Chiếu Áng Mây Trôi

Chương 33

Động tác leo cây của Lương Minh Nguyệt rất thuần thục, nhờ các cành nhỏ bên cạnh, hai ba bước cô đã leo lên ngọn cây.

Cô cầm cây sào dài gõ ngẫu nhiên giữa các cành cây, quả dạt dẻ to bằng nắm tay rơi xuống đất, có quả ẩn trong đám lá rụng, có quả lăn đi. Một quả lăn đến bên chân Vương Nam Thặng, anh ngồi xổm xuống nhìn, cảm thấy đầu óc mình được mở mang, cái quả cầu nhỏ phủ đầy gai này là hạt dẻ á?

Cây sào dài của Lương Minh Nguyệt chăm sóc khắp nơi, rồi trèo cành đu xuống.

Cô đi đến bên cạnh Vương Nam Thặng, đưa cho anh một cái kẹp dài, Vương Nam Thặng vẫn không nhịn được hỏi: “Đây là hạt dẻ hả?”

Lương Minh Nguyệt liếc nhìn anh, Vương Nam Thặng rất oan ức, cái liếc mắt của cô giống như anh là thằng đầu đất ấy.

Lương Minh Nguyệt dùng một chân nghiền nát quả hạt dẻ, lại dẫm nửa quả cạy ra, bóc hai ba hạt bên trong ra, giơ đến trước mặt Vương Nam Thặng, “Quen chưa?”

Vương Nam Thặng gật đầu, bình tĩnh nói: “Thì ra là thế.”

Lương Minh Nguyệt lại bóc thịt quả, trực tiếp nhét vào miệng anh, Vương Nam Thặng cúi đầu ăn, không cẩn thận chạm vào ngón tay của cô, trong lòng lại có cảm giác hồi hộp khác thường.

Lương Minh Nguyệt hoàn toàn không để ý, cô xoay người tập trung nhặt hạt dẻ.

Khi hai người nhặt đầy chiếc sọt, mặt trời đã lặn xuống lưng chừng núi phía xa. Tầng tầng lớp lớp mây chiều phủ kín nửa bầu trời, những hàng cây xanh mướt, những ngọn đồi nhấp nhô đẹp đến nao lòng.

Khoác ráng chiều trên lưng, hai người lững thững đi xuống núi. Một người nghĩ người trước mặt thực sự rất kỳ quái, nhàm chán đến sáng tạo. Người còn lại thì thắc mắc tại sao mình lại ở đây, chắc hôm nay gặp ma rồi, từ lúc theo cô vào nhà ga, mọi chuyện đã chệch hướng rồi.

Càng về đêm, bên ngoài ngôi nhà càng vắng lặng.

Lương Minh Nguyệt dẫn Vương Nam Thặng đến phòng Ngô Tĩnh Văn, nói sơ qua vị trí các phòng, đưa cho anh một chiếc đèn pin, rồi quay người rời đi.

“Này,” Vương Nam Thặng giữ cô lại, “Cậu rót cho tôi ly nước được không? Ăn nhiều hạt dẻ quá, hơi khát.”

Hai người lại cầm đèn pin đi ra gian trước, uống cốc nước xong, Vương Nam Thặng một mình trở về phòng, cửa vừa mở ra, bên ngoài đen kịt, tối như bưng, anh quay lại hỏi cô: “Cậu ở một mình không sợ à?”

“Không sợ, tôi có ông ngoại bên cạnh.”

Cô ra hiệu cho anh nhìn bức ảnh đen trắng treo trên tường, Vương Nam Thặng không cười nổi nữa, Lương Minh Nguyệt cũng không cười nổi. Giọng cô hơi cứng lại: “Đi mau lên, tôi muốn ngủ rồi.”

Lương Minh Nguyệt dậy từ rất sớm. Lúc Vương Nam Thặng mở cửa, cô đã cúi người rửa mặt bên ao nhỏ.

Cô mặc áo phông quần jean, tóc buộc lòa xòa thành một nắm, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng mặt ướt lên nhìn anh. Theo bản năng, Vương Nam Thặng quay đầu đi.

Lương Minh Nguyệt lấy khăn lau khô mặt, Vương Nam Thặng: “Chào buổi sáng.”

“Ừ.” Lương Minh Nguyệt nhìn đồng hồ, “Nửa tiếng nữa sẽ có xe đi. Bàn chải đánh răng mới ở trên bệ cửa sổ.”

Vương Nam Thặng rửa mặt xong vào nhà, không thấy Lương Minh Nguyệt đâu. Anh hô hai tiếng, không có ai đáp lại, bèn sang phòng bên tìm. Hôm qua anh hầu như không đi xem các phòng khác, nên lúc bước vào, anh hơi ngạc nhiên, đây rõ ràng là một phòng sách. Dựa tường là một giá sách lớn chứa đầy sách, từ gáy sách và thiết có thể nhìn ra chúng đều rất cũ rồi.

Chiếc bàn dài nằm chính giữa đón nắng, bên cạnh là bức thư pháp: Đương thì minh nguyệt tại, tằng chiếu thái vân quy.

Vương Nam Thặng đọc đi đọc lại, thầm nghĩ hóa ra tên cô bắt nguồn từ đây. Anh đi tới gần, phát hiện dưới tấm kính mặt bàn dày đặc những bức ảnh của Lương Minh Nguyệt và một cậu con trai. Khi còn nhỏ, cả hai hoặc nắm tay, hoặc thân mật đuổi bắt, lúc lớn hơn, họ chỉ đứng sóng vai hoặc ngồi cạnh nhau, mỉm cười nhìn ống kính.

Sự thân thiết gắn kết ấy, dù cách thời không vẫn có thể cảm nhận được, cô đang mỉm cười, anh dường như chưa từng thấy cô cười vui vẻ như vậy.

“Đi thôi.” Lương Minh Nguyệt đột nhiên xuất hiện, trên lưng có thêm một chiếc cặp sách.

Từ đấy đến lúc đến bến xe Thiệu thành, cả hai không nói gì với nhau nữa. Một người đang mải suy tư, còn người kia thì thờ ơ. Ngay cả chỗ ngồi cũng cách xa nhau.

Vương Nam Thặng chỉ thực sự nhận ra có điều gì đó không ổn khi ngồi trong lớp học toán. Thầy giáo đang nói về bài kiểm tra, nhưng anh cứ mất tập trung hoài, chờ khi anh định thần lại trên giấy đã xuất hiện một cô gái trẻ đăm đăm nhìn anh, đó là Lương Minh Nguyệt vừa rửa mặt xong sáng hôm đó.

Anh gấp tờ giấy kiểm tra lại.

Tan học, Trần Thần quay xuống nói, “Tao không hiểu câu cuối lắm, giảng lại hộ tao.”

Vương Nam Thặng gấp ba gấp bốn tờ giấy kiểm tra lại, bỏ vào túi.

Trần Thần: “?”

“Lấy tờ của mày ra, tao giảng cho.”

Giảng xong bài kiểm tra, Vương Nam Thặng quay đầu nhìn về chỗ Lương Minh Nguyệt, nhưng không thấy cô đâu. Mà dù có ở đó, cô cũng chỉ tập trung vào việc của mình, giống như đang ở ngược chiều với thế giới xung quanh.

Sau khi về nhà, Vương Nam Thặng lấy tập phác thảo ra, ngồi vẽ đến hai giờ sáng.

Mỗi bức tranh đều là Lương Minh Nguyệt. Tức giận ném di động, thiếu nữ dựa tường sốt ruột, bóng người trèo cây, những hình ảnh quanh quẩn trong tâm trí được anh vẽ hết lên trang giấy trắng. Sau đó xếp lại, đặt vào khoảng trống giữa các album ảnh ở ngăn trên cùng của giá sách.

Như thể điều này có thể làm dịu cơn xao động đột ngột, giúp anh bình tĩnh lại.

Lại một buổi sáng khác, Vương Nam Thặng đang đạp xe trên đường đến trường, bỗng gặp được Lương Minh Nguyệt.

Đi cạnh cô là một chàng trai cao lớn, nhìn một cái đã nhận ra là chàng trai trong bức ảnh. Vương Nam Thặng dừng xe, chủ động chào: “Chào buổi sáng! Bạn học Minh Nguyệt.”

Lương Minh Nguyệt gật đầu coi như đáp lại, trực tiếp đi qua anh chẳng chút chậm lại.

Thực ra Lương Minh Nguyệt vẫn luôn thô lỗ như vậy, trước đây Vương Nam Thặng cũng không bận tâm, nhưng lần này anh rất khó chịu. Nguyên nhân chính là do cuộc hội thoại anh vô tình nghe lỏm được.

Chàng trai hỏi: “Ai thế?”

Lương Minh Nguyệt đáp: “Bạn học, không thân.”

Vương Nam Thặng mặt lạnh rời đi.

Cứ thế mấy tháng lại trôi qua. Kỳ nghỉ đông đang đến gần, trên bàn ăn, Cao Mạn Vân nói với anh công việc trùng tu sắp sửa hoàn thành, anh cũng sắp lên lớp 12 rồi, chờ năm học này kết thúc, họ sẽ quay về Đường thành.

“Mẹ với bố con sẽ nghỉ ngơi một năm. Có rất nhiều dữ liệu chúng ta bận bịu chưa thể tiến hành tích hợp. Hơn nữa, cũng không biết Tiểu Tuấn đã cao thêm chút nào chưa?” Cao Mạn Vân nghĩ đến con trai nhỏ, trong lòng cảm thấy rất áy náy.

Vương Thao: “Hay tuần này mình về xem?”

“Thôi. Mình có thể ở đó bao lâu? Lúc đi em lại không nỡ.”

Đêm Giáng sinh năm đó, Vương Nam Thặng đi trung tâm thương mại mua quà cho em trai. Trung tâm mua sắm rất đông đúc, các cửa hàng đều hối hả giăng đèn kết hoa, dù lớn hay nhỏ cũng sẽ đặt một cây thông Noel đầy hộp quà trước cửa, những bài hát mừng vui sướng vang lên khắp phía.

Anh cầm hộp quà, đi ngược trong đám đông, liếc mắt một cái đã nhận ra Lương Minh Nguyệt.
Bình Luận (0)
Comment