Chiết Yêu

Chương 2

Một tháng sau.

Hoàng đế Ngạn Tập đón được Túc Mệnh từ ngoại ô kinh thành ở Vương lão tửu quán. Tuy rằng thời điểm nghênh đón xảy ra một chút ngoài ý muốn nho nhỏ, nhưng vẫn thuận thuận lợi lợi đón được vào hoàng cung.

Trở lại hoàng cung, bạch y Túc Mệnh tắm rửa thay quần áo, đổi sang y phục của Tri Ngọc đại sư. Hắc bào kéo lê lết dưới đất, trước và sau lưng đều thêu đồ văn vàng óng ánh, mà đồ văn phiền phức, nhìn cũng không ra nội dung. Đầu đội cao mạo nạm bảo thạch màu tím, bên phải cao mạo còn cắm một lông chim công. Khi Túc Mệnh đem hắc sa che mặt lại, chỉ thấy mày dài đến tóc mai như họa, mi gian đỏ thẫm mị hoặc, một Túc Mệnh lạnh lùng và kiêu ngạo.

Nơi Ngạn Tập triệu kiến nàng là thư phòng của hắn, thơm ngát, yên tĩnh. Ngoại trừ hắn ra thì không có ai, Túc Mệnh nhướng mày, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nhưng nàng vẫn gỡ hắc sa xuống.

Khi nàng tiến vào, hoàng đế không có biểu hiện tưởng niệm bao nhiêu, ngược lại là ném thứ gì đó cho nàng xem. Túc Mệnh vừa thấy, lại nói nàng và Thái tử phi Hoành Quốc tương lai - Lưu Quang không khỏi rất hữu duyên.

Quốc sắc, danh như ý nghĩa, người đẹp nhất nước.

Nếu ngươi đến Hoành Quốc hỏi ai là người đẹp nhất? Tất cả mọi người sẽ chỉ về hướng bên phải hoàng cung ở kinh đô, phủ Thừa tướng cách đó mười dặm, Lưu Quang tiểu thư chính là đáp án.

Tư sắc Lưu Quang tiểu thư trong truyền thuyết được Thái tử Hoành Khuynh một câu khen ngợi kinh vi thiên nhân, cùng lúc đó, Thái tử cũng thỉnh cầu hoàng đế hạ chỉ chọn nàng làm Thái tử phi. Năm ấy, Lưu Quang tiểu thư vừa mới mười tuổi. Tiểu nữ oa mười tuổi tiểu khiến Thái tử thần hồn điên đảo, chỉ đợi nàng vừa mười tám liền lập tức cưới vào cung.

Năm nay, là năm Lưu Quang tiểu thư vào cung, theo tính toán, đại khái là chuyện vui mừng nhất của Hoành Quốc.

Nguyên lai không phải hoàng đế Hoành Quốc nhìn trúng, mà là thái tử. "Bộp" quyển trục đặt trên án, Túc Mệnh thầm nghĩ thực không biết tin ai.

"Nàng cảm thấy như thế nào, Túc?" Túc Mệnh xoay người lại, Ngạn Tập đứng ở phía sau nàng, đang trêu chọc tóc nàng.

Rút sợi tóc trong tay Ngạn Tập, Túc Mệnh nở nụ cười: "Hoàng thượng, nếu ngài triệu ta hồi cung chỉ là để cho ta biết Hoành Quốc có tuyệt sắc, thì có phải chuyện bé xé ra to không?"

Ngạn Tập khuynh thân tinh tế nhìn biểu tình rất trấn định, cũng rất nhàn nhã của Túc Mệnh có chút thất bại khẽ thở dài: "Không phải đã nói không cố ý sao, vì sao còn giận?"

"Đến muộn là đến muộn. Chẳng lẽ bởi vì ngài là Hoàng thượng, đến muộn là không tính đến muộn?" Túc Mệnh nhẹ nhàng gõ tay trên quyển trục, sau đó thản nhiên hỏi: "Ngài muốn làm gì?"

"Giao giới hai nước gần đây không yên ổn, nàng có biết hay không?" Ngạn Tập tìm lấy mấy quyển tấu chương trên án để trước mặt Túc Mệnh.

Túc Mệnh mở ra xem từng cái.

"Hắn ức hiếp dân chúng biên giới thiện lương thuần phác chúng ta, gần đây thường xuyên đến quấy rầy nhiều hơn."

"Quân tướng trấn thủ biên giới của ngài dùng để làm gì?" Túc Mệnh hừ nhẹ, đóng tấu chương. Nàng ở tại Trúc Sắt sơn cũng không nghe nói cái gì. Bất quá đó là khu vực yên ổn nhất, khó trách nàng không biết.

"Đó là chuyện nhỏ. Hai nước vốn có mậu dịch lui tới, mà đoản cân thiếu lượng ngày một nghiêm trọng." Ngạn Tập nhíu mày, không hài lòng.

"Nguyên nhân điều tra chẳng lẽ có liên quan đến Lưu Quang tiểu thư?" Túc Mệnh đứng dậy từ long ỷ, đi đến cửa sổ.

"Những thương nhân này đều muốn đưa lên một phần đại lễ cho ngày thành hôn của thái tử, cũng bất chấp cái gì đạo nghĩa làm ăn." Ngạn Tập mê muội nhìn phong tư Túc Mệnh, đối với hắn mà nói, Lưu Quang quốc sắc kém xa Túc Mệnh.

"Vậy, muốn ta làm gì?" Túc Mệnh ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười với hoàng đế si vọng của nàng, "Không bằng, chúng ta cũng đưa một phần lễ trọng cho thái tử Hoành Khuynh đi?"

"Người hiểu ta, không ai bằng Túc Mệnh!" Ngạn Tập vui vẻ gật đầu, vỗ tay thở dài.

"Xong chính sự, chúng ta nói dã sự đi."

Túc Mệnh đứng bên cửa sổ ngoài ra ngoài chiết một cành liễu, đây là thói quen của nàng. Tuy rằng Trúc Sắt sơn nơi nơi đều là trúc, nhưng ở Vân Điếu Bàn của nàng chỉ cần duỗi tay ra liền có thể chiết liễu. Bên ngoài Sơ Chi Các là liễu rũ khắp hồ nước, so với ngự tiền thị vệ bên ngoài đại điện khô khan này thì Vân Điếu Bàn của nàng cảnh đẹp ý vui hơn.

Ngạn Tập biết Túc Mệnh thích liễu, hắn cảm thấy thập phần anh minh vì đã trồng liễu ở ngoài điện. Ngạn Tập tiến lên, cũng noi theo Túc Mệnh chiết một cành liễu, mà động tác lại đông cứng, phải bỏ cành liễu ra xoay người rên rỉ.

Túc Mệnh liếc hắn, Ngạn Tập chỉ phải thu tay: "Nàng nói dã sự? Ta có cái dã sự gì đâu?"

"Nghe nói trước đó không lâu hoàng thượng lập một quý phi có phải không?" Túc Mệnh nói, vừa ngửi lá liễu.

"Túc tin trở nên mất linh thông khi nào rồi, " Ngạn Tập có chút đắc ý, "ta nghĩ nàng đã sớm biết."

"Biết thì đã sao?" Túc Mệnh phất cành liễu cong gối hành lễ, "Túc Mệnh chúc mừng trễ, mong hoàng thượng thứ tội."

Ngạn Tập nâng cằm Túc Mệnh lên, cẩn thận tìm tòi: "Nàng đang ghen?"

"Ghen?" Ánh mắt Túc Mệnh vừa chuyển, tựa tiếu phi tiếu, "Hoàng thượng, ngài cho rằng Túc Mệnh sẽ ghen?"

"Ài..." Ngạn Tập đỡ Túc Mệnh dậy, "Khi nào nàng mới nguyện đứng ở bên cạnh ta?"

"Bên cạnh hoàng thượng đã có một Túc Mệnh, cần gì phải cưỡng cầu thêm ta?" Túc Mệnh nhìn thẳng vẻ thương tiếc trên mặt Ngạn Tập, khẽ cười nói.

Ngạn Tập cứng đờ: "Nàng biết?"

"Sao? Ôm ấp quý phi nương nương có thể tìm được Túc Mệnh cảm giác?" Túc Mệnh tiến sát vào ngực Ngạn Tập, mị hoặc hỏi.

"Khi nàng không ở đây, sẽ có thể tán gẫu an ủi một phần đi." Ngạn Tập ôm Túc Mệnh, "Huống chi, ta biết cả đời này nàng cũng không thể ở bên cạnh ta, đúng không?"

"Hoàng thượng, khi nào ngài mới nghĩ thoáng hả?" Túc Mệnh cười khanh khách không ngừng, sau đó đẩy Ngạn Tập ra, "Nếu cần thiết, Túc Mệnh nguyện vì ngài và tân quý phi cầu phúc, thế nào?"

"Một đường phong trần mệt mỏi, nàng vẫn là nghỉ ngơi đi." Ngạn Tập khẽ vuốt mặt Túc Mệnh mặt, ân hận trong lòng.

"Đừng oán ta, Ngạn à!" Ánh mắt Túc Mệnh tối sầm lại, sâu không lường được. Nàng nghiêng đầu dựa vào tay Ngạn Tập, "Lúc khâm điểm ta làm truyền nhân Tri Ngọc đại sư, ngài nên biết ta sẽ không thể gả cho nam nhân."

"Ta nghĩ..." Ngạn Tập thở dài, muốn nói lại thôi.

"Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài không biết máu của người đi trên con đường này là băng giá. Tim, cũng là băng giá?!" Túc Mệnh phất tay Ngạn Tập ra, hướng cửa đại điện mà đi không chút nào lưu luyến, "Ta sẽ đi, hai ngày nữa sẽ lên đường, nhất định ta sẽ đưa cho Hoành Khuynh một phần đại lễ!"

"Nếu ta không tấn phong quý phi, nàng có suy nghĩ tới ta hay không?" Ngạn Tập ở phía sau hỏi.

Túc Mệnh dừng bước, trở lại, vạn phúc thật sâu - lời chào của phụ nữ thời xưa. "Ngài có biết, hoàng cung không thích hợp với ta, ta thật sự rất vui khi ngài đã tìm được Túc Mệnh thích hợp với hoàng cung, thật sự!"

"Thôi!" Ngạn Tập suy sụp, vô lực phất tay, "Nàng đi đi."

Túc Mệnh đứng thẳng người, lấy hắc sa từ trong lòng đeo lên. Ngoại trừ đặc điểm trang phục bên ngoài, bên hông nàng còn có một khối ngọc màu lục tên là Lang Mặc, hình dạng như nguyệt câu - trăng lưỡi liềm, màu như nguyệt minh - ánh sáng của trăng, là biểu tượng tự do đi lại của nàng ở trong cung. Ngoài điện, thị vệ thấy Túc Mệnh đi ra đều hành lễ, Túc Mệnh nhấc tay đầy khí thế uy nghiêm.

"Thuộc hạ của ngài đã chờ ở Tế Tự điện." Một cung nữ tiến lên hành lễ.

Túc Mệnh gật đầu, hắc sa nhẹ nhàng di chuyển theo động tác của nàng, thần bí mà trang trọng. Đi theo cung nữ, Túc Mệnh đến Tế Tự điện. Đào Khê đang ngồi chống cằm chờ trên cầu thang bạch ngọc trước đại điện Tế Tự.

"Tới khi nào?" Túc Mệnh đi đến trước mặt Đào Khê, lại chuyển gót chân hướng về điện phía đông mà đi.

Đào Khê không giống ba người kia, bộ dạng của nàng bình thường, nếu để trong đám người tuyệt sẽ không dễ dàng phát hiện. Bất quá hai tay của nàng là thần trộm. Mặt khác cũng là người phụ trách tình báo. Đào Khê nhảy dựng lên, phất tay cho cung nữ lui ra, sau đó đuổi theo Túc Mệnh.

"Nghe Diễm Trì nói tiểu thư không phải sẽ còn ngắm phong cảnh sao? Sao ngài đến nhanh vậy?"

"Nếu đến muộn, sẽ không nhìn thấy cảnh tượng nhàn hạ của em!" Túc Mệnh chỉ trán Đào Khê, cả giận, "Vì sao hoàng thượng phi cáp đến mà một chút tin tức em cũng không có?"

Đào Khê thè lưỡi, rụt lui: "Em tưởng hoàng thượng nhìn thấy tiểu thư sẽ cho ở lâu thêm một chút, nhưng sao lại phải đi rồi?"

"Nếu thích, ta sẽ yêu cầu hoàng thượng cho em một tòa cung điện!" Túc Mệnh lại chuyển chân đi qua Tàng Kinh Các.

"Thôi, hoàng cung nào bằng Trúc Sắt sơn, em thích làm sơn đại vương hơn..." Đào Khê nhìn Túc Mệnh, sau đó cười hì hì sửa miệng, "thuộc hạ sơn đại vương."

"Ai là sơn đại vương?" Túc Mệnh đúng lúc kéo miệng Đào Khê.

Đào Khê vừa quay đầu lại, bọn họ đã đi tới một cung điện, kiến trúc mới tinh, biển treo bốn chữ to: Cẩm Tú Hương Cung.

"Đây là Cẩm Tú Hương Cung của tân quý phi sao?" Đào Khê chậc chậc hai tiếng, tò mò nhìn.

"Em ở kinh thành không ít thời gian, có từng gặp qua vị nương nương này chưa?" Túc Mệnh mỉm cười nhìn Đào Khê, mặt mày cong hết lên.

Hai vai Đào Khê rụt lại; không biết tiểu thư như thế nào tất nhiên sẽ cảm thấy tiểu thư tươi cười rất thân thiện, nhưng đối với nàng mà nói, có khi tiểu thư cười tương đương với tức giận. Nàng cười ngọt bao nhiêu có nghĩa là nàng tức giận đến bấy nhiêu.

"Tiểu thư ——" Đào Khê lập tức nhào lên làm nũng, chiêu này học từ Bảo Kiều, "hoàng thượng phong cái nương nương kia còn không phải bởi vì nàng giống tiểu thư sao. Nếu tiểu thư nguyện ý, hoàng thượng biếm nàng vào lãnh cung cũng được mà, tiểu thư giận làm gì?"

"Ta giận cái đầu gỗ của em đó!"

Túc Mệnh chỉ hai ngón tay vào Đào Khê, Đào Khê vội vàng thối lui. Đừng đùa, bị tiểu thư chỉ phải không biết là nên đau hay nên ngứa.

"Nếu biết hắn tấn phong quý phi, ta đương nhiên sẽ trở về góp vui, chứ không phải biến thành 'đố thê tức giận', không phụ hoàng thượng dụng tâm lương khổ?" Túc Mệnh lạnh lùng hừ nói, ánh mắt có chút tức giận nhìn Cẩm Tú Hương Cung lấp lánh trên kia.

"Ôi trời ơi..." Đào Khê nhức đầu, nàng sợ tiểu thư tức giận mới không nói, như thế nào nàng ngược lại bị mắng? Nếu Phượng Thành ở đây thì tốt rồi, nha đầu kia xem chuẩn tâm tư tiểu thư đến tám chín phần lận.

"Được rồi, chúng ta đi thôi!" Túc Mệnh đứng một lát, nói.

"Đi?" Đào Khê sửng sốt, "Không phải tiểu thư muốn vào xem một chút sao?"

"Xem cái gì? Người ta đã đi về quê có cái gì mà nhìn?!" Túc Mệnh quát lên, ngược lại cười, "Ở trên đường ta đã nhìn qua, chẳng những nhìn còn biết không ít bí mật, muốn nghe không?"

"Muốn, muốn, muốn!" Đào Khê vui mừng.

"Nếu muốn, trong vòng hai ngày hãy đem chi tiết về Thái tử phi của Thái tử Hoành Quốc cho ta." Túc Mệnh nói rất nhẹ nhàng, sau đó phiêu nhiên đi xa.

Còn lại Đào Khê bị hù đến cả kinh, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài: "Vì sao, số tôi khổ thế này..."
Bình Luận (0)
Comment