Mới sáng sớm mà đã phát điên gì vậy, giở thói lưu manh còn ra vẻ tủi thân là sao.
Khương Dư Dạng oán thầm, mở loa ngoài lên, đặt điện thoại lên kệ ngang bên cạnh bồn rửa.
Thẩm Dực im lặng nghe động tĩnh rửa mặt của cô, tựa như người vẫn ở bên cạnh cô.
Không hề có ngăn cách.
Sau một lúc im lặng, anh mỉm cười, đứng dậy mặc quần.
Tiếng khóa thắt lưng vang lên, đầu bên kia điện thoại nghe rất rõ ràng.
Da đầu Khương Dư Dạng tê dại một hồi, mặt khó hiểu nóng lên nhưng lại nhanh chóng xua tan suy nghĩ trong đầu, vốc nước lên rửa mặt.
Điện thoại vẫn chưa cúp máy, giống như một cuộc chiến, không ai tự nguyện đầu hàng.
Thẩm Dực biết cô gái nhỏ chắc chắn đang mắng anh trong lòng, nhưng anh cũng không nản lòng vì không đợi được câu trả lời, mà nói: “Một năm qua, cuộc sống của tôi chỉ như thế này... ”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Dực nhắc đến quá khứ sau khi hai người chia tay ở trước mặt cô.
Anh nói hời hợt nhưng đầy tưởng niệm.
Đáy lòng anh có một khát vọng gọi là chờ mất đi mới tìm lại.
Giống như một bó lửa, khi không nhìn thấy Khương Dư Dạng, nó chỉ biết thiêu đốt trái tim anh, nhưng khi đuổi theo thì nó lại tan biến mất, miên man bất định.
Trong một khoảnh khắc, cô bị phân tâm nghĩ đến bức ảnh của văn phòng tổng giám đốc.
Ngay cả khi hai người vẫn còn ở bên nhau, Khương Dư Dạng cũng không biết sự tồn tại của bức ảnh này.
Cách yêu của anh rất bí mật, trịch thượng, tính tình thì lại ngoài lạnh trong nóng không chịu được.
Thẩm Dực mím môi, tư thế tản mạn, sau đó chợt hỏi ngược lại: “Trong một năm này, em có nhớ tôi không?”
Khương Dư Dạng liếc mắt nhìn thời gian, bây giờ không còn sớm, nếu còn nói nữa là không đi làm kịp mất.
Cô lẩm bầm, vốn định từ chối không nói gì, nhưng lại nghĩ tới cuộc gọi từ sáng sớm quấy rầy tâm trí cô, vì vậy cô chỉ thẳng thắn trả lời: “Không có, tôi không nhớ, được chưa.”
Thẩm Dực không tức giận mà cười: “Đồ vô lương tâm.”
Nói dối đối với Khương Dư Dạng rất khó khăn, ngay khi cô nói điều gì đó trái với lương tâm của mình thì biểu cảm của cô không thể che giấu được.
Cũng may hai người không phải mặt đối mặt nên Khương Dư Dạng vẫn có chút tự tin.
Trên thực tế, trong thời gian ở Paris đó, có một công ty tạp chí tổ chức một bữa tiệc kỷ niệm, Khương Dư Dạng uống quá nhiều nên một chị đồng nghiệp chở cô về nhà, nói cô quá nũng nịu, động một chút là đòi ôm một cái, trong miệng cứ gọi một cái tên.
Người nước ngoài đọc tiếng Trung không chính xác lắm, nhưng khi đối phương nói hai chữ đó thì Khương Dư Dạng đã nhận ra ngay, đó chính là Thẩm Dực.
Nếu bọn họ đã quyết định cắt đứt quá khứ thì không có lý do gì để quay lại cả.
Tính tình của Khương Dư Dạng mềm mại nhưng trong xương cốt lại rất cứng.
Mẹ cô thường nói tính tình của cô rất giống cha cô Khương Viện Tranh, cả đời không bao giờ cúi đầu trước mặt ai, nhưng nếu đầu gối của con gái quá cứng thì không phải là chuyện tốt, nếu phải mềm mại thì phải mềm mại.
Nhưng nếu thật sự mềm lòng thì chỉ cần dỗ dành một tý là sẽ ngoan ngoãn trở về bên cạnh người nào đó, thì đó sẽ không phải là Khương Dư Dạng.
Chỉ những người thật sự hiểu cô mới biết rằng cô gái nhỏ rất khoan dung nhưng lại rất ngoan cường, giống như một bông thủy tiên.
Trước khi cúp điện thoại, Khương Dư Dạng hỏi một câu như lọt vào sương mù: “Thẩm Dực, anh thích gặm xương cứng à?”
Sau đó, cuộc gọi chấm dứt.
Trong lúc Thẩm Dực quay lại chỗ ngồi, anh nhận ra câu nói này là đang mắng mình.
Không phải chó thích gặm xương cứng đó sao?
Anh bị mắng nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, anh không biết đây có phải gọi là cử chỉ điên rồ không.
Tài xế đợi trong xe một lúc nhưng không thấy Thẩm Dực động bước chân, liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, người đi qua lại trước mặt anh.
Trên môi Thẩm Dực vẫn treo nụ cười dịu dàng, hình như tâm trạng rất tốt.
Sau khi đến công ty, trợ lý đưa một chồng tài liệu thành lập công ty mời Thẩm Dực xem qua.
Công ty mới thành lập giống như những con tôm nhỏ trong chuỗi thức ăn trong thị trường, nếu không cẩn thận sẽ bị bỏ lại phía sau, khiến tất cả tâm huyết của mọi người đều vô ích.
Đối với các công ty này, nếu có thể nhận được cơ hội ưu ái của công ty như Tập đoàn Quân Liên thì quá tốt rồi.
Thẩm Dực nhanh chóng nhìn lướt qua tài liệu, ánh mắt dò xét kỹ lưỡng.
Anh biết hết tất cả trình độ của những công ty này, cho nên buổi sáng anh có kỳ vọng, chỉ cần không nằm ngoài dự liệu thì kim loại trong đống phế liệu vẫn có tác dụng.
Trợ lý đổ thêm nước nóng vào ấm trà, lá trà bên trong xoay vòng như gặp phải dòng nước xiết, tạo thành một xoáy nước hình vòng tròn.
Một lúc sau, hương trà tràn đầy, trong phòng làm việc của tổng giám đốc rộng lớn chỉ có thể nghe thấy âm thanh giòn tan của nắp sứ ấm trà va chạm.
Lật tới công ty cuối cùng, lông mày của Thẩm Dực dãn ra, ít nhất là trong tất cả các khía cạnh trong sổ kế hoạch đều cho anh một số bất ngờ ngoài dự đoán.
Đầu ngón tay anh hơi ngừng, ngẩng đầu lên nói: “Chọn công ty này, buổi trưa hẹn gặp một lần.”
Trợ lý ngầm hiểu, hỏi: “Giám đốc Thẩm, anh định chọn nhà hàng nào ạ?”
“Chỉ cần tìm một nhà hàng có thể uống nước hầm xương là được.” Thẩm Dực ném xấp tài liệu sang một bên, mặt mày lạnh như bão tuyết mùa đông.
Trợ lý: “... ”
Sau vài giây xác nhận là không nghe lầm mới bắt đầu đặt bàn trước, thầm nghĩ năm mới nên khẩu vị của Giám đốc Thẩm cũng trở nên hơi kỳ lạ...
Bầu trời đen kịt, sấm sét cuồn cuộn, có vẻ như sắp mưa.
Khương Dư Dạng vội vàng chạy đến đại sảnh hội nghị, ngồi xuống bàn.
Tổng biên tập mới vội vàng chạy đến, một người phụ nữ trang điểm đậm và tóc ngắn đến tai, liếc nhìn xung quanh phòng hội nghị.
Cô ấy chống hai tay lên bàn hội nghị, mặc một bộ đồ vest vừa người, trông có vẻ giỏi giang: “Tôi thấy đã đến thời gian quy định nhưng tại sao vẫn có người chưa đến hả?”
Đồng nghiệp bên cạnh run rẩy giải thích: “Hôm nay cô ấy cảm thấy không khỏe nên xin nghỉ phép.”
“Nghỉ phép?” Triệu Á Lâm khịt mũi lạnh lùng, trên khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, lớn tiếng chất vấn: “Không phải tôi đã nói là hôm nay có một cuộc họp hay sao? Nếu không có quy tắc thì không cần phải ở lại ICON làm việc nữa. ”
Triệu Á Lâm chỉ vào vị trí trống: “Anh thông báo cho cô ấy rời đi.”
Không khí im lặng, mọi người đều nhao nhao thắp ba cây nhang cho vị đồng nghiệp mới nhậm chức.
“Bây giờ tình hình của ICON như thế nào thì mọi người đều biết rồi, cho nên tôi không nói cái này nữa, có rất nhiều người không đủ trình độ, nhưng thời gian cho mọi người không còn nhiều, bây giờ có rất nhiều dư luận trên Internet, bây giờ mọi người phải tìm cách xoay chuyển tình thế.”
Cô ấy nói thẳng vào mục đích, chỉ ra sự việc khẩn cấp.
Phong cách làm việc của Triệu Á Lâm là ngắn gọn và hiệu quả, trong hai mươi phút là cô ấy đã hoàn thành tất cả các công việc được sắp xếp trước tết âm lịch.
“Nhân tiện, có một vấn đề mới, người phụ trách hoàn thành tự mình đến báo cáo công việc với tôi.” Triệu Á Lâm cầm lấy ổ đĩa flash USB, bước ra khỏi phòng hội nghị với một chồng tài liệu.
Khương Dư Dạng đạp giày cao gót đuổi theo, trong lúc đó cô còn nhận được một cái vỗ vai từ đồng nghiệp, điều này có nghĩa là Triệu Á Lâm không phải là người dễ đối phó, nếu thật sự chịu uất ức gì thì cô chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Phòng làm việc của Triệu Á Lâm nhỏ hơn một chút so với văn phòng giám đốc của Thẩm Dực, nhưng bố cục tổng thể rất văn học và nghệ thuật, về cơ bản là theo phong cách của tổng biên tập tiền nhiệm.
Sách và báo được sắp xếp gọn gàng, có hai chậu hoa bị mùa đông tàn phá thành màu úa vàng.
Ngay khi Khương Dư Dạng ngồi xuống đối diện đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của Triệu Á Lâm.
Triệu Á Lâm đi ra ngoài trả lời điện thoại rồi đi vào, gọn gàng tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô ấy ra và cất vào ngăn kéo, ngước lên nhìn cô: “Gần đây tôi đang bận chuyện ly hôn nên có rất nhiều chuyện khiến cô phải chờ lâu.”
Đang làm các thủ tục ly hôn mà còn có thể tiếp quản mớ hỗn độn do ICON để lại, có thể thấy tố chất tâm lý của cô ấy rất mạnh mẽ.
Không hỏi về các vấn đề riêng tư của sếp là phẩm chất cơ bản của mọi người tại nơi làm việc.
Khương Dư Dạng mỉm cười, đưa kế hoạch cô đã lập ra trước đó để trước mặt Triệu Á Lâm: “Không sao, tôi chỉ chờ một lát thôi.”
“Tổng biên tập Triệu, đây là kế hoạch của tôi cho số báo mới, mời chị xem qua.”
Triệu Á Lâm lật vài trang, lông mày nhíu chặt, cuối cùng cô ấy chậm rãi thở giãn ra, nói: “Cô tốt hơn tôi tưởng tượng.”
Ít nhất, trong lần đầu tiên báo cáo công tác không quá tệ.
Khương Dư Dạng quay lại phòng làm việc, chẳng mấy chốc đã có mấy người đi lên tán gẫu vài câu, cô nói xạo vài câu đuổi họ đi, ánh mắt nhìn chằm chằm thiết kế ba chiều của số báo mới trong máy tính.
Sau khi có được thành phẩm mới có cảm giác thật hơn.
Nhưng hiện tại, cô đã rất hài lòng.
Không thể nghi ngờ gì, chỗ nào trong Traveler cũng đều có nỗ lực của cô.
Đó là món quà năm mới tuyệt vời nhất thuộc về chính cô.
Thời gian nháy mắt đã đến năm mới, Thủ đô từ lâu đã trống rỗng.
Những con đường ngày xưa vẫn nhộn nhịp, sôi động giờ đây vắng tanh, để lại gió cuốn lá, ảm đạm và tĩnh lặng.
Sau khi ICON được chỉnh đốn và đi lên quỹ đạo, người đứng phía sau màn là chủ biên Triệu Á Lâm vẫn chưa xuất hiện ở trước mặt truyền thông, vì vậy đã có nhiều suy đoán trên Internet.
Cô ấy cũng không giấu diếm chuyện ly hôn, khi xem báo cáo thấy Triệu Á Lâm giành được quyền nuôi con gái, hiện đang một mình nuôi con.
Đến gần tối, đèn neon nhấp nháy, hai bên đại lộ Trường An vẫn sáng rực rỡ.
Triệu Á Lâm gọi điện thoại cho cô, nói muốn lên lầu rồi giải thích.
Khương Dư Dạng nghĩ là chuyện công việc nên cố ý ôm laptop tới.
Ngay khi cô vừa bước vào thì đã thấy có một cô bé ngồi trên ghế, buộc bím tóc, nhìn hình như mới sáu hoặc bảy tuổi.
Cô bé cầm khối xếp gỗ trong tay đang chơi rất vui vẻ.
“Bé cưng, chào chị đi con.” Triệu Á Lâm uống cà phê đen, vẫn đang nghe cuộc gọi hội nghị.
Cô bé nhảy ra khỏi ghế, ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, giọng ngọt ngào: “Chào chị.”
Triệu Á Lâm thở phào nhẹ nhõm, chỉnh sửa vạt váy ba lê cho con gái rồi đi đến chỗ Khương Dư Dạng, sau đó giải thích ý định của mình: “Nó còn có một lớp
học khiêu vũ, nhờ cô đưa con bé lên xe.”
Khương Dư Dạng khá ngạc nhiên, Triệu Á Lâm không ngại cô can thiệp vào chuyện riêng tư của cô ấy.
“Tạm thời tôi không thể làm chuyện khác, nhưng con bé biết đó là xe gì, cô không cần lo lắng.”
Cô bé không sợ người lạ, lập tức ôm lấy cô, bím tóc tung bay.
“Chị, cảm ơn chị nha.” Một đứa trẻ như vậy cũng biết sử dụng lợi thế của chính mình, lễ phép và nghiêm túc, điều này không thể không kể đến sự giáo dục của người lớn.
Khương Dư Dạng hiểu, đưa tay cho cô bé, cô gái nhỏ bắt lấy tay, còn tinh nghịch lắc lắc hai cái.
Trong thang máy, Khương Dư Dạng nhìn tự một mình cô bé cũng có thể cười hi hi ha ha trong gương, cho dù đứa trẻ biểu hiện là mình vui vẻ đến đâu cũng chưa chắc đã thật sự vui vẻ.
Tuổi thơ thiếu quá nhiều sự chăm sóc và đồng hành thì có lẽ mất cả đời mới có thể chữa lành.
Bản thân Khương Dư Dạng cũng biết rõ điều này.
Cô gái nhỏ vặn nắp bình sữa, lòng bàn tay hơi đỏ vì dùng lực quá mạnh, không thể vặn được, vì vậy cô bé nhờ Khương Dư Dạng giúp đỡ: “Chị, chị giúp em
mở ra với.”
Ngay khi Khương Dư Dạng vặn nắp ra, thang máy kêu leng keng, một nhóm lớn người tan làm đi vào.
Ngay đúng lúc bình sữa được mở ra, một nửa lượng sữa đổ hết lên quần áo của cô.
Chiếc áo voan trắng phủ đầy vết bẩn do sữa tạo thành.
Mặc dù có áo khoác che phủ, nhưng cúc áo dính đúng vào chỗ vết bẩn, mà áo lụa trắng vốn đã mỏng càng làm nổi bật mảng da trắng sữa hơi phồng lên dưới áo.
Dính nhớp, lành lạnh, không thoải mái lắm.
Cô gái nhỏ không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, vì vậy cô bé không ngừng chớp mắt, nắm ngón tay của Khương Dư Dạng, lẩm bẩm hỏi: “Chị, chị có bị sao không?”
“Không sao.” Trong tay Khương Dư Dạng không có khăn giấy cho nên tạm thời chỉ có thể xấu hổ đi xuống lầu.
Ngay khi cô ngước mắt lên, màn đêm dày đặc, chiếc Maybach dưới lầu giống như một con thú thủ sắn, chờ đợi trong bóng tối rất lâu.
Thẩm Dực nhìn thấy Khương Dư Dạng đi ra, vốn dĩ muốn đi qua đón cô, nhưng anh hứng thú nhìn cô nắm tay một cô gái nhỏ, tận chức trách đưa lên xe.
Chân dài của anh bước một bước, quần dài màu đen bao bọc đôi chân vừa gầy vừa sắc nét.
Kết thúc bữa tiệc, trên người anh hơi tỏa ra mùi rượu, nhưng vẫn có có mùi gỗ thơm nhiều hơn.
Màn đêm đen kịt khiến ánh mắt Thẩm Dực càng thêm tối sầm, khuôn mặt bình tĩnh vừa thấy Khương Dư Dạng quay đầu lại đã như lớp băng rạn nứt.
Giống như một làn gió mùa xuân, đột nhiên bởi vì một luồng ánh sáng mặt trời soi sáng mà bắt đầu ấm áp.
“Tan làm rồi à?” Thẩm Dực hơi nâng cằm lên, giọng điệu giống như người bạn trai đang yêu.
Cô gái nhỏ cười cười, răng cửa bị mất một chỗ, cười hở răng: “Bạn trai của chị đẹp trai quá.”
Khương Dư Dạng cảm thấy xấu hổ kỳ lạ, nhưng tim lại vì những lời nói này mà đập thình thịch.
Khi Thẩm Dực nghe thấy lời này, lông mày nhướng lên, nụ cười anh cứng lại: “Tinh mắt đấy.”
Khương Dư Dạng: “... ”
Độ vô liêm sỉ của anh hình như đã tăng lên.
Ngay khi cửa sổ đóng lại, cô bé vẫy tay chào tạm biệt bọn họ: “Chị, chị mau đi hẹn hò với bạn trai của chị đi... ”
Hẹn hò?
Trẻ em ở tuổi này mà đã biết đến chuyện hẹn hò giữa nam và nữ rồi, không biết là do trưởng thành sớm hay là quá thông minh.
Khương Dư Dạng sững sờ tại chỗ, thấy anh đang cười, vẻ mặt lười biếng nhưng cũng không ngả ngớn.
Thẩm Dực có hứng thú đi theo đề tài câu chuyện, gằn từng chữ nói: “Vậy... Em có thời gian để hẹn hò với tôi không? ”
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu xám khói, mái tóc cắt ngắn đã dài ra, che một tầng mỏng trước trán, vừa cấm dục lại vừa phóng khoáng.
Trái tim Khương Dư Dạng run rẩy, mặt đỏ lên, đỏ mặt tía tai suy nghĩ bỏ qua cuộc hẹn này.
Cô né tránh đôi mắt hoa đào của anh, ho nhẹ một tiếng: “Không phải là anh muốn đi ăn tất niên sao, chúng ta đi thôi.”
Đã qua ngày hai mươi ba của năm củ ở Thủ đô rồi, nhà họ Thẩm có một quy củ là phải cùng nhau ăn bữa cơm tất niên ở đây.
“Quần áo của em bị bẩn rồi, tôi sẽ đưa em tới chỗ gần đây mua một bộ mới.” Ánh mắt Thẩm Dực sắc bén, anh lập tức nhìn thấy vết bẩn trên lớp áo lụa trắng.
Khương Dư Dạng không muốn gây thêm phiền toái nên từ chối: “Không cần, tôi quay về đổi quần áo khác là được.”
“Sắp đến giờ bắt đầu ăn cơm rồi, không kịp đâu.” Giọng điệu của anh chậm rãi, lời nói ra lại như đang dỗ một đứa trẻ: “Ngoan.”
Hơn nữa, cô bận rộn đến tận giờ này, còn là người ngoài, nếu đến quá muộn, lại còn đi với Thẩm Dực, điều này khó tránh sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Khương Dư Dạng im lặng, nhìn cảnh đêm sang trọng và mơ màng của thủ đô.
Tại thời điểm này, con đường ở thủ đô hoàn toàn thông suốt, không hề bị tắc nghẽn.
Thẩm Dực nhớ tới cảnh cô nắm tay cô bé nhỏ vừa nãy, không nhịn được hỏi: “Công việc này của em còn nhận làm bảo mẫu bán thời gian à?”
Sự kiêu ngạo vẫn còn trên người anh, chưa bao giờ bị xóa bỏ, anh chỉ lựa chọn cách che giấu mà thôi, vấn đề này quá thẳng thừng khiến người ta không thể chịu đựng được.
Trong lúc nhất thời Khương Dư Dạng không biết nên nói gì, cô đã nghe thấy ý đùa cợt trong lời nói của anh.
Mười ngón tay ở mép váy nắm chặt lại, sắc mặt Khương Dư Dạng tái nhợt, miễn cưỡng nói: “Con của sếp tôi, tôi chỉ giúp đỡ đưa cô bé tới xe thôi.”
“Đây là lợi dụng chức vị để chèn ép sức lao động.” Thẩm Dực đã ngâm mình trong thương trường mấy năm, ít nhiều vẫn có thể tìm ra ‘quy tắc bất thành văn" trong đó.
Hơn nữa, đầu óc Khương Dư Dạng về vấn đề này vẫn rất đơn thuần, cô hoàn chưa thấy mặt tối của đao thật kiếm thật.
Anh không muốn sau này cô phải chịu đựng bất cứ điều uất ức gì, vậy thôi.
Cô tức giận, bĩu môi: “Không phải ai cũng giống như anh.”
Thẩm Dực không ngờ mình lại còn bị cô dán cho một cái mác phân loại.
Anh thản nhiên liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Tôi thuộc loại nào?”
Giọng nói bình tĩnh và từ tính.
Sau khi suy nghĩ để tìm một từ miêu tả một lúc lâu, Khương Dư Dạng hốt hoảng nói bừa một câu: “Không đứng đắn...”
Ngay khi những lời này được nói ra, Thẩm Dực cho cô một câu không đứng đắn hơn: “Sếp của em nếu là nam chắc chắn là đang muốn tán tỉnh em.”
Cô cười ranh mãnh, đôi mắt lấp lánh, dường như cuối cùng cô cũng đã bắt được một lỗ hổng nào đó: “Đáng tiếc, vị sếp này là nữ.”
Một lát sau, Thẩm Dực chọn một chỗ đậu xe ở phía sau trung tâm thương mại.
Ánh mắt anh chạm phải cô, giọng nói ái muội: “Không sao, em biết tôi muốn theo đuổi em là được.”