tứ kia, nương tử." Cuối cùng một câu nương tử, Mặc Sĩ Lưu Thương đem thanh âm kéo dài, mang theo đắc ý lấy lòng cùng làm nũng.

Long Chiến Nhã bất động, cũng không nói chuyện, tức giận nhìn mặt đất dưới chân.

"Ta muốn hỏi linh hồn của nàng ta có còn lưu lại hay không, linh hồn của ngươi cùng linh hồn của thân thể này dung hợp như thế nào, có muốn giành lại thân thể với ngươi không, không phải lão đạo sĩ nào cũng đều nói như vậy sao? Nếu không chúng ta đi xem một chút đi?"

"Xem cái gì?" Long Chiến Nhã mờ mịt. Hắn đang nói cái gì vậy?

"Nếu linh hồn của ngươi dung hợp không tốt, hoặc là linh hồn của nàng còn lưu lại, đem ngươi đuổi đi thì làm sao bây giờ?" Mặc Sĩ Lưu Thương đem mặt chôn trên cổ Long Chiến Nhã, mơ hồ lầm bầm .

"A?" Long Chiến Nhã sửng sốt, sau đó nhịn không được cười lên, "Vậy ngươi hãy sống tốt cùng nàng chứ sao."

"Ngươi nói cái gì?" Ôm chặt thân thể Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương trừng nàng, "Ngươi, tiểu nữ nhân không có lương tâm, phu quân ta đã trao lòng cho ngươi rồi, ngươi lại có thể để cho ta cùng người khác sống cùng sao? Nếu không, hiện tại phu quân cũng trao thân cho ngươi." Vừa nói, liền hướng trên người Long Chiến Nhã cọ.

"Uy, ở trên đường cái nha, đừng làm rộn." Long Chiến Nhã cười tránh né.

"Sợ cái gì, Long Ngự quốc còn người nào không biết ngươi là thê tử của ta." Mặc Sĩ Lưu Thương vẻ mặt rắm thúi.

"Da mặt dày." Long Chiến Nhã nhất thời im lặng.

"Vi phu nói là sự thật." Vừa nói, lại muốn hướng trên người Long Chiến Nhã cọ a cọ.

"Chuyện xưa vẫn chưa nói xong đâu, ngươi có nghe hay không?"

"Nghe." Mặc Sĩ Lưu Thương chậm rãi đứng vững lại, một tay đem Long Chiến Nhã ôm trong ngực, hai người rảo bước tản bộ trên đường cái náo nhiệt, nhìn những người dân trên đường đối với những chuyện bên trong hoàng cung hoàn toàn không hay biết.

"Ta à..." Long Chiến Nhã chọn chọn lựa lựa, đem tình hình kiếp trước kể lại cho Mặc Sĩ Lưu Thương, bao gồm gia đình của nàng, bao gồm những huấn luyện kinh khủng, bao gồm cuộc sống máu tanh trong bóng tối.

[... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...]

"Nhã Nhi." Nghe xong chuyện xưa của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy trái tim mình tan nát rồi. Tiểu nữ nhân của hắn chịu nhiều khổ cực như vậy. Ở những năm tháng không có hắn bên cạnh, thân thể nho nhỏ này phải gánh lấy bao nhiêu đau khổ, nàng nhỏ bé như vậy lại phải trải qua những chuyện tình mà nàng vốn không nên trải qua. Là một người của hai thế giới, thậm chí chút vui vẻ đầy đủ của lứa tuổi đồng niên cũng không có, "Sau này, đều có ta giúp ngươi, sống cùng sống, chết cùng chết, phụng bồi ngươi cả đời này, đời sau, sau này đời đời kiếp kiếp. Ngươi, Long Chiến Nhã là nương tử trời định của Mặc Sĩ Lưu Thương ta, ai cũng đừng nghĩ giành lấy."

"Tốt, sống cùng sống, chết cùng chết, cùng chung một chỗ, đời này, đời sau, sau này đời đời kiếp kiếp, ta làm vợ của ngươi, ngươi cũng không thể đánh mất ta." Long Chiến Nhã cười híp mắt trả lời.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

"Mẫu thân, phụ thân." Chờ đến lúc hai người tinh thần sảng khoái trở về Vương phủ thì đã là hoàng hôn. Vừa vào cửa đã thấy được Tiểu Nhược Thần, theo phía sau là Tiểu Hắc, Tiểu Bạch và Tiểu Ngân, uy phong lẫm lẫm. Lúc ở Vương phủ, bình thường Tiểu Nhược Thần cũng không có bên cạnh Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương, bởi vì hắn luôn muốn tới chỗ của Phong Hồn học tập, dĩ nhiên đây không phải là do Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương an bài mà là do Tiểu Nhược Thần tự mình yêu cầu, trải qua một lần tầm bảo và sự kiện bị hạ độc, Tiểu Nhược Thần chính thức biết được bản thân mình nhỏ yếu, cho nên quyết định hăng hái học tập, không thể cản trở mẫu thân và phụ thân.

“Sao vậy cục cưng?" Long Chiến Nhã vừa muốn ôm lấy Tiểu Nhược Thần thì Tiểu Nhược Thần đã bị một đôi bàn tay to xách đi.

Không nhìn tới Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương đem Tiểu Nhược Thần vắt vào trong ngực.

"Mẫu thân, Mạch thúc thúc cùng Nguyệt a di nói các ngươi lại muốn đi xa nhà phải không?" Có chút bất mãn nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương một cái, Tiểu Nhược Thần bĩu môi nhìn về phía Long Chiến Nhã.

"Đúng vậy a, cục cưng có muốn đi theo không?" Nếu Tiểu Nhược Thần muốn theo... Long Chiến Nhã tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

"Cục cưng không đi." Ai ngờ, Tiểu Nhược Thần thế nhưng lắc đầu.

"Tại sao?" Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy ngạc nhiên. Con của hắn hiếu động hắn rất rõ ràng, hơn nữa lòng hiếu kỳ đặc biệt mạnh, nếu biết bọn họ muốn đi tham gia Đại hội Võ Lâm không thể nào lại không muốn đi theo a, thật là ly kỳ.

"Cục cưng muốn đi Long các."

"Ừm?" Long Chiến Nhã nhíu mi.

"Hồn ca ca nói, đi Long các là có thể trở nên mạnh mẽ rồi, cho nên cục cưng muốn cùng với Phong Tiêu đi Long các."

Phong Tiêu? Long Chiến Nhã nhếch mi, cười gian.

Mặc Sĩ Lưu Thương bất đắc dĩ nhìn Long Chiến Nhã cười hèn mọn. Tiểu nữ nhân này, ngay cả nhi tử của mình cũng bố trí.

"Được rồi, mẫu thân để Hồn ca ca và Ly ca ca lại cho ngươi."

"Dạ." Tiểu Nhược Thần biết điều gật đầu.

Ba ngày sau, trời còn chưa sáng, bảy con Mặc Hắc mã (loại ngựa toàn thân đen như mực, thân rắn chắc, mã lực cao, là một giống quý giá đắt tiền) từ Chiến vương phủ xuất phát.

Bên trong Thanh Vương phủ, Mặc Sĩ Lưu Vũ ai oán nhìn thư tín trong tay. Vì sao lại muốn hắn làm thái tử đây? Vì sao đại ca, nhị ca đều đi Long các, thoát khỏi triều đình rồi? Vì sao tam ca lại đi tham gia Đại hội Võ Lâm chứ? Vì sao bọn họ được thanh nhàn như vậy mà hắn thì phải sống ở Long Ngự, nuôi trồng thế lực chuẩn bị lên ngôi? Vì sao? Đây đều là vì sao a?

Võ Lâm đại hội được tổ chức ở Vân Hòa quốc - Phi Vân Thành. Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã, Bách Lí Mạch, Nam Phong Nguyệt, Phong Nguyệt, Phong Lam và Ngọc Yêu đều đã dịch dung chuẩn bị từ Thiên Phổ quốc đi vòng đến Vân Hòa quốc.

Ra roi thúc ngựa được năm ngày rồi, bảy người đã đến một trấn nhỏ ở biên giới của Thiên phổ quốc và Vân Hòa quốc. Không khéo, ở nơi này lại gặp được người quen.

"Thương, ta cảm thấy hai người bị vây công kia có chút quen thuộc." Đứng xa xa nhìn một đoàn người hỗn loạn, Long Chiến Nhã tiến tới bên tai Mặc Sĩ Lưu Thương nói nhỏ.

"Ừm, có chút quen thuộc." Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu. Hai người bị vây công là một nam một nữ, chẳng qua là lấy ít địch nhiều nên hai người đã sớm một thân chật vật, nhất thời không thể nhận ra được hai người kia là ai.

“Tiểu thư, cô gia, hai người kia là Lăng Ngạo Phong và Lăng Ngạo San.” Phong Lam bất đắc dĩ nhắc nhở.(Lăng Ngạo Phong và Lăng Ngạo San là tỷ đệ của Hữu tướng Long Ngự quốc, đã từng gặp Long Chiến Nhã trong cung yến)

“Nga.” Ồ một tiếng, Long Chiến Nhã hoàn toàn không có ý tiến lên hỗ trợ.

"Tiểu Nhã Nhi, đằng kia hình như là người của Âm Nhật Giáo." Bách Lí Mạch cau mày.

Âm Nhật Giáo trong chốn võ lâm là một môn phái mới quật khởi không lâu, Giáo chủ là một tên nam tử âm nhu yêu mị, Giáo chúng cũng là những người làm cho người ta thoạt nhìn vô cùng không thoải mái, võ công tu luyện cũng vô cùng tà môn. Đông đảo môn phái trong giang hồ cũng không quá nguyện ý tiếp xúc với một nhóm người như vậy.

"Âm Nhật Giáo?" Long Chiến Nhã đối với môn phái này cũng có chút ấn tượng, bởi vì lần trước tham gia Đại hội Võ Lâm, lúc ra mắt đã thoáng nhìn thấy Giáo chủ Âm Nhật Giáo lớn lên xinh đẹp yêu mị còn hơn cả nữ nhân.

"Sao bọn họ lại trêu chọc phải người Âm Nhật Giáo?" Mặc Sĩ Lưu Thương cau mày. Âm Nhật Giáo này hắn cũng đã được nghe nói qua, hơn nữa không có một chút hảo cảm.

"Cô gia, tỷ đệ kia là người của Cửu Hành Sơn." Cửu Hành Sơn là đạo giáo nhất phái, nghe nói trưởng lão Cửu Hành Sơn cùng Hữu tướng có chút giao tình, cho nên thu nhận hai nhi tử của Hữu tướng làm đồ đệ.

"Vậy cũng không trách được." Cửu Hành Sơn là chính phái, người của Cửu Hành Sơn đều là chính trực, chỉ là có chút chính trực thái quá... Đoán chừng tỷ đệ này cũng đã bị đám lão đạo ở Cửu Hành Sơn tẩy não, nếu không làm sao lại cùng người của Âm Nhật Giáo đánh nhau, theo như nàng biết, Âm Nhật Giáo rất ít khi chủ động trêu chọc người khác.

"Cứu sao?" Long Chiến Nhã nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Cứu."

"Ngọc Yêu, Phong Nguyệt, giải quyết đi." Bàn tay nhỏ bé Long Chiến Nhã vung lên, Ngọc Yêu và Phong Nguyệt lập tức gia nhập chiến đấu.

"Sao ta lại cảm thấy Phong Nguyệt càng ngày càng yêu nghiệt rồi?" Long Chiến Nhã cau mày, vô cùng không đứng đắn hỏi.

Mọi người đều nhìn về hướng Phong Nguyệt đang trong vòng chiến, cho dù đứng ở nơi Tinh Phong Huyết Vũ cũng không thay đổi được một thân yêu mị cao quý, nhất là khi gương mặt xinh đẹp mang theo thị huyết nở nụ cười, phá lệ câu hồn. Phong Lam chân mày giật giật.

"Như thế này ngày sao không lấy được nương tử làm sao bây giờ?" Long Chiến Nhã nghiêng đầu, quyệt miệng, một bộ dáng rất buồn rầu.

Lấy vợ? Phong Lam mặt biến sắc.

"Phong Lam a."

"Chuyện gì vậy, tiểu thư?"

"Các ngươi thường hay đi cùng với nhau, vậy ngươi có biết Phong Nguyệt đã có người nào trong lòng hay chưa?"

"....Không có." Nghẹn nửa ngày, Phong Lam nghẹn ra hai chữ.

Nhìn ánh mắt đi du lịch của Phong Lam, nghe trong giọng nói của hắn có chút bực mình, Long Chiến Nhã nhướng mày, xem ra có JQ a. (Lam ca vs Nguyệt ca :D2 )

"A, Phong Nguyệt bị thương." Long Chiến Nhã kinh hô một tiếng.

Phong Lam không chút suy nghĩ liền vọt vào. Lúc hắn đã tiến vào vòng chiến đấu, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Phong Nguyệt cùng thân thể hoàn hảo không chút tổn hao gì, khóe miệng co quắp. Xong, bị tiểu thư nhìn ra. Ánh mắt của tiểu thư sao lại độc như vậy. Ai oán nhìn Long Chiến Nhã một cái, Phong Lam không nhìn đến ánh mắt Phong Nguyệt và Ngọc Yêu, lửa bốc lên cả vùng, nhanh chóng chém giết người Âm Nhật Giáo rồi trở về vị trí cũ.

Phong Nguyệt và Ngọc Yêu vẫn dùng ánh mắt rất quỷ dị nhìn Phong Lam. Phong Lam từ trước đến giờ cũng không ôn không hỏa, ôn văn nhĩ nhã, bọn họ đây là lần đầu nhìn thấy Phong Lam bạo lực như vậy, tại sao a? Hai người đem tầm mắt nghi ngờ chuyển đến Long Chiến Nhã, Long Chiến Nhã nhún vai tỏ vẻ mình rất vô tội ...hai người đầu đầy hắc tuyến.

--- ---

Tình hình chiến đang căng thẳng, Lăng Ngạo Phong và Lăng Ngạo San chỉ nhìn thấy ba người đột nhiên xông vào vòng chiến đấu, nhanh chóng giải quyết đối phương, sau đó lại nhanh chóng rời đi. Nhìn theo phương hướng bọn họ ly khai.. là một vài người không quen biết (đã cải trang). Tỷ đệ liếc mắt nhìn nhau, hướng mấy người Mặc Sĩ Lưu Thương đi tới.

"Đa tạ các vị xuất thủ tương trợ." Tỷ đệ ôm quyền thở dài.

"Nhàm chán thôi." Long Chiến Nhã vô cùng không nể mặt.

Tỷ đệ khóe miệng co quắp.

“Tại hạ Lăng Ngạo Phong / Lăng Ngạo San, là đệ tử Cửu Hành Sơn."

"Cửu Hành Sơn?" Bách Lí Mạch cau mày, bắt đầu suy tư, "A, không phải là đám đạo sĩ thối kia sao?"

"Các hạ, xin chú ý tìm từ." Tỷ đệ mất hứng cau mày.

"Xin lỗi a, hai vị thiếu hiệp, vị bằng hữu của ta đây đầu óc có chút không dùng được." Ý là mau quên.

"Thật sao, vậy cần phải để ý nhiều a." Tỷ đệ lại hiểu thành đầu óc Bách Lí Mạch có vấn đề.

Khóe mắt Bách Lí Mạch giật giật.

Nam Phong Nguyệt nhếch miệng cười vui vẻ.

Ngọc Yêu, Phong Lam và Phong Nguyệt cúi đầu, bả vai lay động.

Long Chiến Nhã vô tội nháy mắt mấy cái.

"Hai vị đến tham gia Đại hội Võ Lâm?" Mặc Sĩ Lưu Thương hỏi.

"Đúng vậy, mấy vị cũng thế à?"

"Phải." Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu, "Không biết hai vị có thể nguyện ý cùng bọn ta đồng hành, dọc theo đường đi cũng có thể chiếu ứng tốt lẫn nhau."

"Cũng được." Tỷ đệ suy tư một hồi, đồng ý.

Cho nên, đội ngũ Long Chiến Nhã từ bảy người phát triển thành chín người.
Bình Luận (0)
Comment