Chiết Ánh Trăng

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi đi qua Tây Khoa Đại, xe chạy thêm mười phút nữa là về đến nhà.
Lần ghé thăm cửa hàng EAW là vào cuối tháng 8, đến bây giờ, đã ba tháng không về nhà.

Dương Phương trước tiên dọn dẹp qua phòng của cô, sáng sủa hơn.
Sau khi vào nhà, Vân Li ném hết hành lý sang một bên, đi thẳng về phòng, nặng nề ngã xuống giường.
Chú chó trong nhà ngửi thấy mùi quen thuộc, liền lạch cạch lách cách mà chạy tới, nhảy lên giường Vân Li.
Vân Li xoa xoa đầu chú chó, kêu một tiếng: "Đôi Đôi."
Đôi Đôi là một chú chó shiba không quá béo.

Sau khi Vân Dã kết thúc kỳ thi vào cấp 3, Vân Vĩnh Xương hỏi cậu có muốn gì không, cậu liền nói muốn có một chú chó, vừa lúc Vân Li cũng mê boss.
Vân Vĩnh Xương luôn không đồng ý, nhưng một ngày nọ, bản thân lại mang về một cái chó nhỏ Shiba.
Thanh âm trách cứ Vân Vĩnh Xương bên ngoài truyền đến: "Vừa về đến nhà chỉ biết nằm trên giường, giống dạng gì thế."
Dương Phương lôi kéo ông: "Li Li mới về nhà ông liền bắt đầu mắng, ngồi trên máy bay lâu như thế, còn không cho con bé nghỉ ngơi một chút hả."
Vân Li thả chó ra, giơ cánh tay lên, che đôi mắt.

Sau khi bị buông ra, Đôi Đôi cam chịu ôn chuyện ngủ nhờ, xoay người nhảy xuống giường.
Thật ồn ào.
Kể từ khi bị từ chối, Vân Li luôn mất ngủ, đột nhiên thả lỏng, từng trận buồn ngủ ập đến.
Khi tỉnh lại, đã mười một giờ tối.
Vân Li xoa đôi mắt, còn buồn ngủ bước ra phòng khách.
Liếc mắt nhìn trên sô pha, thiếu niên đang nằm chơi di động, cằm tựa vào gối, nhìn dáng vẻ của cô cũng không phản ứng gì.
Vân Li: "Ăn khuya không?"
Vân Dã cũng không ngẩng đầu: "Ăn."
Vân Li cũng có chút không nói nên lời, khi cô không ở nhà, mỗi lần gọi điện thoại Vân Dã đều phải hỏi cô khi nào về nhà.

Lúc này cô ở đây, cậu lại có bộ dáng chuyện không liên quan tới mình.
Bước vào bếp, Vân Li từ tủ lạnh lấy hai miếng bánh tay cầm, đổ một ít dầu vào chảo rồi cho một miếng vào.

Trong khi chờ đợi, cô cầm lấy di động lướt WeChat.
chiet-anh-trang-30-0.jpg
Hà Giai Mộng: 【 Vân Li ~ nhà cô chỗ nào ở Tây Phục thế? 】
Vân Li thấy được tin nhắn, liền trực tiếp trả lời: 【 ở đường Tân Quang bên này.


Làm sao vậy? 】
Hà Giai Mộng: 【 có phải gần đại học khoa học kỹ thuật Tây Phục không? Công ty bố trí người tuần sau đi công tác tại đại học khoa học kỹ thuật Tây Phục, ông chủ kêu tôi sắp xếp trợ lý đi cùng.


Hà Giai Mộng: 【 vừa khéo tôi liền nhớ tới cô đến Tây Phục, muốn cân nhắc không nè? Đi làm đi! Không đủ ba ngày cũng coi như ba ngày! 】
Vân Li suy nghĩ một chút, Vân Dã làm việc vào cuối tuần nên không ở nhà, ba mẹ đều đi công tác, một mình bản thân đực mặt ra cũng không thú vị, liền đáp ứng.
【yêu cô quá đi!!!!! 】
【 tôi tìm vài người, bọn họ vừa nghe người phụ trách, đều không muốn đi.


【 nhưng cô có lẽ không chán ghét! 】
【 hẳn là sẽ rất thích!!!! 】
【quá ngầu!!! 】
"......"
Có cảm giác bị lừa gạt.
Nhìn thấy hai chữ quá ngầu, Vân Li có thể đoán được ai sẽ đến.
Đã vài ngày trôi qua kể từ ngày bị từ chối.

Vân Li cụp mi xuống.
Dầu trong chảo nổ một tiếng "bộp", lúc này cô mới nghĩ đến đô ăn trong chảo còn chưa hoàn thành.
Vội vàng lật cái bánh tay cầm, sau khi lật lại, có thể thấy mặt chiên đã ngả sang màu cà phê.
Quả nhiên là cái chảo chống dính cô chọn, cháy sem cũng đều như vậy.
Vân Li dùng cái lật chọc chọc, lẩm bẩm: "Hẳn là có thể cho Vân Dã ăn."
Vừa lúc ra Vân Dã hứng nước: "......"
"Vân Li." Vân Dã buồn bã nói.
Vân Li hoảng sợ, chột dạ: "Này không phải lương thực không thể lãng phí."
Vân Dã mặt vô biểu tình.
Cô đành phải chịu thua, chậm rì rì nói: "Ước chừng cũng không thể ăn, đây là sự lãng phí lương thực bị buộc bất đắc dĩ, ông trời sẽ hiểu chị mà."
Sau khi làm thêm hai phần, Vân Li bưng hai cái dĩa đến phòng Vân Dã, dùng chân đá đá cửa, "Vân Dã, mở cửa."
Đặt phần của Vân Dã lên bàn sách của cậu, Vân Li liền ngồi ở mép giường ăn: "Công ty chị thực tập có người tới đây công tác.

Kêu chị đi làm trợ lý."
Vân Dã nghiêng đầu: "Khi nào ạ?"
"Thứ hai đến thứ ba tuần sau." Vân Li ăn đồ ăn, hàm hồ mà nói.
"Người kia đến chị có quen không? Biết đi đâu không?"
"Cũng ở tây khoa đại ――"
Vân Dã lại gọi cô vài tiếng: "Sao nói một nửa liền không nói tiếp vậy."
Vân Li ấp úng, miễn cưỡng mở miệng: "Người kia đến chắc cũng quen biết."
Vân Dã nhìn phản ứng của cô không bình thường, đột nhiên mở miệng: "Đối tượng của chị?"
Vân Li lắc đầu.
"Người chị thích?"
Vân Li lại lắc đầu, đẩy Vân Dã một chút: "Em đừng đoán mò, chuyện người lớn em hiểu cái gì."
Hà Giai Mộng nhanh chóng gửi thông tin liên quan đến, trước đó vài ngày tây khoa đại thành lập cái trung tâm nghiên cứu mới, đồng thời cân nhắc đặt hàng một số sản phẩm thực tế ảo dùng cho nghiên cứu.

Nếu hoàn thành, cũng coi như là đơn đặt hàng không nhỏ.
Trung tâm nghiên cứu được thành lập bởi học viện Kiểm Soát nơi Phó Chí Tắc ở, Từ Thanh Tống liền phái anh đến đây, đặt một chuyến bay vào chiều thứ bảy, thời gian tuyên truyền giảng giải dự kiến ​​vào thứ hai với thứ ba.
Hà Giai Mộng gửi cho cô một vài tài liệu, kêu cô đóng dấu 100 bản trước khi đến tây khoa đại, sổ tay tuyên truyền phải dùng giấy tráng chất lượng tốt, không có cửa hàng đóng dấu thích hợp gần nhà.
Trưa ngày thứ bảy, Vân Li thay quần áo, lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.
Vân Vĩnh Xương đã ký hợp đồng với một trường dạy lái xe nhỏ, hằng ngày ra ngoài đều làm huấn luyện viên lái xe.

Công ty Dương Phương làm tương đối gần nhà, ngày thường đi làm cơ bản đều chạy xe máy điện.

Lúc này Vân Li về, bọn họ dứt khoát đem xe để xe ở nhà cho cô đi, cũng thuận tiện cho cô ra ngoại.
Vân Li lái xe đến cửa hàng đóng dấu đối diện tây khoa đại, mãi đến ngày hôm sau mới lấy được sách tuyên truyền, cô quay lại xe, nhớ lại lời Hà Giai Mộng nói.
Phó Chí Tắc chiều nay lên máy bay.
Cũng không biết mấy giờ sẽ đến.
Sau khi mở ứng dụng đặt vé máy bay, Vân Li kiểm tra thấy có năm đến sáu chuyến bay từ Nam Vu đến Tây Phục.

Ở trên xe phát ngốc một lúc, cô trực tiếp click mở đường hướng dẫn đến sân bay Tây Phục.
Giọng nữ hướng dẫn vang lên: "Trên đường đến sân bay Tây Phục, toàn bộ lộ trình 30 km, thời gian ước tính là 59 phút."
Đầu của Vân Li hoàn toàn nóng lên, liền lái xe đến đó.
Cô không có nói chuyện này cho Phó Chí Tắc, dù sao cô cũng chỉ là thử vận ​​may thôi.
Dọc theo đường đi, trong lòng thấp thỏm bất an, có rất nhiều lần thiếu chút nữa vi phạm.
Chỉ có một cổng đến sân bay Tây Phục, không ít người đón máy bay đang đợi ở cửa ra.

Sợ bắt hụt Phó Chí Tắc, Vân Li tìm một vị trí đối diện với lối ra.
Bất cứ khi nào trên màn hình xuất hiện chuyến bay từ Nam Vu đến cảng chuyến bay, Vân Li đều sẽ lên tinh thần tìm kiếm cái thân ảnh kia.
Cũng may đợi hai ba tiếng đồng hồ, cô thấy Phó Chí Tắc kéo vali bước ra ngoài, mấy ngày không gặp, hình như anh gầy ốm đi, hốc mắt thâm thúy tràn đầy mệt mỏi, lộ ra vẻ xa lánh, không hợp với đám người.

Phó Chí Tắc nhìn thấy cô, bước chân dừng lại, sau đó đi đến trước mặt cô.
Vân Li ra vẻ tự nhiên mà nói những lý do đã được hệ thống trước đó "Chị Giai Mộng có nói với anh không, cho sẽ làm trợ lý của anh cho buổi tuyên truyền.

Hôm nay tôi đến đón anh."
Phó Chí Tắc "Ừ".
"Đi thôi."
Anh kéo vali đi theo bên cạnh cô.
Cuộc gặp gỡ này không hề xấu hổ như Vân Li tưởng tượng.
Phó Chí Tắc vẫn lãnh đạm như trước đây, đi bên cạnh cô không nói lời nào, cho đến khi hai người đến cổng bãi đậu xe, anh bỗng nhiên nói: "Tôi không nói cho trợ lý số hiệu chuyến bay."
Vân Li: "......"
Nói dối, còn bị đối phương phát hiện, trên mặt Vân Li nóng lên.
Cũng may Phó Chí Tắc cũng không có ý định miệt mài theo đuổi, sau khi cất hành lý, liền mở cửa ghế phụ lái.
Anh mở cửa nhưng không lên xe, trực tiếp vòng tới rồi điều khiển vị thượng: "Cô ngồi ghế phụ, tôi lái xe."
Sau khi cả hai lên xe, Vân Li chú ý thấy trên tay anh có quấn băng gạc.
"Tay anh làm sao vậy?"
Phó Chí Tắc cúi đầu nhìn bảng điều khiển trung tâm, bật điều hòa, "Bị quẹt, không đáng ngại."
Anh trực tiếp dẫn đường tới tây khoa đại.
Vân Li: "Không đi khách sạn sao?"
Bàn tay đang cầm vô lăng Phó Chí Tắc đông cứng lại.
"Không đi."
Vân Li vốn định muốn trò chuyện với anh, sau khi ô tô khởi động đi vào một đường hầm dài, ánh đèn và đoạn đường lặp đi lặp lại có tác dụng thôi miên, chờ cô mở mắt, xe đã dừng lại.
Xe yên lặng đậu ở một góc, ngoài cửa sổ trời tối.
Sau khi tắt máy, điều hòa tự động tắt, nhiệt độ trong xe giảm xuống không ít, ước chừng đã dừng một thời gian.

Vân Li quay đầu, Phó Chí Tắc dựa vào ghế lái chơi di động, độ sáng màn hình điều thật sự thấp, hơn nữa khu vực đậu xe rất thiếu ánh sáng, trong hoàn cảnh này, cô ngủ thiếp đi một lúc lâu.
"Tỉnh?"
Trong khi cô còn nhìn lén, Phó Chí Tắc thình lình mở miệng.
Ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, Vân Li cũng không kịp suy đoán sao anh phát hiện cố đã tỉnh, ngồi ngay ngắn: "Đến tây khoa đại không?"
"Ừ."
Vân Li liếc nhìn điện thoại, đã hơn hai tiếng kể từ khi họ rời sân bay, cô chớp chớp mắt, cho rằng bản thân nhìn lầm thời gian: "Đến tây khoa đại sau, tôi ở bên cạnh anh ngủ hơn một tiếng sao? Sao anh không kêu tôi?"
Phó Chí Tắc liếc mắt cô một cái: "Trên đường kẹt xe."
Nói xong, anh khởi động xe.

Lái xe ra khỏi góc này, đi hai ba trăm mét là đến đại lộ, lái xe vào khuôn viên được vài phút, xe ngừng trước học viện Kiểm Soát.
"Cô cứ về nhà đi."
Phó Chí Tắc cởi dây an toàn, lấy hành lý từ trong cốp xe, rồi đi thẳng đến tòa cao ốc học viện Kiểm Soát.
Nghe vậy, vốn dĩ Vân Li đi theo anh thì dừng bước chân lại, quay trở lại xe, trên ghế lái xe có thêm một tấm kẹp card, tờ đầu tên bên trong đó là thẻ căn cước của Phó Chí Tắc.
Vân Li nhìn tấm thẻ căn cước này, bức ảnh của thiếu niên cười tùy tiện trước ống kính.

Cô do dự, sờ sờ mặt trên căn cước.
Cảm thấy bản thân có chút biến thái, đáy lòng lại có chút cảm giác thỏa mãn
19940209
Anh chỉ hơn cô một tháng tuổi.

Vân Li mở lịch điện thoại, phát hiện ngày sinh của Phó Chí Tắc là đêm giao thừa năm ấy.
Anh được sinh ra trong pháo hoa.
Cũng nên có một đời người giống như pháo hoa sáng lạn.
Không cần lật qua những tấm card khác, cô tìm một chỗ đậu xe, cầm lấy card và đi về hướng cửa mà Phó Chí Tắc biến mất lúc nãy.
Có gọi mấy cuộc với gửi tin nhắn WeChat cho Phó Chí Tắc, anh cũng không trả lời.
Vân Li không quen bố cục trong tòa nhà, đi theo đại sảnh với hành lang dài.
Đi được một đoạn, cô phát hiện, Phó Chí Tắc từng ở chỗ này, để lại dấu ấn sâu sắc.
Dù là tấm poster ở cửa ra vào, hay là đại sảnh tòa nhà chính đưa tin video tuyên truyền, đều có bóng dáng của anh.
Vân Li đi vài vòng trên tầng một, rồi đợi tại cửa học viện chờ anh, vừa lúc có poster dán Phó Chí Tắc trước mặt cô, cô nhìn chằm chằm cũng có thể tống cổ thời gian.
Ngày đêm ở Tây Phục có sự chênh lệch nhiệt độ lớn, thời điểm Vân Li ra cửa chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng, gió lạnh thổi qua cửa học viện, cô cài chặt tất cả các nút, ôm hai tay sưởi ấm đi lại chỗ cũ.
"Bạn học, xin hỏi cậu đến từ trường nào vậy??" Đột nhiên bị người khác gọi lại, Vân Li dừng một chút.
Nghe tiếng nhìn lại, nhìn thấy một chàng trai đi về phía mình, mang mắt kính, thoạt nhìn hào hoa phong nhã.
Vân Li không trực tiếp trả lời vấn đề: "Sao cậu biết tôi từ trường khác."
Chàng trai đeo mắt kính khẽ cười một tiếng, nói: ""Tôi đã học ở đây tám năm, từ năm nhất đến năm thứ năm, không có một cô gái nào đẹp mà tôi không biết cả." Ngữ khí tràn đầy tự tin.
"......"
Anh ta cường thế mà đưa mã QR của mình về phía Vân Li: "Bạn học, có thể lưu WeChat không? Mai sau sẽ gặp lại."
Vân Li có chút xấu hổ, lui một bước nói: "Không được, tôi có bạn trai rôi." Thấy vẻ mặt không tin của chàng trai, cô chỉ vào trên bảng ảnh chụp sinh viên mẫu mực tuyên truyền, nói: "Người này."
"Phó Chí Tắc?" Chàng trai đeo kính mang theo hoài nghi.
Không nghĩ tới đối phương lại có thể biết, Vân Li tức khắc chột dạ: "Sao vậy?"
Cô có chút hối hận bản thân nhất thời cao hứng nói xàm.
"Không quá tin." Chàng trai đeo kính nói trắng ra.
"......"
"Hơn nữa anh ấy cũng tạm nghỉ học hơn một năm, nên tìm lý do tốt hơn để từ chối chứ."

"......"
Vân Li sửng sốt, không phản ứng lại lời anh ta nói chuyện Phó Chí Tắc tạm nghỉ học.
Tầm mắt của chàng trai đeo mắt kính khiến cô không thoải mái, cô không nói gì, xoay người muốn trực tiếp rời đi, nhưng vừa lúc thấy Phó Chí Tắc xuống lầu, cô giống như thấy cứu tinh, vội vàng chạy chậm qua.
Chàng trai đeo kính chưa từ bỏ ý định, muốn gọi Vân Li lại, thấy cái người trên trên cầu thang đang hờ hững nhìn chăm chú người anh ta, liền dừng lại, không thể tin tưởng mà lẩm bẩm câu: "Đouma, cư nhiên là sự thật."
Phó Chí Tắc thoạt nhìn có chút hoảng hốt, hai tròng mắt không mấy tập trung.

Anh đứng đó một lúc lâu, mới đưa tầm mắt đặt trên người Vân Li.
Giống như những gì chia tay lúc nãy, Vân Li ăn mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, lúc này tất cả các cúc áo đều được cài.

Mái tóc xoăn nhẹ rũ xuống, rơi rụng trên vai.

Cô mặc quần legging, hai chân thẳng tắp tinh tế.
Tóc cô thật dài.
Vân Li giương mắt nhìn thấy Phó Chí Tắc, con ngươi chớp đến sáng ngời, hình như có chút ánh sao.

Gương mặt bị gió lạnh thổi đến phiếm hồng, vành tai cũng đỏ hồng vì lạnh.
"Tấm kẹp card của anh để quên trên xe, tôi sợ anh không ở khách sạn được, cho nên chờ anh chỗ này."
Vân Li cầm di động quơ quơ, "Tôi có gọi cho anh mấy cuộc, nhưng có lẽ là anh không để ý......"
Gió lạnh tràn vào cổ áo, Phó Chí Tắc nhìn cô, hỏi: "Cô vẫn luôn chờ chỗ này sao?"
Vân Li bị nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, ngón tay cọ cọ vành tai, nói: "Ừ, bởi vì tôi cũng không biết anh ở đâu......!Nhưng cũng không có chờ lâu, anh cũng không ra muộn."
Cô lấy tấm kẹp card trong túi ra, "Của anh đây."
Phó Chí Tắc không tiếng động mà lấy tấm kẹp card, bỏ vào túi.

Anh thu dọn hành lý, đi đến bên đường.
"Cũng muộn thế này, thời tiết còn lạnh nữa.

Nếu anh không có hẹn ――" Vân Li đi theo phía sau anh, thẳng đến khi anh dừng, mới nhỏ giọng nói: "Nếu không chúng ta ăn tối cùng nhau đi?"
"......"
Phó Chí Tắc nghiêng đầu xem cô, mái tóc tung bay trong gió, anh ăn mặc áo gió đậm màu, áo sơ mi trắng, lạnh lùng đến xuất chúng, lại hòa vào ánh đèn đường màu xanh lam, giống như thuộc về màn đêm ngay từ đầu.
Vân Li lo sợ bất an chờ đợi.
Phó Chí Tắc môi mỏng khẽ mở, chỉ phun ra hai chữ: "Không được."
"À ừ......" Trực tiếp bị từ chối, Vân Li co quắp tại chỗ: "Vậy tôi lái xe đưa anh đến khách sạn đi.

Anh cầm hành lý cũng không tiện."
"Cảm ơn.

Không cần." Giọng điệu vẫn xa cách, lấy điện thoại bắt taxi.
Vân Li nhìn chằm chằm đôi mắt rũ xuống của anh, con ngươi đen như mực lãnh đạm xa cách, toàn thân lộ ra sự ngăn cách.

Nếu nói, lần trước cô từng sai lầm mà cảm nhận sự lạnh nhạt tan rã, giờ phút này cô chỉ cảm thấy sự tồn tài bản thân là hoàn toàn dư thừa.
Bị cự tuyệt quá nhiều.
Không ngoài ý muốn, lại nhiều đến mức không biết làm sao.
Phó Chí Tắc nhìn cô một cái, bỗng nhiên nói: "Đã đến thì.

Phía sau có xe."
"À......"
Lời nói của anh cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Li.
Vân Li đứng bên cạnh anh, đèn đường mờ ảo, có thể thấy trên mặt anh bị ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào một góc, thần thái nhạt nhẽo.
Anh vào đồng hồ đếm ngược trên màn hình chờ tài xế tiếp đơn.

Vân Li ở một bên xấu hổ, cũng lấy di động, ngắm màn hình anh liếc mắt một cái, sau khi nhìn rõ địa chỉ, anh bắt xe về khách sạn của mình.
Phó Chí Tắc: "......"
Phó Chí Tắc: "Cô muốn đi theo?"
==========================
CN210113022022.


Bình Luận (0)
Comment