Anh đã quen với việc nói chuyện thẳng thắn, nói những lời dỗ dành cũng không quanh co lòng vòng, khiến lòng người rung động.
Ngày hôm đó cô đã trải qua quá nhiều chuyện, tâm tình quả thực không được tốt, cô không có khẩu vị khuấy mì ramen trong bát, ăn từng miếng nhỏ, đầu óc vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.
Trong suốt quá trình, Thẩm Dực thật sự không làm gì cả, anh cầm một đôi đũa sạch sẽ gắp thịt nướng trong bát sang bát cô, chống khuỷu tay, chậm rãi nhìn cô ăn mì.
Khi đã gần no, cô đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi: “Tối nay anh không có việc gì làm sao?”
Khương Dư Dạng nhớ tới lúc trước hai người vốn định đi trượt tuyết vào đêm giao thừa, vừa nhận được điện thoại, anh liền quay lại công ty, nửa đêm vội vã trở về Thượng Hải thì đã hai, ba giờ sáng.
Khi đó Tập đoàn Quân Liên vẫn đang trong giai đoạn phát triển, mọi việc không thể quyết định nếu không có anh, tính tình Thẩm Dực không giống như quân vương bất tảo triều.
Những người như anh tâm lý đã lệch lạc từ khi còn nhỏ, khát vọng vươn lên đỉnh cao của anh chưa bao giờ bị anh che giấu.
“Có xã giao, tôi không đi.” Giọng Thẩm Dực rất nhỏ, như đang thì thầm điều gì đó chỉ thuộc về hai người.
Cô đang lau khóe môi,cảm thấy khá ngạc nhiên khi nghe những gì anh nói.
Lo lắng cô sẽ nghĩ là gánh nặng, anh nói thêm: “Đây không phải là buổi xa giao đứng đắn, đi hay không đi cũng không sao.”
“Sau khi từ chối, tôi sẽ phải đón năm mới một mình.” Thẩm Dực đáng thương nói.
Thật ra người đàn ông như anh muốn gì mà không có, chỉ cần tùy tiện ngoắc tay là đã có người cùng đón giao thừa.
Anh dùng lưỡi đẩy má, thoải mái cười: "Đúng lúc, Dạng Dạng, có em ở đây rồi.”
"Tôi không phải." Khương Dư Dạng phủ nhận, môi đỏ răng trắng, khuôn mặt trắng nõn như ngọc.
Thẩm Dực híp mắt, áp suất xung quanh có chút nguy hiểm: “Vậy em dự định đón giao thừa với ai?”
Hóa ra một người tự chủ tốt như vậy sẽ có ngày trở nên lo lắng vì một câu trả lời.
"Kiều Tụng… cô ấy hẹn tôi đến Hậu Hải đón giao thừa, nhưng cô ấy không đến vì ở nhà có việc bận." Cô không nghĩ lời nói của mình có gì sai trái, ngước mắt lên nhìn vào mắt anh.
Thẩm Dực bình thường lại, trong đôi mắt đen tuyền mang theo nụ cười nhàn nhạt, anh không khỏi cảm thấy Kiều Tụng lần này giúp đỡ anh được một việc.
Dù quá trình diễn ra thế nào cũng không quan trọng, dù sao hiện tại anh là người ở bên cạnh cô, thế là đủ rồi.
Hai người lần lượt rời khỏi quán mì. Ban đêm, hồ Hậu Hải biến thành màu đen, có lẽ là vì trời sắp mưa, không khí mát mẻ hơn trước.
Xung quanh toàn là ánh đèn sặc sỡ, đi qua con phố bar thịnh vượng nhất, bên trong có nhiều ban nhạc đang ca hát, nhiều cặp đôi đang yêu đi đến đâu cũng muốn ôm nhau, cô liếc nhìn rồi tự giác thu hồi ánh mắt.
Thẩm Dực luôn nghe theo ý kiến của cô. Anh không nắm tay mà lặng lẽ đi bên cạnh cô, như trông coi trẻ con.
Khương Dư Dạng vốn là đang đi loanh quanh, lại vô tình vượt qua đám người ồn ào, đi càng ngày càng xa vào trong ngõ.
Lúc mới đến Thủ đô, cô thật sự không thể tìm đường ra khỏi ngõ, nhưng hiện tại cũng không khá hơn là mấy.
Nghĩ kỹ lại, cô chỉ đến Hậu Hải mấy lần, mấy lần đến Hậu Hải đều có liên quan đến Thẩm Dực.
Khi cô mới đến Thủ đô, ông cụ Thẩm đã nhờ Thẩm Dực đưa cô đi trượt băng ở Hậu Hải. Là một cô gái phía Nam nên đây là lần đầu tiên cô thử trượt băng.
Động tác của Thẩm Dực rất thuần thục, sau khi mang giày trượt cho cô, anh bắt đầu tự mình trượt băng, không hề có ý định quan tâm đến cảm xúc của cô.
Nói cách khác, chàng trai trẻ chỉ có ý định hoàn thành nhiệm của trưởng bối, còn những việc khác không nằm trong phạm vi xem xét của anh.
Khương Dư Dạng chật vật đứng dậy, cố gắng mấy lần nhưng vẫn ngã xuống đất, sau đó cô tự mình đứng lên, vịn vào lan can, cố gắng trượt.
Trượt được một lúc, Thẩm Dực nhận được điện thoại rồi nói anh sẽ rời đi một lúc.
Khương Dư Dạng tự mình chơi, cuối cùng cũng bám vào lan can trượt được một đoạn, khi quay người lại, Thẩm Dực vẫn chưa quay lại.
Đợi đến lúc màn đêm buông xuống, cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt, mắt đỏ hoe.
Cô cởi bỏ trang bị trượt băng của mình ra, ôm đầu gối như một con nhím nhỏ.
Khi đó không phải là cô gái không tức giận, cô chỉ cảm thấy mình không làm gì sai, cố gắng trốn tránh mọi lúc, cố gắng không chọc tức Thẩm Dực, yên tâm học tập, nhưng dù cô cẩn thận trong thành phố này đến mấy, cô vẫn không thể tìm thấy được một chỗ trú ẩn.
Khóc được một lúc, giọng cô gái trở nên khàn khàn, cô gọi điện cho anh, chuông reo nhiều lần nhưng không có ai trả lời.
Kết quả vừa đi về phía trước, cô đã đụng phải Thẩm Dực đang đi ra từ quán bar. Đồng tử anh run lên, sau đó anh mới nhớ ra mình có một "người em gái" không có cảm giác tồn tại như vậy.
Cô gái đó rất ngoan, đôi mắt giống như mắt nai, lông mi chớp chớp, chóp mũi và vành mắt đều đỏ bừng, trên tay đang cầm dụng cụ trượt băng.
"Anh trai."
Nhìn thấy Thẩm Dực chào hỏi những người xung quanh rồi đi thẳng tới, cô mím môi, suýt chút nữa quên mất khu vực cấm của anh.
“Em nói gì cơ?” May mắn là anh không nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Dực thật sự cảm thấy mình khá vô nhân tính, nhìn cô gái ngoan ngoãn ngây thơ này, anh muốn trêu chọc cô đến mức cô phải khóc.
Nhưng khi nhìn thấy cô trong hoàn cảnh khốn khổ như vậy, anh lại không nỡ.
Chàng trai kéo cô đến một nơi không có người qua lại, môi mơ hồ lướt qua chóp mũi cô: "Tôi đưa em về, đây không phải nơi em nên đến."
Khi còn trẻ, Thẩm Dực còn khốn nạn hơn bây giờ rất nhiều.
Khương Dư Dạng đi về phía trước không có mục đích, nếu tiếp tục đi nữa sẽ đi vào ngõ cụt.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” Thẩm Dực nhẹ nhàng nhéo cổ tay cô, đôi mắt đen như biển sâu trong đêm.
Cô không có hứng thú: “Tôi cũng không biết nữa.”
Thẩm Dực thật sự rất dung túng cô, hoàn toàn đi theo cô.
Dự báo thời tiết lần này khá chính xác, mưa bụi rơi dày đặc.
Cơn mưa mùa đông buốt giá, cái lạnh chui vào cổ áo cô.
Cả hai đều không có ô nên ưu tiên hàng đầu là tìm một nơi trú mưa.
Thẩm Dực cởi áo khoác của mình, choàng qua đầu cô, nói: “Tạm thời cứ dùng tạm cái này nhé.”
Âm cuối có chút sức nặng, gõ vào trái tim cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ, vốn không có chút tác dụng chắn gió nào, áo khoác của Thẩm Dịch vừa kéo lên đỉnh đầu, mưa lạnh như lưỡi dao rơi nhanh hơn. Những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống quần áo của anh.
Thẩm Dực không có gì để che mưa cho mình, anh đi dưới mưa mà không thèm để ý.
Tầm nhìn của Khương Dư Dạng bị mưa làm mờ đi. Cô hơi lảo đảo, hỏi: "Anh... không sao chứ?"
“Tôi tắm mưa nhiều rồi.” Anh hơi nhướng mí mắt, hơi lãnh đạm nói.
Đây là sự thật, anh là loại người dù trời mưa nhỏ cũng không biết cầm ô, chưa từng có chuyện anh mắc mưa rồi bị ốm.
Cũng may anh quen thuộc với địa hình ở nơi này. Khương Dư Dạng đi theo anh, rất nhanh đã tìm được một quán trú mưa.
Có tiếng sấm rền, mưa càng nặng hạt hơn, tạo nên âm thanh ầm ầm.
Mái tóc đen của người đàn ông che phủ trán, những hạt mưa theo thái dương trượt xuống cằm, tụ lại thành một vũng nước nhỏ.
Làn da của anh vốn đã trắng bệch, những hạt mưa lăn qua người anh nhìn giống như một nam hồ ly tinh bước ra khỏi bồn tắm.
Nhiều năm trước, chàng trai trẻ ấy cũng như vậy, anh có chút bướng bỉnh một mình bước vào cơn mưa, hai người gặp nhau ở hiệu sách.
Mọi thứ dừng lại như một cuốn phim quay chậm.
Ánh mắt Khương Dư Dạng quét từ trên xuống dưới, sắc mặt không khỏi có chút nóng lên.
Thẩm Dực vắt quần áo dính nước mưa trên người, đứng ở cửa quán bar châm điếu thuốc, tia lửa lóe lên, để lại trên đầu ngón tay một vệt đỏ tươi.
Lấy lại tinh thần, cô vẫn đang cầm áo khoác của anh, phát hiện không thể mặc quần áo vào được.
Nói cách khác, nếu phải đợi mưa tạnh ở bên ngoài, chắc chắn Thẩm Dực sẽ bị đóng băng.
“Chúng ta vào nhà trú mưa đi.” Anh bóp nát tàn thuốc ném vào thùng rác, đôi mắt hoa đào ướt đẫm nước mưa, lớp áo cấm dục bị xé toạc, tình cảm được thể hiện rõ ràng.
Trong quán bar, tiếng người huyên náo, đang là đêm giao thừa, vô số người nhảy theo nhịp điệu của âm nhạc, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Đá khô và mảnh giấy nhỏ góp phần làm tăng thêm không khí náo nhiệt.
Thẩm Dực dẫn cô đến một hàng ghế dài trong góc ngồi xuống. Một lúc sau, quản lý đi tới chào hỏi.
“Giám đốc Thẩm, năm mới vui vẻ."
Anh không thường xuyên đến nơi này, nhưng Kỷ Tùy Chi thì khác, anh ấy đã tiếp xúc với nhiều chủ quán bar ở Thủ đô, tùy ý nói một câu là đã có thể nể mặt vài phần rồi.
"O, đây không phải là Giám đốc Thẩm sao?" Vị khách không mời mà tới không ai khác chính là đối thủ một mất một còn của Tập đoàn Quân Liên - Dịch Khoa. Lần trước, khi nói đến việc sáp nhập và mua lại Châu Tinh, Thẩm Dực đã dùng một mũi tên trúng hai con nhạn, khiến họ ngậm bò hòn.
Trong thương trường, không có đạo lý phải im lặng chịu thua thiệt. Sau khi bị chiêu trò của Thẩm Dực đánh gục, Dịch Khoa nhanh chóng phấn chấn lại, lấy lại sức lực, bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy anh ta muốn chờ đợi cơ hội báo thù trong tương lai.
Gặp nhau trong hoàn cảnh thế này, không nói chuyện thì cũng không được, bầu không khí lúng ta lúng túng.
Thẩm Dực dùng bàn tay rộng khô ráo xoa đầu cô: “Chờ tôi ở đây một lát.”
Lòng Khương Dư Dạng dịu lại, biết đây là giọng điệu dỗ dành thường ngày của anh.
Một lúc sau, người phục vụ hỏi cô muốn uống gì. Nếu Khương Dư Dạng không uống gì thì sẽ có vẻ khác lạ, vì vậy cô cố gắng gọi một loại đồ uống nghe tên có vẻ không quá mạnh.
Hơn nữa, cô còn muốn mượn rượu buông thả bản thân, cách người trưởng thành xả stress có hạn.
Việc thay đổi tổng biên tập của ICON vốn đã là một vấn đề gây tranh cãi, Chung Hâm lại từ chức vào cuối năm, tuyển người vào thời điểm này là khó khăn nhất.
Tạo chí đang diễn ra sôi nổi, nhưng nhiều trở ngại là đòn giáng mạnh, khiến cô kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.
Khương Dư Dạng nhấp một ngụm lớn, phát hiện rượu có mùi trái cây nồng nặc, giống như nước có ga, nồng độ cồn không cao.
Ngồi ở bàn bên cạnh là một người đàn ông tóc vàng, đeo khuyên tai, trông rất yêu nghiệt.
Người đàn ông vừa bước lên đã đi thẳng vào chủ đề, búng tay với cô: “Em có hứng thú kết bạn không?”
Anh ta nói bằng tiếng Pháp chuẩn với giọng trầm, cô nghe rất rõ trong bầu không khí ồn ào.
"Không có hứng thú." Khương Dư Dạng từ chối một cách đơn giản, gọn gàng. Đàn ông chơi đùa ở nơi này, có mấy người coi như nghiêm túc?
Người đàn ông ngạc nhiên khi cô có thể hiểu được tiếng Pháp, ánh mắt anh ta nhìn cô một cách táo bạo hơn.
Sau khi bị mắc mưa, chiếc áo len cao cổ của cô ôm nhẹ vào người, dáng người mảnh khảnh, mái tóc ướt át, đặc biệt là đôi mắt hình quả hạnh, sạch sẽ không tì vết.
Chẳng trách trong đám người, anh ta có thể liếc mắt nhìn ra cô gái này, sạch sẽ đến mức người ta không đành lòng hủy diệt.
Thẩm Dực mới đi một lát đã nhìn thấy bên cạnh cô có một người đàn ông, người này còn càng ngày càng lại gần cô.
Chiếc ly trên tay cô chứa một nửa chất lỏng màu xanh lam, anh không biết cô có giấu anh uống rượu hay không.
Trong lòng dâng lên một tia bất an, Thẩm Dực đè xuống, hiện tại anh đang theo đuổi lại cô, anh không có tư cách bảo Khương Dư Dạng từ chối hay không.
Đôi chân dài của anh bước lên một bước. Anh dễ dàng chen vào bên cạnh cô, giọng điệu trêu chọc nói: “Mời em uống một ly nhé?”
Khương Dư Dạng không biết người đàn ông này đang bày trò gì, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của người đàn ông tóc vàng: "Anh gì à, khi bắt chuyện thì phải biết ai đến trước ai đến sau chứ."
Cảnh tượng này khá buồn cười. Cô giống như người ngoài, nhìn Thẩm Dực ở đó mà ghen tị.
“Người của tôi, đừng lại gần.” Giọng Thẩm Dực sắc bén, mang theo tính chiếm hữu.
Người đàn ông tóc vàng do dự một chút, mỉm cười với cô: “Em có bạn trai chưa?”
“Chưa.” Sóng mắt Khương Dư Dạng chuyển động, nói ngắn gọn.
Dù sao những lời này cũng sẽ chỉ tát vào mặt Thẩm Dực, khiến anh không thể giữ thể diện.
Khương Dư Dạng rời khỏi quán, nhìn thấy Thẩm Dực theo sau cô từng bước, cô không khỏi nở nụ cười trên môi, thật sự cảm thấy có chút vui vẻ khi chọc tức người khác.
Thẩm Dực nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt như dính nước, liếc nhìn cô nói: “Em không ngoan rồi.”
Cô liếm môi, ánh mắt ranh mãnh nói: “Tôi đâu nói sai.”
Giống như một con quỷ nhỏ quấy nhiễu tâm trí anh.
Hơn nữa hiện tại anh còn không thể làm gì được cô.
Uống chút rượu hoa quả, toàn thân Khương Dư Dạng nóng lên, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành. Vừa ra ngoài cô phát hiện bên ngoài vẫn chưa tạnh mưa, cái lạnh như muốn ngấm vào xương của cô.
Quần áo của anh đã khô một nửa, trên tay cầm chiếc ô do quản lý đưa, mở ô ra vẫy tay với cô: “Đến đây.”
"Không cần, tôi đi taxi." Khương Dư Dạng nhìn thời gian trên điện thoại, đã muộn rồi, cô cũng không còn hứng thú chơi nữa.
Thẩm Dực cũng hết cách với cô, anh thấp giọng nói: “Lúc này muộn rồi, không thể bắt được taxi đâu.”
Quả nhiên, vì là đêm giao thừa nên gần Hậu Hải tắc đường, không có xe cộ tới đây.
Anh lười nhác hừ nhẹ một tiếng, đốt ngón tay nắm lấy cán ô, lồng ngực khẽ run lên: “Trừ khi em không muốn cầm ô, tôi sẽ tốn thêm một bộ quần áo khác.”
Vừa rồi Thẩm Dực đã phí một chiếc áo khoác để che mưa cho cô.
Nếu còn cởi nữa, bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, thực sự không có quần áo gì cả.
Khương Dư Dạng mơ hồ nhớ đến những đường nét cân đối dưới áo sơ mi, bờ vai thẳng, cơ bụng đẹp mắt và tấm lưng thẳng tắp khiến người ta không thể rời mắt.
Người đàn ông này thật là không đứng đắn...
Cô không còn lựa chọn nào khác, đành phải tiến về phía trước, đầu óc vẫn còn có chút hỗn loạn sau khi uống chút rượu hoa quả.
“Em đứng xa như vậy thì che ô kiểu gì?” Anh nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, kéo khoảng cách giữa họ lại gần hơn.
Vừa ngẩng đầu lên, môi cô dán sát vào quần áo của anh.
Thẩm Dực cố ý khom người. Nếu cô vẫn đứng im, môi cô sẽ lướt qua yết hầu đang nhúc nhích của anh.
Lúc họ ở bên nhau, cô đã nhiều lần chạm vào yết hầu của anh và hỏi anh cảm thấy thế nào.
Lúc đó Thẩm Dực chỉ cười, xoay người đè cô xuống, động tác càng ngày càng tàn nhẫn, nhẹ nhàng thốt ra vài câu rất đen tối.
Cô nghe rõ ràng người đàn ông đó nói gì: “Tôi muốn em không xuống được giường.”
Nói những câu vô vị mà mặt không đổi sắc, tim đập bình thường.
Khương Dư Dạng đi ở một bên ô, khoảng cách giữa hai người đủ cho người thứ ba đứng.
Thẩm Dực buông cô ra, hai người đi bộ về chỗ chiếc Maybach đậu.
Mở cửa xe, Thẩm Dực đóng ô lại, ánh mắt sâu thẳm hỏi: “Em định về đâu?”
“Tôi chuyển nhà rồi.” Khương Dư Dạng vân vê ngón tay, không nói cho anh biết địa chỉ.
Thẩm Dực đặt một tay lên vô lăng, trước khi xe lăn bánh, anh liếc nhìn qua, thâm thúy nói: “Nếu không cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ quay về Thượng Hải.”
Không thể chống lại sự đe dọa, Khương Dư Dạng miễn cưỡng thốt lên địa chỉ.
Cả thành phố trông thật kì lạ dưới cơn mưa tầm tã. Chiếc Maybach phóng rất nhanh khiến nước bắn tung tóe.
Khương Dư Dạng ngơ ngác nhìn điện thoại, nhìn thời gian trên màn hình, mười một giờ năm mươi lăm.
Chỉ còn năm phút nữa là năm mới bắt đầu.
Cô đã nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới từ nhiều người, trong đó có đồng nghiệp, những người bạn Trung Quốc mà cô gặp ở Pháp và Lục Triều Dã.
Khương Dư Dạng lễ phép trả lời từng người, thấy Kiều Tụng gửi cho cô một loạt ảnh đồ ăn.
Giọng điệu Kiều Tụng đắc ý: [Dư Dạng, để tôi đoán xem, hiện tại cậu và Thẩm Dực có ở ở bên nhau không? Haiz, tôi thực sự đã hy sinh quá nhiều cho tình yêu của cậu đó...]
Suy đoán của cô ấy khá chính xác.
Khương Dư Dạng thẳng thắn nói: [Chúng tôi đang ở cạnh nhau, tôi đã gặp anh ấy ở Hậu Hải.]
Kiều Tụng biến thành con gà gào thét: [A a a a a, ngày mai cậu phải kể rõ những chuyện xảy ra đêm nay cho tôi biết, cho dù có đen tối tôi cũng muốn nghe...]
Đen tối? Không thể nào, chỉ có Kiều Tụng mới nghĩ đến mấy thứ đó thôi.
Khương Dư Dạng bất đắc dĩ cười một tiếng, tắt màn hình, không tiếp tục trả lời.
Chiếc Maybach dừng ở dưới lầu nhà mới của cô. Thẩm Dực chỉnh lại đồng hồ, cười nói: “Khương Dư Dạng, năm mới vui vẻ.”
Cô ấy khá bình tĩnh, cũng nghiêm túc nói: "Ừ, năm mới vui vẻ."
Sự ồn ào của đêm giao thừa đã lên tới đỉnh điểm, các quán ven đường mở ra những chương trình ca múa nhạc Tết ồn ào, đám đông trong các quán bar cũng cùng nhau hô vang “Chúc mừng năm mới”, đường phố tràn ngập pháo hoa và ánh đèn rực rỡ như ban ngày.
Trên xe, Thẩm Dực vẫn ở bên cạnh cô, giống như chàng trai trẻ nhiều năm trước.
Có người nói, muốn biết bản thân quan tâm ai nhất thì phải xem tin nhắn chúc mừng năm mới đầu tiên sẽ gửi cho ai.
Trùng hợp thay, nhiều năm như vậy, lựa chọn của cô vẫn là Thẩm Dực.
Khương Dư Dạng nói xong, Thẩm Dực mới chú ý đến mái tóc cô gái ướt một nửa, nhưng mặt lại đỏ bừng, giống như một quả đào ngọt ngào mọng nước.
Trong lòng anh có chút rung động, anh nâng cằm cô lên nhẹ nhàng hỏi: “Sao mặt em đỏ thế?”
Khương Dư Dạng giãy giụa, cằm cô rời khỏi ngón tay anh, trán cô chạm vào lòng bàn tay mềm mại của anh.
Ánh mắt Thẩm Dực tối sầm, lông mày nhíu lại, cảm giác được trán cô nóng đến cực điểm.
Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, giọng anh chậm lại, lại đặt lòng bàn tay mình lên mặt cô: “Đừng nhúc nhích, để tôi chạm vào em một lúc.”