Chiêu Diêu

Chương 69

Sau khi uống máu của Chỉ Yên, ta phục hồi lại tinh thần, nghĩ đến buổi tối mới có thể tới Chợ quỷ nên cũng không gấp gáp nữa.

Ta lại nhìn về phía Chỉ Yên, đưa tay ra.

Nàng kinh ngạc nhìn ta: “Còn muốn lấy máu nữa hả?”

“Không phải, là cái gương ở trên người ngươi.” Vừa dứt lời, ta cảm thấy rõ ràng bàn tay đang đỡ lấy ta của Mặc Thanh khẽ cứng lại.

Chỉ Yên cẩn thận đưa gương bạc cho ta, ta mỉm cười, kêu nàng ra khỏi cửa đuổi mấy người ở bên ngoài đi, rồi quay đầu lại nhìn Mặc Thanh, mở lòng bàn tay lấy gương bạc ra cho hắn xem: “Chuyện bên ngoài giải quyết xong rồi, chúng ta hàn huyên một chút đi. Lúc trước ngươi nói với ta tên của cái gương bạc này là gì ấy nhỉ?”

Mặc Thanh nhìn gương bạc nhỏ, im lặng không lên tiếng.

“Nếu ta nhớ không lầm thì nó gọi là Khuy Tâm Kính đúng không?” Ta cầm gương trong tay quơ quơ nói, “Khuy Tâm Kính, nhiều năm như vậy, ngươi đã dòm ngó (*) được cái gì rồi? Nói cho ta nghe một chút xem nào.”

(*) Từ ‘khuy’ – 窥 có nghĩa là dòm ngó, nhìn trộm…

Mặc Thanh thở dài: “Chiêu Diêu…”

Ta đeo gương vào cổ hắn: “Trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì, nói cho ta nghe đi.”

Mặc Thanh bình tĩnh nhìn ta: “Nàng muốn biết?”

“Ta muốn biết.”

Hắn cười khẽ một tiếng: “Cái này không cần phải nói.” Lời còn chưa dứt, hắn liền hôn nhẹ lên môi ta một cái như chuồn chuồn lướt nước, “Đã biết chưa?”

Ta nhíu mi nhìn hắn: “Có thế thôi á?”

Ánh mắt Mặc Thanh tối sầm lại, không nói một lời, áp lên môi ta một lần nữa, tinh tế nhẹ nhàng thưởng thức. Ta vươn tay lên hơi kéo vạt áo của hắn, đầu ngón tay vừa mới đụng vào xương quai xanh mê người một chút thì một tiếng “bộp” từ phía sau truyền đến.

Ta cắn răng, cắn luôn vào môi Mặc Thanh phát đau, hắn mở mắt ra, vung mạnh tay lên, ngay lập tức một loạt tiếng răng rắc vang lên, trong đó có cả giọng nói ai oán của Tư Mã Dung: “Aiz, vất vả lắm ta mới dạy được tên Mộc Đầu Nhân này dùng thuật di chuyển đấy!”

Hả, Tư Mã Dung! Tới không sớm không muộn!

Ta phẫn hận ngồi dậy, trừng mắt nhìn tên Mộc Đầu Nhân bị Mặc Thanh đánh cho tơi tả, trách mắng: “Nói! Có chuyện gì?!”

Mộc Đầu Nhân lăn hai vòng trên mặt đất, rốt cuộc cũng quay lại nhìn ta: “Lộ… Lộ…”

“Rồi rồi, ta sống lại! Có chuyện thì nói mau, không có gì thì cút.”

Mặc Thanh ở bên cạnh cũng ngồi dậy, bình tĩnh sửa sang y phục bị ta kéo loạn lên chỉnh tề lại như cũ.

Tư Mã Dung là người khôn khéo đến mức nào, lúc này hắn nhanh chóng hiểu ra, ho khan một tiếng: “À, sống lại là tốt, sống lại là tốt. Đỡ cho người nào đó sống còn khổ hạnh hơn cả tu hành.”

Mặc Thanh hơi giương mắt, bâng quơ quét mắt nhìn hắn một cái: “Hình như gần đây ngươi rảnh rỗi quá nhỉ? Có phải thiếu việc để làm hay không?”

Tư Mã Dung cười ha ha hai tiếng: “Nghe nói núi Trần Tắc xảy ra chuyện, ta cố ý tạo ra Mộc Đầu Nhân có thể sử dụng thuật di chuyển để tới thăm ngươi một chút. Vốn muốn nhanh chóng tới giúp đỡ không ngờ lại tới chậm, còn nhìn thấy thứ không nên thấy. Thôi thôi, ta đi trước đây.”

“Đứng lại.” Ta kêu hắn một tiếng rồi bước tới nắm lấy đầu của Mộc Đầu Nhân, giật hai hạt châu lưu ly giả làm mắt ra nhét vào miệng hắn, “Đã biết là không nên nhìn thì sau này đừng có nhìn lung tung, mà đã nhìn thấy rồi thì tuyệt đối đừng lên tiếng.”

Mặc Thanh ở sau lưng ta cười khẽ, Mộc Đầu Nhân ‘Tư Mã Dung’ ấm ức nói không nên lời.

Ta xoay người, lấy gương bạc ở chỗ Mặc Thanh về đeo trên người mình, hắn có hơi sững sờ. Dường như kinh ngạc vì dù ta đã biết đây là Khuy Tâm Kính mà vẫn nguyện ý mang nó theo người.

“Đối đãi chân thành.” Ta chỉ chỉ tim hắn, “Ngươi muốn biết mọi hành động của ta, ta sẽ cho ngươi biết.”

Ánh mắt Mặc Thanh dịu đi, nhẹ giọng giải thích, “Đây là vật duy nhất ta mang trên người từ lúc bị phong ấn. Trước kia cũng không biết nó gọi Khuy Tâm Kính, kể cả lúc đưa cho nàng, ta vẫn không biết nó có tác dụng như vậy. Gần đây ta mới biết được, vốn muốn lấy trở về nhưng không có cách nào mở miệng.”

Vật duy nhất, từ lúc bị phong ấn…

Mặc Thanh lại đưa nó cho ta, cũng đủ nói rõ tâm ý của hắn rồi.

“Đi đi, giải quyết cho sớm hết việc.” Ta nói, “Ta chờ ngươi trở lại.”

Hắn nhìn ta dịu dàng, hôn nhẹ lên trán ta một cái rồi xoay người rời đi.

Đến xế chiều mà Mặc Thanh vẫn cực kỳ bận rộn, quét sạch đám người làm phản, sửa sang lại Vạn Lục môn, cả môn phái từ trên xuống dưới có một đống chuyện chờ hắn xử lý.

Ta đợi đến buổi tối tự mình dẫn theo Chỉ Yên đến Chợ quỷ, đứng ở chỗ cũ đợi một lát, cảm giác vô lực kéo đến, tác dụng mà máu của Chỉ Yên mang lại biến mất, quả nhiên ta lại ly hồn.

Ta kêu Chỉ Yên ở lại chờ, coi chừng thân thể của ta, sau đó quay đầu bay về phía quán rượu trong rừng của Chợ quỷ.

Ta ở trong quán rượu lượn qua lượn lại mấy vòng mà không nhìn thấy Tử Du, đang định đến Cửa hàng tiền địa phủ Đại Âm tìm hắn, nhưng chưa kịp đi thì phía sau có một giọng nam tử trong trẻo gọi ta.

Ta quay đầu lại, thấy một nam tử mặt như quan ngọc, buộc tóc, mặc trường sam, đứng ở cửa quán rượu cười yếu ớt: “Lộ Chiêu Diêu.”

Ta không biết hắn, nhưng rõ ràng nghe thấy tên ta thốt ra từ trong miệng hắn. Vì vậy ta mang theo một chút đề phòng bay lại gần, giương mắt nhìn hắn: “Ngươi là ai, vì sao lại biết ta?”

“Tại hạ là Trúc Quý, Tử Du phải nói với ngươi rồi mới phải. Ta là ông chủ của quán rượu này.”

À, ta nhớ ra rồi, lần đầu tiên ta gặp Tử Du, hắn từng nói với ta ông chủ nhà hắn không giống mấy tên thương nhân ở Chợ quỷ kia; mà ngược lại còn là một ông chủ có vẻ ngoài rất ưa nhìn, không cùng một dạng với đám quỷ tràn đầy âm khí ngoài đó. Trên người nam tử này mang theo vài phần khí nhẹ nhàng, lúc ẩn lúc hiện.

“Ta có hai lá thư gửi cho ngươi.” Hắn vừa nói vừa sờ sờ trong ngực, “Một là của Tào Minh Phong…” Hắn tìm thật lâu, rốt cuộc cũng móc ra được một phong thư, đặt vào trong tay ta.

Tào Minh Phong? Ta suy nghĩ hồi lâu, mãi mới nhớ ra, đó chẳng phải là ‘chồng trước’ đã bị ta đốt lên trời hay sao… Thật sự là không nghĩ tới đời này ta vẫn còn cơ hội nghe được cái tên đó, chỉ có điều, hắn đã lên trời rồi mà vẫn có thể nhờ người gửi thư cho ta. Như vậy, nói cách khác, người đang đứng trước mặt ta đây cũng là… Tiên Nhân?

Quang minh chính đại, không giả dối, không lươn lẹo, không phải loại được tung hô tán tụng như Lạc Minh Hiên, chính là Chân Tiên Nhân trên bầu trời trong truyền thuyết?

“Còn có một cái nữa… chà… Không biết để ở chỗ nào rồi nhỉ?” Hắn sờ soạng khắp người một lượt, lục cả hai tay áo ra tìm, mơ mơ hồ hồ, hành động còn không nhanh bằng một người bình thường.

Ta mặt lạnh nhìn hắn, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng lôi ra được một phong thư từ trong tay áo: “A, đây là của Tử Du để lại cho ngươi.”

Để lại … cho ta?

Ta vươn tay ra nhận lấy, hỏi lại một câu: “Tử Du đi đâu vậy?”

“Quên hết tất cả mọi chuyện trước kia rồi, đi đến chỗ nào cũng giống nhau cả thôi.”

Câu trả lời này quả thật quá thản nhiên bình tĩnh. Nhưng cũng phải, hắn là ông chủ quán rượu của Chợ quỷ, những chuyện như vậy hẳn là thấy nhiều rồi. Chẳng qua … nghĩ đến Tử Du, ta không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, vốn dĩ ta còn định nói cho hắn biết tình hình hiện giờ của ca ca hắn.

Mà thôi, đối với Tử Du mà nói, chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Ta mở thư của Tử Du ra xem, bên trong viết không nhiều, đại ý là có thể gặp lại ta ở Chợ quỷ, hắn hết sức vui mừng, vì không chờ được ta quay trở lại mà có chút tiếc nuối; hi vọng kiếp sau còn có cơ hội gặp lại.

Vài nét bút nằm rải rác, hết sức bình tĩnh, không quá mức tang thương, cũng không có cảm xúc bùi ngùi, cuối thư còn thản nhiên đón nhận sự thật mình quên đi hết thảy. Ngoại trừ dùng sự tỉnh táo để đọc hết lá thư này và chúc phúc cho kiếp sau của hắn, thì ta không tìm được cảm xúc nào khác thích hợp hơn.

Mỗi một con đường đều là như vậy, chung quy sẽ đi đến điểm cuối, không có bi thương, cũng không có khổ sở.

Ta gấp lá thư của Tử Du lại, mở thư của Tào Ninh ra. Khác với Tử Du, hắn ta viết chi chít chữ nguyên một tờ giấy, toàn bộ thể hiện sự áy náy đối với ta, gần hết thư còn viết vài câu cảm tạ, cuối cùng còn nói: Nếu sau này ta cần trợ giúp gì thì cứ nhờ Trúc Quý chuyển lời.

Mắt ta đảo vài vòng, lúc này mới nói với Trúc Quý: “Ngươi giúp ta chuyển lời đến cho Tào Ninh, bây giờ ta là sinh hồn, đã tìm được thân thể của mình rồi, nhưng thời gian ở trong thân thể không được lâu. Ngươi giúp ta hỏi hắn một chút, ta muốn sống lại, hắn có biện pháp gì để giải quyết vấn đề này không?”

“Việc này không cần tìm đến hắn.” Trúc Quý nói, “Ta có thể đưa ra lời khuyên giúp ngươi. Tình trạng hiện giờ của ngươi cũng giống như người sống chẳng may ly hồn ngoài ý muốn, ngươi chỉ cần đưa thân thể của mình quay về quê cũ, nhờ người ta gọi tên của ngươi. Người phàm gọi đây là pháp gọi chiêu hồn, gọi tên ba lần là ngươi được hoàn hồn rồi.”

Ta ngẩn ra: “Đơn giản như vậy sao?”

“Tìm đúng biện pháp thì sẽ đơn giản thôi.” Trúc Quý cười một tiếng, “Biện pháp của ta tuyệt đối chính xác.”

Dựa vào sự sùng bái của Tử Du đối với hắn trước kia, ta miễn cưỡng tin hắn một lần.

Ta từ biệt Trúc Quý, xoay người rời đi. Hắn ở sau lưng ta cười, phất tay một cái rồi nói: “Ngươi yên tâm đi, ngươi là góa phụ của Tiên Nhân, bất kể làm chuyện gì cũng sẽ có trời cao quan tâm chiếu cố.”

Trong khi đang làm quỷ, lại gặp gỡ nhau ở Chợ quỷ, ngươi nói trời cao quan tâm chiếu cố ta?

Hi vọng là thế đi!

Nằm lại vào thân thể của mình, ta để Chỉ Yên đỡ lấy ta, sau đó cắn ngón tay của nàng một cái, hút ít máu của nàng. Chỉ Yên có chút ấm ức: “Đại Ma Vương, ngươi cắn ta như vậy mà không do dự một tí nào à?”

“Không do dự.” Ta dứt khoát trả lời, “Bây giờ trở về, chúng ta về quê cũ của ta một chuyến, đến khi quay lại, ta không cần phải cắn ngón tay của ngươi nữa.”

“Quê cũ của ngươi?” Chỉ Yên hỏi ta, “Quê của ngươi ở chỗ nào?”

Ta túm lấy Chỉ Yên, dùng thuật di chuyển tiến thẳng về Vô Ác Điện: “Ở trong một khe núi, không có tên cụ thể, nhưng ta tìm được đường.” Ta dùng thần thức thăm dò Vô Ác Điện một lượt, phát hiện Mặc Thanh không có ở đây.

Chắc hẳn hắn vẫn còn nhiều việc bận rộn, tạm thời chưa thể về được. Chỉ có Thập Thất đang nằm úp mặt lên bàn mà ngủ. Pháp lực của nàng không cao, thân thể rất cần nghỉ ngơi, nhưng ta vừa động ở ngoài điện, nàng lập tức tỉnh dậy ngay, vừa chạy ra vừa vui vẻ kêu to: “Môn chủ! Môn chủ! Môn chủ.”

Ta thầm nghĩ trong lòng, dẫn Thập Thất đi theo cũng không tồi, nàng to mồm thế này, giúp ta gọi tên nhất định là tràn đầy tình yêu và vô cùng vang dội.

Nhưng ta còn chưa kịp mở miệng nói với nàng thì một bóng người chợt lóe ở trước mặt. Lâm Tử Dự xuất hiện, thấy ta, trước tiên chào một cái, sắc mặt có chút gấp gáp tiến vào Vô Ác Điện.

“Mặc Thanh không có ở đây.” Ta kêu hắn, “Có chuyện gì ngươi cứ nói với ta.”

Quả nhiên hắn quay lại, cúi đầu quỳ xuống, cung kính bẩm báo: “Môn chủ xử phạt thuộc hạ phải đến Hình Phạt Tư chịu hình ba ngày, nhưng trên đường đi lại nhận được hồi báo của Ám La Vệ theo dõi trước Tố Sơn: Tối nay, Tân Sơn Khương Vũ dùng thế lực ẩn núp ở Giang thành tập kích bất ngờ vào Thiên Trần Các, đã giết mấy trăm môn đồ của Thiên Trần Các rồi, còn phá hủy trận pháp Tố Sơn. Cầm Thiên Huyền bị thương nặng, bọn chúng trói bắt đi, không biết đang giấu ở nơi nào.”

Chỉ Yên hít sâu một hơi khí lạnh, ta thoáng trầm ngâm.

Sáng nay, Khương Vũ mới bị Mặc Thanh băm nát một con rối. Ta chưa làm con rối bao giờ, nhưng ta biết, tổn hại một con rối thì chân thân cũng bị tổn hại ba phần.

Khương Vũ này buổi sáng vừa chết một con, buổi tối đã lập tức xuất hiện một con khác. Hắn không sợ hãi vì bản thân có sức mạnh cường đại, hay là … đã dùng thân thể thật ra ngoài xuất chiến rồi?

Sao phải vội vã làm chuyện này như vậy, hơn nữa, lại chỉ tập kích bất ngờ vào Thiên Trần Các…

Cầm Thiên Huyền, Cầm Thiên Huyền.

Khương Vũ muốn bắt người, lại còn bắt được, thật quá kỳ lạ.

“Hôm qua ta vừa mới nói với hắn có khó khăn thì tới tìm ta, hôm nay hắn đã bị người bắt đi mất rồi.” Thập Thất ở bên cạnh ta lầm bẩm, “Vậy ta phải đi cứu hắn.”

Ta cân nhắc, như thế cũng ổn, Khương Vũ tu ma, tất cả đám lâu la thủ hạ kia cũng thế; lúc trước ở trong Vạn Lục môn, nhiệm vụ chính của Thập Thất là đi dọn dẹp đám ma tu không nghe lời.

Thời gian trước ta còn ở trong thân thể của Chỉ Yên, bị Khương Vũ bắt đi, hắn có vẻ rất tự tin về kết giới mà hắn bày bố, nhưng những thứ đó hoàn toàn không có hiệu quả đối với Thập Thất. Để Thập Thất đi dạy dỗ Khương Vũ, khẳng định hắn sẽ phải chịu khổ không ít.

Ta để cho Lâm Tử Dự dẫn Thập Thất đi cứu người. Sau khi hai người đó rời đi, Chỉ Yên hỏi ta: “Vậy chờ Lệ Trần Lan quay lại thì ngươi mới về cố hương sao?”

“Không cần chờ hắn. Chúng ta đi luôn đi.”

Ta thầm nghĩ, cố hương của ta, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Lạc Minh Hiên ra thì không có một người nào bước qua. Khắp nơi đều là chướng khí, hẻo lánh hoang vu. Lúc trước Lạc Minh Hiên nói đó là nơi mà Ma vương phong ấn cho con trai của lão. Hiện tại Ma vương không còn, con trai lão cũng đã xuất thế nhiều năm rồi, đoán chừng chỗ đó chỉ còn lại một khoảng rừng hoang vắng. Ta dùng thuật di chuyển dẫn theo Chỉ Yên tới gọi hồn rồi trở lại, cùng lắm cũng chỉ mất chừng nén nhang mà thôi, không nhất thiết phải kêu Mặc Thanh đi cùng.
Bình Luận (0)
Comment