Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh

Chương 40

Đêm qua Thẩm Dực nghe được những lời này của cô thì cảm thấy vô cùng đau lòng, những giọt nước mắt kia đều là chính anh cầm giấy lau đi cho cô.

Sau khi tỉnh lại cả người Khương Dư Dạng mồ hôi nhễ nhại như mới vừa từ trong nước nóng ngâm mình đi ra. Cô không để ý đến lời nói của anh, tự mình đi tìm quần áo rồi đến phòng tắm để tắm rửa.

Ngâm mình trong bồn tắm, cô co đầu gối lại, hóa ra con người khi ngủ dù cố ý hay vô ý thì sẽ thực sự bộc lộ khía cạnh yếu ớt còn lại của mình với những người mà mình tin tưởng.

Nhưng Thẩm Dực liệu có phải là người mà cô có thể tin tưởng bây giờ không?

Cùng sống chung một chỗ với anh, cô cảm thấy mình giống như ôm một khúc gỗ nổi trôi dạt, không biết khi nào mới có thể vào bờ, cho nên qua nhiều năm như vậy cô vẫn luôn tự mình tiêu hóa hết các loại cảm xúc, chỉ là làm như mình không có chuyện gì xảy ra mà thôi.

Chậm rãi từ trong bồn tắm đứng lên, Khương Dư Dạng cầm lấy đồ lót, áo sơ mi và quần jeans dài ra.

Nhất thời, có lẽ do cô vẫn còn đang lạc trong đống suy nghĩ nên không cẩn thận, làm rơi chiếc quần lót xuống nền đất ướt sũng nước, đầu óc cô nhất thời trống rỗng, khốn khổ đứng im tại chỗ.

Suy nghĩ một chút, Khương Dư Dạng kéo khăn tắm, miễn cưỡng quấn quanh người lại.

Lúc này, Thẩm Dực chắc hẳn là đã đến công ty rồi.

Cô đánh bạo đẩy cửa ra, không ngờ rằng bắt gặp bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Dực khẽ nhếch lông mày, ánh mắt nhìn từ đầu vai không có gì che chắn đến bắp chân trơn bóng mịn màng của cô.

Anh lặng lẽ dời ánh mắt, quay lưng đi, biết rõ toàn bộ thân thể của cô từ trên xuống dưới đâu còn chỗ nào anh chưa nhìn qua, chỉ là anh không muốn biểu hiện ra sự thiếu tôn trọng nào trong khoảng thời gian này.

Khương Dư Dạng cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cũng không thể như vậy mà đi làm được, đành bỏ qua sự lúng túng, bình thản nói: “Tôi cần một bộ đồ lót.”

Thẩm Dực dường như hiểu được nỗi lo lắng của cô, một số bộ quần áo của cô vẫn còn ở đây nhưng đồ lót đều đã bị cô dọn dẹp đi hết.

Anh khẽ cười, lộ ra vẻ dung túng mà trước giờ chưa từng có: “Để tôi bảo người đi mua.”

Mọi chuyện dường như vẫn như vậy, Thẩm Dực đối tốt với cô, chính là dung túng hết thảy sự ngang ngược của cô, hơn nữa đây còn là sự bao dung vô hạn.

Phát huy hiệu suất làm việc của bản thân, Thẩm Dực lật sổ liên lạc, liên hệ nữ thư ký chuyên môn của công ty, cho người mua một bộ nội y đưa đến Oceanwide International.

Ban đầu nữ thư ký hơi sửng sốt, sau đó lập tức hỏi anh chi tiết số đo.

Anh thậm chí không cần phải suy nghĩ mà cứ thế nói rõ ràng.

Khương Dư Dạng nghe qua một cái phát hiện số đo Thẩm Dực nói đều đúng, trước đó cũng không thấy anh chú ý lắm, chẳng lẽ những thứ này còn có thể nhìn ra hoặc là chỉ cần dùng tay là có thể cảm giác ra được sao?!

Cô ngồi ở trước bàn ăn, bụng đói không chịu được, bữa ăn sáng đã được hâm nóng trong lò vi sóng, mùi vị vô cùng thơm ngon.

Một lúc sau, nữ thư ký đưa đồ tới rồi cẩn thận đưa túi đồ trên tay cho Thẩm Dực, không dám hỏi nhiều mà chỉ vội vàng rời đi.

Loại chuyện này chỉ cần người trong cuộc biết là đủ rồi, nếu truyền tới công ty, không chừng có thể truyền ra một số tin đồn nào đó.

Khương Dư Dạng khóa cửa phòng ngủ chính lại, phát hiện kích thước của bộ đồ nội y vô cùng vừa vặn, chất liệu vải thậm chí còn thoải mái hơn bộ trước đó.

Khi cô mặc xong chiếc quần jeans dài và mở cửa, Thẩm Dực đã đợi cô ở ngoài được một lúc.

Quai hàm anh bạnh ra, lên tiếng hỏi: “Em đi làm à? Tôi cũng tiện đường qua đó đây.”

Vì mất chút thời gian chờ người đưa đồ tới nên từ giờ tới lúc vào giờ làm ở [ICON] chỉ còn lại khoảng nửa tiếng nữa.

Nếu đi tàu điện ngầm từ Oceanwide thì chắc chắn cô sẽ không đến kịp, mà bây giờ chắc hẳn Kiều Tụng đã lái xe đến công ty rồi.

Công việc là ưu tiên hàng đầu, Khương Dư Dạng cũng không có tâm trạng đôi co lằng nhằng với anh, coi như không có hiềm khích mà lên thẳng xe anh.

Qua thời gian cao điểm vào buổi sáng, chiếc Maybach tăng tốc trên đường nhựa mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Cách theo đuổi của anh là bắt đầu lại từ đầu, giúp tìm nhà, mua bữa ăn sáng, lái xe đưa đón… Chỉ tiếc là không thể thay cô làm tất tần tật tất cả mọi thứ.

Khương Dư Dạng tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, không muốn nhiều lời với Thẩm Dực.

Nếu né tránh là một kiểu để ý thì cứ coi như không thấy là tốt nhất.

Khi đi đến đại lộ Trường An, Khương Dư Dạng kêu dừng lại, đóng cửa xe rồi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Hoàn toàn là phép lịch sự thuần túy.

Khương Dư Dạng bước đi rất dứt khoát, cũng không quay đầu lại mà hòa vào trong đám đông. Thẩm Dực hạ cửa kính xe xuống, chiếc quần jean ống đứng mà cô mặc tạo cảm giác thùng thình, kiểu dáng sơ mi trắng trông rất giống với dáng áo của anh còn có chút giống với kiểu áo tình nhân.

Những ngày sau khi trở lại [ICON] cô vẫn gấp rút chuẩn bị cho việc ra mắt số mới, chỉ tiếc là mình không thể làm việc từ sáng đến tối. Hồi đầu cô vẫn còn có thể nấu cơm cho Kiều Tụng nhưng sau đấy về tới nhà trọ là lập tức ngã nhào lên ghế sô pha rồi gọi đồ ăn ngoài.

Trợ lý mới tuy chịu khó nghiêm túc làm việc nhưng kinh nghiệm chưa nhiều. Hầu hết cô vẫn phải tự làm, hướng dẫn từng bước, từng việc một như thế nên gánh nặng ngày càng nặng nề hơn.

Kiều Tụng viết xong bản thảo, tắm xong cả người cảm thấy thoải mái, đang ôm điện thoại xem video giải trí.

Khương Dư Dạng vừa gõ bàn phím vừa trao đổi chi tiết nhiệm vụ ngày mai với trợ lý nhỏ.

Kiều Tụng đứng dậy rửa cho mỗi người quả táo, đưa cho cô một quả: “Dạng Dạng, em xem hot search chưa?”

Tay cô vừa gõ phím, miệng vừa cất tiếng hỏi: “Hot search á? Em chưa, sao vậy?”

“Lục Triều Dã đã trở về nước, sau khi về nước sẽ tổ chức một chuyến lưu diễn.” Kiều Tụng vỗ tay như sư tử biển, cười híp mắt: “Ngày mai chỉ muốn canh giờ để giành vé, có muốn đi xem với chị không?”

“Em không đi đâu, chắc em không có nhiều thời gian rảnh như vậy.”

Khương Dư Dạng không muốn về nước rồi còn gặp lại Lục Triều Dã nữa. Bản thân chàng trai này thuộc về sân khấu, còn có nhiều người thích cậu như vậy, cô cứ an tâm làm fan chị gái, quên những việc còn lại đi.

“Đừng mà…” Kiều Tụng lộ vẻ mặt đáng thương lắc lắc cánh tay cô. “Cậu ấy đã vắng mặt gần một năm rồi, lần này tổ chức hòa nhạc sẽ có rất nhiều fan hâm mộ đến xem, chị đã xem video cậu ấy hát và nhảy rồi, nếu mà xem trực tiếp nữa thì chắc còn đỉnh hơn nhiều!”

Cô mỉm cười nhẹ không nói, khi ở Paris, cô đã được chứng kiến màn trình diễn của Lục Triều Dã. Động tác khiêu vũ của cậu ấy rất uyển chuyển, đường cong cơ thể tốt, phong cách sân khấu cũng rất tuyệt, thực sự khiến người xem rung động.

Sau khi bị Khương Dư Dạng từ chối, Kiều Tụng nằm dài xuống giường như bị tổn thương, định lên vòng bạn bè hỏi một chút xem có ai muốn đến buổi biểu diễn của Lục Triều Dã không.

Vừa mới làm xong công việc, Khương Dư Dạng đau lưng mỏi nhừ người đứng dậy từ trên ghế sofa.

Đúng lúc ấy Lục Triều Dã gửi tin nhắn tới:[Chị ơi, buổi hòa nhạc đầu tiên của em sẽ diễn ra ở thủ đô, em giữ cho chị một vé, chị nhất định phải tới xem nha.]

Cô nhắn lại một câu xin lỗi: [Xin lỗi em, chắc hôm ấy chị bận mất rồi.]

[Là thứ bảy chắc chị không cần phải đi làm đúng không? Hơn nữa, vé của chị là ở hàng ghế đầu tiên, không đến sẽ thiệt thòi lớn đấy. Chị không đến thì hàng ghế đầu còn trống sẽ làm em xấu hổ lắm, chị định không đến cổ vũ cho em sao?]

Cậu em trai này… khiêm tốn quá.

Sau một năm im hơi lặng tiếng, độ nổi tiếng của cậu vẫn ở trạng thái đỉnh cao không hề suy giảm chút nào, dường như cô có thể tưởng tượng ra cuộc tranh giành vé vào sáng mai khốc liệt thế nào.

Lục Triều Dã suy nghĩ một chút bổ sung nói: [Đúng rồi, em để lại cho chị hai vé, chị có thể mời bạn bè cùng đi xem.]

Nghĩ đến đôi mắt đầy mong chờ của Kiều Tụng, quả thật sẽ không tốt nếu cô không đi cùng cô ấy.

Lục Triều Dã cũng đã nói tới mức này, nếu Khương Dư Dạng từ chối nữa chẳng phải là lãng phí tấm lòng của cậu ấy sao, nên cô đồng ý vậy.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Tụng đã cố hết sức nhưng không cướp được một tấm vé dư nào, ôm điện thoại để không.

Cô ấy bèn nghĩ vào nhóm người hâm mộ của Lục Triều Dã để xem có ai bận rồi pass lại không.

Khương Dư Dạng đi tới vỗ vai cô ấy, vui mừng nói: “Em có hai tấm vé nè, buổi hòa nhạc của Lục Triều Dã đấy.”

Ban đầu Kiều Tụng không thể tin nổi cứ sững người ra đó, sau đó mới hoàn hồn ôm chầm lấy cô xoay mấy vòng, gương mặt rất sung sướng: “Dạng Dạng, em tốt quá đi mất, chị biết em nhất định sẽ đi cùng chị mà.”

Ngày mua vé đồng thời cũng là ngày Lục Triều Dã từ Paris trở về nước, kết thúc chương trình học tập một năm của mình.

Vì có rất đông fans tới đón nên đường đi tới sân bay đã tắc cứng.

Ngày hôm đó, bức ảnh Lục Triều Dã xuất hiện ở sân bay lại một lần nữa phủ kín mạng xã hội. Đã một năm không xuất hiện, chàng trai trên ảnh cao ráo, ngoại hình lại càng không thể chê vào đâu được. Rất nhiều người đã vào bình luận rằng nhìn cậu ấy gầy trông thương quá, bảo Lục Triều Dã mau về nước ăn uống đầy đủ để béo lên chút.

Lục Triều Dã đối xử rất tốt với người hâm mộ. Cậu ấy cũng không phải là người vô tâm nên trong ngày hôm đó đã đăng một tin để cảm ơn mọi người đã quan tâm mình, đồng thời nhắc nhở mọi người sau này đừng tới sân bay đông quá, tránh ảnh hưởng tới an ninh nơi công cộng.

Ngày đi xem buổi hòa nhạc, Kiều Tụng ăn mặc vô cùng xinh đẹp. Mái tóc được uốn xoăn rất đẹp, cô ấy đã háo hức mong chờ từ sáng. Đến chiều là vô cùng phấn khởi kéo Khương Dư Dạng tới sân biểu diễn.

Sân biểu diễn rất rộng, nhiều người hâm mộ đến rất sớm mang theo biểu ngữ ủng hộ và chụp ảnh tại các quán bên ngoài địa điểm.

Kiều Tụng còn rủ Khương Dư Dạng đeo một chiếc bờm trong suốt phát sáng, phía trên có hai chiếc sừng quỷ nhỏ sáng lên, sau khi nhận thẻ cô ấy vui vẻ đăng lên vòng bạn bè của mình

Bối cảnh phía sau là tấm biển ủng hộ Lục Triều Dã, trên đó có viết khẩu hiệu ủng hộ của cậu ấy.

Lúc đó, Thẩm Dực đang ngồi ở sau ghế Maybach, chuẩn bị đi tới địa điểm diễn ra hội nghị công nghệ kỹ thuật.

Tài xế chậc lưỡi mấy cái, than thở: “Hôm nay kẹt xe quá, không biết có thể đến kịp giờ hay không.”

Sắc mặt Thẩm Dực khó coi, ánh mắt nham hiểm: “Đường này vốn đâu có kẹt xe như thế, hôm nay có việc gì à?”

Chiếc Maybach bị tắc giữa đường không thể di chuyển được.

Người tài xế vỗ đầu một cái, chợt nhớ ra điều gì: “À…Tôi nhớ ra rồi.”

“Hôm qua con gái tôi nói với tôi là nay sẽ đi xem một buổi hòa nhạc, hình như ở ngay gần đây thôi.”

Thẩm Dực thờ ơ, thuận miệng hỏi một chút: “Là ai thế? Nhiều cô gái tới xem vậy sao?”

“Hình như gọi là…” Người tài xế đã lớn tuổi nên không biết giới trẻ bây giờ hâm mộ những ai, ấp úng mãi mới nhớ ra: “Lục Triều Dã.”
Bình Luận (0)
Comment