Chiến Vương Long Phi

Chương 95

Đã đến giờ Dậu rồi, năm người ngồi xuống nghỉ ngơi, bổ sung chút thể lực, sau đó lại đi tiếp về phía trước.

Long Chiến Nhã khó có khi đi bộ như thế này nên có chút không thích ứng được. Quả nhiên, con người ta không thể quá lười, hai chân nàng đã bắt đầu thoái hóa rồi sao?

"Ta cõng nàng?" Cảm thấy được bước chân của tiểu nữ nhân có chút kì quái, Mặc Sĩ Lưu Thương cho là nàng bị trật chân.

"Không cần." Long Chiến Nhã lắc đầu, "Chẳng qua là quá lâu không có đi bộ nên không quen cho lắm."

Phong Hồn, Dạ Lăng cùng Tiêu Triết chân lảo đảo muốn ngã. Hồi tưởng lại một chút, quả thật là Long Chiến Nhã đã rất lâu rồi không có đi bộ bằng chính hai chân của mình, kể từ khi hai người này xác định rõ tình cảm của mình chỉ cần có Mặc Sĩ Lưu Thương bên cạnh thì nhất định sẽ ôm lấy Long Chiến Nhã, mà những lúc không có Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã không phải đang ngủ thì cũng là ngồi trong phòng xử lý công việc. Đến tận hôm nay, đôi chân của Long Chiến Nhã đúng là chưa từng sử dụng qua.

Mặc Sĩ Lưu Thương cũng sững sờ, ngay sau đó nhìn về phía đôi chân của Long Chiến Nhã, phát hiện nàng đi có chút loạng choạng. Dường như, trong lúc lơ đãng hắn đã làm một việc không tốt cho nàng rồi.

"Thương, chẳng qua là một thời gian dài chưa đi đường mà thôi, cũng không phải sau này không thể bước đi, không cần lo lắng." Lắc lắc cánh tay Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã cười lúm đồng tiền như hoa.

"Ừ."

Chỉ dựa vào đôi chân mà đi lại trong sa mạc quả là một chuyện hao tổn sức lực vô cùng, nhất là khi bọn họ đang đi vào trung tâm sa mạc, tốc độ càng chậm thì nguy hiểm càng nhiều.

Buổi tối hai ngày sau.

"Tiểu thư, nước uống đã hết.” Tuy nói là mang theo nước uống đủ cho ba ngày nhưng lần đầu tiên đi vào sa mạc, dù cho bọn họ đã nhớ rõ lời dặn dò của Long Chiến Nhã thì những lúc khát vẫn theo bản năng uống thật nhiều nước, đến khi nhận ra thì nước uống cũng đã không còn nhiều lắm. Mà bây giờ, nước đã chính thức không còn một giọt.

Long Chiến Nhã hơi nhíu mày. Chuyện đã như vậy thì cũng không cần thiết phải trách cứ bọn họ, dù sao cũng lần đầu tiên đến sa mạc, phạm phải sai lầm như vậy cũng là chuyện đương nhiên, nàng nên suy nghĩ đến điều này sớm một chút mới phải.

"Kiên trì thêm một lát nữa, tiếp tục đi về phía trước xem có thực vật gì hay không, tìm được thực vật là có thể tìm được nguồn nước."

"Dạ, tiểu thư."

Phong cảnh ở sa mạc cũng thật đáng sợ, đi nhiều ngày như vậy rồi mà ngay cả một ốc đảo nhỏ cũng không thấy, cảnh vật trước mắt vẫn luôn là biển cát vàng mênh mông, gió lạnh thổi qua, cuộn lên một đám cát quét thẳng vào mặt bọn họ.

Đi suốt một đêm cũng không tìm thấy một gốc thực vật nào, đến giờ Tỵ, năm người dừng bước, tìm một sườn cát đón gió ngồi xuống nghỉ ngơi.

Buổi trưa đã qua hơn một nửa, Long Chiến Nhã đang ngủ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, bên cạnh là Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Long Chiến Nhã kinh ngạc khi nhìn thấy một ốc đảo lớn đang hiện lên trước mắt. Ốc đảo kia cách bọn họ khá xa, nhìn như ẩn như hiện, có chút mông lung, xem ra là ảo ảnh rồi, không nghĩ tới kiếp trước chưa từng gặp một kỳ cảnh như thế một lần nào mà kiếp này lại được nhìn thấy, nếu không phải trí nhớ rất tốt nhớ được lúc bọn họ đến đây không có nhìn thấy ốc đảo kia thì Long Chiến Nhã đã tin đó là thật rồi.

"Tiêu Triết đâu?" Nghiêng đầu sang bên trái liền thấy Phong Hồn cùng Dạ Lăng đều nhìn về hướng xuất hiện ảo ảnh nhưng lại không thấy Tiêu Triết đâu, bỗng nhiên nàng có một dự cảm xấu.

"Sao vậy?" Lúc này Mặc Sĩ Lưu Thương cũng tỉnh giấc.

"Bên kia xuất hiện ốc đảo nên Tiêu Triết đi điều tra trước rồi." Phong Hồn trả lời.

"Cái gì?" Long Chiến Nhã bỗng nhiên cao giọng, "Hắn đã đi bao lâu?"

"Cũng nửa canh giờ rồi, chúng ta không dám rời đi." Dạ Lăng nói tiếp.

"Chết tiệt! Cùng tìm đi!"

Mặt trời giữa trưa gay gắt thế này mà đi suốt một giờ, không chừng đã biến thành một các xác khô rồi. Thật là, rõ ràng đã nói với bọn họ đã đừng chạy lung tung rồi, gấp đến nổi không thể hỏi ý kiến của nàng trước hay sao?

"Nhã Nhi, đi chậm một chút, chẳng qua chỉ đến ốc đảo điều tra mà thôi, không có chuyện gì xảy ra đâu.” Nhìn Long Chiến Nhã đang đi thật nhanh phía trước, Mặc Sĩ Lưu Thương không để ý lắm cười cười. Với năng lực của Tiêu Triết đến ốc đảo điều tra thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, tiểu nữ nhân quá khẩn trương rồi.

"Ốc đảo cái gì, đó mà là ốc đảo à? Chỉ là một ảo ảnh thôi.” Dậm chân thật mạnh, Long Chiến Nhã chạy như bay về phía trước.

"Có ý gì?" Dạ Lăng vốn cũng không quan tâm lắm, chỉ cho là Long Chiến Nhã đã lo lắng quá độ mà thôi, nhưng đó chỉ là cái ảo ảnh ư? Đây là ý gì? Hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ việc Long Chiến Nhã sẽ đùa giỡn trong hoàn cảnh như thế này, nhưng nếu đó chỉ là một ảo ảnh như lời Long Chiến Nhã nói thì chẳng phải Tiêu Triết sẽ đi mãi về phía trước mà vẫn không đến được hay sao? Khó trách hắn đã rời đi lâu như vậy mà không thấy trở về.

"Đó chính là…… ai nha, dù sao thì cũng không phải thật, chỉ là ảo ảnh.” Nàng làm sao có thể giải thích cái hiện tượng vật lý này với bọn họ đây?

"Ảo ảnh? Chẳng lẽ có người thiết lập bẫy?" Dạ Lăng lập tức đề cao cảnh giác.

Long Chiến Nhã liếc mắt, đáng tiếc, nàng ở quá xa phía trước, không ai nhìn thấy được.

"Không phải, là hiện tượng tự nhiên."

Ba nam nhân phía sau vẫn không hiểu chuyện gì, chỉ biết chắc một điều duy nhất đó chính là phải nhanh tìm được Tiêu Triết về.

"Hắn đã chạy đi nơi nào rồi chứ?” Chạy thẳng đến ốc đảo, trước mắt ngoại trừ một mảnh ảo ảnh ra thì cái gì khác cũng không thấy, khu vực này quả thực chỉ là một vùng đất bằng phẳng, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Tiêu Triết.

"Có thể nào bị cát chôn vùi rồi không?” Một thời gian lâu không uống nước, giọng nói của Dạ Lăng đã trở nên khàn khàn.

Long Chiến Nhã đang đứng trong sa mạc bỗng nhiên bị kéo xuống.

"Không thể nào. . . . . . A!"

"Nhã Nhi!"

"Vương Phi!"

"Tiểu thư!"

Nóng lòng tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Triết nên Long Chiến Nhã không chú ý tình huống phía dưới, không cẩn thận dẫm lên vùng cát lún, ngay lập tức chỉ còn lại một nửa người trên mặt cát.

"Nhã Nhi!"

"Chờ một chút!" Dừng lại động tác của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã nghiêng tai lắng nghe âm thanh cát chảy xuống, "Thương, đừng vội, bên dưới dường như trống không. Ba người các ngươi cẩn thận cùng nhau nhảy xuống bên dưới.” Muốn đi lên có chút phiền toái nhưng đi xuống lại rất dễ. Nếu nơi này có cát lún thì tên Tiêu Triết lơ ngơ đã bị cuốn xuống rồi không chừng.

"Được." Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu, cẩn thận trượt vào đầm cát, chọn một góc chuẩn nhất trực tiếp kéo đến bên người Long Chiến Nhã.

Dạ Lăng và Phong Hồn cũng tiến vào, cố gắng nhích đến gần Mặc Sĩ Lưu Thương cùng Long Chiến Nhã.

Bởi vì đã chuẩn bị trước, cho nên bốn người vững vàng đáp xuống đất.

"Đây là nơi nào?" Huyệt động dưới đất, đây rõ ràng có dấu vết do con người kiến tạo, nhưng là người nào lại tạo ra cái này ở sa mạc?

"Không biết." Mặc Sĩ Lưu Thương lắc đầu. Sa mạc này đã tồn tại từ rất lâu nhưng không cũng có nghe nói đến có Vương Cung dưới đất hay gì khác. Xung quanh nơi bọn họ rơi xuống này giống như một căn phòng, mặt tường cùng mặt đất đều là lục thạch, bóng loáng tinh tế, đây là một căn phòng không có trần nhà. Phía trên có hình dạng như cái phễu, dòng cát chảy xuống không biết vì nguyên nhân nào lại hướng đi bốn phía, chỉ có bốn người bọn họ là rơi xuống bên dưới lỗ hổng.

Dạ Lăng và Phong Hồn cũng lắc đầu.

"Tìm xem có cơ quan gì hay không. Nếu đã thiết kế một căn phòng như thế thì nhất định sẽ có cửa vào cùng cửa ra.” Vừa nói xong, Long Chiến Nhã liền bắt đầu hành động. Nếu sớm biết sẽ có một ‘Kỳ ngộ’ như thế này thì nàng nên mang theo Tật Phong tứ sứ đi cùng mới phải. Quả nhiên càng lúc càng lười rồi.

Cả bốn người, lúc thì đứng lên, lúc thì ngồi xuống, gõ gõ trên những tảng đá.

"Tìm được rồi." Mặc Sĩ Lưu Thương đặt tay ở một nơi rất cao phía trên.

Khóe mắt Long Chiến Nhã co rút, vị trí đó nàng phải nhảy lên mới có thể với tới, nhưng ở tình huống bình thường thì nàng nhảy lên làm cái gì nha.

Mặc Sĩ Lưu Thương dùng sức nhấn mạnh, rõ ràng là một nơi không có bất kỳ khe hở nào nhưng sau khi có tác động mạnh lại bị lún xuống thành một hình tròn.

Lục thạch ma sát với lục thạch phát ra âm thanh chói tai, nơi giao nhau giữa hai bức tường xuất hiện một khe hở sau đó mở rộng ra.

"Thiết kế cửa ra thành như vậy thật đúng là đặc biệt.” Long Chiến Nhã run rẩy khóe miệng. Không trách được bọn họ tìm trên mặt tường như thế nào cũng không tìm thấy nơi nào có hình dáng như cánh cửa, thì ra nó chính là góc tường nha.

"Cẩn thận một chút." Kéo Long Chiến Nhã ra sau lưng, Mặc Sĩ Lưu Thương dẫn đầu bước ra khỏi căn phòng nhỏ.

Nhún nhún vai, Long Chiến Nhã ngoan ngoãn đi theo Mặc Sĩ Lưu Thương. Phía sau là Phong Hồn và Dạ Lăng.
Bình Luận (0)
Comment