Chiến Vương Long Phi

Chương 85

"Tiểu thư." Vào phòng, Ngọc Yêu lắc mông đứng sau lưng Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã, không cần phải nói, Long Chiến Nhã đương nhiên là nằm trong ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương rồi.

"Long tôn." Hắc Phong cung kính cúi chào. Không cần nói đến Long Chiến Nhã là chủ tử của Ngọc Yêu, chỉ cần thân phận Long tôn này cũng đủ làm cho hắn phải tôn kính. Một nữ nhân, chỉ cần dùng hai năm là đã có thể đứng trên đỉnh cao của cường giả, vững gót chân trên giang hồ, không thể không nói Long Chiến Nhã đúng là một nhân vật thần thoại. Nhưng mà tại sao tóc của Long tôn lại biến thành màu trắng như thế?

"Hắc Phong phải không." Long Chiến Nhã muốn ngồi thẳng một chút, nhưng lại ngại mình đang ngồi trong lòng ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương, ngồi nghiêm chỉnh như vậy lại có chút kỳ quái, nên thôi, cứ tiếp tục nằm trên người nào đó vậy, "Chuyện ngươi làm sao lại bị thương, bản tôn sẽ không hỏi. Bây giờ ngươi có tính toán gì không?"

"Tại hạ muốn ở lại bên người Ngọc Yêu." Một chút do dự cũng không có, Hắc Phong nói thẳng ra ý nghĩ của hắn.

Ngọc Yêu ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Hắc Phong. Nàng chỉ nghĩ rằng bởi vì bị trọng thương cho nên Hắc Phong mới đến tìm nàng.

"Nguyên nhân." Long Chiến Nhã nhếch khóe miệng.

Nguyên nhân? Hắc Phong nhíu mày. Đối mặt với ánh mắt của Long Chiến Nhã, hắn không nên trả lời qua loa được. Nhưng mà hắn muốn ở lại bên cạnh Ngọc Yêu là vì nguyên nhân gì đây? Bởi vì hắn thiếu nàng một nhân tình sao? Không phải. Hay là bởi vì chuyện năm đó mà cảm thấy áy náy? Cũng không phải. Vậy thì vì cái gì? Hắc Phong cảm thấy hoang mang.

"Nghĩ không ra lý do sao?" Đợi thật lâu cũng không thấy Hắc Phong trả lời, Long Chiến Nhã trộm nhìn vẻ mặt của hắn, nhìn thấy Hắc Phong đang hoang mang, nàng vừa xem thường vừa buồn bực. Chưa hiểu rõ trong lòng mình muốn gì mà đã mạo hiểm tính mạng rời khỏi Âm Nhật Giáo? "Nếu chính ngươi cũng không biết mình đang làm cái gì, bản tôn làm sao có thể cho ngươi ở bên cạnh Đường chủ Công đường Long các chứ? Lỡ như một ngày nào đó ngươi đã hiểu rõ được lòng mình lại yêu cầu rời khỏi Ngọc Yêu, ngươi nói lúc đó bản tôn phải làm cái gì đây?” Long Chiến Nhã càng nói thì ánh mắt cũng càng sắc bén, khiến cho người ta cảm thấy nàng rất không muốn giữ Hắc Phong ở lại.

Ai cũng biết, Ngọc Yêu là Đường chủ Công đường của Long các, không có sự cho phép của Long tôn thì sao có thể tùy tiện để một người ở bên Ngọc Yêu?

Hắc Phong sốt ruột.

"Ta, ta, ta muốn là. . . . . ."

"Muốn cái gì?” Phong Nguyệt vẻ mặt khó chịu, cũng gây khó dễ một chút, “Ta còn tưởng là một người nam nhân tuyệt vời như thế nào lại có thể làm cho Ngọc Yêu chờ đợi nhiều năm như vậy, thì ra cũng chỉ có như thế. Ta nói Ngọc Yêu này, nam nhân ở Long các chúng ta nhiều như vậy, ngươi còn chờ đợi mãi làm cái gì? Ta cảm thấy Nguyên Viêm cũng được lắm, bình thường hắn luôn đối đãi tốt với ngươi, ngươi cũng nên suy nghĩ lại, mọi người sống cùng nhau đã nhiều năm như vậy, không bằng hai người các ngươi đến với nhau luôn đi.” Phong Nguyệt càng nói càng dũng cảm, hoàn toàn không để ý đến Hắc Phong, giống như hắn đang muốn mai mối cho Ngọc Yêu cùng Nguyên Viêm vậy.

"Ừ, ta cũng cảm thấy như thế tốt đấy." Phong Lam đương nhiên là đứng về một phía với Phong Nguyệt rồi.

"Nguyên Viêm cùng Ngọc Yêu? Cũng rất xứng đôi đấy. Toàn bộ người của Long các không phải chỉ có mình Nguyên Viêm là luôn nhường nhịn ngươi sao.” Bách Lí Mạch cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt quẫn bách của Ngọc Yêu.

Mà trong mắt của Hắc Phong, vẻ mặt đó của Ngọc Yêu lại biến thành nàng đang ngượng ngùng.

"Không được! Ta không cho phép!" Đột nhiên một tiếng rống giận vang lên làm cho mọi người hoảng sợ, đều nghiêng đầu nhìn Hắc Phong.

"Vì cái gì?" Tiểu nữ nhân luôn quan tâm đến thuộc hạ của mình như vậy, có phải hắn cũng nên để ý một chút đến đám người Dạ Lăng hay không?

Ở phương xa, Dạ Lăng đang làm nhiệm vụ bỗng nhiên hắc xì một cái, ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy nghi ngờ.

"Không cho phép cái gì? Không cho phép nàng gả cho người khác sao?” Long Chiến Nhã quyết định hao phí chút ít thời gian để dẫn đường cho tên ngốc này một chút.

"Dạ, dù sao nàng cũng không thể gả cho người khác."

"Vì sao không thể gả cho người khác? Vậy ngươi cảm thấy nàng có thể gả cho ai?"

"Gả cho ai?" Hắc Phong hoàn toàn mơ hồ, "Không biết."

Long Chiến Nhã quả thực muốn tìm một viên gạch đập chết tên ngốc này. Không thể gả cho người khác, vậy trừ hắn ra còn có thể gả cho ai?

Ngọc Yêu cũng dở khóc dở cười. Sư huynh thật sự có thể nghĩ được như vậy. Tuy rằng đáp án mà nàng muốn biết đã có, nhưng cũng không đến giải vây cho Hắc Phong, bởi vì nàng muốn nghe chính miệng hắn nói ra, xem như là một ý định xấu xa nhỏ bé của nàng đi.

"Ai uy, sư huynh còn chưa có gặp qua Nguyên Viêm đâu, tại sao có thể nói như vậy. Hay là gọi Nguyên Viêm đến đây để sư huynh gặp một lần, nói không chừng sư huynh sẽ thích hắn đấy.” Ngọc Yêu cười vui vẻ.

“Muội thích hắn?" Hắc Phong nghiêm mặt nhìn Ngọc Yêu.

"Ai uy, cũng không ghét." Ngọc Yêu hơi hồi hộp một chút, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi như hoa.

"Không ghét? Không ghét thì muội đã muốn gả cho người ta? Gặp cái gì mà gặp! Cho dù có gặp huynh tuyệt đối cũng sẽ không thích hắn!” Hắc Phong tức giận nói.

Ngọc Yêu bị giật mình, lập tức biến thành một con thỏ nhỏ trốn phía sau Phong Lam. Vẻ mặt giận dữ của sư huynh thật là khủng khiếp.

"Ngươi không thích? Rốt cuộc là ngươi lập gia đình hay là Ngọc Yêu lập gia đình? Dựa vào cái gì mà ngươi không thích thì Ngọc Yêu sẽ không gả? Ngươi muốn Ngọc Yêu cả đời không lấy chồng, một mình cô đơn sao?" Long Chiến Nhã vỗ bàn, nói thẳng bức bách Hắc Phong.

"Không, không phải vậy, ta… ta không có ý đó." Hắc Phong bối rối.

"Không có ý đó? Vậy ngươi có ý gì?"

"Ta không phải muốn cho Ngọc Yêu cô đơn một người, ta…ta… Ngọc Yêu có thể gả cho ta." Đôi mắt Hắc Phong sáng lên, cảm thấy như mình đã tìm được một biện pháp tuyệt diệu, nhưng không biết là mình đã như con thỏ nhỏ sa vào bẫy của Long Chiến Nhã.

"Gả cho ngươi? Dựa vào cái gì mà gả cho ngươi? Ngươi có tiền sao? Ngươi có nhà sao? Ngươi yêu nàng sao? Ngươi có cái gì xứng với nàng? Dựa vào cái gì mà muốn Ngọc Yêu gả cho ngươi?”

"Dựa vào… dựa vào… dựa vào ta yêu nàng!” Một tiếng rống to, xung quanh cuối cùng cũng im lặng.

"Ngươi, chắc chắn chứ?" Sau một lúc lâu, Long Chiến Nhã mới cười vui vẻ mở miệng.

"A?" Chắc chắn cái gì?

"Ngươi nói ngươi yêu nàng, ta hỏi ngươi có chắc chắn điều đó hay chưa thôi." Thật sự là thất vọng mà, lúc trước cũng từng tiếp xúc với Hắc Phong một vài lần, lúc đó hắn thật sự là một người bình tĩnh và cơ trí, vậy mà hôm nay lại ngu ngốc đến vậy.

Ngọc Yêu phồng má.

Hắc Phong không trả lời nhưng mà sắc mặt lại thoắt cái ửng đỏ lên, đôi mắt không ngừng liếc nhìn Ngọc Yêu.

"Trả lời." Liếc Ngọc Yêu một cái, Long Chiến Nhã bĩu môi, Ngọc Yêu là một nữ nhân quyết đoán sát phạt, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng lại là một đứa ngốc.

"Chắc chắn, chắc chắn."

"Nói sớm không phải tốt hơn sao.” Liếc mắt nhìn hai người lần nữa, Long Chiến Nhã đột nhiên nghiêm túc nói, "Hắc Phong, bây giờ bản tôn bổ nhiệm ngươi làm Phó Đường chủ Công đường Long các. Sau khi trở về, bản tôn cho ngươi mười ngày để thu phục lòng người, nếu không bản tôn sẽ gả Ngọc Yêu cho Nguyên Viêm, ngươi đã nghe rõ chưa?”

"Dạ, Long tôn." Hắc Phong sửng sốt, sau đó quỳ một gối xuống, hướng về phía Long Chiến Nhã biểu đạt trung thành của mình.

"Đều giống như bọn họ, gọi ta tiểu thư là được.”

"Dạ, tiểu thư."

Chuyện này xem như viên mãn, Long Chiến Nhã cả người yếu ớt ngã vào trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Thương theo bản năng nhanh chóng điều chỉnh tốt vị trí cho Long Chiến Nhã, giúp nàng có thể dễ ngủ hơn. Gần đây, tiểu nữ nhân vẫn luôn như thế, chỉ hơi tổn hao một chút tinh lực thôi là lại buồn ngủ. Hắn rất đau lòng, lại không thể làm gì. Ngay cả Nam Phong Nguyệt tạm thời cũng không có cách nào, cần phải trở lại Y cốc từ từ suy nghĩ biện pháp.

"Những việc còn lại giao cho các ngươi." Nhìn Bách Lí Mạch gật gật đầu, Mặc Sĩ Lưu Thương ôm Long Chiến Nhã trở về phòng. Hay là nên ngủ trên giường cho thoải mái, hắn chẳng bao giờ nhẫn tâm để tiểu nữ nhân phải chịu một chút đau khổ nào.

"Không thành vấn đề." Nếu đã thả cho nhóm người Thiên Nhật chạy thoát thì bọn họ cũng nên nghĩ một biện pháp nào đó để giải thích với võ lâm. Chút việc ấy không thể làm khó hắn. Mà tình trạng của tiểu Nhã Nhi gần đây ngày càng không ổn, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Ngày hôm sau, Bách Lí Mạch đã không cần phải suy nghĩ biện pháp gì nữa. Sáng sớm, bọn họ đã nhận được thư mời của Phượng Lẫm.

Giờ Tỵ, đoàn người Long Chiến Nhã cùng đến phòng hiệp nghị tỉ võ của Hiệp Viên.

Một lần nữa trở lại Hiệp Viên, Phượng Lẫm đã phái người trùng tu lại đài tỉ võ, cho dù chuyện gì xảy ra thì vẫn phải kết thúc Đại hội Võ Lâm. Bởi vì quan hệ của các võ lâm môn phái đều được quyết định vào thời điểm này.

"Long tôn, Minh tôn, Y tôn, Dạ chủ, mời ngồi." Nhìn thấy bọn họ đến, Phượng Lẫm liền tiến lên hai bước nghênh đón, liếc nhìn Hắc Phong đang choàng một cái áo bào đen, nhưng cũng không nói gì.

Long Chiến Nhã vẫn mang mặt nạ màu đen, vẫn mặc trường bào đỏ như lửa, chỉ có mái tóc kia giờ đã bạc trắng, làm cho Phượng Lẫm đau lòng.

Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn luôn ôm chặt lấy eo của Long Chiến Nhã, giương mắt nhìn Phượng Lẫm, cũng không định nói gì.

"Hôm nay triệu tập các vị hiệp khách tới đây, một là vì muốn thông báo một thông tin về chuyện Âm Nhật Giáo phản loạn, còn lại là vì muốn tiếp tục hiệp nghị Đại hội Võ Lâm."

"Minh Chủ đã điều tra rõ chuyện tình của Âm Nhật Giáo rồi sao? Tiểu tử Thiên Nhật kia giờ đang ở đâu?”

"Minh Chủ đúng là Minh Chủ, chúng ta tìm kiếm lâu như vậy vẫn không tìm thấy tiểu tử kia, vậy mà giờ đã bị Minh Chủ tìm được."

"Minh Chủ, Thiên Nhật đang ở đâu?"

". . . . . ."

Cả hội trường nghị sự, trong một lúc trở nên ồn ào, hỗn loạn như một cái chợ. Long Chiến Nhã khó chịu nhíu mày.

"Mọi người yên lặng một chút, Minh Chủ còn có chuyện nói." Nhìn thấy Long Chiến Nhã nhíu mày, Mặc Sĩ Lưu Thương cũng nhíu mày theo, mắt lạnh quét qua một lượt, Mặc Sĩ Lưu Thương gầm lên một tiếng vang vọng, còn cho thêm nội lực vào.

Hội trường phút chốc im lặng, mọi người đều trừng mắt nhìn Dạ chủ.

"Khụ…." Ho nhẹ một tiếng, kéo lực chú ý của mọi người về, Phượng Lẫm tiếp tục nói, “Hôm qua Phượng mỗ dẫn theo vài người tìm kiếm Thiên Nhật, khi đến ngọn núi phụ cận Phi Vân Thành phát hiện một vài hài cốt cùng một ít mảnh nhỏ quần áo, ngọc bội tùy thân, không biết các vị đang ngồi ở đây có ai nhận ra mấy thứ này hay không?”

Phượng Lẫm ra hiệu, một gã sai vặt cầm một cái khay đưa đến trước mặt.

"Ồ? Cái đó không phải của Bạch Sát hay sao?"

"Hình như cái kia là của Xích chủ thì phải?"

"Không phải, hình như là của Lục chủ."

"Còn cái này, cái này có phải của Hắc Phong không?"

"Đây là của Thiên Nhật?"

Tất cả mọi người đều tiến lên phân biệt, cuối cùng xác nhận được đây là một số trang sức tùy thân của vài thuộc hạ cao cấp ở Âm Nhật Giáo, thậm chí còn có cả vật tùy thân của Hắc Phong.

"Tiểu tử Thiên Nhật này không phải đã bị làm mồi cho sói rồi đấy chứ?”

"Ai biết được, dù sao cũng đã chết."

"Ngươi không tận mắt nhìn thấy làm sao biết là đã chết? Nếu đã chạy thoát thì sao?”

"Xét theo tình hình lúc đó, cho dù là chạy thoát, không chừng cũng đã bị thương nặng, còn có thể đạt được thành tựu gì nữa.”

"Nhưng mà. . . . . ."

"Không cần biết, chúng ta nhiều người như vậy còn có gì phải sợ Âm Nhật Giáo? Bọn họ có toàn vẹn cũng không sợ, đừng nói chi hiện tại, mọi người nói có đúng không?”

"Đúng vậy!"

Mọi người cũng đã rõ, chuyện của Âm Nhật Giáo cứ như vậy chấm dứt.

"Nếu các vị đối với thông tin này của Phượng mỗ không có phản đối gì thì chúng ta sẽ tiếp tục đại hội tỉ võ."
Bình Luận (0)
Comment