*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)
Thẩm Nhất Thành với Thời Hạ trở mặt, không ai chịu để ý tới ai.
Trạng thái này giằng co trong mấy ngày tiếp đó.
Thời Hạ tuy là bà cô sống lại sau bao sóng gió, thế mà lúc trở về năm 18 tuổi liền mắc phải loại bệnh của mấy con gà tiểu học, trung nhị bệnh*!
*Bệnh tự coi là trung tâm đó mọi người.
Hơn nữa còn không thể cứu chữa nổi.
Thẩm Nhất Thành muốn đấu thử chứ gì?
Cô đấu cho cậu ta xem!
Cô cũng muốn xem xem cuối cùng ai phải xuống nước trước!
Thịnh Thác Lý thuộc nhóm ba người đạp xe về nhà sau tiết tự học tối hàng ngày, hai hôm nay kẹp ở giữa, nhận hết tất cả các loại tra tấn khổ hình.
Thử hỏi ví dụ bạn cố hết sức gợi chuyện khô cả mồm cả mép, chỉ chờ người ta tiếp chuyện một xíu thôi, cho dù là một cái ‘hừ’ cũng được, thế mà hai người đi bên lại im lặng không hề nói gì cả, nhất quyết im lặng, coi bạn không khác gì không khí, thì bạn sẽ cảm thấy như nào?!!!
Thịnh Thác Lý nhịn không nổi nữa, nhận tiết thể dục kéo Thẩm Nhất Thành vào một góc, thành thật đặt ra câu hỏi, “Anh Thành, rốt cuộc anh với Thời Hạ sao vậy?”
Trên sân thể dục có đủ các thể loại ầm ĩ náo nhiệt, còn có cả tiếng gió nhè nhẹ nữa.
Thịnh Thác Lý nhìn Thẩm Nhất Thành mặt mày vô cảm, môi mở ra mấp máy nhả được một chữ.
Thịnh Thác Lý cho rằng cậu ta có lẽ nghe nhầm rồi.
Thẩm Nhất Thành nói cậu đang ghen?
Thẩm Nhất Thành liếc cậu ta một cái, xoay người bỏ đi mất.
Cậu khinh thường, cũng chưa bao giờ che giấu cảm xúc của bản thân, ghen thì ghen thôi.
Ánh mắt cô nhìn Bồng Dương lúc đấy, là ánh mắt đầy nghi vẫn, cũng chứa đầy sự khiếp sợ hỗn loạn, cuối cùng biến thành một kiểu ánh mắt mang cảm giác sâu đậm khó nói hết được.
Khiến cho cậu thấy khó chịu cực kì.
Rất khó chịu.
Vô cùng, đặc biệt, phi thường khó chịu!
Thịnh Thác Lý đứng đơ một chỗ một hồi lâu, ngửa mặt nhìn trời, cảm thấy thế giời này vi diệu thật đấy!
Trong WC, Lý Hoàn đưa cho Thời Hạ một điếu thuốc, Thời Hạ nhận lấy, thành thạo châm thuốc rít một hơi.
Dáng người Thời Hạ thon thả, lại còn cao, nước da trắng nõn cộng thêm bộ đồng phục màu lam trên người, thoạt nhìn là một nữ sinh ngoan ngoãn.
Chỉ có điều nữ sinh ngoan ngoãn ấy lúc này lại đang cầm thuốc lá, nghiêng đầu nhả khói, từa tựa một thiếu nữ hư hỏng vậy.
Đám khói trước mặt cô tản ra, hai kiểu tính cách đối lập lại đem lại cảm giác hoà hợp lạ kì.
“Nói tớ nghe chút đi, cậu với Thẩm Nhất Thành sao đấy? Mặc dù bình thường hai cậu cũng nhìn nhau không vừa mắt tí nào, nhưng vẫn còn ồn ào làm loạn, nhưng hai ngày hôm nay bầu không khí giữa hai cậu cứ như bị đóng băng rồi ấy, không có tí tương tác nào. Thế này không khoa học!”
Điếu thuốc Thời Hạ đang hút đã cháy được phân nửa, cô mới từ từ nói hai từ, “Giáo dục gia đình.”
Chiến tranh lạnh, ai thắng người đấy nắm đằng chuôi, tuyệt đối!
Lý Hoàn, “...”
Cô nàng nghĩ chắc cô phải đi mua ngay quyển “Thiên tài cùng kẻ điên” mà thầy Hóa đề cử để nghiên cứu thử quá, có khi lại tìm ra gì đấy không chừng.
Loại trạng thái kì quặc này của Thẩm Nhất Thành và Thời Hạ bị phá vớ vào buổi tối ngày thứ 5.
Đến tiết tự học tối, chủ nhiệm lớp đổi chỗ ngồi cho mọi người.
Chỗ ngồi của Nhất Trung là dãy bên trái mỗi bàn hai người, bên phải cũng thế, dãy ở giữa một bàn 4 người, cứ mỗi tháng đổi một lần, theo kiểu tịnh tiến.
Tịnh tiến ý là bàn bên trái đổi sang bàn bên phải, bàn bên phải qua dãy giữa, còn dãy giữa tịnh tiến sang bên trái.
Thời Hạ lúc đầu ngồi ở dãy bên phải cạnh hành lang, còn Thẩm Nhất Thành ngồi ở dãy giữa phía bên phải.
Sau lần xếp lại này, Thẩm Nhất Thành lại thành bạn cùng bàn của Thời Hạ ở dãy giữa.
Giáo viên chủ nhiệm thông báo đổi chỗ xong, cả lớp liền nhao nhao ầm ĩ, tiếng bàn ghế va chạm vang ầm ầm, ồn ào không chịu nổi.
Chủ nhiệm lớp quát mấy lần không được, dứt khoát kệ luôn, cũng vừa lúc tan học liền quay về văn phòng.
Thời Hạ với Lý Hoàn chuyển bàn qua dãy giữa, ngồi ngay bên cạnh bàn của Thẩm Nhất Thành.
Bốn người một hàng, bạn cùng bàn với Thẩm Nhất Thành và Lý Hoàn ngồi ở rìa ngoài, Thẩm Nhất Thành và Thời Hạ ngồi giữa.
*Tham khảo sơ đồ lớp
Hai người lần đầu ngồi gần như thế, gần đến nỗi tay có thể chạm tay luôn rồi.
Con trai thường cao, bị kẹp trong một khoảng nhỏ tí như thế, trông có vẻ đè nén.
Thế nên nửa người của Thẩm Nhất Thành lấn chiếm sang cả chỗ của Thời Hạ.
Thời Hạ nheo mắt, tìm một tờ giấy kẹp giữa bàn của hai người, nhìn Thẩm Nhất Thành hung dữ, “Không được vượt qua giới tuyến này!”
Sau khi Thời Hạ nói lời tàn nhẫn xong liền ra khỏi chỗ ngồi.
Thời Hạ đi WC xong trở lại liền thấy Thẩm Nhất Thành đã ngồi ở chỗ Lý Hoàn, còn Lý Hoàn lại yên vị ở chỗ cũ của Thẩm Nhất Thành.
Thời Hạ nghi ngờ nhìn Lý Hoàn, cô nàng nhún nhún vai, “Tớ bị ép buộc mà, cậu cũng biết việc tư thông của tớ với Dương Dương đều phải thông qua cái cầu Thẩm Nhất Thành đấy mà.”
Thời Hạ, “...”
Cậu là đồ thất học đấy hả Lý Hoàn? Từ này dùng như thế này được à?
Thẩm Nhất Thành ngồi lại chỗ trước khi đổi của cậu, chân duỗi ra lối đi, lưng tựa vào bàn, cả người đều ra vẻ lười nhác.
Thời Hạ nhìn Lý Hoàn một cách khinh bỉ sâu sắc, sau đó bước qua chỗ Thẩm Nhất Thành.
Lưng của Thẩm Nhất Thành tựa sát vào bàn sau, không có tí kẽ hở nào, Thời Hạ không len qua được.
Thẩm Nhất Thành cúi đầu lật lật giở giở quyển từ điển, không nói lời nào cũng không cựa quậy gì.
“Cảm phiền bạn nhường đường một chút, tôi muốn vào trong!” Thua người không được thua trận, giọng điệu Thời Hạ vô cùng chính trực.
Thẩm Nhất Thành không buồn ngẩng đầu, nhàn nhạt nói, “Gọi anh Thành một câu xem nào.”
Thời Hạ tức đến ngứa cả răng, “Tớ dám gọi thì cậu có dám trả lời không?”
Thẩm Nhất Thành cuối cùng cũng chịu ngẩng lên, nhìn cô, hai mắt híp lại, “Cậu cứ thử gọi xem đã.”
Đang lúc Thời Hạ còn đắn đo xem có nên đánh nhau với Thẩm Nhất Thành một trận cho bõ hay không, chủ nhiệm lớp lại xuất hiện giải vây.
Thẩm Nhất Thành thấy chủ nhiệm đến, chủ động nghiêng người cho Thời Hạ một kẽ nhỏ mà len vào.
Thời Hạ lách người đi qua kẽ nhỏ sau lưng cậu mà vào trong, cũng không quên cấu một cái thật mạnh vào lưng cậu.
Lực véo của cô hơi mạnh, có thể nhận rõ được lưng của Thẩm Nhất Thành giật một cái rõ ràng.
Thời Hạ cũng vì cơn đau của cậu mà đỡ tức một xíu.
Lại không ngờ được vừa ngồi xuống dã thấy Thẩm Nhất Thành cẩm bút lên vẽ một đường trên bàn, môi mỏng khẽ mở, “Vĩ tuyến 38*, đừng có vượt rào.”
*Biên giới giưa Bắc Triều Tiên và Nam Triều Tiên hay còn gọi là Triều Tiên và Hàn Quốc, tương tự với vĩ tuyến 17 của nước ta ngày xưa.
Thời Hạ, “...”
Cô rất muốn chửi người, còn muốn cắn nữa!!
Chủ nhệm lớp dạo một vòng, cuối cùng hơi cau mày hỏi, “Thẩm Nhất Thành, em với Lý Hoàn là thế nào vậy?”
Chủ nhiệm lớp vừa nói xong, ánh mắt của học sinh cả lớp đều tụ lại đó.
Thẩm Nhất Thành vẫn lười biếng ngồi đó, nhướng mày, “Thầy ơi chân dài quá, không có chỗ để ạ.”
Lý do cũng hoàn mỹ quá nhỉ.
Hoàn hảo đến mức chủ nhiệm lớp mất khả năng ngôn ngữ trong chốc lát luôn.
Cuối cùng xét thấy Lý Hoàn tự nguyện đổi chỗ cho Thẩm Nhất Thành, hơn nữa cũng ngồi một hàng cả, không có gì khác nhau nhiều, chủ nhiệm không nói thêm gì nữa, coi như ngầm chấp nhận vậy.
Đối với chủ nhiệm mà nói, mấy cái thay đổi be bé này chẳng ảnh hưởng gì cả, nhưng đối với Thời Hạ, là một cục vấn đề siêu toa khổng lồ đấy.
Từ nay về sau, cô ra hay vào đều phải nhìn sắc mặt của Thẩm Nhất Thành mà làm cả!!!!
- ---
Mấy con gà tiểu học trẻ trâu!!!