Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh

Chương 28

Anh chống tay lên tường để đẩy người ra, rồi nhấc cằm lên khỏi vai cô. Sau đó quay người lại dựa vào tường, nhìn lên ánh đèn sợi đốt rực rỡ ở hành lang. Tuy bản tính háo thắng bất chấp của thời thiếu niên vẫn chưa bỏ được, nhưng lời nói của anh thực sự rất chân thành.

Khương Dư Dạng vẫn lạnh lùng như vậy, con ngươi của cô dưới đèn ánh lên màu nâu nhạt: “Thẩm Dực, bây giờ tôi không cần nữa.”

Không phải vì Lục Triều Dã nên cô không chấp nhận anh, mà là cô không thể gánh nổi “lòng tốt” này nữa rồi, nếu Thẩm Dực muốn đáp trả lại tất cả lòng tốt mà cô đã dành cho anh trước kia thì càng không cần thiết.

Khương Dư Dạng biết tính mình như thế nào, nếu cô thật lòng thích một ai đó, cô sẽ toàn tâm toàn ý hết mực, thậm chí có thể hy sinh bản thân mình trong mối quan hệ.

Bây giờ hai người đã chia tay, cô không có lý do gì để chấp nhận cái gọi là sự đền bù cho mối quan hệ trước đây của đối phương.

Thẩm Dực mở màn hình điện thoại di động để nhìn đồng hồ, sau đó khàn giọng nói: “Ngày mai tôi sẽ về Trung Quốc.”

Mối quan hệ hợp tác của anh với Inskin về cơ bản đã được giải quyết, và không còn lý do gì để ở lại Paris nữa.

Chuyện Legend rút lui khỏi việc thu mua Châu Tinh có thể ví như một con sóng nhỏ tạo thành ngàn phong ba bão táp, sau này anh phải quay về thường xuyên để ổn định tình hình.

Khương Dư Dạng lấy chìa khóa trong túi ra để khóa cửa, tạm biệt anh với tư cách một người bạn cũ: “Ừm, chúc anh đi đường bình an.”

Thẩm Dực chỉ cách cô một bước, anh có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi nước hoa thường ngày có chút giống hương sữa trên người cô.

Lúc hai người say khướt, anh vùi mình vào bả vai cô rất nhiều lần, lần nào cũng cười khúc khích để trêu cô: “Em không phải con nít, sao vẫn còn mùi sữa trên người thế?”

Đôi vợ chồng hàng xóm vừa mở cửa, ngạc nhiên nhìn hai người trước mắt, họ giống như hai anh em năm, sáu tuổi tranh nhau chiếc máy bay đồ chơi trên tay rồi cãi nhau ầm ĩ vậy.

Bà Khải Sắt nhìn hai đứa trẻ vừa cãi nhau ầm ĩ kia, hóng hớt hỏi cô: “Dạng, bạn trai của cháu à?”

Lần trước Thẩm Dực nhờ tài xế giao bánh nên vợ chồng hàng xóm chưa nhìn thấy mặt anh bao giờ cũng là chuyện bình thường.

“Không phải.” Khương Dư Dạng từ chối, sau đó mới phát hiện trong tay bọn họ còn xách hai vali lớn.

“Chúng tôi đi nghỉ mát, chắc khoảng một tuần mới quay về.” Người phụ nữ giải thích.

“Chúc hai người có kì nghỉ lễ vui vẻ.” Hai giọng tiếng Pháp trầm thấp cất lên cùng lúc.

Chào hỏi xong, hai người kia đi khuất, hành lang lại rơi vào im lặng.

Thẩm Dực khuyu chân xuống, đầu cúi ngang tầm mắt với cô, xúc động nói: “Sinh con đủ nếp đủ tẻ thật tốt, mà tốt hơn nữa nếu như con trai đầu lòng và con gái thứ hai, anh trai nhất định phải bảo vệ em gái mình, không để cho em gái phải chịu bất cứ tổn thương nào.”

Không biết những lời này của anh là dành cho Khương Dư Dạng hay dành cho chính mình nữa. Trong mắt anh ánh lên tia sáng dịu dàng, nhưng dáng người lại mảnh khảnh đối lập với thứ ánh sáng ấy.

Khương Dư Dạng từng nhắc tới chuyện này với anh, mang theo sự mong chờ khao khát của một cô gái mới lớn mà hỏi anh thích con trai hay con gái. Nhưng Thẩm Dực chỉ có thể im lặng không nói gì, nét mặt anh vô cảm, hình như anh không thích trẻ con cho lắm. Kể từ đó về sau, cô không bao giờ nhắc đến vấn đề này nữa.

Cô mím chặt môi, giọng nói dịu dàng như cơn mưa xuân ở phía nam sông Dương Tử, mang đến cho người ta cảm giác lạnh thấu xương: “Anh cứ việc sinh con với bất kỳ ai mà anh muốn và có bao nhiêu con tùy thích.”

Rốt cuộc thì chuyện đó đâu có liên quan gì đến cô chứ?

Thẩm Dực gạt đi suy nghĩ đó của cô, trong giọng nói anh là sự chấp niệm sâu sắc: “Tôi chỉ sinh con với em.”

Khương Dư Dạng như nghe được câu đùa cợt nào đó. Cô kéo tay nắm cửa bước vào trong nhà, dường như sắp từ chối anh giống lần trước vậy.

Khi bước thêm một bước nữa, cảm giác như gần trong gang tấc mà xa tận chân trời này buộc hai người phải chia cắt.

Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, phát âm từng chữ cực kỳ rõ ràng: “Tôi không vui.”

Thẩm Dực dừng lại một chút, yết hầu anh khẽ động: “Dạng Dạng, tôi chờ em trở về.”

Cánh cửa đóng lại.

Khương Dư Dạng bật đèn phòng khách lên, thay đôi giày trắng ra rồi đi dép lê vào, mắt cá chân bị bong gân của cô đã đỡ hơn nhiều. Cô búi tóc, vài lọn tóc đen xõa xuống đôi gò má. Vốn đang cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng để tránh bị đau đầu khi thức dậy vào buổi sáng nên cô vẫn ép mình đi nấu canh giải rượu uống.

Một lúc sau, có tiếng chuông cửa reo. Khương Dư Dạng vừa mới bôi thuốc lên mắt cá chân, trên tay còn đọng lại mùi thuốc khó ngửi.

“Anh có thể đừng…” Cô tưởng Thẩm Dực vẫn chưa rời đi, ai ngờ lại nhìn thấy thấp thoáng túi quần đen của đối phương. Chiếc quần này khác với quần âu phục của Thẩm Dực.

“Chị?” Lục Triều Dã nuốt nước miếng, cẩn thận mà lùi lại một bước: “Có phải em đã làm phiền chị không?”

Khương Dư Dạng hơi xấu hổ, hắng giọng nói: “Không có.”

Lục Triều Dã vẫn khá dè dặt, trên trán có mồ hôi nhỏ xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Cậu ấy nói: “Lúc nãy em gọi điện cho chị mà không thấy chị trả lời, em sợ chị có chuyện nên tìm đến nhà gặp chị, không ngờ chị đã về rồi.”

Khương Dư Dạng dường như nhớ tới gì đó, phát hiện điện thoại của mình đã hết pin từ lâu và sập nguồn rồi.

Cậu thiếu niên đứng ở cửa rất cao, ánh trăng chiếu vào in bóng lên mặt đất. Cậu ấy không cởi mũ nên nửa khuôn mặt bị giấu đi, nhưng có thể ngửi thấy trong hơi thở là mùi rượu thoang thoảng.

Trước khi đi, Khương Dư Dạng biết Lục Triều Dã đã uống say, còn ngủ quên trên sô pha. Cô im lặng một lúc: “Em trai Lục, cậu say à?”

“Một chút.” Lục Triều Dã lắc đầu, lông mi cụp xuống: “Không biết đã uống bao nhiêu, nhưng uống hơi nhiều.”

“Vậy vào đi, trong nồi còn có chút canh giải rượu đó.” Khương Dư Dạng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi cậu như em trai để chăm sóc. Chàng trai đi theo cô sững người, mặt có vẻ càng đỏ hơn. Đây là lần đầu tiên Lục Triều Dã tới căn hộ của cô, cậu ấy nhìn ngó xung quanh, ai ngờ còn bị Khương Dư Dạng bắt quả tang.

Cô nhẹ giọng nói: “Uống một chút đi, sẽ dễ chịu hơn đó.”

Lục Triều Dã cởi mũ rồi vuốt tóc, khóe mắt thoáng đỏ bừng. Cậu ấy kéo ghế, ngồi vào bàn ăn, mỉm cười mãn nguyện trước bát canh thơm nồng nàn trước mặt, dáng vẻ giống như đứa trẻ được mẹ cho viên kẹo yêu thích.

Khương Dư Dạng có kinh nghiệm nấu canh giải rượu từ lâu, trước đây khi Thẩm Dực đi tiếp khách về nhà, cô sợ anh say rượu sẽ đau đầu cho nên dù buồn ngủ cỡ mấy nhưng cô vẫn cố nhịn, rồi vào bếp nấu canh để trong bếp cho anh

uống. Ngay cả hương vị bát canh cũng vô tình dựa trên mùi vị mà Thẩm Dực quen uống.

“Cám ơn chị.” Chàng trai nghe lời, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ. Dáng vẻ của cậu ấy bây giờ khác hoàn toàn với một cậu thiếu niên có phong cách mạnh mẽ trên sân khấu mà cô thường thấy.

Khương Dư Dạng còn chưa kịp tẩy trang, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, trong mắt cô hiện lên chút điềm đạm.

Thấy Lục Triều Dã đang nhìn cái gì đó, Khương Dư Dạng vuốt ve vành tai như đang xoa đầu đứa con trai: “Canh có ngon không?”

“Ngon lắm.” Cậu ấy vội vàng uống thêm vài ngụm, sau đó tò mò hỏi: “Chị, là anh Thẩm Dực đưa chị về phải không?”

Cô không có gì để che giấu, chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện. Lục Triều Dã đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi: “Nếu anh ta tiếp tục theo đuổi chị như thế này thì chị có đồng ý không?”

Khương Dư Dạng không biết nên trả lời vấn đề riêng tư này như thế nào, chẳng lẽ cứ trả lời cho qua chuyện sao?

“Em xin lỗi, em hỏi hơi vô duyên rồi.”

Lục Triều Dã có chút bối rối, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra.

“Em chỉ muốn nói là…”

Cô họng chàng trai hơi nghẹn lại: “Việc mà anh ta làm được thì em cũng có thể làm được.”

Tình yêu bồng bột tuổi trẻ không thể che giấu được, lúc nào cũng trào dâng nhiệt huyết như cơn sóng cả cuồn cuộn ngoài biển khơi.

Khương Dư Dạng chống khuỷu tay lên, ôm lấy khuôn mặt vừa bằng lòng bàn tay, suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Tôi thấy sân khấu của cậu rất tuyệt, với tư cách là một người bạn, tôi rất vui khi có thể xem buổi biểu diễn tối nay.”

“Với tư cách là một người bạn” - Bảy chữ này là lời từ chối mạnh mẽ nhất của cô dành cho cậu ấy.

Lục Triều Dã lập tức cảm thấy mình giống như một quả bóng bay bị xì hơi, thất vọng tràn đầy trong mắt.

“Chị... Chị không thích người nhỏ tuổi hơn mình à?” Cậu ấy uống hết bát canh giải rượu. Lúc cụp mắt xuống, cậu ấy còn có thể nhìn thấy bóng mình in trên mặt nước.

“Cũng không hẳn.” Những chuyện như tỏ tình thế này thì cô đã trải qua rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận được lời tỏ tình trực tiếp từ một người nhỏ tuổi hơn mình. Khương Dư Dạng ngước mắt lên nhìn cậu, nói: “Tôi muốn dành thời gian để tận hưởng cuộc sống.”

Tóm lại, cô không có ý định nói chuyện tán tỉnh ai vào lúc này chứ đừng nói đến việc bắt đầu mối quan hệ mới để hàn gắn vết thương do mối quan hệ cũ để lại.

Lục Triều Dã thở dài, đột nhiên biến thành một đứa trẻ đáng thương vừa bị bỏ rơi: “Em hiểu rồi.”

“Vậy từ nay về sau tôi sẽ là người hâm mộ của cậu.” Khương Dư Dạng cười nói: “Em trai Lục là ngôi sao lớn, nên cần phải tỏa sáng hết mình trên sân khấu.”

Trong mắt Khương Dư Dạng, Lục Triều Dã là người đầu tiên có thể kiểm soát không khí sân khấu tốt như vậy. Cậu ấy có tài và làm việc chăm chỉ nên cô không thể trở thành vật cản đường cho sự thành công của cậu ấy.

Uống xong canh giải rượu, Lục Triều Dã không ở lại lâu, nói lí nhí: “Tạm biệt chị, em về đây.”

Khương Dư Dạng thu dọn bát đĩa, ngồi trước màn hình máy tính và tiếp tục hoàn thành công việc tổ chức Tuần lễ thời trang, đồng thời trả lời email mà Wintour gửi đến.

Đúng, cô phải cho bản thân một thời gian để ổn định lại tâm trạng của mình, giống như để rèn luyện bản thân vậy. Bây giờ là giai đoạn cô không còn cảm thấy khao khát tình yêu như trước nữa.

Khương Dư Dạng vẫn nhớ lần đầu tiên cô cầm ”ICON” lên và đọc nó là giữa mưa gió mùa hè. Học kì năm lớp mười kết thúc sớm nên không cần tự học buổi tối, lúc chuông vừa reo, học sinh trong lớp như đàn chim vừa được tự do bay khỏi lồng, háo hức chạy về nhà. Lúc đó trong lớp cô không có nhiều bạn bè, bởi vì tính tình quá hướng nội và khép kín. Lúc đầu cô muốn lập một nhóm bạn cùng nhau vẽ trang trí bảng, nhưng một người bạn trong hội học sinh đến tìm cô

rồi nói: “Khương Dư Dạng, sau giờ học chúng tôi còn phải đi họp câu lạc bộ, cậu làm việc này một mình được không?”

Nhìn thấy các khớp ngón tay của cô trắng bệch do cầm phấn, chàng trai cao nhất trong nhóm đó cười khẩy rồi nói: “Lần sau cậu có thể nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ làm thay cậu...”

Cô gái cau mày, tính tình cô tuy rằng dịu dàng hòa nhã với người khác, nhưng cô căn bản không phải là người cả nể, dễ dàng để cho người khác thao túng.

Lần nào cô cũng nhận trách nhiệm về mình, và không chỉ một lần như vậy, không ai sinh ra có nghĩa vụ phải một mình gánh vác trách nhiệm tập thể cả.

“Tất cả các cậu phải ở lại.” Cô mím môi, lặng lẽ bẻ viên phấn trong tay ra làm hai nửa.

Chàng trai cao lớn lập tức biến sắc, chửi bới: “Cậu không tham gia câu lạc bộ, giúp chúng tôi một chút thì có làm sao? Cậu chẳng qua cũng chỉ là đứa con rơi con rớt ăn nhờ ở đậu nhà họ Thẩm thôi, đừng tưởng Thẩm Dực coi cậu như người thân mà hống hách nhé?”

Những lời mỉa mai như những mũi tên sắc nhọn, lần lượt đâm vào trái tim cô. Vai cô run lên bần bật, hai mắt đỏ hoe, nhưng cô cố gắng hết sức để kìm nén, không để bất cứ một giọt nước mắt nào rơi xuống. Chỉ vì xuất thân và hoàn cảnh gia đình mà cô đáng bị chế giễu sao?

Cô gái duy nhất đứng trong nhóm đó khoanh tay, trợn mắt đầy giả nhân giả nghĩa rồi nói: “Đừng mất thời gian tranh cãi với cậu ta làm gì, cậu ta không có cha mẹ, cho nên không ai dạy cậu ta cách cư xử cũng đúng thôi…”

Khương Dư Dạng kéo tay áo cô gái, đôi mắt trợn lên kìm nén cơn tức giận: “Đề nghị cậu xin lỗi tôi.”

Cô gái hất tay ra, trong ánh mắt mang theo nụ cười giễu cợt: “Tại sao tôi phải xin lỗi?”

Khương Dư Dạng nói chậm rãi từng chữ, cứng rắn đáp trả: “Cha tôi là một người tìm kiếm và cứu hộ hàng hải đã chết trong khi làm nhiệm vụ. Tôi sẽ không cho phép cậu xúc phạm ông ấy như thế này.”

Trong một nhiệm vụ giải cứu quan trọng năm đó, con tàu bất ngờ phát nổ, 15 người của đội tìm kiếm cứu nạn hàng hải thiệt mạng, gần như toàn bộ đội quân cứu hộ đó mất tích giữa dòng đại dương. Mẹ cô từng bế cô trên tay và lật xem những cuốn album cũ, trong đó có nhiều bức ảnh ố vàng. Hình ảnh cuối cùng là Khương Viện Tranh - ba cô đang mặc đồng phục, trên băng tay đeo lá cờ đỏ năm sao vô cùng thiêng liêng, khuôn mặt nghiêm nghị, mái tóc bị gió biển thổi tung, đôi mắt luôn kiên quyết hướng về phía trước.

“Dạng Dạng, mẹ rất vui vì bố con vẫn kiên trì với công việc, nhưng mẹ cũng rất sợ, mẹ sợ bố sẽ không bao giờ trở về. Ngày mà nỗi sợ hãi đó trở thành hiện thực, bầu trời của mẹ sẽ sụp đổ. Thế giới này luôn có những người hùng tồn tại, nhưng người hùng cũng biết sợ hãi mà. Hơn nữa người nhà của những người hùng đó sẽ không hy vọng họ trở thành anh hùng đâu.”

Vào thời điểm nguy cấp, dù cho có là anh hùng thì họ cũng là con người bằng xương bằng thịt, ai cũng có những nỗi lo lắng không thể buông bỏ, ai cũng có người nhà ở xa đang dõi theo, chờ đợi.

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, mẹ cô đều rơm rớm nước mắt. Khương Dư Dạng biết rằng khi mẹ cô may sườn xám, mắt bà không thể nhìn rõ như trước được

nữa, đây chắc chắn là di chứng để lại bởi nỗi đau quá lớn sau khi ba cô qua đời.

Bạn nữ kia cảm thấy không vui vẻ chút nào, nên nhún vai bỏ đi. Lúc cô rời khỏi lớp, có một vài cậu trai bắt chước giọng cô một cách ác ý: “Bố tôi là nhân viên tìm kiếm cứu nạn trên biển…”

“Cậu nhại giọng giống thật đó, ha ha ha...”

“..”

Không thể chịu đựng được nữa, những giọt nước mắt của cô rơi xuống, cô không để ý đến bụi phấn trên tay mà vội vàng dùng mu bàn tay lau đi. Không được phép rơi lệ dù chỉ là một giọt nước mắt, dù mày có khóc cỡ nào cũng không ai quan tâm và an ủi mày đâu - cô tự nhủ với mình.

Hôm đó, chủ đề của tờ báo bảng đen là “Người hùng của tôi”, cô dùng phấn nhiều màu vẽ nên bức tranh cha cô đang chào cờ, vì cô đã nhìn thấy rất nhiều lần nên cô phác họa bức tranh trên bảng theo hình ảnh còn sót lại trong trí nhớ. Vẽ xong, cô đến bồn rửa tay rửa sạch bụi phấn, đậy nắp cốc nước rồi đeo cặp và đi xuống lầu.

Trên bầu trời, những đám mây đen cuồn cuộn và sấm sét ầm ầm. Cô nhìn thấy trời mưa trước mắt nhưng vẫn cố hết sức giữ chặt chiếc ô trong tay rồi lao mình vào màn mưa nặng hạt. Tiếng mưa đập mạnh vào ô như tiếng giọt dầu nóng bắn xèo xèo khi chạm phải nước. Cô bước qua những vũng nước sâu và rộng, đôi tất bông dưới đôi giày da ướt đẫm vì nước mưa.

Cuối cùng cũng đến hiệu sách bên ngoài trường, cô định vào mua vài cuốn sách bài tập trước khi về nhà. Vừa đúng lúc bắt gặp Thẩm Dực vừa trốn buổi tự học

tối, ngay cả ô cũng không mang theo, một tay anh ôm túi đang đi dưới mưa.

Sau khi bước vào hiệu sách, cô tìm chỗ trú chân rồi thầm chửi cái thời tiết này.

Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy một đôi chân gầy trắng nõn, trên người vẫn còn những hạt mưa rơi, nước nhỏ giọt dọc theo đường cong đôi chân.

Khương Dư Dạng quay lưng về phía anh, hơi cúi người lật một cuốn bài tập toán, vô tình để lộ ra vòng eo thon gọn. Thẩm Dực đứng sau, liếc nhìn tên cuốn sách bài tập, bình tĩnh nói: “Đừng mua cái này, học không dễ đâu.”

Cô bé có vẻ giật mình quay lại, đôi mắt mơ màng nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào của anh, lúc này giống như đang cười mà không cười. Cô vô cùng hoảng sợ nhưng lại không muốn mất vẻ kiêu ngạo trước mặt anh, cô mở một cuốn tạp chí với đôi mắt đỏ hoe, bìa tạp chí lúc bấy giờ in hình một nữ diễn viên rất nổi tiếng.

“Tôi chỉ tiện tay mở sách xem qua thôi.” Cô ngượng ngùng nói dối.

Anh thuận theo lời cô: “Ừ.”

Thẩm Dực quen với ông chủ ở đây từ lâu. Ông chủ trêu chọc anh mấy câu: “Bạn học Thẩm à, lúc nào cậu cũng đứng đầu bảng xếp hạng, người khác có nôn ra máu cũng không theo kịp được…”

“Không, tôi cũng học mà.” Vành tai Khương Dư Dạng đột nhiên đỏ bừng, thầm nghĩ người này sao có thể nghịch ngợm như vậy.

Thẩm Dực mượn ông chủ chiếc khăn rồi lau khô mái tóc ướt sũng vì nước.

Hiệu sách không lớn, nhịp tim cô lúc này đang đập loạn, cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà tươi mát trong không khí.

“Cảm ơn.” Anh giũ chiếc khăn rồi trả lại cho ông chủ.

Cuốn tạp chí vẫn đang mở trong lòng bàn tay cô, trùng hợp làm sao nó lại là cuốn tạp chí bán chạy nhất của “ICON”.

Ông chủ cất giọng nói: ”Cô bé, cô thật có mắt nhìn, cuốn sách này vừa mới xuất bản, nếu hôm nay không mua thì ngày mai sẽ bán hết đấy.”

Cô bị nội dung trên trang đầu thu hút, lật qua lật lại vài lần, nhẹ giọng hỏi: “Bao nhiêu tiền thế ạ?”

Chàng trai đặt một tay lên quầy, nhìn qua và nói rất tự nhiên: “Tính tiền vào tài khoản của tôi.”

Ông chủ tỏ vẻ như ta đây đã biết hết mọi chuyện: “Tên nhóc này cũng được đấy chứ.”

Mưa vừa ngớt, anh chỉ ở lại một lúc mà không nói chuyện với cô, rồi nhanh chóng biến mất không dấu vết.

Hai má cô vẫn còn nóng hừng hực, cô ôm chặt tờ báo “ICON” kia vào ngực, cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập thình thịch của mình. Cô đã từng nghĩ đến

việc một chàng trai trẻ nghịch ngợm và mang ánh hào quang như vậy thực sự yêu một ai đó sẽ như thế nào.

Sau này, khi hai người đã ở bên nhau, cô mới nhận ra cô và anh ở hai thế giới khác nhau.

Tay cầm chuột của Khương Dư Dạng khựng lại, những gì Thẩm Dực nói với cô lúc hai người đứng ở cửa hiện lên trong đầu cô. Anh thật sự sẽ đợi sao?

Nhưng suy cho cùng thì chuyện anh có thật sự chờ đợi hay không chẳng liên quan gì đến cô. Cũng đã đến lúc anh nên cởi bỏ vương miện trên đầu xuống và học cách yêu thương người khác rồi.
Bình Luận (0)
Comment