Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh

Chương 48

Tóc đen hỗn loạn, bờ môi đỏ mọng mấp máy, đôi mắt hạnh tràn đầy ánh nước.

Khương Dư Dạng cứ ngẩn người nhìn anh như thế, dường như vẫn còn đang suy nghĩ ý nghĩa của lời anh nói.

Trông có vẻ giống như lúc cô mới cướp thuốc hút một hơi vậy, quyến rũ từ trong xương.

Trong miệng của anh ngoại trừ mùi thuốc lá thoang thoảng thì còn có vị ngọt ngào cướp được từ trong miệng cô. Thẩm Dực không nói gì, cảm thấy ngọn lửa trong lòng lại bị cô làm bùng lên.

Nhưng cô lại là bệnh nhân, đáy mắt có màu xanh lá, mặt trắng bệch giống như một con mèo bệnh.

Thẩm Dực nghĩ phải làm con người thôi. Anh bình tĩnh lại, tiếp tục đo nhiệt độ cơ thể cho cô.

Cơn sốt lui dần, nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống còn ba mươi bảy độ năm.

“Ngủ đi.” Anh đắp chăn xong, cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Dường như lời nói của anh có ma lực gì đó. Chỉ chốc lát sau, Khương Dư Dạng đã mỉm cười mà ngủ.

Bốn năm giờ sáng, Thẩm Dực gối lên cánh tay, mặc nguyên bộ đồ ngủ màu đen thiếp đi.

Anh ngủ tạm trên ghế salon một đêm, mới hừng sáng đã bị tiếng chuông điện thoại của Khương Dư Dạng đánh thức.

Nếu là cuộc gọi của Kiều Tụng, vậy thì anh nghe chẳng cần khách sáo gì.

“Alo.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên rõ ràng bên đầu kia của điện thoại. Cô ấy không lên tiếng, tiếng hít thở cũng chậm chạp nhẹ nhàng vô cùng.

“Không nói thì tôi cúp máy đấy.” Người như anh không hề có kiên nhẫn gì với chuyện vụn vặt trong cuộc sống, có một chút sự dịu dàng đã dành hết cho Khương Dư Dạng rồi.

Hơn nữa, anh không được nghỉ ngơi đàng hoàng cả đêm, tâm trạng hiện tại bị gắt ngủ ảnh hưởng nên không tốt lắm.

Bên kia, Kiều Tụng kinh ngạc đến quên nói chuyện. Cô ấy vốn định hỏi Khương Dư Dạng tối qua về Hậu Hải chơi thế nào, bây giờ không cần hỏi nữa.

Trong lòng cô ấy cũng hiểu đại khái, nếu Thẩm Dực đích thân nghe điện thoại thì chắc chắn hai người kia lăn lộn với nhau cả đêm rồi.

Tiến triển thế này cũng nhanh quá rồi đó.

Đề tài đen tối bị đè trong lòng sắp bật thốt ra, Kiều Tụng ho khan vài tiếng dời đi sự chú ý, dè dặt hỏi giống như xác nhận vậy: “Bây giờ Dạng Dạng đang ở cùng với anh à?”

Thẩm Dực lim dim buồn ngủ, nhìn mặt đất ướt nhẹp ngoài cửa sổ, trả lời: “Cô ấy còn đang ngủ.”

Trong nội tâm của Kiều Tụng đã bị mười vạn câu thô tục quét qua. Ngay đêm giao thừa mà người này đã lừa người ta lên giường, đúng là không biết xỉa xói câu nào cho hay.

“Cô muốn nói cái gì, tôi sẽ nói lại giúp cô.” Ngón tay thon dài của người đàn ông xoa lên mắt, có hơi căng đau, đây là dấu hiệu của nghỉ ngơi không tốt.

“Không có gì không có gì, hai người cứ ở bên nhau đi.” Kiều Tụng xem như thức thời cúp điện thoại, sau khi vứt điện thoại lên ghế salon thì bắt đầu bật mode thét tiếng gà.

Thẩm Dực rửa mặt xong, nước đọng trên mặt chưa được lau khô chảy dọc theo quai hàm.

Hai tay kéo vạt áo, anh nhanh nhẹn kéo áo ngắn tay màu đen xuống, cơ thể trẻ trung, đường cong lưu loát, cơ bắp đều đặn, hình dạng cơ bụng cũng đẹp vô cùng.

Đúng lúc Khương Dư Dạng mơ màng mở mắt, bước nửa bước vào phòng khách, trước mắt toàn là hình ảnh người đàn ông đang cởi áo.

Trái tim cô căng thẳng, vội vàng dùng tay che mắt, giả bộ như không nhìn thấy gì cả.

Thẩm Dực nghe tiếng bước chân thì biết cô đã tỉnh, lại cảm thấy buồn cười, liếc qua một cái: “Khương Dư Dạng, xấu hổ gì chứ?”

Anh chầm chậm thay áo sơ mi, cài chắc từng nút từng nút một rồi mới xoay người lại, nói tiếp: “Cũng đâu phải là chưa từng thấy đâu.”

Khương Dư Dạng: …

Huống chi tối qua đã làm chuyện thân mật hơn rồi.

Mặt cô đỏ ửng, nhanh trí quay lưng lại. Bóng lưng cô duyên dáng, cảm thấy sau khi bị bệnh thì tứ chi lại càng mảnh dẻ hơn.

Không thể lép vế, cô cũng lầm bầm hỏi: “Sao anh lại thay quần áo ở phòng khách?”

“Đây là nhà của tôi.” Thẩm Dực cười đê tiện, bên khóe miệng có hai dấu ngoặc.

Ý nói là anh muốn thay ở chỗ nào thì thay ở chỗ đó.

Được, anh vẫn ngầu như lúc trước.

Thẩm Dực thu liễm biểu cảm, vừa nhớ tới cơ thể của cô khỏe rồi thì lại nở nụ cười: “Đi đo nhiệt độ cơ thể đi, tôi không muốn ức hiếp bệnh nhân.”

Hiện tại cô không có thời gian đối đầu với Thẩm Dực hay là phản bác lại lời gì đó của anh.

Không ngờ tối qua người chăm sóc, ở bên cạnh cô là Thẩm Dực.

Khương Dư Dạng ngồi trên ghế dựa, chờ số của nhiệt kế điện tử hiện lên.

Thẩm Dực đeo đồng hồ xong, thay bộ quần áo màu đen nhìn như thiếu niên đi, khí chất vừa lạnh lùng vừa tự phụ.

Đủ năm phút, cô nhìn số độ, ba mươi sáu độ năm.

Cuối cùng cũng hạ sốt.

Sau một trận ốm, tối qua là lần cô ngủ đã nhất.

Liên tưởng tới giấc mơ kỳ quái hôm qua, Khương Dư Dạng vô thức nghĩ sao cô lại to gan như thế, dám cướp thuốc lá trong tay của Thẩm Dực?

Cô chạm vào đôi môi mềm mại, dường như còn sót lại ký ức mút vào.

Vành tai cô nhẹ nhàng đỏ bừng. Thẩm Dực lấy nhiệt kế điện tử trên tay của cô, nhếch mắt lên: “Hạ sốt.”

Anh không tin cô không hề có chút ấn tượng nào, cố ý lười biếng tựa lên cánh cửa: “Xem ra liệu pháp tối qua có hiệu quả rồi.”

Mặc dù Khương Dư Dạng tỉnh táo nhưng tốc độ suy nghĩ dường như vẫn chưa theo kịp. Cô không hiểu hỏi: “Liệu pháp gì?”

“Em đã nói liệu pháp này cho tôi mà?” Thẩm Dực nhíu mày nhưng không hề lỗ mãng chút nào.

“Cảm cúm sốt, chỉ cần lây cho người khác là bản thân hết bệnh ngay.” Lúc anh nói thì lúc nào cũng nhìn thẳng vào mắt của cô, giống như là chuyện đương nhiên.

Cho nên những chuyện tối qua không phải là giấc mơ à?

Đầu cô nổ bùm một cái, dường như còn muốn vặn lại nhưng lời nói lại kẹt trong họng: “Tôi…”

“Suyt.” Ngón trỏ của Thẩm Dực để lên môi, nhìn rất khoan dung độ lượng nói: “Tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện em cưỡng hôn tôi.”

Anh nói dối chẳng thèm soạn bản thảo, nói rất chắc chắn làm cho người ta muốn nghi ngờ cũng khó.

Cô không thể nào cưỡng hôn Thẩm Dực đâu nhỉ? Chẳng lẽ cô đói khát như thế thật à?

Mấu chốt là ký ức của cô rất mờ nhạt, chỉ nhớ mình chủ động đi tới.

Lúc trí nhớ của cô còn rời rạc, Thẩm Dực đã cầm chìa khóa lên, thấy có vẻ là muốn đưa cô ra ngoài: “Sáng nay muốn ăn gì?”

“Không cần, tôi về nhà ăn đại thứ gì đó là được rồi.” Khương Dư Dạng mang giày xong, vội vàng vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Nhìn vào gương ở trước bồn rửa mặt, cô vốc nước lạnh lên rửa mặt, muốn để bản thân tỉnh táo lại đừng bị Thẩm Dực dắt mũi nữa.

Rửa mặt tốn thêm chút thời gian, trong nhà bếp lại có tiếng động.

Thẩm Dực mặc âu phục giày da nấu sủi cảo ở trong bếp.

Nước sôi lên, bỏ từng cái sủi cảo cấp đông vào nồi, lớp vỏ bên ngoài dần dần được nấu chín.

“Không muốn ra ngoài thì ăn ở nhà.” Lần đầu anh xuống bếp, không có kinh nghiệm gì cả, anh chỉ làm theo trình tự thôi.

Nếu nấu sủi cảo rồi thì cô nói gì đi nữa cũng chỉ là già mồm.

Hơn nữa, có thể làm cho người mười ngón tay không dính nước như Giám đốc Thẩm đây đích thân xuống bếp, nếu như người trong công ty biết chuyện này chắc sợ tới há hốc mồm.

Trên người anh như có gì đó thay đổi nhưng lại giống như không có gì thay đổi.

Không ngờ lại rơi vào tình cảnh bối rối thế này, Khương Dư Dạng quyết định không thèm nghĩ nữa, nhìn chằm chằm vào chất lượng của sủi cảo trong nồi, vô thức nói: “Nấu xong rồi, có thể tắt bếp.”

Trái lại, cô nắm chắc độ lửa tốt nhất, Thẩm Dực không có tiếng nói gì trong việc nấu cơm này cả, cô nói gì anh nghe nấy, dừng lại ngay.

Cầm hai cái dĩa, anh múc từng cái sủi cảo ra, lại dùng ớt và giấm trộn một chén nước chấm.

Chia tay rồi nhưng vẫn có thể hòa bình ngồi ăn một bữa cơm mà đối phương làm giống như sáng hôm nay.

Trường hợp như thế này quả thật là không thể tưởng tượng nổi, nhưng xảy ra giữa hai người họ thì không thấy sai chỗ nào cả.

Đã lâu như thế, giữa cô và Thẩm Dực dường như xuất hiện một cục nam châm. Cho dù ly biệt rồi gặp lại thế nào, cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển.

Sủi cảo vỏ mỏng nhân nhiều, mặc dù không bằng tự gói nhưng mùi vị cũng ngon.

Cô ăn cái gì cũng chậm, lúc cắn một ngụm nhỏ thì cái dĩa của Thẩm Dực đã vơi đi một nửa.

Cũng không phải là ăn lấy ăn để như ma đói, chỉ là hiệu suất ăn uống nhanh, hành động thì lại rất ung dung.

Thẩm Dực là người có gia giáo tốt, ngủ không nói, ăn không nói, bên nào cũng vô cùng chu đáo.

Đặt đũa xuống, anh ngẩng đầu lên uống miếng nước lạnh, yết hầu nhúc nhích: “Em có từng nấu ăn cho người khác khi ở nước ngoài không?”

Khương Dư Dạng thản nhiên thừa nhận: “Có chứ.”

“Nam hay nữ?” Anh dùng ánh mắt tìm tòi, thấy tâm trạng cũng không thoải mái như bề ngoài lắm.

Vốn dĩ muốn nói là có cả hai nhưng cô lại đổi lời, lúc nói thì không chớp mắt chút nào: “Nam.”

Vốn dĩ tưởng Thẩm Dực sẽ nghẹn nói không nên lời, kết quả con ngươi đen của anh trầm xuống, ngấm ngầm cười khẽ: “Vậy thì tôi lỗ nhiều rồi, bữa cơm đầu tiên tôi chỉ nấu cho bạn gái. Sau này có nấu cơm thì cũng chỉ nấu cho bạn gái của tôi.”

Tràn đầy cảm giác xâm lược.

Giống như là màn đêm, kéo cô từ trên đám mây ánh sáng xuống.

Người này đúng là không biết ngại là gì.

“Vậy tôi cướp bữa cơm đầu tiên của bạn gái tương lai của anh rồi.” Cô giẫm một chân lên thanh ngang của ghế. Lúc nói câu này lông mi vểnh lên, nào thấy được bộ dạng mèo bệnh của ngày hôm qua, chắc chắn là một con hồ ly nhỏ rồi.

Còn mấy cái sủi cảo cuối cùng trong dĩa nhưng cô sắp ăn no rồi. Theo nguyên tắc không lãng phí lương thực, cô lại nhét một cái vào miệng, hai má phình lên.

Anh lấy chiếc đĩa đi, lạnh nhạt nói: “Ăn không hết thì đừng ăn nữa.”

Cô chống cằm, nhún vai một cái, trong mắt toàn là sự lạnh lùng trầm xuống: “Nếu như tôi không về Thủ đô thì chắc bây giờ tôi vẫn ở Paris.”

Anh ngồi thẳng người, kiềm chế cảm xúc trong đôi mắt, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì tìm một người đàn ông kết hôn rồi sinh con. Chẳng lẽ đó không phải là trình tự bình thường à?” Khương Dư Dạng cười tùy ý, biết rõ điểm nào là chỗ đau của anh nên cố tình nói tới chuyện đó.

Nhưng cô lại thích bị đau.
Bình Luận (0)
Comment