Sau khi phục hồi lại tinh thần, tin tức về buổi trình diễn Tuần lễ Thời trang Paris đã tràn ngập khắp các trang mạng xã hội.
Khương Dư Dạng bận đến mức xoay như chong chóng, chỉ muốn ở lại show diễn và tòa soạn báo hai mươi tư tiếng. Mỗi ngày, cô đều phải liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng của các thương hiệu lớn hoặc ở trong phòng biên tập làm báo cáo.
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều hot search về trang phục của các sao trong nước tới tham dự các buổi trình diễn tại Tuần lễ thời trang Paris.
Đặc biệt là Ôn Phù, có vẻ như cô ta đã mua rất nhiều lượt tương tác, các blogger nổi tiếng đăng rất nhiều bức ảnh đã được chỉnh sửa hoàn mỹ của cô ta khi đang xem buổi trình diễn. Bọn họ còn nói rằng trong thiệp mời, ghế ngồi của cô ta ở hàng ghế đầu tiên để xem buổi trình diễn, rất có vinh dự.
Kết quả là, các phương tiện truyền thông nước ngoài đã đăng những tấm ảnh về trang phục của Ôn Phù mà không được chỉnh sửa lên trên mạng, cũng bình luận gay gắt rằng cô ta phối đồ như vậy không đẹp chút nào.
Trong tấm ảnh không qua chỉnh sửa, thân hình Ôn Phù trông hơi béo, hai má phù thũng, đôi mắt đờ đẫn, không còn sự lộng lẫy tươi tắn như đã qua chỉnh sửa.
Thậm chí còn có một cuộc tranh chấp trên weibo.
[Mặt của Ôn Phù bị sưng à?! Mặt của nghệ sĩ nữ mà sưng như vậy, trông không xinh đẹp cho lắm…]
[Kỹ năng diễn xuất đã không tốt thì thôi, bây giờ ngay cả làm một cái bình hoa di động cũng không xong.]
[Các fans đừng đến đây tẩy trắng nữa, nên khuyên idol của mình lo mà giảm béo thì hơn.]
Ê-kíp của Ôn Phù nhanh chóng luống cuống tay chân, bọn họ đều biết khuôn mặt của một nghệ sĩ nữ là vốn gốc. Họ nhanh chóng đăng một bức ảnh của cô ta mà họ đã lưu trước đó để bù lại.
Phòng làm việc của Ôn Phù: [Cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm đến em gái Phù. Tôi rất vui khi được tới xem tuần lễ thời trang lần này, tôi cũng đã gặp được nhiều người bạn tốt và sẽ hoạt động năng nổ hơn trong tương lai!]
Trong những bức ảnh được đăng lên thì tình cờ có ảnh chụp chung của Lục Triều Dã và Ôn Phù.
Ban đầu, ê-kíp của Ôn Phù còn bị nghi ngờ là cố ý gán ghép hai người họ, nhưng fans của Lục Triều Dã đã nhanh chóng đứng ra và lên án công khai.
[Bỏ Lục Triều Dã ra khỏi ảnh đó đi, Triều Dã nhà chúng tôi đứng một mình là đẹp nhất.]
[Họ chỉ tình cờ gặp mặt thôi, lại từng đóng phim cùng nhau, nên việc chào hỏi lẫn nhau cũng không quá đáng mà? Cho nên mọi người đừng chia sẻ bài viết nữa nhé.]
Sau một thời gian im hơi lặng tiếng, từ khóa tìm kiếm #Ôn Phù cút khỏi giới giải trí# lại hiện lên đầu mục tìm kiếm một lần nữa. Người ta nói rằng do danh tiếng của cô ta quá tệ, cho nên một bộ phim giả tưởng có kinh phí khủng mà ê- kíp của Ôn Phù đã từng liên hệ, từ chối cô ta ngay lập tức.
Tuần lễ thời trang kết thúc, cuối cùng tòa soạn cũng được tạm nghỉ.
Khương Dư Dạng đi dã ngoại cùng với các đồng nghiệp ở ngoại ô, đây cũng là lần đầu tiên của cô đi chơi kiểu này.
Các đồng nghiệp mang theo rất nhiều bánh mì và mứt hoa quả, cô cũng mang một ít đồ ăn đã nấu chín được đặt hộp đựng thức ăn.
Một cô gái có mái tóc xoăn dài vừa ăn vừa tỏ vẻ ngạc nhiên: "Dạng, đồ ăn mà cô nấu ngon quá đi mất."
Khương Dư Dạng cẩn thận cầm một cái hộp khác: “Tôi cũng tự mình nướng mấy cái bánh ngọt, cô có muốn nếm thử không?”
Cô đã học nướng bánh được thời gian, nhưng luôn tự làm và tự mình nếm thử nên cô không tự tin về thành phẩm cho lắm.
"Tôi có thể nói đây là chiếc bánh ngọt ngon nhất mà tôi từng ăn không?"
Nhìn thấy phản ứng của cô ấy, Khương Dư Dạng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy số tiền mà cô trả cho lớp học làm bánh đúng là không hề uổng phí.
Sau chuyến dã ngoại, nhiều người biết tay nghề nấu ăn của cô khá tốt cho nên hay đến nhà cô chơi, bầu không khí rất vui vẻ, thoải mái.
Khương Dư Dạng tự tay dạy mọi người làm vằn thắn, còn dạy bọn họ cách dùng đũa gắp đồ ăn, trên bàn ăn tràn ngập tiếng cười.
Thời gian dần trôi, cây ngô đồng dọc hai bên đại lộ Champs-Élysées bị gió lạnh thổi bay tán lá, chỉ còn lại vài chiếc lá lẻ loi trên thân cây.
Vài ngày trước Giáng sinh, [ICON] đã bước vào kì nghỉ lễ, các đường phố và ngõ nhỏ tràn ngập không khí vui mừng để chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh sắp tới.
Sau khi Lục Triều Dã thi xong, cậu ấy mời cô đi chơi vào đêm Giáng Sinh.
Tình trạng hiện tại của hai người giống bạn bè hơn, chàng trai có tính tình trong sáng giống như một tờ giấy trắng.
Khương Dư dạng suy nghĩ một lúc, với tính khí này mà cậu ấy vẫn gia nhập giới giải trí, đúng là phải dựa vào thân phận của người dì đã bảo vệ cậu ấy.
Đêm hôm đó, đường phố Paris rất sôi động, náo nhiệt, khắp nơi đều được trang trí bằng những ánh đèn Giáng Sinh đặc biệt khiến đường phố trông rực rỡ như ban ngày.
Âm thanh vui vẻ của lễ hội hòa nhạc Giáng Sinh vang lên bên tai, trẻ em hát những bài hát mừng lễ Giáng Sinh và dắt tay nhau vây quanh cây thông Noel
cao lớn, sau hoạt động này thì mọi người trao đổi những viên kẹo đủ màu sắc rực rỡ cho lẫn nhau.
Bọn họ dừng lại bên bờ sông Seine, ngắm nhìn những ánh đèn phản chiếu trên mặt nước tĩnh lặng, những cơn gió lạnh lướt qua tạo thành những gợn sóng lăn tăn.
Lục Triều Dã mặc một chiếc áo manteau, vắt khăn quàng cổ trên vai, đôi mắt đen láy của chàng trai trong veo: “Chị ơi, em làm ảo thuật cho chị xem nhé, nhưng chị phải nhắm mắt lại.”
Cô từ từ nhắm mắt lại nhưng không thể kiềm chế được nụ cười trên môi.
Khi ở bên Lục Triều Dã, cậu ấy luôn bộc lộ sự trẻ con, điều này cũng khiến cô trở nên ngây thơ hơn rất nhiều.
Khi cô mở mắt lần nữa, chàng trai đang cầm một đống pháo hoa trong tay, có đủ loại và màu sắc pháo hoa để lựa chọn.
Khương Dư Dạng đột nhiên nhớ về quá khứ. Cũng vào một đêm mùa đông như vậy, ở trong sân sau nhà ở thủ đô, Thẩm Dực cũng từng làm cho cô một cây pháo hoa lớn.
“Chị ơi, chị sao thế?” Lục Triều Dã lấy chiếc bật lửa vừa mua ở tiệm tạp hóa ra, đốt một cây pháo hoa rồi đưa cho cô.
Khi pháo hoa được đốt hết, mọi ký ức vừa nãy đều tự động biến mất.
"Chị ơi, sang năm em sẽ về nước. Còn chị, chị có dự định gì không?"
Thời gian chàng trai đến Paris để học cao học là một năm. Nghĩa là sau khi trở về nước, cậu ấy vẫn là ca sĩ hàng đầu được hàng nghìn người hâm mộ săn đón, cả hai người sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, dù ở trong hay ngoài sân khấu.
Trong khoảng thời gian mà Lục Triều Dã đến Paris học, cậu ấy không hề từ bỏ âm nhạc. Trái lại, sau khi có được trải nghiệm mới mẻ, cậu ấy còn phát hành một album, được người hâm mộ bình chọn là album hàng đầu trên các bảng xếp hạng và đứng đầu trên các nền tảng âm nhạc lớn ở trong và ngoài nước.
Cô vùi mũi vào trong khăn quàng cổ, thở ra khói trắng: “Tôi à, đi bước nào biết bước ấy thôi."
Khương Dư Dạng không muốn ở lại hay rời đi vì một người nào cả, cô chỉ muốn là bản thân mình, không phải là đồ đi kèm của bất kỳ ai.
Sau khi đi hết một vòng dọc bờ sông thì trời đã tối muộn, nhưng bầu không khí náo nhiệt vẫn chưa ngừng nghỉ.
Cô tạm biệt Lục Triều Dã rồi đi một mình về phía căn hộ, bất chợt cô cảm thấy lông mi của mình hơi ươn ướt.
Lũ trẻ con xung quanh càng ngày càng ồn ào hơn, chúng lại hát những bài hát Giáng Sinh và reo hò vì trận tuyết đầu mùa này.
Khương Dư Dạng dừng chân tại chỗ, ngước mắt nhìn bầu trời đêm đầy sao, những bông tuyết nhỏ xíu rơi xuống thành phố lãng mạn này vào một ngày đẹp trời.
Cô mở lòng bàn tay ra và nhìn những bông tuyết trong suốt tan thành nước.
Trận tuyết đầu mùa mang theo bao kỷ niệm.
Giáng sinh năm ngoái, Thẩm Dực đưa cô đi tắm suối nước nóng trong một khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô Bắc Kinh.
Một đêm ở đây tiêu tốn rất nhiều tiền, nhưng anh quyết định không chút do dự.
Tháng 12, đúng là thời điểm thủ đô lạnh nhất nhưng trong nhà lại ấm áp như mùa xuân.
Vì đây là suối nước nóng tư nhân cho nên không phải lo lắng sẽ có người đến làm phiền.
Cô mặc bộ áo tắm liền mảnh, buộc dây đai sau cổ rồi ngâm mình trong dòng làn nước ấm.
Hơi nóng bốc lên, cô dựa lưng vào vách tường, vô thức nhắm mắt lại thư giãn, hai má ửng hồng như ráng chiều.
Thẩm Dực thả áo choàng tắm trên bờ, khi xuống nước thì cơ bụng anh hiện lên rõ ràng, anh đi đến làm cho mặt nước đang tĩnh lặng nổi lên rất nhiều sóng nước.
“Em có thích ở đây không?” Người đàn ông ôm eo cô, giọng khàn khàn.
Cô tưởng rằng Thẩm Dực ở trong phòng làm việc thêm một lúc nữa. Cảm giác được anh ôm thật dễ chịu, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cô gật đầu: “Thích ạ.”
Lý trí không thể kiểm soát được nữa, hơi thở dần dần dồn dập.
Vốn dĩ bên trong đã rất ấm áp, giờ có vẻ nóng hơn cả mùa hè.