Chiều Em Đau Cả Trái Tim

Chương 12

Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Nếu nói câu thơ "Người bệnh đang hấp hối vội ngồi dậy, cười hỏi khách tự nơi nào tới đây" khiến toàn bộ học sinh Nhất Trung biết đến tên của Thời Hạ, thì sự kiện ngày hôm nay đã khiến cho toàn bộ học sinh trong trường được chính diện chiêm ngưỡng khuôn mặt của Thời Hạ.

Dù sao thì ngồi sau xe đạp của Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ chắc chắn là người đầu tiên.

Thịnh Thác Lý đứng ở cổng trường nhìn thấy cảnh này, mắt trừng còn to hơn cả cái chuông đồng luôn.

"Ủa **, anh...anh Thành, anh đang làm cái gì đấy?" Quan hệ giữa Thẩm Nhất Thành và Thời Hạ tiến triển đến cái trình độ này từ khi nào thế?

Không riêng gì Thịnh Thác Lý, bây giờ vừa lúc chuẩn bị vào học, cổng trường toàn là học sinh ra ra vào vào cả.

Nam sinh chở nữ sinh cũng chẳng hiếm gì, cái hiếm ở đây là không gây được chú ý như Thẩm Nhất Thành với Thời Hạ thôi.

Thẩm Nhất Thành là ai cơ chứ?

Đệ nhất cái huyện này đấy!

Vừa đẹp trai, lại còn học giỏi.

Biết bao thiếu nữ lượn qua lượn lại phòng học để liếc cậu một cái cơ chứ!

Biết bao người chỉ vì muốn nói một câu với cậu mà sáng tác cả một kịch bản gặp gỡ ngẫu nhiên cơ chứ!

Và có biết bao người nằm mơ được ngồi sau xe của Thẩm Nhất Thành một người chứ!

Nhưng mà có mấy ai làm được đâu?

Thời Hạ chính là người đầu tiên đấy!

Chính vì thế, nói là mục tiêu chú ý của vạn người cũng chẳng phải quá gì.

Làm một người đã trải qua muôn sóng nghìn gió, Thời Hạ vốn không nên bối rối.

Nhưng mà nhìn thấy cả trăm ánh mắt sắc lẹm như dao của các thiếu nữ tuổi 17, 18.

Thời Hạ vẫn rối!

Thẩm Nhất Thành chỉ cảm thấy sau xe tự dưng nhẹ hẳn đi, ngẩng đầu lên đã thấy bóng dáng ai đấy vọt vào trong dãy phòng học rồi.

Chà, tốc độ cũng nhanh đấy.

Thịnh Thác Lý cất xe cùng với Thẩm Nhất Thành, vẫn chưa kịp hoàn hồn, "Anh Thành, anh với Thời Hạ, hai người..." Thẩm Nhất Thành với cậu ta là bạn học từ cấp 2, nhiều năm thế rồi bên cạnh Thẩm Nhất Thành chưa từng có đứa con gái nào cả, thế mà hôm nay còn chở cả nữ sinh đi học, quả thực là....

Hiện tượng lạ trời giáng mà!!!!

Thẩm Nhất Thành dựng xe xong, đạp cậu ta một phát, "Im miệng, thuận tiện bịt luôn cả não lại đi."

Tiết thứ 2 buổi chiều là tiết thể dục.

Thầy giáo bảo chạy 2 vòng làm nóng người trước.

Mạc Mạt chạy xong, mệt muốn chết, ngồi xuống bên cạnh Thời Hạ lấy tay phẩy phẩy quạt quạt, "Giáo viên thể dục không có tính người gì cả, chạy xong còn phải tập thể dục theo đài nữa, định làm chúng mình mệt chết luôn phải không?"

Thời Hạ ngồi ở chỗ mát trên khán đài, uống nước, không hề chạy một bước nào.

Đương nhiên cô đã nhờ Thời Gia Hoan tìm người ở bệnh viên chứng minh sức khỏe giúp cô, cô lại chẳng ngốc, có kim bài miễn tử, tội gì mà không dùng, đỡ mất công chạy bộ cho sống dở chết dở.

"Cậu thì ngon rồi.." Mạc Mạt quẹt miệng, "Bố cậu tốt thật đấy, làm cả giấy chứng nhận giả cho cậu luôn, có điều gan cậu cũng to lắm đấy, gặp phải tớ, nếu bố tớ mà lấy được giấy cho tớ thì có khi tớ cũng chẳng dám hó hé trước mặt giáo viên đâu."

Thời Hạ cầm chai nước lên đưa cho cô ta, nghe vậy chớp chớp mắt, vậy à?

Lá gan của Thời Hạ khi đấy lớn vậy sao?

Thời Hạ nhìn Lý Hoàn đang đi qua, vẫy vẫy tay, ném cho cô ấy một chai nước.

Lý Hoàn đón chai nước xong giơ tay ra dấu OK, hét to, "Đánh cầu lông không?"

Thời Hạ không ngừng lắc đầu, "Không đánh, mấy cái chuyện cần đến vận động tứ chi, cậu tìm người khác chơi đi."

Lý Hoàn cười, khoát tay đi tìm lớp phó văn thể chơi cầu.

Mạc Mạt mở chai nước ra uống một hớp, "Thời Hạ, gần đây cậu có vẻ khá thân với Lý Hoàn nhỉ?"

"Cậu ấy ngồi cùng bàn tớ, thân thiết cũng là chuyện dễ hiểu." Thời Hạ nghich nghịch chai nước, ánh mắt không tự chủ hướng về phía sân bóng rổ.

"Thời Hạ, chắc cậu không phải không biết Lý Hoàn đấy chứ? Cậu ta là côn đồ đấy, toàn giao du với mấy đàn anh đàn chị xã hội thôi, có lần còn tham gia kéo bè kéo phái ẩu đả với Tam Trung nữa, đánh đến mức có người vào viện luôn."

"Thế à?" Thời Hạ cũng chẳng quan tâm lắm, Thịnh Thác Lý ở sân bóng rổ gọi vang một tiếng, "Anh Thành, anh bớt làm màu đi có được không vậy, xin anh đấy, bình thường tí đi được không?"

Thẩm Nhất Thành bật công tắc, ném bóng thành một đường cong hoàn mỹ, 3 điểm!

"Quào...đẹp trai ghê...." Mấy nữ sinh đứng xung quanh hét lên phấn khích, mọi người chỉ trỏ vào sân bóng.

"**..." Thịnh Thác Lý tiếp bóng ném sang cho Vương Nhất Tiêu, "Người anh em, cậu đang ngủ đông đấy à?"

Thẩm Nhất Thành thác áo lau mồ hôi trán.

Thời Hạ nhướng mày, quả thực là đẹp trai cực đỉnh.

"Úi úi, tớ không đỡ được nữa rồi, cậu thấy cơ bụng không? Cơ bụng đấy???"

"Thấy rồi thấy rồi, kiểu học giỏi như Thẩm Nhất Thành không phải ngày nào cũng chìm đắm trong học tập à, sao mà có cả thời gian để rèn luyện thế kia vậy?"

"Không phải đâu, học sinh lớp đấy bảo là Thẩm Nhất Thành đi học chưa bao giờ nghe giảng cả, không ngủ thì chơi game, cũng chẳng làm bài tập bao giờ."

"Haizzz, thế giới của người học giỏi, chúng ta hiểu không nổi, chỉ có thể mơ ước mà thôi."

Thời Hạ nâng cằm, quả nhiên là thu ong hút bướm!

Mạc Mát nhìn dáng vẻ không tập trung của cô, bất đắc dĩ lắc đầu, "Tớ nói với cậu rồi đấy, cách xa cậu ta một chút, nhỡ đâu sau này lại chuốc phiền vào thân, lúc đấy mới hối hận sao không nghe lời tớ sớm."

Thời Hạ cười cười, không nói gì.

"À đúng rồi, nghe đồn hôm nay Thẩm Nhất Thành chở cậu đi học?"

Thời Hạ quay đầu nhìn cô ta, "Sao cậu biết?"

Mạc Mạt cũng nhìn về phía sân bóng rổ, "Cả trường ai cũng biết rồi."

"Phải rồi, Thời Hạ này, cậu và Thẩm...."

Mạc Mạt còn chưa kịp nói dứt cau thì đã bị người ta chen vào, "Mày là Thời Hạ?"

Thời Hạ ngẩng đầu nhìn qua, có ba nữ sinh trên áo đồng phục dưới quần jeans đang đứng trước mặt cô.

Người vừa hỏi là nữ sinh đứng giữa có đôi mắt to, da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ bàn tay, trang điểm tinh xảo, trông cực kì đẹp.

Thời Hạ biết cô ta, Hứa Văn Văn lớp nghệ thuật.

Sở dĩ Thời Hạ biết cô ta cũng bởi vì danh tiếng của Hứa Văn Văn to quá, vừa là hoa khôi của Nhất Trung, người theo đuổi cô ta phải tính cả đội bóng cũng không phải để nói giỡn.

"Ừ, tôi là Thời Hạ." Thời Hạ gật đầu.

Mạc Mạt kéo kéo ống tay áo Thời Hạ, Hứa Văn Văn không chỉ nổi danh là hoa khôi trường, mà còn một nguyên nhân nữa là cô ta cũng không khác Lý Hoàn là mấy, đều hay chơi với mấy tên côn đồ ở ngoài trường, lúc ở trường vô cùng ngang ngược.

"Cậu tìm tôi có việc gì?" Thời Hạ vẫn tiếp tục ngồi ở đó, nhìn Hứa Văn Văn cười nhàn nhạt.

Hứa Văn Văn theo đuổi Thẩm Nhất Thành từ hồi cấp 2, đến giờ cũng đã 4 năm rồi, cả trường ai cũng biết.

Đương nhiên là Thời Hạ cũng phải biết rồi.

Hứa Văn Văn đánh giá Thời Hạ một lượt, gật gật đầu, "Cũng chẳng có gì, định lại kết bạn cái ấy mà, tao tên Hứa Văn Văn."

Trên sân bóng rổ, Thịnh Thác Lý mới đi quầy bán đồ ăn vặt về, lấy một chai nước lạnh ném cho Thẩm Nhất Thành, nhìn khán đài không xa bĩu môi. "Hứa Văn Văn kìa."

Thẩm Nhất Thành vừa mở nắp chai vừa nhìn qua.

Chỉ thấy Lý Hoàn đi qua, đứng trước mặt Thời Hạ nhìn Hứa Văn Văn. "Thế nào, lớp mày cũng học thể dục tiết này à?"

"Ờm..." Không đợi Hứa Văn Văn trả lời, Lý Hoàn đã kéo một hơi dài, "À đúng, tao quên mất, mày xưa giờ toàn bám theo học thể dục với lớp tao mà."

Tiết thể dục của Lớp 6, Hứa Văn Văn chưa vắng họp lần nào, tất cả mọt người đều tự hiểu là cô ta đến ngắm Thẩm Nhất Thành.

Hứa Văn Văn cười cười, không quan tâm Lý Hoàn, khoát tay với Thời Hạ, "Rảnh tìm mày chơi nha!"

Thời Hạ nhìn bóng Hứa Văn Văn rời khỏi, nhịn không được cười, đúng là cuộc sống cấp 3, tự coi mình là nhất* kinh khủng!

*nguyên văn là trung nhị bệnh.

"Còn cười được nữa cơ đấy, Hứa Văn Văn không dễ chơi đâu." Lý Hoàn chìa tay ra với cô.

Thời Hạ vịn lấy tay cô ấy đứng dậy.

Thời Hạ ở bậc cao hơn Lý Hoàn, cô khom người, cười nói, "Muốn đội được vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó, đã lường được trước rồi."

Câu này của Thời Hạ là Lý Hoàn rùng cả mình, rốt cuộc là ý gì cơ chứ?
Bình Luận (0)
Comment