Dưới ánh nắng ban mai, Lục Triều Dã mặc áo hoodie liền mũ và quần dài màu đen, dáng người cao gầy như móc quần áo di động nên mặc như thế nào cũng đẹp.
Cậu ấy đặt một chân lên bàn đạp của xe, tay kia giữ tay lái rồi ngoái đầu lại nhìn.
Thấy Khương Dư Dạng ở trong tầm mắt thì cậu ấy thoải mái vẫy tay với cô, sau đó dừng xe lại ngay trước mặt cô.
“Chị ngồi lên đi.”
Giọng điệu của chàng thiếu niên cao hơn ngày thường, đôi mắt còn lấp lánh ánh sáng.
“Cảm ơn em trai Lục nha.” Khương Dư Dạng phát hiện, mặc dù ở cùng với Lục Triều Dã không giống khi nói chuyện điện thoại nhưng lại rất thoải mái.
Khi cơn gió thổi cuốn lên từng chiếc lá phong rơi dưới bóng cây, cô đung đưa chân, vô thức ngân nga một giai điệu lộn xộn.
Cô nhớ Thẩm Dực cũng từng đi xe đạp trong khuôn viên trường đại học, anh mặc áo sơ mi trắng tinh, đi đến đâu cũng có nữ sinh nhìn.
Tài xế hỏi: “Giám đốc Thẩm, có đi theo tiếp không ạ?”
Vẻ mặt Thẩm Dực vừa hung ác lại nham hiểm: “Đi tiếp.”
Nếu là khuôn viên trường đại học thì khí chất và vẻ ngoài của hai người rất giống nhau, trông như một cặp tình nhân đẹp đôi.
Trước khi xe đạp chạy thì chiếc Cayenne đã cách một khoảng không xa cũng không gần sau xe bọn họ, nên trông rất khó chịu.
Lục Triều Dã vui vẻ, cười rộ lên lộ ra cả răng nanh: “Chị bám chắc vào.”
Tốc độ của xe đạp nhanh hơn, cô không giữ vững trọng tâm nên ngón tay buông ra rồi nắm chặt lại, cuối cùng chỉ dám bám vào góc áo hoodie của cậu ấy.
Tài xế nói một câu cảm thán: “Khi tôi còn trẻ cũng có khoảng thời gian vui vẻ vô tư như vậy.”
Đã rất lâu rồi Thẩm Dực chưa từng thấy cô tươi cười rạng rỡ như vậy, anh đẩy gọng kính vàng lên, đột nhiên rất muốn hỏi Khương Dư Dạng là cô ở bên cậu ta có vui không?
Buổi tối tan làm, Lục Triều Dã đến thẳng cổng công ty “ICON” chờ cô.
Mồ hôi làm ướt trán cậu thiếu niên, đôi mắt cậu ấy đen nhánh như nhiễm chút hơi nước: “Hôm nay chị có thể đáp ứng một yêu cầu của em không?”
Khương Dư Dạng nghiêng đầu, ngước mắt nhìn cậu ấy: “Nghe cậu hát sao?”
“Ừm.”
Cậu ấy nhẹ giọng đáp lại, có hơi ngại ngùng.
Em trai đúng là em trai, nói một câu cũng xấu hổ là sao?
Cô nhắc nhở cậu ấy: “Cậu đỏ mặt rồi.”
“Chị đồng ý với em nên em rất vui.” Lục Triều Dã không hề xấu hổ mà thừa nhận thẳng thắn.
Cái miệng này còn ngọt hơn Thẩm Dực nhiều.
Không đúng, cô so sánh Thẩm Dực với Lục Triều Dã làm gì? Thẩm Dực xứng sao?
Anh không xứng ��
Sau khi nghĩ kỹ chuyện này, gánh nặng của Khương Dư Dạng vơi bớt đi nhiều, vừa được nghe một buổi biểu diễn miễn phí mà còn rất gần gũi nữa chứ.
Đây chính là cơ hội mà vô số fans của Lục Triều Dã muốn cũng không được.
Quán bar này rất riêng tư, muốn vào đây phải có bạn bè giới thiệu hoặc người có thân phận rất cao quý. Âm nhạc chói tai nhức đầu tô đậm sự xa hoa ngập trong vàng son ở đây.
Tiếng nhạc sôi động và bầu không khí nóng rực giống như cơn thủy triều đánh úp, không có giây phút nào dừng lại.
Mắt cá chân cô bị thương nên không tiện đi lại, vì vậy cô ngồi trên chiếc ghế dài gần sân khấu, tầm nhìn ngay màn biểu diễn giữa sân khấu.
Trong khoảng thời gian Lục Triều Dã chuẩn bị lên sân khấu thì có một người đàn ông tóc nâu lại gần đây, nói muốn mời cô uống rượu nhưng Khương Dư Dạng đã từ chối.
Tửu lượng của cô tệ vô cùng, cũng không có thói quen làm thân với đàn ông ở nơi hỗn loạn này.
Tối nay Khương Dư Dạng mặc một bộ váy đen hở vai, xương quai xanh nổi bật, đầu vai nhỏ nhắn, da thịt trắng như tuyết, nổi bật nhất vẫn là khí chất tỏa ra trên người cô.
Vừa đơn thuần lại ngoan ngoãn, thoạt nhìn không hề phù hợp với bầu không khí ở đây tí nào.
Có một người ngồi xuống cạnh ghế dài.
Ôn Phù cởi mũ nồi trên đầu xuống, đôi mắt sáng ngời nói: “Ôi, biên tập Khương à, trùng hợp quá, cô cũng đến đây nghe Lục Triều Dã hát sao?”
Cô ta với Lục Triều Dã quay phim chung gần ba tháng, mức độ quen biết chỉ ở mức bình thường.
Bởi vì đoàn đội hai bên phối hợp với nhau, hơn nữa nghe đồn bên nhà gái không cho xào CP nên hiện giờ hai người cũng không hay gặp gỡ.
Sở dĩ Ôn Phù xuất hiện ở đây chỉ đơn giản là nhìn thấy định vị Lục Triều Dã đăng trên vòng bạn bè.
Cô ta khó giao tiếp ở Paris, ngoại trừ ở khách sạn chờ chương trình bắt đầu ra thì rất nhàm chán, nên mới vung tiền đến đây xem.
Khương Dư Dạng uống một ngụm nước trái cây, cảm thấy thế giới này thật nhỏ.
Cô không muốn phản ứng lại với Ôn Phù, chỉ nói cho có lệ: “Cứ xem thoải mái.”
Trên sân khấu tối đen có một chùm tia sáng chiếu vào trên người thiếu niên.
Lục Triều Dã quay lưng lại, giữa những sợi tóc phủ đầy ánh sáng dịu nhẹ thì cậu ấy búng ngón tay một cái.
Môi lướt qua micro, có thể nghe thấy Lục Triều Dã nhẹ giọng nỉ non: “Bass… Guitar… Keyboard…”
Cậu ấy gọi tên mỗi một loại nhạc cụ, mỗi người trong ban nhạc sẽ phối hợp theo, mỗi một nốt nhạc đều chạm vào trái tim.
Lục Triều Dã tháo micro trên giá xuống, xoay người lại rồi quỳ hai gối xuống đất.
Chàng trai cúi đầu, bóng tối và ánh sáng cùng tồn tại trên người cậu ấy.
Những người dưới sân khấu hét lên: “X…”
Ở chỗ này, cậu ấy không phải Lục Triều Dã mà chỉ là X, không cần đeo mặt nạ cũng không cần phải thích ứng với quy tắc của giới giải trí.
Tiết mục đầu tiên của cậu ấy là bài rap toàn tiếng Anh với nhịp rất nhanh, vừa ngầu vừa cá tính, dễ dàng làm nóng bầu không khí ở đây.
Bài hát đã kết thúc nhưng Khương Dư Dạng vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động này, cuối cùng cô cũng hiểu được một ca sĩ có thể tác động đến lòng người thế nào.
Lục Triều Dã nhếch môi cười, giọt mồ hôi trong suốt chảy từ thái dương cậu ấy xuống, cậu ấy thở dốc rồi nói bằng tiếng Trung: “Bài hát này tặng cho cô gái của tôi.”
Em trai này đỉnh thật.
Cậu ấy vừa nói xong thì khán giả lập tức hò hét cổ vũ.
Ôn Phù lắc ly rượu cocktail, tìm chủ đề nói chuyện: “Cô thích Thẩm Dực không?”
Khương Dư Dạng cũng không nói gì, chỉ cảm thấy Ôn Phù muốn tìm cách kích thích cô.
“Tôi thích.” Ôn Phù tự trả lời câu hỏi của mình: “Tôi với anh ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ, hai nhà gần nhau, nên tôi thường sang chơi với anh ấy.”
“Từ khi còn nhỏ anh ấy đã được người khác chú ý, thành tích luôn đứng đầu, đám trẻ trong đại viện đều nghe lời anh ấy.”
Hóa ra thể chất trêu hoa ghẹo nguyệt của anh đã có sớm hơn cả cô tưởng tượng.
Trong mắt Khương Dư Dạng không chút gợn sóng nào, cô lạnh nhạt nói: “Cô Ôn Phù, tôi không có hứng thú với chuyện tình cảm của cô.”
Nếu cô ta đặt tình cảm chân thành vào phim thì kỹ thuật diễn trong bộ phim “Ban ngày” cũng không bị lên án như vậy.
Đúng lúc này Lục Triều Dã nhảy xuống khỏi sân khấu, đến thẳng ghế dài cô đang ngồi.
Bước chân thiếu niên đang đến gần thì hơi dừng lại, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi giữa hai người: “Chị cũng quen Ôn Phù sao?”
Không đợi cô phản ứng lại thì cậu ấy đã tự nghĩ mà hiểu rõ: “Đúng rồi, chị là biên tập của “ICON”, trong lúc làm việc có gặp gỡ, chắc chắn có quen biết.”
Lục Triều Dã dường như không mấy vui vẻ khi từ một thành hai người.
Ôn Phù giả vờ thân thiết nói: “Đúng vậy, chúng tôi đã quen biết từ lâu rồi.”
Trên người cô ta đắp đầy hàng hiệu, mỗi một loại đều có giá xa xỉ.
“Lục Triều Dã, lâu rồi không gặp, hay là chúng ta cùng chơi đi.” Ôn Phù chủ động đề nghị, như thể muốn thiết lập một bữa “Hồng Môn yến”.
Chàng trai còn trẻ tuổi nên không suy nghĩ nhiều, Lục Triều Dã đồng ý luôn, cậu ấy xắn tay áo hoodie lên, kéo vành mũ xuống thấp rồi hỏi: “Được, cô muốn chơi cái gì?”
“Vẫn trò cũ, chơi nói thật hay thách đi.” Ôn Phù tự nhiên kéo cô gia nhập: “Biên tập Khương, cùng chơi nhé?”
Tiếng từ chối còn chưa kịp nói thì Lục Triều Dã đã cong môi cười, thái độ thoải mái nhiệt tình: “Cùng đến đây chơi đi chị.”
Khiến cô không thể đi được.
Ba người ngồi ở một dãy ghế lô, quy tắc cũng rất đơn giản, xem đĩa quay về phía ai thì sẽ quyết định người đó nhận “trừng phạt”.
Người đầu tiên là Ôn Phù.
Hình phạt là thách, gọi cho người mình thích.
Khương Dư Dạng nhíu chặt mày lại, trong lòng bất ngờ có dự cảm không tốt.
Ôn Phù biết số điện thoại của cô ta đã bị Thẩm Dực kéo vào danh sách đen, nên ra hiệu cho phục vụ bên cạnh để mượn điện thoại.
Đầu bên kia truyền đến tiếng tút tút, sau mấy chục giây thì cuối cùng cũng có người bắt máy.
Ôn Phù thả nhẹ giọng, ánh mắt ướt át: “Anh Thẩm Dực, em là Ôn Phù, hiện giờ em đang ở cùng Khương Dư Dạng.”
Im lặng nên có thể nghe thấy tiếng chén rượu va chạm ở phía anh.
Anh đang đi xã giao, uống ít rượu nên ý thức vẫn tỉnh táo, nhưng khi nghe thấy giọng Ôn Phù thì vẫn hơi ngẩn ra.
Lại nghe thấy cô ta nói ở cùng với Khương Dư Dạng thì tâm trạng đột ngột không tốt.
Thẩm Dực đặt một tay lên lưng ghế, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Cô ở đâu?”
Ôn Phù nói tên quán bar, sau đó cười khanh khách: “Đợi anh đó anh Thẩm Dực.”
Anh đứng dậy khỏi bàn, vuốt phẳng nếp nhăn trên bộ âu phục, ánh đèn lập lòe từ ngọn đèn chiếu vào đáy mắt anh, tạo thành tia sáng rất nhỏ.
“Xin lỗi các vị, tôi đi trước.” Thấy Thẩm Dực phải đi, người khác cũng không dám cản, mỗi người đều cung kính nói tạm biệt với anh.
Tài xế chờ bên dưới một lúc lâu, thấy người đến thì lập tức mở cửa xe ra: “Giám đốc Thẩm, về khách sạn ạ?”
Thẩm Dực xua tay, giọng nói vừa mệt mỏi vừa khàn khàn: “Không, đến quán bar KING.”
Nói xong, anh dựa vào ghế sau nhắm mắt lại, trong đầu nổi lên vô số suy đoán, nhưng phải đến đó mới biết tình huống như nào.
Khương Dư Dạng ở cùng với Ôn Phù, chẳng lẽ thật sự buông tay nên mới không ngại nữa sao?
Hai bên thái dương giật lên đau nhức, khiến anh nhíu chặt mày lại.
Ôn Phù gọi cuộc điện thoại này xong, bầu không khí giữa ba người càng kì lạ hơn.
Lục Triều Dã mân mê một quả anh đào từ đĩa trái cây, ngón tay thon dài dính chất lỏng màu đỏ sẫm.
Giọng nói cậu ấy trầm xuống, lại đè nén nên giọng điệu nghe rất gợi cảm: “Là người bạn mà cả hai đều biết sao?”
Đâu chỉ là bạn? Định nghĩa này của Lục Triều Dã xem như nhìn thấu nhưng không chọc thủng ra.
Đó là người đàn ông của Ôn Phù, là bạn trai cũ của Khương Dư Dạng.
Lúc Thẩm Dực tới, đập vào mắt chính là Khương Dư Dạng đang ngồi ngay ngắn trên sofa.
Sống lưng cô gái thẳng tắp giống như cây trúc quật cường vươn lên, mái tóc dài rũ trên bờ vai lộ ra vành tai tinh tế hơi ửng hồng.
Ôn Phù gọi rất ngọt: “Anh Thẩm Dực.”
Nhưng Thẩm Dực không để ý đến cô ta. Anh cởi một cúc áo vest ra rồi ngồi xuống cạnh Khương Dư Dạng, tạo ra luồng khí ấm áp và mạnh mẽ.
Đây là mối quan hệ tay bốn đỉnh cao gì vậy?
Trong lòng Khương Dư Dạng thầm cảm thán, nhắm mắt làm ngơ trước sự tồn tại của Thẩm Dực.
Lục Triều Dã cầm khăn giấy lau ngón tay, vo viên tờ giấy lại rồi ném một đường vòng cung parabol vào thùng rác.
“Tôi chưa tự giới thiệu, tôi là Lục Triều Dã.” Chàng trai đứng lên, chùm sáng phủ lên đầu cậu ấy tạo thành một cái bóng.
Thẩm Dực khẽ gật đầu, không hề nhìn cậu ấy: “Tôi biết, cậu đạp xe không tệ.”
Câu này nghe thế nào cũng thấy chua lòm, còn có một chút địch ý rất kỳ lạ.
Lưng Khương Dư Dạng như bị kim chích, cảm thấy người này thật quái gở, em trai mới giới thiệu một câu mà sao lại đắc tội anh rồi?
Anh là trái ớt cay à, sao làm người ta sặc vậy!
Lục Triều Dã cũng không giận, đổi vị trí mà ngồi xuống, khuỷu tay chống lên tay vịn sofa nên cách Khương Dư Dạng rất gần.
Giọng điệu chàng trai trẻ đầy tự hào: “Bởi vì chị ấy thích ngồi sau yên xe của tôi, sau này tôi phải tập đạp xe tốt hơn nữa.”
Không ngờ em trai này còn là thiên tài nhỏ rất biết chọc giận người khác.
Nhưng tình cảnh hiện giờ của cô không ổn chút nào, bên trái và bên phải đều có người, cô sắp thành bánh mì kẹp thịt không thở nổi rồi.
“Tiếp tục chơi đi, bốn người thì vui hơn ba người mà.” Ôn Phù cố ý rót đầy bốn ly rượu: “Tiếp theo đến lượt ai nhận hình phạt, nếu không muốn nói thì tự phạt một ly.”
Đúng là trùng hợp thật, người bị quay đến lại là Thẩm Dực, anh bị bắt nói thật là thích kiểu con gái như thế nào.
Anh rất thản nhiên, đôi mắt như hồ nước lạnh dần nổi lên gợn sóng: “Xinh đẹp, da trắng, dịu dàng chu đáo, biết may vá nấu nướng, gu thời trang thời thượng, có đôi khi khá đáng yêu, xấu hổ khi bị trêu chọc.”
Nói nhiều yêu cầu như vậy nên nghe không giống như mẫu hình lý tưởng mà như đang nói về một người nào đó.
Khương Dư Dạng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, thổ lộ với cô trước mặt Ôn Phù à, tên đàn ông chó này được lắm.
Sau đó hỏi thêm mấy vấn đề nữa, Thẩm Dực đều không đáp lại, chỉ uống cạn một chén rượu, rượu dính ra khóe môi càng làm tăng thêm sự cô đơn của anh.
Đến lượt Khương Dư Dạng, Ôn Phù tinh mắt, hỏi thẳng.
“Cô còn nhớ bạn trai cũ không?”
Khương Dư Dạng trả lời rất nhanh, cực kỳ bình tĩnh: “Không nhớ.”
Cô nghĩ cuộc sống của mình không thể dậm chân tại chỗ, cũng chẳng phải không thể là người đó thì không được.
Rõ ràng nói xong thì không cần phải uống rượu nhưng Khương Dư Dạng vẫn cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, như thể đang hiến tế quá khứ và không quay đầu lại nữa.
Những lời này như lưỡi dao sắc bén, cắt lên da thịt anh từng nhát một.
Nhớ lại thời trẻ ngông cuồng của mình, anh cố bình ổn lại tâm trạng, biết mình nên cho cô một tương lai, hơn nữa còn là tương lai của hai người họ.
Trước đây thích được người khác say mê theo đuổi, hưởng thụ kích thích khi đua xe mang lại, hưởng thụ đánh cờ với nhà tư bản, hiện giờ lại thích yên tĩnh, lưu luyến cơn mưa bụi Giang Nam.
Rượu trôi xuống dạ dày trống rỗng, khiến khắp người đều mềm nhũn.
Cô tìm cái cớ rời đi, chống vách tường bước đi chậm chạp, cố gắng không đụng đến mắt cá chân bị thương.
Mơ màng mà đi đến cửa nhà vệ sinh, cơ thể đứng không vững rồi ngay sau đó cô bị người ta kéo vào trong nhà vệ sinh nam bên cạnh.
Thẩm Dực bắt chéo hai tay cô lại giữ ở sau lưng, tay còn lại đè lên tấm ván ngăn cách, làm phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ.
Cánh tay cô gái nhỏ nhắn trắng như tuyết, nắm trong tay như mỡ dê, thật sự không dám bóp quá chặt.
Khương Dư Dạng ngà ngà say, đôi mắt mơ màng nhìn anh, môi đỏ mọng yêu kiều ướt át, mấy máy môi hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Hơi thở nóng rực pha lẫn mùi rượu của anh phả bên tai cô, giọng nói khàn khàn: “Vết thương ở mắt cá chân thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi, không phiền anh lo.”
Trong một không gian nhỏ hẹp không thể duỗi nổi người ra, lại còn ở trong WC nam. Nỗi xấu hổ của cô đạt đến đỉnh điểm, sắc mặt càng đỏ bừng hơn.
Khương Dư Dạng giãy dụa muốn thoát khỏi kìm kẹp: “Tôi phải về, anh buông tay ra.”
Tư thế như vậy khiến anh nhớ đến khi hai người còn yêu nhau, ở trong phòng Oceanwide International, cô bị đè lên cánh cửa, ngón tay anh linh hoạt vuốt ve lưu luyến chẳng ngừng khiến hốc mắt cô đỏ lên, run rẩy nhè nhẹ.
Hơi thở hòa vào nhau, tim đập va chạm vào lồng ngực, khi hít thở thì trong mũi chỉ tràn ngập hương tùng mộc nhàn nhạt trên người anh.
Thẩm Dực thả nhẹ lực, đôi chân dài mạnh mẽ vẫn đè lên đầu gối cô: “Dạng Dạng, em còn thích tôi không?”
Không đợi cô kịp trả lời thì gian bên cạnh đã vang lên tiếng sột soạt, tiếng phụ nữ kêu nhẹ với tiếng đàn ông thở dốc nặng nề đầy hỗn loạn, rất khó diễn tả thành lời.
Môi trường ở nước ngoài chính là như vậy, cô xấu hổ và tức giận không dám ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy nơi này không phù hợp nói chuyện riêng tư.
Nhưng Thẩm Dực không hề quan tâm đến, anh vuốt ve vành tai cô một cách chậm rãi, rồi từ từ dụ dỗ: “Em nói đi.”
“Không thích.” Khương Dư Dạng dần tỉnh táo lại sau cơn say, ánh mắt cô không hề tránh né mà nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh nghe rõ chưa? Buông tay ra mau.”
Đầu gối của cô lập tức húc lên trên, may mắn anh tránh nhanh, nếu không thì hậu quả khó lường.
Thẩm Dực khẽ cười, nhíu chặt lông mày lại: “Em muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn à?”
“Chuyện đó đâu liên quan gì đến tôi?” Khương Dư Dạng cảm thấy người này mặt dày vô cùng, dày đến mức không còn gì để nói.
Khi cô đang định bước ra thì giọng nói của Lục Triều Dã quanh quẩn bên ngoài: “Anh Thẩm, anh có ở bên trong không?”
Thẩm Dực biết rõ Lục Triều Dã không phải tìm anh, mà là muốn hỏi xem hiện giờ anh với Khương Dư Dạng có ở cùng nhau không.
Đấu với anh thì tuổi trẻ non dại khó mà so được.
Qua một lúc không nghe thấy gì, tiếng bước chân của mới Lục Triều Dã rời khỏi. Tảng đá trong lòng cô rơi xuống, nếu như bị bắt gặp thì cô có miệng cũng khó mà giải thích.
Bầu không khí hiện tại của hai người yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng nước bên ngoài.
Đôi mắt Khương Dư Dạng vơi đi lửa giận, cô bình ổn lại hơi thở, hỏi anh: “Hiện giờ tôi phải làm sao?”
Đây là nhà vệ sinh nam, cô mà đi ra ngoài thì không biết sẽ gặp phải hình ảnh kỳ quái gì.
Thẩm Dực cười không nói gì, vẫn là dáng vẻ cậu ấm cà lơ phất phơ kia, đôi mắt đào hoa cười như không cười.
Được, vậy cô sẽ lao ra với tốc độ nhanh như chớp, không quan tâm mắt cá chân bị thương gì nữa, về nhà bôi lại thuốc là được, nhiều nhất thì nghỉ ngơi hai tuần.
Khương Dư Dạng đưa tay mở cửa gian vệ sinh ra, cạch một tiếng, cánh cửa kẽo kẹt mở ra một khe hở.
Thẩm Dực nhanh tay lẹ mắt chống lại cửa, thuận tiện ôm cô vào lòng.
Khi tính cố chấp của anh lên cơn thì không làm gì được.
Cô giãy dụa rất khẽ, Thẩm Dực kiềm chế không xao động, anh nín thở nói: “Em cảm thấy tôi có thể rộng lượng thả em đi xem đồ của thằng đàn ông khác sao?”
Đồ kia là cái gì thì cô quá rõ ràng rồi.