Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 4

“Quản lý Tần.”

Cừu Chính Khanh không khách khí nói

“Kế hoạch giờ giấc công việc của các người cần phải chỉnh lý lại.”

“Được.”

Tần Vũ Phi gật đầu

“Chúng tôi sẽ dựa theo những nhu cầu nghiệp vụ của bộ phận Marketing mà điều chỉnh lại, đúng hạn sẽ hoàn thành.”

Trong phòng họp không khí yên tĩnh đến dọa người, nhu cầu nghiệp vụ của bộ phận Marketing không hề thay đổi, ý tứ của Cừu lão đại rất rõ ràng chính là tích cực tăng ca, tích cực thảo luận, tích cực sáng tạo, thành tích phải tăng.

Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc yêu cầu thành tích phải tăng này khiến cho tất cả mọi người cho dù là chỉ là làm bộ làm tịch cũng phải giả vờ bận rộn muốn chết, mặc kệ kết quả như thế nào, tốt xấu gì cũng có thể thoái thác là tất cả mọi người đều đã liều mạng tận lực rồi.

Vừa rồi khi phát biểu, mọi người ai ai cũng đều tranh nhau đem chuyện hoàn thành công việc trước thời hạn ra báo cáo để nêu lên sự cố gắng của mình.

Kết quả đại tiểu thư quả nhiên là đại tiểu thư, tuy rằng thái độ thành khẩn nhưng ý tứ trong lời nói lại biểu lộ ra rằng yêu cầu công việc có bao nhiêu thì sẽ làm bấy nhiêu, tuyệt không làm nhiều hơn.

Cừu Chính Khanh đương nhiên không dễ thỏa hiệp như vậy, anh nhìn Tần Vũ Phi:

“Thứ hai xin quản lý Tần đem phương án về buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới trình lên, việc hoạt động khuyến mại cũng xin thực hiện ngay cho. Vì hôm nay quản lý Tần đến muộn nên không nghe được những sắp xếp mời nhất của bộ phận Marketing nên xin tự cập nhật lại sau. Tôi hy vọng mỗi bước đều có thể tiến triển thuận lợi, ổn thỏa.”

“Được.”

Tần Vũ Phi thái độ rất hợp tác gật đầu nhưng cũng không hề xin lỗi chuyện đã đến trễ. Cô vừa gật đầu vừa nghĩ thầm trong lòng, hôm nay là thứ sau, thứ hai đã phải trình lên, ý tứ chính là hai ngày cuối tuần này yêu cầu cô phải tăng ca. Vốn là ấn định ngày mùng sáu mới phải trình lên, cô đã tính toán mọi việc ổn thỏa, thứ hai là mùng bốn cả bộ phận sẽ họp bàn bắt tay vào bắt đầu tiến hành tổ chức, ngày mùng năm sẽ họp thêm để thảo luận kĩ lại một lần nữa, ngày mùng sáu sẽ chỉnh sửa chung lại lần cuối cùng sau đó nộp lên, vậy là vừa hay. Nhưng bây giờ tự nhiên lại phải tăng ca!

Cuộc họp còn tiếp tục thêm nửa tiếng nữa, sau khi tất cả mọi người đếu cảm thấy nếu như thành tích còn không tăng thì lần này nhất định sẽ chết rất khó coi, cuối cùng thì cũng tan họp.

“Quản lý Tần mời ở lại một chút, những người khác có thể đi rồi.”

Lời nói của Cừu Chính Khanh khiến cho rất nhiều người trước khi rời đi còn quăng lại cho Tần Vũ Phi ánh mắt thông cảm, cũng có người muốn xem kịch vui nhưng đáng tiếc lại không nhìn ra hai người bọn họ có thái độ gì đành phải lục tục tan họp.

Tần Vũ Phi ghi lại những công việc trọng điểm vừa được nhắc tới trong cuộc họp sau đó đem Notebook đóng lại, ngẩng đầu nhìn Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh chăm chú nhìn cô thấy cô cuối cùng cũng chuyển sự chú ý qua bên này liền nghiêm mặt nói:

“Quản lý Tần đến trễ!”

Tần Vũ Phi gật đầu

“Tôi không biết Cừu tổng đổi lại giờ họp sớm hơn, lần tới tôi sẽ chú ý.”

“Tôi đã cho thư ký báo cho cô biết.”

Tần Vũ Phi mở di động ra nhìn một lát

“Lúc điện thoại gọi tới là lúc tôi đang lái xe nên không nhận được.”

“Nếu tôi không nhầm thì thời gian quẹt thẻ vào làm là 9 giờ.”

“Đúng!”

Tần Vũ Phi hào phóng thừa nhận

“Cừu tổng cảm thấy tôi làm trễ nải hạng mục công tác nào cứ việc nói thẳng ra.”

Tần Vũ Phi không thích nhất chính là phương pháp nói chuyện quanh co lòng vòng như vậy. Anh ta chẳng qua chỉ là muốn nói đến chuyện cô đi làm trễ mà thôi nhưng từ lúc cô đến công ty của cha tới nay trừ bỏ những ngày đầu khi Tần Văn Dịch còn chưa hết hy vọng thì cô còn cố gắng ngày ngày dậy sớm đi làm, không có việc gì cũng chịu đựng cùng với mọi người đến muộn mới tan làm, nhưng cho dù như vậy cũng không thể làm tăng thêm hiệu suất công việc, hơn nữa cũng không làm thay đổi được sự thật là cô là người không có thiên phú về khả năng lãnh đạo. Cho nên sau khi Tần Văn Dịch tiếp thu được thực tế liền điều cô đến bộ phận thị trường, cô cũng theo phương thức của mình mà làm việc.

Sáng đi làm, hết giờ thì về, Tần Vũ Phi luôn dựa theo nguyên tắc tùy thuộc vào lượng yêu cầu của công việc mà làm, công việc nhiều thì làm nhiều, nếu là việc không quá khẩn cấp thì có thể từ từ làm chỉ cần có thể hoàn thành đúng thời hạn, không kéo dài làm trể nải công việc của các bộ phận khác là được. Tuy cô không được xếp vào diện tinh anh của công ty nhưng cô luôn hoàn thành tốt những công việc được giao, chuyện quan hệ giao tiếp với khách hàng cũng luôn được an bài thỏa đáng, những hoạt động tổ chức của công ty đều được hoàn thành chu đáo, Tần Vũ Phi cảm thấy như thế là OK rồi, còn muốn như thế nào nữa?

Cừu Chính Khanh nheo mắt lại, rất không vừa lòng với thái độ của Tần Vũ Phi nhưng lại không tìm được sai lầm lớn nào trong công việc hàng ngày của cô, những lễ vật xã giao để tặng cho người khác cô luôn chọn những thứ có đẳng cấp để tặng, mối quan hệ với khách hàng luôn được cô duy trì rất tốt. Nhưng nói đi thì nói lại, cùng là một việc nhưng nếu như đổi lại để người khác làm thì chưa chắc đã có hiệu quả như vậy, bởi vì cô chính là thiên kim của Tần Văn Dịch, chỉ điểm này thôi cũng đã có thể khiến cho rất nhiều người nể mặt, cho nên Tần Vũ Phi chính là làm chơi ăn thật, chỉ thế mà thôi. Cừu Chính Khanh cảm thấy cô chẳng qua chỉ là ỷ vào thân phận của mình, lười nhác, không có ý chí tiến thủ.

“Quản lý Tần.”

Cừu Chính Khanh nói:

“Làm việc khác biệt ở chỗ phải cùng thống nhất một thứ, việc thuận lợi hoàn thành công việc và việc dụng tâm để có thể hoàn thành công việc một cách hoàn mỹ nhất là hai việc khác nhau. Trong mắt của tôi, quản lý Tần chỉ cần thuận lợi hoàn thành phần việc của mình, những việc còn lại thuộc trách nhiệm của người khác thì sống chết mặc bay, nhưng thân phận của Tần quản lý bất đồng với những người khác thì nên làm gương cho toàn bộ nhân viên trong công ty. Cho nên việc mà Tần quản lý nên làm là dụng tâm mà làm việc, bằng không nếu như tất cả mọi người đều học theo cô tác phong làm việc không tập trung thì phải quản lý như thế nào?”

“Tôi cảm thấy hiện giờ tác phong làm việc của nhân viên trong công ty vô cùng tích cực, hăng hái tiến về phía trước, nào có chuyện không tập trung như anh vừa nói? Cừu tổng không cần phải tự coi nhẹ chính mình, huống hồ cha tôi vẫn còn đó, anh không quản được thì còn có nhiều vị chú bác tiền bối có thể quản. Anh nói chuyện vòng vo như vậy mệt muốn chết. Tối không cần quẹt thẻ, thời gian đi làm linh hoạt là cha tôi cho phép, không chỉ có tôi mà những cấp dưới của tôi cũng như vậy. Nếu như có hoạt động xã giao thì đi muộn về sớm một chút cũng không sao, quan trọng nhất là hoàn thành xong công việc. Toàn bộ công ty thì tôi không quản được nhưng vài người một bộ phận thì tôi có thể quản. Phần nào trong công việc của tôi không hoàn thành được, người nào làm sai việc gì, Cừu tổng cứ việc nói thẳng tôi sẽ lập tức xử lý nhưng đừng dùng phương thức thái độ chủ quan, không thuận mắt mà nói chuyện như vậy.”

“Quản lý Tần nói thật đúng trọng điểm, thái độ của quản lý Tần quả thực là có vấn đề.”

Tần Vũ Phi không thèm để ý tới Cừu Chính Khanh, đứng lên cầm lấy Notebook chuẩn bị trở về văn phòng, vừa rồi lúc họp phải đem tiến độ kế hoạch thay đổi nên cô phải tranh thủ thời gian làm việc, cô cũng không muốn khiến cho cả bộ phận cùng phải tăng ca nên không muốn phí công sức ở đây cãi cọ những việc này.

“Tôi đã nói là cô có thể đi rồi sao?”

Cừu Chính Khanh lạnh lùng, nghiêm mặt nói.

Tần Vũ Phi cười cười

“Nếu như Cừu tổng không vừa lòng về thái độ của tôi thì đành phiền Cừu tổng tự mình điều chỉnh để giải quyết vậy. Tôi phải trở về để làm việc.”

“Tần Vũ Phi, bây giờ là cô đang dựa vào bối cảnh, gia thế của mình để đùa bỡn tùy hứng hay sao? Mặc kệ cha cô là ai, công ty chính là công ty, hy vọng cô có thể hiểu được điều đó.”

Cừu Chính Khanh thật sự bị cô chọc tức.

Tần Vũ Phi dừng bước, xoay người lại thản nhiên nói

“Cừu tổng, anh vốn là có thành kiến với tôi. Công ty là công ty, tôi luôn phân biệt được rất rõ ràng. Mà tôi cũng đích xác là con gái của Chủ tịch tập đoàn Vĩnh Khải, anh cũng rất rõ ràng điều đó.”

Tần Vũ Phi hoàn toàn không có ý định biểu hiện chút cốt khí hay ý chí cầu tiến nào, nói xong liền quay đầu bước đi không buồn nhìn đến sắc mặt của Cừu Chính Khanh cũng không để cho anh chút thể diện nào.

Cừu Chính Khanh từ phía sau cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tần Vũ Phi cho đến tận khi không nhìn thấy gì nữa.

Đến lúc ăn cơm trưa, Tần Vũ Phi liền bị Tần Văn Dịch gọi đến, hai cha con cô cùng đến nhà hàng gần đó để ăn cơm, Tần Văn Dịch hỏi cô có phải hôm nay đã xảy ra xung đột với Cừu Chính Khanh hay không.

“Không tính là xung đột, chẳng qua chỉ là ý kiến, suy nghĩ bất đồng mà thôi.”

Chuyện phụ thân đại nhân nhà cô âm thầm sắp xếp vài cơ sở ngầm xung quanh hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của Tần Vũ Phi.

Tần Văn Dịch nở nụ cười

“Con cũng có ý kiến, suy nghĩ sao?”

Theo như ông thấy, con gái ông chính là lười biếng, thích chơi đùa, không để tâm gì đến sự nghiệp.

“Con đương nhiên là có.”

Tần Vũ Phi nhướng mày nhìn cha già nhà mình

“Cha yên tâm đi, không có việc gì đâu. Con biết chừng mực mà, không khiến anh ta phải mất mặt đâu. Anh ta quyền cao chức trọng như vậy sẽ không vì một quản lý nho nhỏ như con mà tức giận đâu.”

Tần Văn Dịch nhìn con gái cười. Tần Vũ Phi cũng cười.

“Cha, con và anh ta thực sự không có cảm giác với nhau, suy nghĩ không hợp chính là suy nghĩ không hợp, không phải là đùa giỡn giận dỗi nhau theo kiểu oan gia. Con vốn dĩ đang định tìm một đối tượng phù hợp. Cha, trong tay cha không vài là đang có vài nhân tuyển sao, nói con nghe thử chút, xem xem con có thể chọn được người nào để thử hẹn hò, tìm hiểu không?”

“Nghe con nói thật không thấy có chút thành ý nào hết.”

Tần Văn Dịch lắc đầu

“Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nên nghiêm túc mà suy xét chuyện hôn nhân đại sự đi.”

Hai cha con còn đang nói chuyện thì nghe thấy một tiếng cười sang sảng chen vào.

“Hai cha con con đang nói đến chuyện đại sự gì đấy?”

Tần Văn Dịch và Tần Vũ Phi quay đầu lại thì nhìn thấy Phó tổng Hứa Văn Chính và Cừu Chính Khanh đang đứng ở bên cạnh. Hứa Văn Chính cười nhìn hai cha con Tần Vũ Phi, cũng không biết là hai người bọn họ đã nghe được bao nhiêu. Tần Văn Dịch cười nói là thật là khéo gặp sau đó liền bảo cả hai người cùng ngồi xuống dùng cơm chung.

Vẻ mặt Cừu Chính Khanh có chút thâm thúy, khách khí đáp ứng, cùng ngồi xuống theo Hứa Chính Văn.

Hứa Chính Văn là “lão thần” của Vĩnh Khải, so với Tần Văn Dịch còn lớn hơn vài tuổi, lúc trước theo Tần Văn Dịch xây dựng sự nghiệp, cùng gầy dựng nên một phần giang sơn của Vĩnh Khải, cũng rất thân thuộc với Tần Vũ Phi cho nên nửa điểm cũng không khách khí, cười nói với Tần Vũ Phi.

“Tiểu cô nương đã trưởng thành, nên lập gia đình rồi.”

Tần Vũ Phi cũng cười, kéo tay Hứa Văn Chính làm bộ thở dài.

“Những người đàn ông tốt đều già cả rồi, không phải là chú thì cũng là bác.”

Dáng vẻ nịnh nọt, lấy lòng của Tần Vũ Phi dỗ cho Hứa Chính Văn cười không khép được miệng lại, ông liền nắm bắt thời cơ tác hợp.

“Chính Khanh của chúng ta cũng không tồi nha!”

Hứa Chính Văn đối với Cừu Chính Khanh vô cùng tán thưởng, hơn ba năm trước cũng chính ông là người đã đề cử người thanh niên này với Tần Văn Dịch, chiêu mộ Cừu Chính Khanh từ công ty đối thủ về Vĩnh Khải. Sau khi đến Vĩnh Khải, Cừu Chính Khanh quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của tất cả mọi người, thành tích vô cùng xuất sắc. Hứa Văn Chính vô cùng trung thành, tận tâm với Tần Văn Dịch, ông biết rõ Tần Văn Dịch luôn lo lắng gia nghiệp sau này không có người kế thừa, đề nghị tác hợp cho Cừu Chính Khanh và Tần Vũ Phi xem ra cũng là do Hứa Văn Chính nêu ra.

Cừu Chính Khanh nghe Hứa Văn Chính nói như vậy chỉ rũ mắt xuống, không nói năng gì. Tần Vũ Phi đến nhìn cũng không thèm nhìn Cừu Chính Khanh một cái chỉ thản nhiên cười nói.

“Ai da, con cũng vừa mới nói với cha con rằng con và Cừu Phó tổng suy nghĩ không hợp nhau, không thể nào trở thành một đôi được. Con phải tìm người nào mà nội tâm không quá sâu sắc, lối sống phải chơi bời phóng túng một chút, kiểu người hời hợt như vậy mới phù hợp với con.”

Hứa Văn Chính lại nói.

“Con chỉ giỏi trêu chọc chú Hứa của con thôi. Bất quá cô bé con như con không cần phải chịu khổ cực cũng tốt nhưng cần phải tìm một người đàn ông đáng tin cậy, có năng lực như vậy thì cha mẹ con mới có thể yên tâm được.”

“Được rồi mà!”

Tần Vũ Phi nghịch ngợm cười gắp thức ăn cho Hứa Văn Chính rồi hỏi cháu trai của ông dạo này thế nào rồi, còn nói rằng lễ đầy năm nên tổ chức hẳn một bữa tiệc hoành tráng một chút; việc này hay cứ giao cả cho cô, lễ vật cô chọn xong rồi, việc nên tổ chức trò chơi gì cho cục cưng cô cũng đã có vài ý tưởng trong đầu còn muốn hẹn con dâu của Hứa Văn Chính ra ngoài uống trà nữa. Tần Vũ Phi vừa dỗ dành Hứa Văn Chính vừa chuyển đề tài câu chuyện sang chuyện khác. Ăn xong bữa cơm, Hứa Văn Chính lại bắt đầu nhai đi nhai lại bài ca cũ rích nói đáng tiếc là ông không có hai đứa con trai nếu không thì nhất định phải cưới Tần Vũ Phi về làm con dâu

Tần Vũ Phi hờn dỗi nói:

“Chú Hứa thật chẳng có thành ý gì cả, chỉ sinh mỗi một đứa con trai liền thôi, bây giờ đến cháu trai cũng đã có một đứa rồi mới nói là đáng tiếc, chỉ là dỗ dành con thôi.”

Hứa Văn Chính cười khà khà, Tần Văn Dịch gõ nhẹ lên đầu con gái, Tần Vũ Phi liền nhân cơ hội này mà làm nũng, hai ông già cũng đành bó tay không có biện pháp với cô.Cừu Chính Khanh nhìn Tần Vũ Phi vài lần ngoài ra chỉ im lặng dùng bữa.

Một tuần sau chuyện ngày hôm ấy, Tần Vũ Phi bắt đầu hẹn hò. Đối tượng là Triệu Hồng Huy, là con trai út của thương nghiệp Minh Duệ cũng chính là thương nghiệp cung ứng vật liệu cho Vính Khải, hiện tại Triệu Hồng Huy đang nhậm chức tại Minh Duệ. Bởi vì đặc thù công việc có liên quan tới nhau cho nên Triệu Hồng Huy và Tần Vũ Phi sớm đã quen biết nhưng từ khoảng hai tháng nay Triệu Hồng Huy mới bắt đầu chính thức theo đuổi Tần Vũ Phi. Lần đó, Tần Vũ Phi có tham dự một buổi hoạt động doanh nghiệp liền vô tình gặp Triệu Hồng Huy ở đó. Triệu Hồng Huy lại mở miệng muốn hẹn cô đi chơi thêm lần nữa, lần này Tần Vũ Phi đồng ý, cuối tuần hai người đã cùng ăn bữa tối lãng mạn ở một nhà hàng cao cấp.

Đến thứ hai, một bó hồng nhung tươi tắn, lộng lẫy lập tức được giao đến phòng làm việc của Tần Vũ Phi, phía trên có một tấm thiệp ghi: 99 đóa hồng này đại biểu cho tâm ý của anh. Tần Vũ Phi ngắm bó hoa hồng rồi nhắn tin cho Triệu Hồng Huy: Cảm ơn anh, em rất thích chúng.

Sau khi nhận được tin nhắn, Triệu Hồng Huy lập tức gọi điện thoại tới:

“Em thích là tốt rồi vậy tối nay em có rảnh không, anh muốn hẹn em đi chơi.”

Tần Vũ Phi cười nói:

“Tối nay em bận rồi, thứ năm nhé.”

Triệu Hồng Huy lập tức đồng ý, hai người tiếp tục tán gẫu thêm mấy câu rồi cúp máy.

Tần Vũ Phi vứt điện thoại qua một, vẻ mặt cũng không biểu lộ ra sự vui vẻ gì, cô ngẩn người nhìn chằm chằm vào bó hoa vừa được gửi tới rồi đột nhiên nhướng mày nhếch miệng cười, bày ra dáng vẻ bất cần. Tần Vũ Phi vừa quay người lại đã nhìn thấy Cừu Chính Khanh cầm cốc nước đang đứng ngoài cửa phòng làm việc nhìn cô, thấy cô nhìn lại anh ta cũng không nói tiếng nào, cầm cái cốc đi thẳng về phía phòng trà nước.

Xì, Tần Vũ Phi lại càng không thèm quan tâm. Cô bảo thư ký tìm một cái bình hoa thật đẹp để cắm hoa vào rồi bày trên bàn trà trong phòng làm việc.
Bình Luận (0)
Comment