Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh

Chương 53

Kỷ Tuỳ Chi đã mặc xong quần áo trượt tuyết, anh ta đeo kính bảo hộ, không nhìn rõ sắc mặt của Thẩm Dực bây giờ.

Anh ta rủ rỉ phân tích, ra dáng một quân sư quạt mo: “Nếu là cô gái khác thì còn chơi trò lạt mềm buộc chặt được, còn như em gái Dư Dạng thì khó lắm…”

“Cậu tự mà chơi.” Anh cởi găng tay, ném cho Kỷ Tuỳ Chi.

Thẩm Dực ngồi cáp treo xuống núi, vẻ mặt u ám, trông đáng sợ hơn cả bầu trời Thủ đô.

Buổi trượt tuyết với Kỷ Tuỳ Chi kết thúc bằng việc Thẩm Dực bỏ đi giữa chừng. Anh quay về công ty, đứng trên tầng chóp nhìn xuống, có cảm giác ở trên cao khó tránh lạnh lẽo.

Tập đoàn Quân Liên rộng lớn sau đêm giao thừa lại trống rỗng, quạnh quẽ vô cùng.

Xe cộ trong thành phố cũng thưa thớt đi nhiều, khó mà bắt gặp được sự tĩnh lặng này trong chốn đô thị náo nhiệt.

Không lâu sau, Thẩm Dực gọi trợ lý vào, quyết đoán nói: “Đặt vé máy bay đi Hồng Kông cho tôi.”

Trợ lý ngơ ngác, lấy điện thoại ra hỏi: “Giám đốc Thẩm, sếp muốn đi lúc mấy giờ?”

Anh mất kiên nhẫn, đầu ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn: “Càng nhanh càng tốt.”

Trợ lý mỉm cười đầy ẩn ý, trong lòng âm thầm động viên giám đốc Thẩm hãy cố gắng theo đuổi vợ.

Có điều, trong thời điểm xuân vận rất khó mua vé, vé máy bay đã hết sạch, chỉ còn vé xe lửa vài ngày sau, nhưng không phải vé giường nằm.

Thân thể quý giá của Thẩm Dực không thể ngồi loại xe lửa này, còn ngồi lâu

như vậy được.

Trợ lý bối rối báo cáo tình hình cụ thể.

Thẩm Dực khó chịu xoay ghế vài vòng, giọng điệu lạnh lùng: “Không có cách thì tìm đi.”

Điều đáng sợ nhất trong đầu tư mạo hiểm là bướng bỉnh, rất nhiều công ty khởi nghiệp cố chấp, không biết cách linh hoạt với thị trường rồi chết yểu.

Trợ lý nảy số rất nhanh: “Tôi sẽ cho trực thăng tư nhân đến đón sếp.”

Thẩm Dực chẳng ừ hử gì. Sắc trời đã tối, văn phòng tổng giám đốc không bật đèn, trong bóng tối lờ mờ, tất cả toà nhà phía đối diện sáng rực như ban ngày.

Anh nhắm mắt lại, trợ lý đưa đến một tách cà phê, cà phê đá theo khẩu vị của anh.

“Giám đốc Thẩm, anh sẽ đi bao lâu?”

Thẩm Dực gối tay sau gáy, vai cổ tê mỏi: “Không rõ, phải xem vợ tương lai của tôi dự định ở đó bao lâu.”

Cụm “vợ tương lai” này rất có ý tứ, trợ lý mỉm cười không nói.

Kì thực trong lòng Thẩm Dực đã có tính toán, năm ngoái Khương Dư Dạng quay về, chắc chắn cô sẽ về ICON.

Với phong cách làm việc mạnh mẽ quyết đoán của sếp cô, công việc năm sau của cô sẽ không dễ dàng gì.

Trợ lý xoa bóp bả vai Thẩm Dực, đề nghị: “Giám đốc Thẩm, nếu anh thấy vai cổ nhức mỏi thì thử đến tiệm massage thư giãn xem.”

“Không cần, nghỉ ngơi vài ngày là được.” Thẩm Dực không thích người khác đụng vào cơ thể của mình, trừ Khương Dư Dạng.

Tay cô vừa trắng vừa mềm, trước kia, mỗi lần làm việc, cô thường đến xoa bóp cho anh. Thủ pháp cô điêu luyện, chỉ là lực không đủ mạnh, ấn bóp nhẹ nhàng, như không nỡ dùng sức.

Nghĩ tới đây, Thẩm Dực phát hiện vết thương cô để lại trên người anh vẫn chưa thành sẹo thì người đã bỏ đi rồi.

Quả là lòng dạ độc ác.

Chạng vạng, Khương Dư Dạng cất đồ vệ sinh cá nhân, sau khi tắm xong, cô lấy hết quà tặng cho nhà thím Trần trong vali ra.

Thím Trần cười từ chối: “Cháu à, cháu sống cũng không dễ dàng, mấy năm qua cháu ở bên ngoài một mình, thím lại chẳng giúp gì được. Cháu cứ chăm sóc cho bản thân thật tốt, có vậy thì mẹ cháu ở trên trời linh thiêng sẽ yên lòng, thím cũng an tâm.”

Nói vậy chứ, ở nhờ vài đêm mà không có quà cảm ơn thì không hay.

Khương Dư Dạng lặng lẽ cất quà vào tủ, vừa hay chạm mặt Tống Kha vừa về nhà.

Cô nhận ra anh ấy, đây là con trai của thím Trần.

Tống Kha sống ở thế gia đông y từ nhỏ, ngày ngày ngâm mình trong siêu sắc thuốc, hồi đó cô học bốc thuốc ở tiệm thuốc, anh ấy cũng chỉ bảo cho cô rất nhiều.

Thiếu niên ngày đó giờ đã trở thành người đàn ông ôn hoà nhã nhặn, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng đang chăm chú nhìn cô.

Thím Trần sợ hai người đã nhiều năm không gặp sẽ trở nên xa lạ, bà ấy vội vàng giới thiệu: “Đây là Dạng Dạng, hồi bé hai đứa đã gặp nhau rồi đấy, còn chơi với nhau nữa.”

Đương nhiên là Tống Kha nhớ rõ, anh ấy khách khí chào hỏi, giọng điệu bình thản: “Dạng Dạng, đã lâu không gặp.”

Cô đáp: “Đã lâu không gặp.”

Ánh mắt thím Trần đảo qua đảo lại giữa hai người, càng nhìn càng thấy xứng đôi, nụ cười trên mặt càng tươi tắn hơn.

“Xét về tuổi tác, hình như Tống Kha nhà ta lớn hơn thì phải.” Tống Kha: “Con lớn hơn Dạng Dạng ba, bốn tuổi.”

Tống Kha vẫn còn nhớ khiến thím Trần lộ vẻ ngạc nhiên trong giây lát.

Thấy Tống Kha không bài xích, thím Trần tiếp tục nỗ lực, bà ấy mời cô ngồi xuống: “Đúng rồi, Dạng Dạng, Tống Kha là bác sĩ ở Hồng Kông, công việc quá bận rộn, mấy năm rồi vẫn chưa thấy rước vợ về nhà. Thím hỏi nó thích kiểu người nào, nó lại nói công việc quan trọng hơn, chưa muốn yêu đương, có phải bọn trẻ các cháu ai nấy cũng bận rộn với sự nghiệp không?”

Khương Dư Dạng nghe ra thím Trần có ý tác hợp, cô hơi ngại ngùng cúi đầu: “Đúng là công việc bận rộn lắm ạ.”

Thím Trần nói: “Vậy thì về rồi phải nghỉ ngơi thật tốt. Tống Kha, ngày mai con lái xe chở Dạng Dạng lên thị trấn chơi đi.”

Tống Kha hâm nóng sữa, đưa cái cốc cho cô, mỉm cười ôn hoà: “Vâng, con biết

rồi.”

“Chuyện đó không tiện lắm đâu ạ. Em chỉ ở đây mấy ngày, làm phiền anh quá.” Khương Dư Dạng chỉ muốn giữ mối quan hệ bạn bè với Tống Kha, cô không nghĩ đến việc tiến sâu thêm một bước.

Đã gặp được người tốt nhất nên không thể yêu thêm ai khác.

“Dạng Dạng, cháu đừng thấy phiền hà, khách sáo với thím làm gì chứ.” Thím Trần quay lại dặn dò Tống Kha: “Sáng mai con nhớ phải dẫn em ra ngoài chơi đấy.”

Khương Dư Dạng uống hết cốc sữa bò, cả người ấm áp hẳn lên. Sợ kì kèo nữa sẽ khiến thím Trần mất mặt, cô đành phải đồng ý.

Sáng hôm sau, trực thăng tư nhân đáp xuống bãi cỏ ở Hồng Kông, cánh quạt xoay tròn phát ra tiếng kêu ù ù.

Thẩm Dực bước xuống, lên chiếc xe công vụ màu đen.

Tài xế đợi anh đã lâu, cách đây một năm, Thẩm Dực đến Hồng Kông để đàm phán công việc, có duyên gặp được Sài Tuấn. Về hạng mục bảo vệ môi trường, hai người có cách nhìn khá ăn ý.

Sau khi Sài Tuấn biết anh sắp đến Hồng Kông, anh ấy đặc biệt cử tài xế đưa anh đến thị trấn Tô, như phép lịch sự của chủ nhà đối với khách.

Chốt lại, đây là lần thứ ba anh đến thị trấn nhỏ hẻo lánh này, mỗi lần đến lại mang một tâm trạng khác nhau.

Mưa đập vào cửa sổ ô tô, cái lạnh xung quanh lặng lẽ thấm vào cơ thể. Đất bùn ẩm ướt, mưa phùn như tơ.

Khương Dư Dạng cũng đang ngồi trong xe, Tống Kha ngồi bên cạnh, hàn huyên dọc đường: “Thị trấn Tô vẫn như xưa, tuy không có tuyết nhưng vẫn lạnh thấu xương.”

Cô khẽ ừm một tiếng, khuôn mặt to bằng một bàn tay trắng bệch.

Cô nhớ hồi còn ở thị trấn Tô, mùa đông là khoảng thời gian khó khăn nhất, mẹ hơ tay trên lửa cho ấm, khâu từng mũi trên chiếc sườn xám dưới ánh lửa lập loè.

Khương Dư Dạng mang khí chất điềm đạm của vùng sông nước Giang Nam, dịu dàng nhưng khó tiếp cận, lạnh nhạt đến mức chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Tống Kha nói tiếp: “Có điều kiến trúc xung quanh đã thay đổi rất nhiều, nhiều ngôi nhà đã bị phá bỏ, nghe nói là sau này sẽ xây cảnh quan du lịch.”

“Một số ngôi nhà ở thị trấn Tô cũng sẽ bị phá bỏ ư?”

“Có khả năng là vậy.” Tống Kha giật mình: “Nhưng có người đã ở đây cả đời, công tác phá dỡ sẽ gặp khó khăn đấy.”

Sau xe họ có một chiếc xe bám sát theo.

Tống Kha nhíu mày, định cắt đuôi nó ở giao lộ phía trước, ai ngờ chiếc xe đột nhiên tăng tốc, nửa thân xe đã chạy song song với xe họ.

Thẩm Dực hạ cửa sổ xe xuống, chống tay lên mép cửa, sắc mặt u ám, anh nói với tài xế: “Đuổi theo, chặn cái xe đó lại cho tôi.”

Thẩm Dực chưa bao giờ là người tuân theo quy củ, hầu hết là anh hành động theo cảm tính.

Tài xế đã quen tiếp xúc với người ôn hoà như Sài Tuấn nên cảm thấy rất sợ hãi đối với yêu cầu của Thẩm Dực, ngoài mặt lại không biểu hiện gì, chỉ có thể tiếp

tục giẫm chân ga, hòng ép chiếc xe màu trắng dừng lại.

Khương Dư Dạng ngồi trong xe cảm thấy xe đột ngột tăng tốc bèn quay sang hỏi Tống Kha: “Sao vậy?”

Trong mắt Tống Kha ánh lên vẻ lo lắng, mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương: “Có xe muốn chặn đường.”

Con đường này mới được làm xong, không có xe cộ qua lại, hai chiếc xe một đen một trắng so kè nhau, chỉ nghe thấy tiếng ma sát của bánh xe với mặt đường và tiếng động cơ gầm rú.

Phía trước có một bãi đất trống, xe công vụ màu đen rồ ga chạy lên trước, bỏ xa chiếc xe màu trắng một đoạn rồi vững vàng chắn xe ngang giữa đường.

Độc đoán, mạnh mẽ, khiến Khương Dư Dạng chợt nhớ đến phong cách của Thẩm Dực.

Thẩm Dực không cầm ô, đẩy cửa xe bước xuống, dầm mình trong mưa. Khương Dư Dạng nhìn bóng dáng anh qua cửa kính xe.

Cô muốn rời mắt đi nhưng đã muộn, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Cơn mưa rả rích làm ướt đẫm áo sơ mi và mái tóc người đàn ông, anh bước qua vũng nước, nước bắn tung toé lên ống quần tây.

Ánh mắt Thẩm Dực như thợ săn đang bày mưu tính kế, mà cô là con mồi của anh.

Đôi mắt hoa đào lộ vẻ vội vã nhưng bước chân vẫn khoan thai.

Tống Kha cũng đang định xuống xe hỏi xem chủ xe kia có ý đồ gì thì người ta đã tự đến đây.

Tống Kha quan sát tâm trạng của cô, tình huống trước mắt đã vượt tầm kiểm soát của anh ấy, nhưng ngại mất mặt nên cậy mạnh hỏi: “Dạng Dạng, hay là em cứ ngồi chờ trong xe một lát, anh xuống xem có chuyện gì nhé?”

Khương Dư Dạng không đáp, trong mắt toàn là hình bóng anh đi dưới màn mưa.

Vừa rồi xe đột nhiên tăng tốc, hai chân cô vẫn còn lẩy bẩy.

Thẩm Dực chống một tay lên mui xe, tay còn lại thì gõ cửa sổ ghế phụ lái cô đang ngồi.

Tống Kha hạ cửa sổ xe xuống, hạt mưa bụi bé xíu bay tán loạn vào mặt Khương Dư Dạng, đôi mắt cô trong veo, long lanh như nước.

Thẩm Dực nở nụ cười bất cần, hơi thở mang tính xâm lược, đè thấp giọng, hỏi: “Kích thích không?”

Mái tóc đen ướt nhẹp, toàn thân lạnh buốt, giọt mưa lăn dài trên cổ.

Không hiểu sao, nhìn dáng vẻ này Khương Dư Dạng lại nhớ đến lúc hai người triền miên trên giường, lần nào anh cũng đưa đẩy mạnh mẽ, mồ hôi tuôn ra như suối, nhỏ xuống da thịt trắng bóc của cô.

Dù hôn hay cắn, anh đều làm vô cùng gợi dục.

Tống Kha trì trệ ngồi trên ghế lái, nhìn tới nhìn lui rồi chần chừ hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Thẩm Dực liếc anh ấy, hờ hững đánh giá người đàn ông không biết từ đâu chui ra làm bóng đèn.

Khương Dư Dạng không nói nên lời, cô cảm nhận được anh đang không vui.

Người đàn ông này lại ghen tuông vớ vẩn gì nữa đây! Muốn làm gì là làm, cứ như con nít tiểu học vậy.

Tống Kha ấn còi, bực bội nhìn sang, chỉ thấy Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường* này đã phá hỏng hết kế hoạch thế giới hai người của bọn họ.

* 半路杀出个程咬金: thành ngữ, ý chỉ những chuyện xảy ra bất ngờ, đương sự hoàn toàn không liệu trước được.

“Có quen biết cũng đâu cần phải chặn đường thế này chứ?”

Thẩm Dực lười biếng rũ mắt, vuốt mái tóc ướt sũng: “Xin lỗi nhé, tôi tới đón bạn gái tôi.”
Bình Luận (0)
Comment