Sáng nay, Kiều Lộc nhận được cuộc gọi video từ A Mộc.
Khi cuộc gọi đến, Kiều Lộc đang vẽ, cô nhìn thấy ID người gọi. Kiều Lộc đóng quyển sổ vẽ, mở máy tính, mở tài liệu có vài trăm từ mới viết của mình ra, tất cả diễn ra trong vòng chưa đầy hai mươi giây, Kiều Lộc giả vờ rất tự nhiên.
Sau khi video kết nối, toàn bộ gương mặt của A Mộc hiện lên màn hình.
A Mộc là biên tập kiêm một nửa quản lý của Kiều Lộc, bình thường ngoài chuyện công việc, A Mộc không quan tâm đến bất kỳ vấn đề cá nhân nào của Kiều Lộc, đây cũng là yêu cầu mà Kiều Lộc đã đề ra khi ban đầu ký hợp đồng, Bạch Lộ là Bạch Lộ, Kiều Lộc là Kiều Lộc, hợp đồng ký với Bạch Lộ, còn cuộc sống riêng tư của Kiều Lộc thì không thuộc sự quản lý của công ty Thiên Diệu.
Thiên Diệu luôn đối xử với "Bạch Lộ" như là một người đặc biệt, một là "Bạch Lộ" chính là biểu tượng vàng của công ty, nhiều tác giả nổi tiếng hiện nay ký hợp đồng với Thiên Diệu chỉ vì muốn làm việc với tác giả Bạch Lộ. Hai là sếp tổng của Thiên Diệu là Kiều Tuyết, và Kiều Lộc cũng có cổ phần tại Thiên Diệu.
Cho dù là danh nghĩa của Bạch Lộ hay cổ phần của Kiều Lộc trong Thiên Diệu, Kiều Lộc đều có quyền lên tiếng, nếu không thể tự xử lý công việc, cô sẽ để lại cho A Mộc, nhưng cô không thích ai can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình, vì vậy, ngoại trừ lịch trình công việc, A Mộc cũng ít xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của Kiều Lộc.
Và Thiên Diệu này, nói ra cũng khá hài hước.
Khi đó Kiều Trung Sơn đưa Thiên Diệu cho Kiều Tuyết, ngoài mặt nói thì nghe hay, nói là để Kiều Tuyết rèn luyện, xem khả năng đến đâu, thực ra chỉ là đưa một công ty sắp phá sản cho Kiều Tuyết, Kiều Tuyết có thể cứu được, đó là bản lĩnh của Kiều Tuyết, không cứu được, Kiều Trung Sơn chỉ xem đó là một công ty giải trí mà mình đưa cho con cái chơi, dù sao, hai thứ là con cái và công ty, ông không thiếu cái nào cả.
Lúc đó Kiều Lộc cũng đã từng cãi nhau với Kiều Trung Sơn vì chuyện này, lần đó cãi nhau quá dữ dội, Kiều Trung Sơn đã tát Kiều Lộc một cái, Kiều Lộc cũng không chịu thua, cô đập phòng rượu của Kiều Trung Sơn, ngay trước mặt Kiều Trung Sơn, cô còn đập mạnh món quà sinh nhật mà Kiều Trung Sơn vừa tặng cô.
Kiều Tuyết đứng ngơ ra tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe nhìn Kiều Lộc, không ngờ rằng Kiều Lộc sẽ bảo vệ mình.
Kể từ khi đến nhà họ Kiều, Kiều Tuyết không dám ngẩng đầu lên, cô tự ti và tự trách bản thân, vì vậy cô cho phép người nhà họ Kiều khinh thường mình, Kiều Lộc cũng không thích cô ta, Kiều Lộc ghét Kiều Tuyết, không bao giờ nhìn nhìn Kiều Tuyết chính diện, lúc đó, trong lòng Kiều Lộc, Kiều Tuyết và mẹ cô ta, không khác gì những người phụ nữ trèo lên giường của Kiều Trung Sơn.
Tuy nhiên, Kiều Tuyết lớn hơn cô, tính theo tuổi, lúc Kiều Tuyết được sinh ra, Kiều Trung Sơn mới kết hôn với mẹ cô.
Vì thế, Kiều Tuyết không có lỗi, mẹ của Kiều Tuyết cũng không có lỗi, chỉ có kẻ đàn ông đáng khinh bỉ đó mới có lỗi.
Kiều Lộc thông minh lắm, cô có thể không biết được sao? Tất nhiên cô biết Kiều Tuyết không có lỗi, nhưng lúc đó Kiều Lộc đã mất đi tất cả, Kiều Tuyết giống như một kẻ xâm lược, bất ngờ xâm nhập vào cuộc sống của cô, cô đã đặt rào chắn và xả giận lên Kiều Tuyết.
Kiều Tuyết thì sao? Cô quá dễ bị bắt nạt, có lẽ cũng vì tính cách quá nhút nhát của Kiều Tuyết, Kiều Lộc càng ngày càng cảm thấy chán, dần dần cũng tỉnh ngộ ra.
Nhưng cô vẫn không thích Kiều Tuyết, cô không thích vẻ yếu đuối của Kiều Tuyết, cô không thích sự tự ti của Kiều Tuyết...
Vì vậy, khi Kiều Trung Sơn muốn đưa Thiên Diệu sắp không thể qua nổi cho Kiều Tuyết, Kiều Lộc thấy Kiều Tuyết vẫn nhẫn nhịn, cô không thể ngồi yên nữa.
Kiều Trung Sơn coi bọn họ là gì chứ? Bọn họ là thú cưng của ông ta à? Nhớ ra thì vứt cho khúc xương à?
Kiều Tuyết làm sao thế? Cô ta thực sự muốn làm chó của Kiều Trung Sơn à?
Kiều Lộc phản kháng một cách triệt để, đổi lại Kiều Trung Sơn phải hứa, miễn là Thiên Diệu có được thành tích, Kiều Trung Sơn sẽ đồng ý chia một phần cổ phần của nhà họ Kiều cho Kiều Tuyết và Kiều Lộc.
Ban đầu, Kiều Lộc nghĩ rằng cô sẽ ghi âm trước, sau đó tìm một luật sư chuyên nghiệp để lập hợp đồng. Nhưng không ngờ, lúc đó, khi cả hai đều im lặng, Kiều Tuyết bất ngờ nói cô biết một người bạn làm luật sư, và nếu được, cô muốn gọi cho người bạn ấy đến để soạn hợp đồng.
Kiều Tuyết vẫn giữ vẻ mềm mại nhưng thái độ của cô đã cứng rắn hơn nhiều.
Kiều Trung Sơn đã bị hai cô con gái của mình làm cho đau đầu, ông bảo cả hai cút đi và gửi hợp đồng cho ông khi sau khi hoàn thành.
Kiều Tuyết nói "được", sau đó đi đến bên cạnh Kiều Lộc, nắm tay cô và cùng nhau rời khỏi nhà họ Kiều.
Ngày đó, là một sự khởi đầu, sau hơn hai mươi năm yếu đuối, Kiều Tuyết đã có mục tiêu sống của riêng mình.
Ngày đó, cũng là sự tái sinh của Kiều Tuyết, bởi vì trên thế giới này vẫn còn người quan tâm đến cô.
Sau hai mươi năm mơ hồ, cuộc đời của Kiều Tuyết đã có hướng đi, hướng đi đó là em gái cùng cha khác mẹ của cô, Kiều Lộc.
Và ngày đó, Kiều Lộc lại một lần nữa nhận ra rằng Kiều Trung Sơn thật tàn nhẫn.
Trước đây, Kiều Lộc đã không ít lần thắc mắc Kiều Trung Sơn, người mà ông nói là người phụ nữ mà ông yêu nhất, tình yêu thực sự của ông, ánh trăng sáng của ông, liệu đó có thật không? Nếu có thật, tại sao ông lại đối xử với Kiều Tuyết như vậy? Ông có thực sự yêu mẹ Kiều Tuyết không?
Sau đó, Kiều Lộc không hỏi nữa, vì cô đã hiểu, đối với Kiều Trung Sơn, phụ nữ, con cái, tình yêu và tình thân, đều không quan trọng. Ông có thể dễ dàng yêu một người phụ nữ, cũng có thể dễ dàng nhận được tình yêu chân thành của người phụ nữ đó, nhưng trái tim của ông không bao giờ ở lại với một người phụ nữ. Ông có thể có nhiều con, nhưng đối với ông, con cái chỉ là thú cưng nuôi trong nhà, trong thế giới của ông, chỉ có một mình ông.
Kiều Trung Sơn không phải là người lạnh lùng, ông là người vô tình.
Gần mười năm trôi qua, hiện nay Thiên Diệu đã trở thành một trong những công ty lớn về văn học giải trí, và "Ánh trăng biến mất" của tác giả Bạch Lộ đã trở thành bộ phim có doanh thu cao nhất trong vài năm qua.
Có thể nói, ngày nay chỉ cần có một Thiên Diệu, bạn có thể sẽ có vé vào cửa để đàm phán với Kiều Trung Sơn, nhưng đó chỉ là một tấm vé vào, năng lực của Kiều Trung Sơn không thể so sánh với Thiên Diệu.
Nhưng không sao, Kiều Tuyết hiện giờ đã tiếp quản một số công ty của Kiều Trung Sơn, như Kiều Lộc đã nói, Kiều Trung Sơn có thể chết, nhưng hai phần ba tài sản của ông phải được để lại cho cô và Kiều Tuyết.
Kiều Trung Sơn vô tình, là con gái của ông ta, vô tình cũng là lẽ thường nhỉ?
...
Cuộc gọi video của A Mộc chỉ để kiểm tra xem Kiều Lộc có đang nghiêm túc sáng tác hay không.
A Mộc yêu cầu Kiều Lộc xoay camera, cô muốn xem Kiều Lộc đã viết được bao nhiêu, trong khi Kiều Lộc nói cô không hề lừa ai cả, "nếu không chị đã không nghe máy của em rồi?", cùng lúc đó, Kiều Lộc xoay camera.
A Mộc nhìn thấy tổng số từ, cô giật mình, "Tác giả Bạch Lộ! Chị có nhìn thấy hôm nay là ngày mấy không? Chị có nhớ là mình phải hoàn thành vụ án mới nhất của mình vào Chủ Nhật tuần này không?!"
Kiều Lộc nói, "Chị thật sự đang viết đấy."
A Mộc: "......"
A Mộc chỉ đành cắn răng, "Đúng thật, đàn ông sẽ ảnh hưởng đến tốc độ cầm bút của chị!"
Kiều Lộc chỉ gật đầu, "Em nhận xét đúng lắm, trưa nay chị sẽ truyền đạt lại cho bác sĩ Giang nhà chị."
A Mộc: "......"
Mùi chua chát của tình yêu khiến cô không nói được gì.
Hai người nói chuyện thêm một chút, A Mộc chỉ đơn giản là thúc giục Kiều Lộc viết nhanh hơn, nhớ gửi bài đúng hạn, và Kiều Lộc tích cực đồng ý, kết quả là khi cúp máy, A Mộc bất ngờ nhìn thấy cuốn sổ vẽ và bút chì mà Kiều Lộc để bên cạnh máy tính, trong một khoảnh khắc, âm lượng đã tăng lên vài cấp, "Đây là cái gì vậy! Chị, bà chị duy nhất của tôi ơi! Sao chị còn có thời gian vẽ tranh và lừa em thế!"
Kiều Lộc lặng lẽ di chuyển cuốn sổ vẽ lại gần một chút, vô tội nói, "Hả? Em đang nói gì vậy? Chị không biết. Được rồi, cuối tuần đợi tin tốt của chị, chi viết ngay đây, nếu em không phiền chị nữa."
Nói xong, cô nhanh chóng cúp máy, tránh làm đau tai mình bằng giọng nữ cao của A Mộc.
Sau khi cúp máy, Kiều Lộc gõ phím được mười phút, chỉnh sửa vài lần, viết ba từ (tên nhân vật chính).
Ừ...
Cô nghĩ, cô cần tìm cảm hứng.
Vì vậy, Kiều Lộc mở cuốn sổ tay vẽ tay lên một lần nữa...
Buổi sáng, Kiều Lộc hầu như luôn ở trong quá trình vẽ tranh, giữa chừng cô lại nhận cuộc điện thoại từ bà Viên.
Bà Viên gọi điện hỏi cô cuối tuần này có thời gian rảnh không, muốn hai gia đình gặp nhau ăn cơm hoặc xem xem Kiều Lộc tiện ngày nào cũng được.
Chuyện này thường là cha mẹ hai gia đình thương lượng, nhưng bà Viên vì nhiều lý do, cảm thấy nên thương lượng với Kiều Lộc. Bà đã nhận Kiều Lộc làm con dâu, đương nhiên là luôn đặt cảm xúc của con dâu lên hàng đầu, còn việc thông báo cho Kiều Trung Sơn, đợi đến khi bọn trẻ quyết định xong rồi thông báo cho ông ấy là được.
Kiều Lộc biết sẽ có lúc như vậy, miễn là cô hoặc Kiều Trung Sơn còn sống trên thế giới này, gặp nhau là điều không thể tránh khỏi.
Kiều Lộc xem qua lịch trực của Giang Kỳ gửi cho cô rồi nói với bà Viên: "Ngày mai Giang Kỳ nghỉ, ngày kia làm ca tối, con thì cả ngày mai và ngày kia đều rảnh."
Bản thảo thật ra cũng gần xong rồi, chỉ cần thức đêm là viết xong.
Bà Viên nói được, để trưa nay cô hỏi Giang Kỳ, nếu không có ý kiến gì, thì sẽ định thời gian vào ngày mai.
Sau đó, bà Viên hỏi Kiều Lộc khi nào về nhà chơi, bà nói gần đây có học làm vài món tráng miện, bà Viên cười nói: "Tiểu Kỳ nói là con thích ăn ngọt."
Bà Viên rất thân thiện với Kiều Lộc, thân thiện đến mức khiến Kiều Lộc bắt đầu mơ màng, như mẹ quay về bên cạnh cô, cầm một miếng bánh kem, mỉm cười nhẹ nhàng nói với cô: "Mẹ làm bánh kem xoài mà Lộc Lộc thích này."
Mũi Kiều Lộc hơi cay.
Bà Viên nói tiếp: "Con không biết đâu, Tiểu Duệ Duệ gần đây ngày nào cũng nhắc mợ." Tiểu Thần Duệ chắc là đang ở bên cạnh, bà Viên nói xong lại hỏi: "Phải không Duệ Duệ, con có nhớ mợ không?"
Cậu bé bên cạnh nói bằng giọng non nớt: "Mợ mợ!"
Bà Viên có lẽ đã đưa điện thoại cho Tiểu Thần Duệ, vì Kiều Lộc nghe thấy giọng Tiểu Thần Duệ rất gần.
Đứa nhỏ gọi mợ, hỏi khi nào mợ về nhà chơi với cậu, còn nói rằng bố mẹ mua cho cậu socola, cậu muốn chờ mợ đến rồi cùng ăn.
Kiều Lộc nghĩ rằng bà Viên đã dạy cậu nhóc nói như vậy, vì cô chỉ gặp cậu nhóc mới một lần.
Nhưng bà Viên dường như đã đoán được suy nghĩ của cô, cười nói: "Mẹ không dạy nó nói đâu, là Tiểu Thần Duệ nhớ mợ, muốn tặng mợ socola phải không?"
Tiểu Thần Duệ vui vẻ nói: "Đúng ạ đúng ạ! Mợ tặng con quà, con cũng muốn tặng mợ quà. Mẹ nói, em bé ngoan phải biết quan tâm đến người khác."
Tiểu Thần Duệ không chỉ đáng yêu mà còn được Vưu Tĩnh dạy rất tốt.
Kiều Lộc được cậu nhóc chữa lành ngay lập tức.