Khương Dư Dạng bị bắt tại trận nhưng không thể phản bác, chỉ có thể bất lực đứng tại chỗ, trong đôi mắt ngấn nước có chút xấu hổ.
“Ngồi đi.” Thẩm Dực vỗ vào ghế sô pha, ý bảo cô ngồi xuống nói chuyện.
Hơi ấm của đầu ngón tay anh vẫn còn đọng lại trên vành tai cô. Khương Dư Dạng cau mày, không tự nhiên nhéo lỗ tai mình.
Sau khi cô bước vào, căn phòng bí mật cũng đóng cửa, ngăn cách mọi động tĩnh bên ngoài.
Có thể thấy, bình thường Thẩm Dực bận rộn đến mức mệt mỏi đều sẽ một mình đến đây nghỉ ngơi. Đây có thể coi là không gian sinh hoạt chỉ thuộc về anh.
Dù sao mục đích cô đến đây cũng là để nói chuyện làm ăn. Khương Dư Dạng gạt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, ngồi ngay ngắn ở một bên.
Cô khép hai chân lại, sau khi ngồi xuống, chiếc váy tự động trượt lên trên đầu gối. Cô cười nhã nhặn nói: “Giám đốc Thẩm, tôi sẽ giới thiệu về Traveler trước.”
Đây là lần đầu tiên hai người nghiêm túc nói chuyện về công việc nên cô có chút không quen.
Thẩm Dực mặc vest, đeo giày da, khí chất điềm tĩnh ra hiệu cô cứ tự nhiên.
Trái ngược với dự đoán của cô, Thẩm Dực ngồi nghe vô cùng nghiêm túc, không làm gì khiến người khác khó xử.
Khi cô nói đến chỗ anh không hiểu, Thẩm Dực sẽ chủ động hỏi mấy vấn đề, rất có tư chất xử lý công việc chung.
Khương Dư Dạng cảm thấy có lẽ cô đã đoán sai, Thẩm Dực không hề đùa giỡn công việc này mà ngược lại còn thấy hiểu và tôn trọng ước mơ của cô.
Chuyện này rất quan trọng.
Thẩm Dực giúp cô dọn dẹp tài liệu vương vãi trên bàn, các đốt ngón tay thon dài vân vê góc của bản hợp đồng. Nhìn lên trên, cổ tay áo của anh rất gọn gàng, không chút nếp nhăn.
“Đi, đi ăn cơm thôi.” Giọng của anh nhẹ nhàng, trên môi còn treo ý cười khẽ.
Đúng là đã đến giờ ăn tối. Sau khi nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của hai người, Khương Dư Dạng lảng tránh đi ánh mắt của anh, từ chối: “Không cần...”
Anh vẫn cố chấp nói: “Em cố ý đến Tập đoàn Quân Liên tìm tôi để bàn công việc, tôi không mời em ăn cơm thì không hay lắm.”
Coi như là phép lịch sự của chủ nhà sau khi bàn chuyện công việc, cũng không phải hành vi quá đáng hay vượt quá giới hạn.
Khương Dư Dạng không biết khi nào Kiều Tụng sẽ về nên nhắn tin nói hôm nay mình sẽ ăn ở ngoài, sẽ về muộn một chút, nếu tan làm có thể gọi đồ ăn bên ngoài.
Trước khi rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Thẩm Dực bình tĩnh nhìn trang phục của cô. Có lẽ cô không ngờ mình sẽ ở ngoài đến khuya, mặc dù kiểu dáng của áo sơ mi trắng rất đẹp, viền cổ áo gấp nếp tinh xảo, nhưng Thủ đô về đêm lạnh lẽo như thế, nhất định sẽ bị đóng băng.
Anh biết rõ dáng người bên dưới áo sơ mi còn mềm mại hơn, hận không thể xé nó ra thành từng mảnh.
Mắt Thẩm Dực tối đi. Anh lấy một chiếc áo gió màu be tiêu trong phòng thay đồ rồi khoác lên người cô.
Bởi vì là là áo gió của nam nên mặc trên người cô có chút không hợp, còn vô cùng rộng.
“Tôi mặc... không hợp lắm.” Cô dịu dàng ngước mặt nhìn anh khiến vài sợi tóc vương quanh tai mình.
“Em sợ lạnh thì cứ mặc trước, đến nơi thì trả lại cho tôi.”
Giọng của Thẩm Dực có chút giống tình nhân cũ, anh hiểu thói quen, khẩu vị, sở thích và cả sự nhạy cảm của cô. So với việc làm quen một chàng trai mới, từng chút một đều nói rằng anh chắc chắn là người hợp với cô nhất.
Vì vậy, Khương Dư Dạng cũng không từ chối nữa. Bên ngoài gió đêm gào thét dữ dội, chỉ khi vào phòng tổng giám đốc mới ấm hơn.
Hai người đi thang máy chuyên dụng xuống tầng dưới. Trên người cô còn mặc áo gió của Thẩm Dực khiến cô càng thêm nổi bật. Những nhân viên tiếp tân thích bàn chuyện linh tinh đã bắt đầu bàn luận.
Cô đi đôi giày đế đỏ của mình, tạo ra tiếng lộp bộp nhẹ nhàng trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, không để ý tới tiếng người khác bàn luận.
Xe của Thẩm Dực đã đậu ở ven đường, anh mở cửa xe để cô vào xe trước.
Ngũ quan anh tinh tế, nhìn từ góc nghiêng càng không chỗ bắt bẻ. Anh tiến lại gần, dễ dàng thắt dây an toàn cho cô.
Giống lúc hai người còn ở bên nhau, mỗi khi Thẩm Dực đến trường đón cô đều làm như vậy, anh vẫn duy trì những cử chỉ thân mật như trước.
Cửa sổ xe đóng gần hết, chỉ để lại một khe hở nhỏ nên có thể nghe thấy tiếng gió đập mạnh vào cửa sổ.
Trong chiếc Maybach không có bất kỳ đồ trang trí nào, chỉ có một mặt dây chuyền bằng thủy tinh trong suốt như pha lê đung đưa nhẹ nhàng khi xe di chuyển.
Trên xe, Khương Dư Dạng ngồi thẳng lưng, hai tay tự nhiên để trên đầu gối, không biết Thẩm Dực sẽ dẫn cô đi ăn ở đâu nên mười ngón tay bất giác nắm chặt.
Khung cảnh bên ngoài cứ lùi dần, những ánh đèn đan xen kéo thành những dải lụa như những viên kim cương vỡ.
Mãi đến khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh ngày càng quen thuộc, cô mới nhận ra Thẩm Dực đã đưa cô đến gần trường đại học nơi hai người từng theo học.
Xung quanh đã có rất nhiều cửa hàng mới mọc lên, có rất nhiều sinh viên đang mua trà sữa ven đường, nhưng anh không thèm nhìn mà lái xe thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại ở một con phố quen thuộc.
“Ăn ở đây đi.” Thẩm Dực gật đầu với cô như thể anh đã quen thuộc với việc này.
Mặc dù Khương Dư Dạng có vẻ ngoài ngây thơ, xinh đẹp nhưng ở trường đại học cô ít tham gia các hoạt động của hội sinh viên. Vì vậy, bạn cùng phòng đều nói cô ngâm mình cả ngày trong thư viện thật lãng phí của trời, lãng phí gương mặt này.
Đôi khi ký túc xá liên hoan, các cô sẽ ra ngoài ăn, nhưng phần lớn thời gian, Khương Dư Dạng đều ăn trong căn tin, không có tính tìm tòi đồ ăn ngon như Thẩm Dực.
Cửa tiệm được trang trí giống như nhà hàng Trung Quốc điển hình với ánh đèn ấm áp, trong bể nước có những chú cá xinh đẹp đang vẫy đuôi, vui vẻ bơi lội.
Đã lâu rồi anh không đến đây nên khi ông chủ nhìn thấy anh thì ngạc nhiên: “Bạn học Thẩm, à không, nên gọi là Giám đốc Thẩm mới đúng...”
Ông chủ không kêu người phục vụ tới mà chỉ lấy cuốn thực đơn đưa cho anh: “Giám đốc Thẩm muốn ăn gì?”
Thẩm Dực đưa quyền chủ động cho cô, hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Lần trước Khương Dư Dạng đã chọn tất cả đồ theo khẩu vị của mình nên lúc này, cô cố gắng kiếm chế, chỉ ngồi đó với khí chất ôn hoà, lễ phép.
Môi cô đỏ bừng, giọng nói ngọt ngào, mềm mại như thiếu nữ: “Canh cá trích đậu hũ, đậu Hà Lan xào tôm bóc vỏ, là được.”
Sau khi gọi hai món, Khương Dư Dạng đưa cuốn thực đơn cho Thẩm Dực.
Vì có hai người ăn, sức ăn của cô cùng không lớn nên gọi nhiều cũng ăn không hết.
Thẩm Dực thì không kén chọn, những món anh chọn đều là những đặc sản địa phương của Thủ đô như vịt quay, thịt dê luộc nóng,... Đồ ăn rất đa dạng, chỉ một lát đã đầy ắp một bàn.
Ông chủ ở bên cạnh mỉm cười nói: “Đây là lần đầu tiên Giám đốc Thẩm đưa con gái đây, không thể không nói, bạn gái cậu thật xinh đẹp.”
Ở trường đại học, anh luôn thu hút nhiều sự chú ý, rất nhiều cô gái muốn hẹn hò với anh từ danh nghĩa bạn bè nhưng Thẩm Dực không cho họ đường lui, ngay cả giao tiếp cũng lười.
Thẩm Dực tiếp nhận lời khen của ông chủ, lễ phép nói: “Cảm ơn.”
Mặt Khương Dư Dạng đỏ rặng mây, cô vốn định giải thích vài câu, nhưng lại sợ nói xong không khí sẽ xấu hổ, nên đành để vậy.
Người đàn ông này thật ấu trĩ, rõ ràng chưa chính thức nhưng lại thích được người ngoài định nghĩa về mối quan hệ của hai người, sự độc chiếm rõ như ban ngày, chỉ sợ không ai biết.
Trong lúc chờ đồ ăn bưng ra, điện thoại Thẩm Dực vang lên vài tiếng. Anh liếc nhìn người gọi nhưng không thèm trả lời, cứ để ở đó.
Khương Dư Dạng sợ làm chậm trễ công việc của anh nên cắn môi nói: “Anh nghe điện thoại đi, không sao đâu.”
“Không có chuyện gì, Kỷ Tùy Chi gọi thôi.” Thẩm Dực nhìn vào đôi mắt thuần khiết của cô, khịt mũi: “Cậu ta rảnh quá nên tìm tôi thôi.”
Anh đổi chủ đề khác, cầm một đôi đũa, nhúng miếng thịt vịt thái lát vào đường trắng rồi cẩn thận đặt vào bát của cô: “Tôi không như vậy, tôi có việc quan trọng phải làm.”
Vì vậy, ăn cơm cùng cô là việc quan trọng sao?
Tính cách của tên thiếu gia này chẳng thay đổi chút nào, ở trước mặt cô luôn cúi đầu, tỏ ra kiềm chế.
Khương Dư Dạng không trả lời, coi như không hiểu ý của anh. Cô nếm thử miếng vịt mà anh gắp, thanh mát mà không quá ngậy, khó trách người có địa vị cao như Thẩm Dực lại nhượng bộ trước người có địa vị thấp mà thường đến đây ăn.
Thẩm Dực thấy cô ăn thì quan tâm hỏi: “Ngon không?”
“Khá ngon.” Cô lại đút thêm một miếng vịt quay nhỏ vào miệng, nhàn nhã ăn.
Cảnh tượng này thật kỳ lạ, hay nói đúng hơn là, nó ấm áp đến mức khiến trái tim cô tê dại.
Ít nhất thì khi ở Paris, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày có thể ngồi ăn cùng Thẩm Dực với tư thái như vậy.
Trước kia, khi sắp chia tay, mỗi bữa ăn của hai người đều kết thúc trong không vui, giống như hồi ức màu xám, nhắc tới chỉ là một vũng nước đọng.
Cuối cùng hai người cũng không ăn hết bàn đồ ăn. Ông chủ đưa mắt ra hiệu cho người phục vụ đi thu dọn, cung kính chào tạm biệt Thẩm Dực: “Giám đốc Thẩm lần sau lại dẫn bạn gái đến ăn nhé.”
Có lẽ vì lời khen này nên khi Thẩm Dực thanh toán còn đưa nhiều một chút, nói không cần trả lại.
Có vẻ như niềm vui sướng của kẻ có tiền chỉ đơn giản như vậy.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, bầu trời đã u ám, không khí tràn ngập màu đỏ thẫm, gió đêm lạnh buốt lùa thẳng vào cổ áo.
May là trên người Khương Dư Dạng còn khoác áo gió của Thẩm Dực. Cô khoanh tay, mái tóc dài khẽ bay lên, lộ ra vầng trán mịn màng.
Cô tưởng Thẩm Dực sẽ đưa cô về xe tránh gió, không ngờ anh lại đề nghị: “Dạo một vòng trong trường học nhé.”
Lúc học đại học, hai người rất ít khi xuất hiện cùng nhau. Cô giống như con ốc sên cuộn tròn trong vỏ, còn Thẩm Dực, mỗi khi xuất hiện đều gây náo động, không ai có thể nghĩ rằng họ xứng đôi.
Sân trường về đêm chìm trong bóng tối, sóng trong veo gợn đánh bên hồ. Cách đó không xa truyền đến tiếng đàn sáo yếu ớt, sau đó là tiếng cười nói.
Năm mới sắp đến, có lẽ họ là những sinh viên năm nhất và năm hai đang luyện tập cho buổi dạ tiệc.
Họ sống vô tư, được trường học bao bọc nên không sợ trời cao đất rộng.
Thẩm Dực dừng một chút, đứng chỗ đón gió nói: “Sắp cuối năm rồi, ông nội muốn em qua đó.”
“Ừm, tôi sẽ đi.” Dù cuối năm có rất nhiều việc, nhưng trước mặt người nhà họ Thẩm, là con gái nuôi, cô không thể vô lễ với ông cụ Thẩm.
Khương Dư Dạng cho tay vào túi áo khoác, đôi mắt như nước mùa thu, lấp lánh ánh sao.
Anh luôn suy nghĩ kỹ càng: “Đi cùng tôi di, miễn cho người trong nhà hỏi, em cũng khó trả lời.”
Cô gật đầu, suy nghĩ xa xăm, cổ họng có chút khô khốc: “Ông nội biết có sao không?”
“Ông ấy chỉ biết tôi theo đuổi em, khi nào trở thành một cặp đến trước mặt ông ấy đều do em quyết định, Dạng Dạng à.” Thẩm Dực thành khẩn nói, lập tức lấp đầy trái tim trống rỗng của cô.
Bởi vì để ý nên mới cẩn thận.
Anh đang học cách yêu nên muốn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, kể cả việc giới thiệu cô với gia đình anh.
Sau khi danh chính ngôn thuận vào nhà họ Thẩm, cô không chỉ là con gái nuôi mà còn là vợ anh, người sẽ cùng anh đi hết quãng đời còn lại.
Biết Khương Dư Dạng sợ lạnh nên Thẩm Dực chỉ đi loanh quanh thăm chỗ cũ một lúc rồi đi cùng cô ra từ cửa hướng đông.
Trên đường về, Thẩm Dực dẫn cô đi lên cầu đi bộ, cảnh tượng dần trùng khớp với một năm trước.
Vẫn là dòng xe cộ tấp nập và những ánh đèn neon nhấp nháy, nhưng khung cảnh vẫn vậy mà lòng người thì thay đổi.
Tóc Khương Dư Dạng bay lên, cô hít vài ngụm khí lạnh, cảm thấy giống kẹo bạc hà trong cổ họng.
Vì không đóng khóa nên hai vạt áo gió bị thổi tung, dáng người cô độc nhưng không còn gầy gò như trước.
Bây giờ lại đứng trên cầu vượt cùng Thẩm Dực, Khương Dư Dạng cũng có thể nhìn ra nhiều phương diện của cuộc sống, hiểu được cái mà bản thân muốn theo đuổi là gì.
Từ nay về sau, cô không còn phải nhìn lên nữa, cô đã làm tùy tùng bảy năm rồi, bây giờ cô đã có thể sánh vai với Thẩm Dực thưởng thức cảnh đêm của Thủ đô.
Cô ngẩng đầu nhìn, không ngờ bầu trời đêm vừa hỗn loạn bây giờ đã trở nên yên tĩnh. Một vài giọt sương bay xuống nhuộm ướt mọi thứ, lặng lẽ rơi xuống thành phố đang không ngừng thay đổi.
Mọi thứ trên thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tuyết trắng trong suốt rơi xuống mái tóc và đôi vai không có gì che đậy.
Chóp mũi cô đỏ bừng, khuôn mặt trắng như sứ, phản chiếu màu của tuyết.
Thẩm Dực cũng không khá hơn là mấy, anh chớp mắt, phủi đi hạt bông tuyết nhỏ.
Người đi đường và xe cộ vẫn vội vàng trên đường, anh vẫn như cũ chống tay lên lan can ngắm cảnh tuyết rơi.
Đây là tuyết đầu mùa của Thủ đô, khác với Paris chập chạp, một khi rơi xuống thì không gì có thể cản được.
Có người nói, khi Bắc Kinh có tuyết sẽ trở thành Bắc Bình, đây đúng là sự thật.
Mỗi khi có tuyết đầu mùa, hai người đều sẽ ảnh hưởng đến nhau, ví dụ như đêm đầu tiên, hay đêm giao thừa khi anh được tặng pháo hoa... Điều tuyệt vời và không tuyệt vời đan xen với nhau nhưng không có cách nào xóa đi tất cả ký ức về anh.
Thẩm Dực thản nhiên cười, nhẹ nhàng nói: “Dạng Dạng, năm trước, trên cầu vượt, em nói muốn nhìn thế giới rộng lớn hơn, bây giờ đã ngắm nhìn xong chưa?”
Không hiểu sao khi nghe Thẩm Dực nói như vậy, hốc mắt cô nóng lên, thở ra một làn khói trắng: “Không rõ lắm, vẫn đang ngắm nhìn.”
“Tôi tôn trọng mong muốn của em, nhưng nếu xem xong rồi thì có thể quay lại bên tôi.” Lời của Thẩm Dực cũng hơi nghẹn lại. Anh nghiêm túc nói: “Tôi vẫn luôn chờ em.”
Thích một người, cảm giác thoải mái, hòa hợp khi ở bên nhau chính là điều quan trọng, nhưng nó phải xuất phát từ nội tâm, hiểu và thưởng thức lẫn nhau một cách chân thành, trở thành niềm tự hào của đối phương, cho dù thế nào cũng không thể chia rẽ những người bạn đã đồng hành, gắn bó với nhau.
Tuyết rơi dày đặc, Thẩm Dực đóng cửa xe, hơi ấm trong xe khiến cô hơi rùng mình.
Đầu ngón tay của anh chạm vào sợi tóc ẩm ướt của cô. Anh lấy ra một cái khăn sạch, cẩn thận giúp cô lau tuyết tan ra.
Bên ngoài là tuyết đầu mùa lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ trong xe dần tăng lên.
Khương Dư Dạng cảm thấy bụng khẽ nhói, dòng nước ấm đột nhiên xuất hiện.
Không xong rồi... Kỳ sinh lý của cô không đều, gần đây cũng sắp đến nhưng cô dành quá nhiều tâm sức cho công việc nên quên để ý chuyện quan trọng này.
“Sao vậy?” Thẩm Dực thấy cô ôm bụng đầy đau đớn thì quan tâm hỏi: “Có phải ăn đồ ăn không hợp nên bị đau bụng không?”
“Không phải.” Khương Dư Dạng nghĩ hai người đều ở bên nhau lâu rồi nên cũng không ngại nói: “Ngày đầu của kỳ sinh lý.”
Thẩm Dực biết rõ, mỗi lần cô đến tháng đều sẽ vô cùng đau đớn, đặc biệt là hai ngày đầu tiên.
Lúc này toàn thân Khương Dư Dạng đổ mồ hôi lạnh, cô sợ làm bẩn quần áo và ghế ô tô nên chậm rãi cởi áo khoác ra.
“Không sao, em cứ mặc đi.” Cánh tay khỏe mạnh của anh giữ chặt vai cô. Cả người cô bị hơi thở của anh bao bọc, dần cảm thấy an tâm.
Chiếc Maybach chạy thẳng đến căn hộ của Kiều Tụng rồi nhẹ nhàng dừng lại.
Toàn thân Thẩm Dực đều phủ đầy hạt tuyết, lạnh thấu xương, nhưng anh cũng không quan tâm lắm mà đưa cô đến cửa. Kiều Tụng tăng ca, hình như còn chưa về.
Khương Dư Dạng cảm thấy dính nhớp đầy khó chịu. Cô vào phòng tắm thay bộ quần áo sạch sẽ và băng vệ sinh rồi mới ra ngoài.
Thẩm Dực đi xuống tầng mua một hộp Ibuprofen và nước đường đỏ nóng.
“Uống xong sẽ dễ chịu hơn.” Anh dỗ dành như dỗ đứa trẻ con uống thuốc.
Khi cô không còn sức để ngậm ống hút nước đường nâu, bàn tay to lớn của người đàn ông với các khớp xương rõ ràng, sạch sẽ và khỏe mạnh ấn vào cô mà không một lời giải thích.
Hơi thở của Khương Dư Dạng càng căng thẳng, lòng bàn tay ấm áp của anh dán vào phần bụng dưới của cô.
Sắc mặt Thẩm Dực không thay đổi, anh cúi người, nhẹ nhàng xoa: “Còn đau không?”