Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 60

Hạnh phúc thì phải trả giá thật lớn. Ngày hôm qua, sau khi Cố Anh Kiệt háo sắc rồi ngọt ngào, đến ngày thứ hai liền sâu sắc lĩnh hội đạo lý này.

Đưa nữ hoàng của trái tim mình về nhà thay quần áo, bản thân anh còn chưa đến công ty thì đã thấy điện thoại của ông Tần Văn Dịch: “A Kiệt, nếu hôm nay có thời gian, đến Vĩnh Khải một chuyến đi, chúng ta nói chuyện.”

Tần Văn Dịch nói xong trực tiếp thẳng thắn cúp máy, Cố Anh Kiệt lại càng hoảng sợ. Đây có phải là tính sổ việc ngày hôm qua bắt cóc con gái ngài đi hay không? Nhưng mà có biết rõ là tính sổ thì anh cũng phải đáp ứng, không có thời gian cũng phải thành có thời gian. Cố Anh Kiệt đáp ứng yêu cầu, ý định 3 giờ sẽ đi tới gặp cha vợ tương lai.

Cố Anh Kiệt đến công ty suy nghĩ một hồi lâu, lại bị anh cả gọi vào phòng làm việc trêu trọc mất nửa ngày, đến tận buổi trưa mới có thời gian gọi cho Tần Vũ Phi.

Tần Vũ Phi nghe Cố Anh Kiệt nói bị cha mình hẹn gặp, “Hừ” một tiếng nói: “Đáng đời, để cha em giáo huấn anh một chút, xem sau này anh có còn dám bắt nạt em nữa không?”

Cố Anh Kiệt giả vờ thở dài một tiếng: “Hai chúng ta ai bắt nạt ai chứ?” Ngừng lại một chút lại nói: “Cũng đúng, thỉnh thoảng anh có bắt nạt em nhưng mà anh thấy em bị bắt nạt, anh cũng rất vui vẻ.”. Giọng điệu này hoàn toàn là ám chỉ, hơn nữa tối hôm qua thật sự Tần Vũ Phi bị “Bắt nạt” rất triệt để, cho nên cô cũng nghe ra ngay ý tứ ám chỉ của anh.

“Hừ!”. Tần Vũ Phi đỏ mặt. “Vậy anh cứ chờ nghe cha em mắng đi”.

“Nếu như cha em không chỉ mắng anh thì sao?” Cố Anh Kiệt lại ám chỉ.

“Chẳng lẽ cha em còn đánh anh chắc?” Tần Vũ Phi thật sự muốn xuyên qua cả điện thoại để đánh anh hai cái, đầu óc không biết để đâu rồi?

“Đương nhiên là cha em không đánh anh”. Cố Anh Kiệt chậm rãi trả lời, “Hai đứa mình đã như vậy, cha mẹ cũng gặp qua rồi, hai bên cũng đều hài lòng, nếu như cha em muốn hỏi anh tiếp theo có dự định gì…” Anh nghĩ ý tứ của anh đã rõ ràng rồi.

“A”. Tần Vũ Phi đáp.

“Em a cái gì” Cố Anh Kiệt tức giận.

“Em là đang dạy anh trả lời cha em, cha em mà hỏi anh chuyện gì nhạy cảm, anh cứ giả ngu trả lời “a” là được.”

“Em cũng thừa nhận là em giả ngu”. Cố Anh Kiệt trêu trọc cô: “Em giả ngu cái gì với anh?”

“Em không có, là anh đang nói mà, em chỉ giúp anh tìm biện pháp thôi.”

“Ừ, vậy nếu cha em hỏi, anh sẽ trả lời thế này.”

“Như thế nào?”

“Anh sẽ nói anh muốn kết hôn với em”

Tần Vũ Phi sửng sốt, có chút nghẹn họng. Cô im lặng một lúc lâu mới tỏ ra thoải mái mà nói: “Này, vị tiên sinh này, không thể khuất phục vũ lực như thế, anh biết không? Tại sao vì sợ cha em mà anh đã khuất phục như vậy?”

“Anh có thể đối phó được.” Cố Anh Kiệt nghe giọng nói cô có chút biến đổi, cũng trêu cô một chút.

“Vậy anh cứ đem khí phách ra đi.”

Cố Anh Kiệt cười cười, muốn chuyển trọng tâm câu chuyện nhưng mà không nhịn được hỏi cô: “Em không có suy nghĩ gì sao?” Không suy nghĩ đến chuyện kết hôn với anh một chút nào sao?

“Chúng ta đã biết nhau bao lâu rồi?” Tần Vũ Phi bắt đầu liệt kê lý do.

“Đã hơn một năm rồi.”

“Vậy chúng ta yêu nhau bao lâu?”

“Cũng đã hơn một năm rồi.”

“Này, anh tính thế nào đấy?”

“Trình độ toán học của anh rất cao.”

“Em không thèm để ý đến anh nữa.”

“Nhưng mà anh muốn lấy em.” Cố Anh Kiệt nói.

“Anh không được thay đổi nhanh như vậy. Ngày hôm qua lúc ở nhà hàng đã nói rõ rồi cơ mà.”

“Đúng thế, nhưng mà bỗng nhiên anh lại phát hiện mình có suy nghĩ như vậy?”

“Là do tâm lý của anh bị ảnh hưởng, bị cha em dọa sợ rồi.”

“Không phải, đêm qua anh bỗng nhiên nghĩ đến việc này.”

“Đó là vì làm chuyện dung tục nên dễ bị xúc động, cái này rất nhanh sẽ hết thôi.”

“Ai làm chuyện dung tục với em. Hôm qua lúc nửa đêm, anh dậy uống nước, lúc quay lại phòng ngủ nhìn em đang ngủ, anh nghĩ nếu như cô gái này là vợ của anh thì thật tốt, không cần phải đưa cô ấy về nhà nữa, mỗi ngày trong nhà…”

Cố Anh Kiệt còn chưa nói hết lời âu yếm đã bị Tần Vũ Phi cắt đứt: “Vậy là do anh lười không muốn lái xe đưa em về nhà. Háo sắc còn không tính, lại còn lười biếng.”

“Tần Vũ Phi!” Cố Anh Kiệt có chút tức giận, lời nói của anh đầy nhiệt tình, đầy yêu thương, cô lại dội cho anh gáo nước lạnh.

“Làm sao?” Dù anh có giả bộ hung dữ, Tần Vũ Phi cũng không sợ, cô lớn giọng hỏi anh.

“Bây giờ anh muốn nói chuyện với em nữa.” Cố Anh Kiệt ra vẻ tàn ác.

“A.” Tần Vũ Phi nũng nịu mà nói: “Em thích nhất là đàn ông ác.”

Cố Anh Kiệt liền sụp đổ, không ra vẻ nổi nữa. “Em không cần nghịch ngợm như thế đâu, giữa thanh thiên bạch nhật mà anh đi bắt cóc em về nhà thì thật sự  không thích.”

Tần Vũ Phi đỏ mặt, “Anh đừng có nghịch ngợm, buổi chiều anh đến đây, ngoan ngoãn mà nghe cha em dạy bảo, đừng để cha em mất hứng. Còn nữa, nếu cha em đưa ra yêu cầu gì không thích hợp thì anh không được đồng ý.”

Cố Anh Kiệt không cho thế là đúng, vì anh nghĩ, nếu như là hỏi về dự định kết hôn với cô thì không tính là yêu cầu không hợp lý. Nếu như nhờ anh hỗ trợ quản lý Vĩnh Khải, để có thể kết hôn với Tần Vũ Phi, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc này. Mặc dù đối với công việc này không phải quá quen thuộc, cũng không phải là quá yêu thích nhưng đều là làm việc thôi, cũng như nhau cả. Anh nghĩ anh có thể ứng phó được.

Buổi chiều, Cố Anh Kiệt đi đến Vĩnh Khải sớm. Tới tầng có văn phòng của Tần Vũ Phi tìm cô, hai người ở trong phòng làm việc, đóng cửa len lén hôn môi. “Em yên tâm, anh nhất định biểu hiện tốt trước mặt cha vợ tương lai.” Cố Anh Kiệt biểu hiện quyết tâm với Tần Vũ Phi.

“Em không  lo lắng đâu”. Tần Vũ Phi hất cằm. Thực ra cô đã sớm lên tìm cha làm nũng, hỏi ông gọi Cố Anh Kiệt đến đây làm gì, không nên bắt nạt Cố Anh Kiệ, bla bla… lại bám lấy ông nói chuyện nửa tiếng đồng hồ. Cho đến khi ông đảm bảo tuyệt đối sẽ không bạc đãi Cố Anh Kiệt thì cô mới yên tâm đi xuống.

Cố Anh Kiệt cười, kéo cô qua hôn lại hôn, sau khi lấy đủ dũng khí mới đi lên gặp cha vợ tương lai.

Kết quả là nội dung cuộc nói chuyện có chút nằm ngoài dự định của Cố Anh Kiệt.

Ông Tần Văn Dịch không hỏi anh có dự định gì với Tần Vũ Phi, không hỏi tối qua anh đưa Tần Vũ Phi đi đâu, cũng không bảo anh đến Vĩnh Khải làm việc. Ông chỉ nói tối hôm qua uống rượu với cha của anh, nói rất nhiều chuyện, Cố Anh Kiệt âm thầm ở trong lòng làm công tác chuẩn bị trả lời, nhưng ông Tần Văn Dịch chỉ nói ông Cố Văn Quang rất tự hào về con trai, còn đâu chưa nói gì khác.

Cố Anh Kiệt lòng đầy lo lắng. Ông Tần Văn Dịch bắt đầu hỏi anh một số quan điểm về công việc, tình hình kinh tế, thị trường chứng khoán, rồi suy nghĩ của anh về chính sách kinh tế của nhà nước. Nói chuyện xong liền để anh đi.

Cố Anh Kiệt buồn bực, cứ tưởng rằng đến gặp cha vợ tương lai, ai ngờ biến thành đi gặp lãnh đạo. Cứ tưởng nói chuyện về việc hôn nhân, không nghĩ tới lại thành ra đi phỏng vấn, chỉ là không giống phỏng vấn xin việc làm thôi. Cố Anh Kiệt chạy đến phòng làm việc của Tần Vũ Phi kể rõ sự tình với bộ mặt thảm thiết cho cô nghe, làm Tần Vũ Phi bị chọc cười. Cha cô quả nhiên là cha cô, quá cảnh giác, quá cẩn thận rồi.

“Bây giờ anh đã biết cha em không dễ đối phó chưa?” Tần Vũ Phi dương dương tự đắc, “Cha em chắc chắn là đang thử xem anh có đủ tư cách hay không.”

Cố Anh Kiệt công nhận là rất khó đối phó, so với cha anh còn nghiêm ngặt hơn. “Anh chịu đả kích như thế, đêm nay em đến nhà anh an ủi anh được không?”

Trả lời anh là một đấm của Tần Vũ Phi.

Mặc dù không thể mang cô về nhà, thế nhưng một bữa tối ngọt ngào thì dĩ nhiên là có thể được.

Trong phòng ăn, Cố Anh Kiệt bàn bạc với Tần Vũ Phi xem hôm nào thì gặp gỡ bạn bè anh. Tần Vũ Phi nhíu mày, “Lần trước ở trước mặt bạn bè anh, em đã rất mất mặt.”

“Cho nên càng phải đi, để lấy lại mặt mũi.” Cố Anh Kiệt cười, hôn cô.

“Nhưng họ không thích em.” Trước đây cô không quan tâm, bây giờ lại để ý muốn chết.

“Bọn họ không hiểu rõ em, em phải cho bọn họ cơ hội chứ.”

“Bọn hõ đã biết rõ em rồi, ngang ngược, kiêu ngạo, bướng bỉnh, sống buông thả, tiểu thư, con nhà giàu nông cạn.” Tần Vũ Phi tự giễu.

“Tuy bọn họ không hiểu được, nhưng anh lại yêu em như vậy đấy.” Cố Anh Kiệt nhe răng cười.

Tần Vũ Phi bị vẻ mặt của anh chọc cười, “Em muốn sờ mặt anh một chút, sao lại đẹp trai như vậy?” Vừa nói vừa đưa tay ra.

“Tần tiểu thư, xin chú ý một chút, đây là nơi công cộng.” Cố Anh Kiệt tức giận.

Tần Vũ Phi phồng miệng làm nũng: “Em muốn sờ.”

“Được rồi.” Cố Anh Kiệt đưa mặt lại gần, Tần Vũ Phi nhẹ nhàng sờ sờ vui vẻ mà cười khanh khách.

“Thỏa mãn thế?” Cố Anh Kiệt vừa bất đắc dĩ vừa thấy ngọt ngào, thật sự rất sẵn lòng chiều chuộng cô, đây rõ ràng là bệnh nhưng oàn toàn không muốn chữa.

“Đúng rồi, anh phải nói cho em một tiếng, chuyện Abby đã giải quyết được, chồng cô ấy đã đồng ý ly hôn. Tài sản của họ cũng đã phân chia rõ rồi, hiện tại cô ấy rất tốt, người đàn ông kia cũng không còn quấy rầy cô ấy nữa.”

“Cô ta còn liên lạc với anh hả?” Tần Vũ Phi bĩu môi. Sau khi cô bảo luật sư thì cũng không có tác dụng gì, nên cô cũng không quan tâm thêm gì nữa.

“Không, em hung dữ như thế, làm sao cô ấy dám liên lạc. Là Jason nói cho anh biết.”

“Vậy là tốt rồi, nếu cô ta đến tìm anh, anh để cô ta đến gặp em, em sẽ tiếp tục hung dữ.”

Cố Anh Kiệt bật cười, vừa định trêu cô thì điện thoại đi động lại đổ chuộng.

Tần Vũ Phi buông dĩa ăn, trừng mắt nhìn anh: “Không phải miệng em linh thế chứ, vừa nói cô ta đã gọi anh?”

Không phải Abby, nhưng mà cũng là người Tần Vũ Phi không thích. Anh cầm điện thoại cho Tần Vũ Phi xem, “Là Shirley, Tôn Diệc Tuyết. Anh nghe xem cô ta có chuyện gì?”

“Nghe thì nghe đi, em nhỏ mọn như vậy sao?” Tần Vũ Phi nhướn mày, trừng anh. Cố Anh Kiệt cười, ấn nút nghe điện thoại.

Hai bên chào hỏi, Tôn Diệc Tuyết hỏi Cố Anh Kiệt đang làm gì, có phiền nói chuyện vài câu không. Cố Anh Kiệt nói: “Không sao, anh đang ăn tối với bạn gái, có chuyện gì em nói đi?”

Ăn tối với bạn gái? Tôn Diệc Tuyết ngẩn người, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần, cô ta nghĩ Cố Anh Kiệt đang nhắc nhở cô ta không nên tùy hứng, phải chú ý cách nói.

“Là thế này, em mới đổi công việc mới, anh em nói chủ nhật tuần này tổ chức một bữa tiệc chúc mừng em. Em đang gọi điện cho bạn bè, hỏi ý kiến mọi người.” Đổi thành anh trai nói, đổi “muốn mời anh đến” thành “hỏi ý kiến”, Tôn Diệc Tuyết rất cẩn thận nói.

“Thế à, chúc mừng em. Để anh hỏi một chút.” Cố Anh Kiệt không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi Tần Vũ Phi: “Shirley muốn làm một bữa tiệc, em có muốn đi không?”

Tần Vũ Phi lắc đầu, nhìn Cố Anh Kiệt ra vẻ không quan tâm, cô điên mới đi tham gia bữa tiệc của cô ta.

“Đi đi, gặp bạn bè anh cũng tốt, bạn anh cũng có người sẽ đi mà.” Cố Anh Kiệt lại quay về đề tài vừa nãy nói, anh nghĩ đây là một cơ hội mang nữ vương của anh theo thể hiện thái độ, cái cớ này rất tốt, hoàn cảnh cũng thích hợp.

Tần Vũ Phi lại lắc đầu.

Cố Anh Kiệt cũng không ép cô, vì vậy lại nói vào điện thoại: “Anh với bạn gái ngày hôm đó bận rồi cho nên không đi được, xin lỗi.”

Tôn Diệc Tuyết mơ hồ nghe được anh hỏi Tần Vũ Phi có muốn đi hay không thì tim cũng muốn treo lên, kết quả là hai người đều không đi. Tôn Diệc Tuyết cũng không biết trong lòng mình như thế nào, vội vàng lên tiếng chúc Cố Anh Kiệt ăn tối vui vẻ rồi cúp máy.

Tôn Diệc Tuyết cúp máy rồi nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, cô nghĩ Tần Vũ Phi thật sự không tốt, Cố Anh Kiệt bị cô ta ép khắp nơi, quá bất công. Bọn họ lại có thể không chia tay là sao? Cô càng cảm thấy Cố Anh Kiệt bị oan ức.

Vở kịch nhỏ:

Tác giả: A Kiệt, cậu nghĩ nên làm thế nào để Vũ Phi thể hiện thái độ?

Cố Anh Kiệt: Đây không phải là việc bà nên nghĩ sao?

Tác giả: Không phải là tôi chưa nghĩ ra.

Cố Anh Kiệt: Bà muốn làm gì?

Tác giả: Đại kết cục có vướng mắc là việc rất bình thường, cậu xem người khác cũng vậy mà.

Cố Anh Kiệt:  Sao bà không nhìn người có thu nhập hơn một vạn?

Tác giả: …

Cố Anh Kiệt: Người ta có thu nhập một tháng một vạn đấy!

Tác giả: …

Cố Anh Kiệt: Nhân vật chính ở đại kết cục của người ta vẫn được hoan nghênh đấy!

Tác giả: …

Bình Luận (0)
Comment