Bên ngoài gió lạnh thổi qua, tin thời tiết dự báo ngày mai có mưa, nhưng ngày hôm nay, xem ra ban đêm sẽ có một trận mưa rào đến trước.
Bên cạnh cửa sổ bên trong phòng khách, bà Viên lo lắng hai đứa nhỏ ở bên ngoài bị cảm lạnh, chỉ là nhìn thấy đôi vợ chồng nhỏ ôm nhau, bà cũng không nhẫn tâm quấy rầy, chỉ là trái tim vừa rồi bị treo lên cuối cùng cũng hạ xuống...
Thật ra thì, vừa rồi bà Viên cũng nhìn thấy biểu hiện của Kiều Lộc, điện thoại di động đặt ở trên bàn, lúc đổ chuông bà cũng nhìn về nơi phát ra âm thanh, bà nhìn thấy ba chữ "Kiều Trung Sơn" trong tên người gọi.
Phản ứng đầu tiên của bà Viên là ngạc nhiên một chút, sau đó lại nghĩ Kiều Trung Sơn là ai?
Con cái rất ít khi lưu cả họ tên của ba mẹ.
Đương nhiên, bà Viên cũng không vì vậy mà nghĩ Kiều Lộc là một đứa trẻ không lễ phép.
Thật ra thì bà Viên có nghe qua tin đồn của nhà họ Kiều, lại còn không ít.
Lần trước gặp mặt, Kiều Trung Sơn chủ động đến trò chuyện với ba Giang, giữa chừng còn nhắc đến cô con gái xấp xỉ tuổi con của hai người, để hôm nào cho hai đứa nhỏ làm quen nhau các kiểu, lúc đó bà Viên cũng không để ý lắm, bà không có ấn tượng tốt về Kiều Trung Sơn, cuộc sống riêng tư của Kiều Trung Sơn rất loạn, nghe nói vợ của ông ta nhỏ hơn ông ta mười mấy tuổi, tình nhân ở bên ngoài dùng tay cũng không đếm hết, chứ đừng nói đến việc ông ta vương tình ở khắp nơi, chỗ nào cũng có con cháu, nghe nói người vợ đầu tiên của ông ta vừa qua đời chưa được bao lâu, ông ta đã đón cô con gái của tình nhân bên ngoài về nhà, hơn nữa đứa trẻ này còn lớn hơn con của vợ cả, lớn hơn Kiều Lộc ba tuổi...
Tóm lại, lúc đó bà Viên cũng chỉ cho rằng khi đó Kiều Trung Sơn tùy tiện tìm chủ đề nói chuyện, trong lòng bà vẫn luôn trách móc, không biết đứa con gái mà ông ta nhắc đến là đứa con gái nào, bà Viên thật sự coi thường loại người đàn ông thế này, bà cũng đau lòng cho những đứa trẻ vô tội bị người đàn ông kia đưa đến thế giới này.
Nhìn thấy cái tên trong danh bạ của Kiều Lộc, bà Viên đã biết ngay, quả nhiên giống hệt như lời đồn, Kiều Trung Sơn không hợp tính với đứa con thứ hai, nghe nói đứa con thứ hai là đứa con khiến Kiều Trung Sơn phải đau đầu, đứa con thứ hai luôn gây họa cho Kiều Trung Sơn, Kiều Trung Sơn thường xuyên không có cách nào với đứa nhỏ này.
Mặc dù như vậy không được hay cho lắm, nhưng bà Viên vẫn cảm thấy Kiều Lộc là người tốt, loại đàn ông này, không đáng để bọn trẻ tôn trọng, càng không đáng được bọn trẻ quan tâm và yêu thương!
Chính vì vậy, bà Viên thật sự đau lòng cho Kiều Lộc, buổi chiều bà nhận được tin con trai muốn đăng ký kết hôn với Kiều Lộc, nói thật lòng, ban đầu trong lòng bà vẫn không đồng ý, từ tận đáy lòng bà không muốn có bất kỳ qua lại gì với Kiều Trung Sơn, nhưng bà cảm thấy vấn đề của Kiều Trung Sơn, không liên quan gì đến đứa nhỏ, tóm lại, lúc đó bà khá mâu thuẫn, bây giờ, ba Giang đã khuyên một chút, bà cũng thông suốt hơn.
Ý của ba Giang đại khái là, Kiều Trung Sơn là Kiều Trung Sơn, Kiều Lộc là Kiều Lộc, nếu Giang Kỳ chọn Kiều Lộc, thằng bé nhất định đã sẵn sàng chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình, bọn họ chỉ cần tin tưởng bọn trẻ là được. Huống chi, con người Kiều Trung Sơn, cuộc sống riêng tư không ổn, nhưng trong chuyện làm ăn thật sự khiến người khác phải bội phục, đầu óc kinh doanh và thủ đoạn của Kiều Trung Sơn là nền tảng để ông ta có thể trở thành ông lớn trong ngành. Ba Giang không tán đồng phương diện đời sống tình cảm của Kiều Trung Sơn, nhưng ông không thể không thừa nhận thực lực của Kiều Trung Sơn trong chuyện kinh doanh.
Bà Viên hỏi ba Giang nói vậy là có ý gì.
Ba Giang nói, hợp tác với Kiều Trung Sơn trong chuyện làm ăn có lợi nhiều hơn hại, Kiều Trung Sơn cũng tự ý thức về chuyện này, con cái là bàn đạp lợi ích cho Kiều Trung Sơn, nhưng đứa nhỏ đến nhà họ Giang của bọn họ, nhà họ Giang bọn họ đương nhiên sẽ che chở, vì thế, ông bảo bà Viên đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu như đã gặp được Kiều Lộc rồi, phát hiện ra đây là một đứa trẻ ngoan, thì đối xử giống như người nhà, người một nhà hòa thuận sống cùng nhau mới phải, không cần phải quan tâm đến Kiều Trung Sơn.
Bây giờ, gặp được rồi, thật sự là một đứa trẻ xuất sắc...
Bà Viên cảm thấy chồng mình nói đúng, cả nhà bọn họ vui vẻ sống cùng nhau, liên quan gì đến Kiều Trung Sơn chứ!
Lúc này, Giang Bách cắn một quả táo, chen vào đứng cạnh mẹ nhìn ra bên ngoài, "Ôi chao, đôi vợ chồng trẻ ngọt ngào thật đấy."
Bà Viên trêu cậu con trai lớn, "Thế nào, hâm mộ à? Cái miệng của con bình thường bớt bớt lại, Tĩnh Tĩnh nhà chúng ta cũng sẽ ngọt ngào với con như vậy."
Giang Bách lại cắn một miếng lớn, sau khi nuốt xuống anh mặt mày hớn hở nhìn mẹ, "Mẹ, mẹ không hiểu đúng khôn, Tĩnh Tĩnh nhà con chỉ thích cái miệng này của con thôi."
Bà Viên khịt mũi, kí vào sau gáy con trai một cái, "Trước mặt mẹ mà con nói cái gì vậy?"
Giang Bách giơ hai tay xin đầu hàng, "Con sai rồi con sai rồi." Xong chuyện anh lại nhìn ra bên ngoài, anh đi đến bên cạnh bà Viên, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ có cảm thấy dáng vẻ tối nay của Tiểu Kỳ nhìn quen lắm không?"
Bà Viên liếc nhìn anh, cảm thấy không hiểu nổi.
Giang Bách thấy mẹ ruột không hiểu ý mình, anh vội vàng nói: "Trạng thái đó mẹ! Không lẽ mẹ quên rồi sao, lúc nó lên đại học, có khoảng thời gian nó về nhà, cũng là thế này?"
Bà Viên: "? Dáng vẻ thế nào? Chẳng phải con trai mẹ vẫn luôn đẹp trai như vậy sao?"
Giang Bách: "... Được được được, hai đứa con trai của mẹ đều rất đẹp trai! Đẹp trai lắm luôn!" Giang Bách mượn cơ hội tự khen mình, anh lại bắt đầu nháy mắt với bà Viên, "Thì là hồi học đại học đó, có một khoảng thời gian Tiểu Kỳ về nhà, cả ngày nhìn chằm chằm vào điện thoại, khoảng thời gian đó cũng bắt đầu nói chuyện với chúng ta nhiều hơn, mẹ còn nhớ lần đầu tiên Tiểu Kỳ quẹt thẻ của ba không? Nói là tặng quà, nhưng không nói là tặng ai?"
Giang Bách nhắc nhở đủ rõ ràng rồi, nếu như bà Viên không nhớ nổi, thì chính là do bà không để tâm đến cậu con trai út.
Bà Viên nhớ lại, sau khi xác định là có chuyện như vậy thật, bà lại nhìn thấy Giang Bách lại nháy mắt lần nữa, bà hơi hiểu ra, "Con nói là người bạn khi đó mà Tiểu Kỳ tặng quà là Tiểu Kiều?"
Trên mặt Giang Bách tràn ngập sự vui vẻ khi cuối cùng mẹ ruột cũng hiểu ý mình, "Đâu chỉ như vậy, lúc đó con trai mẹ còn cười vô tri cả ngày, chắc chắn là cùng một người. Chẳng lẽ mẹ thật sự cho rằng mấy câu mà tụi nó nói trên bàn ăn là thật à?"
Không phải bà Viên đã từng tuổi này rồi vẫn còn tâm hồn tuổi teen, chủ yếu là do cậu con trai út không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cộng thêm tính cách của cậu con trai đúng, thật sự có khả năng thằng bé lúc học đại học từ chối con gái nhà người ta, hối hận nhưng không nói ra, đợi đến khi gặp lại thì đăng ký kết hôn...
Lúc này được con trai lớn phân tích, bà Viên lại nhìn hai người đang ở bên ngoài, biểu cảm trên khuôn mặt cũng phong phú hơn.
Nếu như bà nhớ không lầm, hai năm trước, có một khoảng thời gian, con trai út trở nên sa sút, chẳng lẽ khi đó hai đứa nó chia tay nhau?
Bà lại nghĩ đến Lão Giang nhà bà lúc còn trẻ có dáng vẻ thế nào, lúc con trai lớn muốn kết hôn với Tĩnh Tĩnh có dáng vẻ thế nào, bà Viên cuối cùng cũng hiểu ra.
Người nhà họ Giang ít nhiều gì cũng mang một chút gen nặng tình, trong chuyện tình cảm, cho dù là Lão Giang hay là Giang Bách, hay là Giang Kỳ, đều khắc hai chữ "chung thuỷ" vào tận xương tủy.
Ở bên này, bà Viên đã từng xem qua bao nhiêu bộ phim "máu chó", đã tưởng tượng ra cảnh cậu con trai út và cô con dâu út yêu nhau rồi xa nhau, sau này gặp lại thì gương vỡ lại lành, thật sự là một vở kịch hay...
Ở bên kia, sau khi tâm trạng của Kiều Lộc tốt hơn được một chút, cô bắt đầu cảm thấy lạnh, có thể là do vừa rồi khóc cả nửa ngày, mắt cô đã nhòe đi, không gọn gàng thì bà Viên sẽ lo lắng.
Cô dụi đầu vào ngực Giang Kỳ hai cái, đang nghĩ xem có nên để Giang Kỳ giúp cô vào trong lấy túi không, cô còn chưa kịp nói, người trên đỉnh đầu cô đã hỏi, "Ổn rồi?"
Đầu Kiều Lộc vẫn dụi vào trong ngực anh, cô gật đầu một cái.
"Vậy đi vào nhé?" Anh lại hỏi.
Kiều Lộc lắc đầu.
Sau đó cô nghe thấy tiếng cười nhẹ phát ra ở phía trên, giọng nói hơi khàn: "Thích ôm anh như vậy à?"
Cơ thể của Giang Kỳ rất ấm, trước đây mỗi khi nhiệt độ giảm xuống, Kiều Lộc chỉ thích chui vào trong lòng Giang Kỳ chơi game, đến mùa đông, nếu như đi ra ngoài mà Giang Kỳ không nắm tay cô, cô sẽ hỏi có phải Giang Kỳ không thương cô nữa phải không.
Lúc này đầu óc Kiều Lộc có hơi chậm chạp, lời này lọt vào tai cô, cô chưa kịp suy nghĩ mà gật đầu, đầu óc cô không theo kịp.
Cô sụt sịt mũi, cánh tay lại ôm Giang Kỳ chặt hơn, giống như một chú mèo con được thỏa mãn, "Ừm ừm, người anh rất ấm."
Cô nghe thấy hô hấp của Giang Kỳ trở nên nặng nề hơn, phát ra tiếng cười trầm thấp, "Vậy thì mau chuyển đến sớm một chút." Anh dừng lại ba giây, sau đó lại bổ sung thêm một câu, thanh âm rất nhẹ, "Cho em ôm mỗi ngày."
Kiều Lộc lại ôm chặt hơn, giọng mũi buồn buồn vang lên từ trong lòng Giang Kỳ, "Không phải nói là ngày mai chuyển đến sao."
Lại còn hối!
Hơn nữa sao cô lại cảm thấy, sau khi đăng ký kết hôn, Giang Kỳ dường như đã trở nên tích cực hơn trước nhiều? Là ảo giác của cô sao? Rõ ràng ngày hôm đó gặp anh ở quán cà phê, anh còn rất lạnh lùng...
Chỉ là có Giang Kỳ ở đây, tâm trạng của Kiều Lộc cũng không còn kém như vậy nữa, bây giờ lại bị anh cắt ngang như vậy, cô cũng không có thời gian nghĩ đến vấn đề của Kiều Trung Sơn.
À đúng rồi!
Cô có chuyện muốn hỏi Giang Kỳ mà.
Chỉ là vừa muốn mở miệng nói, cơn gió lạnh lại thổi qua, lời đến miệng rồi bỗng đổi thành "Lạnh quá".
Giang Kỳ giúp cô kéo lại quần áo, vỗ nhẹ hai cái lên lưng cô an ủi, "Vào thôi."
Kiều Lộc ở trong lòng Giang Kỳ ngẩng đầu lên, Giang Kỳ cúi đầu xuống nhìn cô, Kiều Lộc lập tức đưa tay ra che mặt anh lại, "Đừng động đậy."
Cô vừa nói, vừa nhón chân lên, nhìn vào kính của anh xem xem mặt mình lem nhem cỡ nào.
Giang Kỳ không động đậy nữa, để yên cho cô nhìn, ánh mắt anh nhìn người trong lòng mình đang bĩu môi, Giang Kỳ đưa tay ra nâng mặt cô lên, ngón tay quẹt trên mặt cô hai cái, lại xoa xoa lên khóe mắt cô, sau khi xác nhận đi xác nhận lại, anh gật đầu, " Ừ, đỡ hơn nhiều rồi, không bị nhìn ra đâu."
Kiều Lộc nghi ngờ, "Thật không?"
Giang Kỳ vén lọn tóc bên tai cô lên.
Khóe mắt Kiều Lộc nhìn thấy ngón tay trỏ thon dài trắng trẻo, quấn quanh lọn tóc đen của cô, sau khi vén lọn tóc ra sau tai cô, không hiểu sao gò má cô lại nóng lên.
Cô trách tại sao Giang Kỳ không làm gì mà cũng có bàn tay đẹp như vậy! Luôn luôn để cô phải cáu lên!
Biểu cảm trên khuôn mặt của Giang Kỳ vẫn luôn bình tĩnh như vậy, anh nói: Ừ, thật mà." Dừng lại một chút, anh lại nói: "Nếu như mẹ có hỏi, em cứ nói, là anh chọc giận em, làm em khóc."
Kiều Lộc: "..."
Giang Kỳ liếc nhìn cô, như đang ám chỉ, "Dù sao thì chẳng phải lúc học đại học anh đã từng từ chối em sao? Chọc giận em có lẽ chỉ là chuyện thường."
Kiều Lộc: "......"
Kiều Lộc thở dài, "Anh thù dai thật đấy, bác sĩ Giang."
Giang Kỳ kéo người cô lại, anh tự nhiên nắm tay cô, nhàn nhạt nói: "Do trí nhớ tốt mà thôi."
Kiều Lộc chậc một tiếng, "Lúc học đại học anh đã từ chối em thật mà, em đâu có nói dối, chẳng qua là em không kể cho mọi người nghe chuyện phía sau mà thôi."
Lần này, đến lượt Giang Kỳ cứng họng.
Nhìn thấy anh không phản bác lại được, tâm trạng của Kiều Lộc lại càng tốt hơn!
"Xem kìa, em đâu có nói dối đâu." Kiều Lộc cảm thấy tự mãn vì mình đã thắng được một ván.
Hàng mi của Giang Kỳ hơi động đậy, anh học theo cô, "Em cũng thù dai thật đấy, cô Bạch Lộ."