Chiêu Diêu

Chương 4

“Môn chủ từng dặn dò không được giết người lung tung…”

“Những chỗ khác tất nhiên là không thể, nhưng người tự tiện xông vào cấm địa, không cần biết lý do là gì, giết.”

“Dạ… Vâng, thuộc hạ đã nhớ kỹ…”

“Xử lý chuyện ở đây xong, tự đi Trừng Giới đường lĩnh phạt.”

Không ngờ hôm nay hắn thật uy phong, ta âm thầm hừ lạnh một tiếng, xoay xoay cổ, bẻ khớp ngón tay, “rắc rắc” mấy cái, họa động giãn gân cốt.

Chỉ Yên ở sau lưng ta nhìn ta chòng chọc: “Ngươi đang làm gì vậy? Chẳng phải ngươi đã nói chỉ cần ta trả lời một vài vấn đề cho ngươi thì ngươi sẽ trả lại thân thể cho ta sao?” Nàng có chút hoảng hốt, có lẽ đang nghĩ tới những chuyện xấu xa mà ta làm khi còn sống, “ Ngươi… ngươi định nuốt lời hả?”

Ta híp mắt nhìn về phía cuối con đường dưới màn mưa, nghe tiếng bước chân đạp tới: “Không phải ngươi vừa thắc mắc người chôn cất ta là ai sao?” Ta nói, “Tự ngươi nhìn đi.”

Ta vừa dứt lời, quả nhiên Mặc Thanh một thân hắc bào xuất hiện trong tầm mắt.

“Là… Là Vạn Lục Môn chủ… Lệ Trần Lan.”

À, thì ra hắn gọi là Lệ Trần Lan. Ta khẽ cười, con trai của lão ma Vương, hẳn la phải họ Lệ không sai. Ban đầu mới gặp, hắn sống chết không chịu nói ra tên của mình, còn mệt ta phải phí não nghĩ cho hắn một ái tên. Bây giờ nghĩ lại, đúng là ta bị hắn lừa gạt từ đầu tới cuối rồi.

“Tiểu cô nương.” Ta gọi Chỉ Yên, “Lúc trước ngươi nói, ngươi muốn gia nhập Vạn Lục môn có đúng không?”

Chỉ Yên ngây người nhìn ta: “Đúng … Đúng vậy.”

“Ta có một biện pháp đơn giản.” Ta quay đầu nhìn nàng, nhếch miệng tà tà cười một tiếng, “Khi tạo ra Vạn Lục môn ta đã lập ra một quy củ, người nào có bản lĩnh giết được ta thì người đó sẽ có tư cách lập tức đảm nhiệm chức vị Môn chủ. Ta nghĩ, ngươi muốn báo thù mà vào Vạn Lục môn làm môn đệ tiểu tốt bình thường chẳng có ý nghĩa gì. Không bằng…” Ta cười đến lộ cả răng nanh, “Ta đưa ngươi một bước lên trời, ý của ngươi thế nào?”

“Cái gì gọi là… một bước lên trời?” Chỉ Yên có chút mờ mịt.

Chính là, cho ngươi làm chức Môn chủ đó.

Ta thầm trả lời nàng ở trong lòng, ngay sau đó ánh mắt chợt lạnh, cổ tay chuyển một cái, Bạch Thủy Giám Tâm kiếm đang nằm trên mặt đất bị ta hút vào trong lòng bàn tay. Ta quẹt một đường kiếm, hất sạch nước và bùn, nhìn chằm chằm vào Mặc Thanh đang cất bước đi trong mưa. Thù mới hận cũ xông lên đầu, ta mượn lực dưới chân, phóng người lên, trường kiếm vung cao, kiếm khí như cầu vồng, trực tiếp hướng thẳng về phía Mặc Thanh một thân hắc bào.

“Bảo vệ Môn chủ!” Đám môn đồ ở phía sau hô lên, thanh âm còn chưa tới, kiếm khí của ta đã chém vào người Mặc Thanh.

Chỉ nghe thấy “Rầm” một tiếng, dường như mặt đất xoẹt qua tia sét, ma sát ra tiếng sấm động trời, ta ở dưới màn mưa mịt mù dương dương đắc ý, vểnh khóe miệng lên cười. Thân thể của Chỉ Yên, nội tức không đủ, sức mạnh cũng không đủ, nhưng dù căn cơ thân thể có kém hơn nữa, để cho ta tới chơi thì ta cũng…Ta cũng…

Dường như chơi cũng không được tốt lắm.

Sau khi ánh sáng của kiếm khí biến mất, Mặc Thanh vẫn thẳng người như cũ đứng yên trong màn mưa. Hắn đứng chắp tay, rất có tác phong Tôn sư của một môn phái. Mà kiếm khí ta vừa xuất ra chưa nói đến việc làm hắn bị thương, ngay cả áo bào… cũng chẳng có lấy một vết cắt. Nhưng nhờ luồng kiếm khí đó ta lại thành công khiến hắn chú ý tới ta.

Cách khá xa, ta không nhìn cụ thể được nét mặt của hắn, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng, người này cùng với người từng đứng trước mộ phần của ta hoàn toàn là hai người khác nhau. Hàn quang trong mắt hắn như sao, sát khí lạnh lùng, hắn và tên quái dị ta từng biết căn bản không phải là cùng một người.

Ta có chút thất thần, vậy mà chỉ trong chốc lát thất thần đó, Mặc Thanh chợt động.

Ta không hề phòng bị, hắn lắc mình một cái đã tới trước thân thể ta, ta chỉ kịp nhìn thấy Kim Ấn trong lòng bàn tay hắn lóe lên.

Sát chiêu! Nếu trúng ắt phải chết!

Ý niệm đó vụt lướt qua đầu, trong lúc nguy cấp ta nhanh chóng nhấc Bạch Thủy Giám Tâm kiếm lên, khó khăn lắm mới đỡ được một chiêu này. “Choang” một tiếng thanh thúy, giống như giọt nước rơi vào giữa hồ, ta bị đại lực đẩy ra sau, xuyên qua màn mưa, bay thật xa rồi mới rơi xuống. Lăn lộn giống như trái cầu, cả người dính đầy bùn đất, cuối cùng đụng vào một tảng đá, miễn cưỡng dừng lại.

Ta “phụt” một tiếng phun ra máu. Vứt thanh kiếm đã gãy trong tay, chật vật nằm trên mặt đất, ói một hồi lâu mà vẫn không ngừng thở gấp.

Tên quái dị này, hiện tại… chơi được đấy, ha ha, rất tốt.

“A a a!” Người so với ta còn đau đến tên tâm liệt phế hơn chính là hồn phách của Chỉ Yên đang đứng trước bia mộ, “Ta sắp chết rồi!” Nàng thất kinh, giống như con kiến bên cạnh nồi, đi qua đi lại quanh tấm bia, “Thân thể của ta, thân thể của ta! Phải chết rồi!”

Ta ho khan một tiếng, nhổ ra tiếp một ngụm máu nữa: “Không chết được.” Ta khàn giọng nói những lời này, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Mặc Thanh lắc mình một lần nữa đứng ở trước mặt ta.

Những vết sẹo đen trên mặt hắn đã biến mất, nhưng sắc mặt của hán hiện giờ thoạt nhìn còn đáng sợ hơn so với trước kia hàng ngàn lần.

Ta biết, hiện tại giữa ta và Mặc Thanh có sự chênh lệch bằng một vạn Liễu Thương Lĩnh, muốn chọc tới hắn thì chỉ có một biện pháp đó là…

Tỏ vẻ kinh sợ.

“Thiếu hiệp tại thượng!” Ta hô một tiếng, “Tiểu nữ tử, cam bái hạ phong (*)!”

(*) chịu thua.

Chỉ Yên ở một bên kêu lên: “Chết rồi chết rồi, người của Vạn Lục môn các ngươi chưa bao giờ để lại người sống. Lệ ma đầu lòng dạ độc ác, ngươi nhất định sẽ chết, ta cũng phải chết. Xong rồi, không có cách nào báo thù cho cha ta nữa rồi…”

Nàng lầm bầm líu ríu không ngừng, trừ ta ra thì không có một ai, kể cả Mặc Thanh nghe thấy được. Nhưng ta biết, người của Vạn Lục môn gặp kẻ thừa nhận yếu thế thì sẽ đuổi đi, vậy nên năm đó chúng ta mới là Đệ Nhất Đại Bang của Ma đạo…Ta như tên trộm ngẩng đầu liếc nhìn Mặc Thanh một cái, phỏng đoán tâm tư của hắn rồi tùy cơ ứng biến.

Nhưng không ngờ, ta vừa ngẩng đầy lại thấy Mặc Thanh đang sững sờ ngây người. Hắn đang nhìn ta hoặc đang xuyên qua ta nhìn một thứ khác.

Dù sao ta cũng không hiểu loại ánh mắt mê mang này của mấy người trẻ tuổi cho lắm, ta thấy bây giờ hắn không nhớ đến việc phải giết ta là tốt rồi.

Ừm, tỏ ra kinh sợ cũng khá có hiệu quả.

Chỉ cần bảo toàn thân thể của Chỉ Yên thì cơ hội báo thù còn có rất nhiều, rất nhiều. Vì vậy ta kiêm định với biện pháp này, thay đổi hoàn toàn sách lược đưa Chỉ Yên “một bước lên trời” thành kế hoạch “đi đường vòng cứu quốc” mỹ diệu.

“Thiếu hiệp! À không, ừm... Lệ Môn chủ! Tiểu nữ tử là Lộ...” Ta dừng lại, ho khan một tiếng, “Lộ Chỉ Yên.”

Hồn phách của Chỉ Yên ra sức di chuyển từ bia mộ tới chỗ ta, nàng vừa thầm oán tại sao lại đi chậm như vậy vừa nói: “Ta không phải họ Lộ!”

Ai thèm quản ngươi họ gì, danh hào lúc còn sống ta nói quá thuận miệng, thiếu chút nữa thì thốt ra; thuận miệng như thế mà có thể kìm lại ngay được đã là quá tốt rồi. Ta không để ý đến nàng, cứ thế tự biên tự diễn: “Phụ thân ta bị Giám Tâm Môn chủ Liễu Nguy hại chết, ta đã cùng đường, một lòng muốn gia nhập vào Vạn Lục môn, nhưng không ngờ lại bị đệ tử của Giám Tâm môn hiếp bức ở ngay trước cửa sơn môn. Bị ép đi một đoạn tới đây, xông vào cấm địa, đúng là thất lễ, mong Môn chủ bao dung bỏ qua cho.”

Ta chấp nhận chịu thua, thái độ hết sức thành khẩn. Chỉ Yên ở bên cạnh há to miệng ngây ngốc nhìn ta chằm chằm: “Lộ Chiêu Diêu... Nữ ma đầu... Ngươi... rõ ràng là ma đầu.”

Hừ, tiểu nha đầu này, không hiểu biết gì cả, nhân tài không được trọng dụng chính là tiêu chí đầu tiên để trở thành ma đầu. Ta nhịn không được quét mắt liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Chỉ Yên một cái. Trong lúc ta còn đang xem thường nàng, Mặc Thanh chợt lên tiếng: “Một lòng muốn gia nhập?” Hắn bước từng bước về phía trước, giẫm lên Bạch Thủy Giám Tâm kiếm đã gãy lìa, “Kiếm chiêu cũng không tệ nhỉ?”

Ngữ khí của hắn mang theo châm chọc, nhắc nhở ta chuyện khi nãy vừa thấy mặt hắn đã xuất chiêu.

Ta đảo mắt, cười nói: “Ta vừa nhìn thấy Môn chủ thì quá mức kích động liền muốn cùng ngài luận đấu một chút, thực không dám lừa ngài. Chẳng phải ta khoe khoang, nhưng với bản lĩnh của ta, người trong Vạn Lục môn hôm nay, ngoại trừ Môn chủ ra thì ta cho rằng không có một ai có tư cách nhận ta làm đồ đệ.”

Ta ngửa đầu, mang theo một miệng máu, khắp người đầy bùn đất, bộ dạng chật vật, dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn: “Môn chủ, ta muốn nhận ngài làm vi sư!”

Mặc Thanh cúi đầu nhìn ta, con ngươi thâm trầm, không nói một lời. Vẻ xa xôi kia lại xuất hiện trên đôi mắt hắn.

Ta vẫn chẳng hiểu gì, chỉ có thể để mặc cho hạt mưa rơi xuống giữa ta và hắn tạo thành từng tầng từng tầng lưới, thấm đẫm khuôn mặt và y phục của ta.

Rốt cuộc, thân hình hắn khẽ động, thân thể này sống hay chết, hoàn toàn phụ thuộc vào một ý nghĩ của hắn...

“Ha! Muốn nhận Môn chủ làm vi sư! Ngươi là tay sai của tiên môn, nghĩ hay thật đấy!” Hộ vệ đi theo sau lưng bỗng dưng chen mồm vào một câu, mắt ta chuyển một cái, nhỡ kỹ gương mặt với cái mũi tẹt, mắt ti hí này. Hắn vừa dứt lời, liền nhấc chân bước qua Mặc Thanh, xách đao muốn tới chém ta.

Hừ, dám đi vượt qua người của Môn chủ, không hiểu chuyện! Vừa nhìn thấy đã biết hắn ta ở trong Vạn Lục môn chắc chắn không có địa vị cao.

Trong lòng ta ghét bỏ, quả nhiên, đại đao của hắn còn chưa kịp giơ lên, cả người đã bị một sức mạnh vô hình đánh cho một cái, ngã dập mông xuống đất. Mặc Thanh còn chả thèm nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo: “Ai cho ngươi lá gan dám động thủ?”

“Môn... Môn chủ.” Hộ vệ mũi tẹt có đau cũng không dám kêu, lập tức quỳ rạp trên mặt đất, “Chẳng phải vừa rồi Môn chủ đã nói... người tự tiện xông vào cấm địa, không cần biết lý do là gì thì đều giết chết ư?” Thân thể hắn phát run, ngữ điệu có chút uất ức.

Ta làm chứng, đúng là khi nãy Mặc Thanh có nói như vậy.

Thế nhưng, lãnh đạo mà! Cái gì gọi là lãnh đạo? Đó chính là khi lãnh đạo đã nói một thì ngươi cũng phải nói một; mà lãnh đạo đã nói không phải một thì ai dám ở trước mặt hắn nói một. Mặt khác, ngươi cũng không thể nhắc nhở lãnh đạo rằng hắn vừa mới nói một, bởi vì như tuế là chứng tỏ lãnh đạo vô cùng ngu xuẩn, khiến hắn mất mặt.

Dù sao ta cũng đã từng là một lãnh đạo, ta hiểu được tâm trạng xấu hổ hiện giờ của Mặc Thanh khi làm Môn chủ mà gặp phải loại thuộc hạ ngu ngốc này.

Vì vậy ta có thiện ý lên tiếng giảng hòa: “Không phải ta tự tiện xông vào đây! Ta bị ép vào đây thôi, không thể giết ta được.” Ta nghiêng đầu, chỉ vào Liễu Thương Lĩnh bị ta đánh ngất nằm ở một bên nói: “Giết hắn, tất cả là lỗi của hắn.”

“Không được!”

Chủ Yên ở bên cạbh kêu lên.

Nhưng trừ ta ra thì đâu có ai nghe thấy tiếng của một con quỷ, cho dù là Mặc Thanh sở hữu Kiếm Vạn Quân lợi hại như vậy.

Ta liếc Chỉ Yên một cái, không có ý định quan tâm đến nàng. Nếu tội danh này không đẩy lên người của Liễu Thương Lĩnh thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây. Ta đâu có ngốc, dĩ nhiên là phải ưu tiên việc bảo toàn thân thể của Chỉ Yên trước đã, Liễu Thương Lĩnh có chết hay không chẳng liên quan gì tới ta.

Ta chuyển mắt, nhìn về phía Mặc Thanh, đợi hắn ra quyết định.

Cuối cùng, Mặc Thanh xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: “Cho người sắp xếp chỗ ở tại Hí Nguyệt Phong đi.”

Hắn đã đồng ý để ta ở lại, nhưng có nhận ta làm đồ đệ hay có giết Liễu Thương Lĩnh hay không thì không nói rõ. Chỉ có điều, khi đi ngang qua bia mộ của ta, cước bộ của hắn thoáng ngừng lại. Ngón tay hơi động một chút, kết giới lóe ra ánh vàng ngưng kết ở trên ngôi mộ, giống như một cái ô lớn ngăn nước mưa chảy xuống.

Ta nhíu mày.

Hắn có ý gì đây? Thuận tay bố thí sao?

Ta không có cơ hội hỏi, cũng không có cách nào để hỏi, bóng dáng Mặc Thanh đã hoàn toàn biến mất sau màn mưa.
Bình Luận (0)
Comment